Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 188 - Chương 187: Tiếng Chuông

Chương 187: Tiếng chuông Chương 187: Tiếng chuông

“Khác những năm trước đây, Bạch Lộc khâu hội minh lần này, ngoài trừ linh tài mà đệ tử tham dự thu thập được, tông môn quyết định có thêm một chút phần thưởng cổ vũ cho mười đệ tử thu hoạch được nhiều nhất, cụ thể phần thưởng thế nào thì các ngươi tự xem đi.” Lão giả râu đen vừa nói vừa giương một tay lên, tức thì một lá cờ trắng xuất hiện giữa không trung, trên mặt cờ viết mấy dòng chữ lớn lấp lánh ánh kim, sau những dòng chữ lớn là từng hàng chữ nhỏ chú thích.

“Phần thưởng hội minh lần này lại lớn như vậy!”

“Tông môn đúng là hiếm khi bỏ ra nhiều như vậy, sớm biết thế này ta cũng phải báo danh tham gia!”

Đợi khi nhìn rõ danh mục phần thưởng kia, các đệ tử trong quảng trường nhất loạt hít sâu một hơi, bàn tán ầm ĩ.

Viên Minh quét mắt nhìn qua một lượt, trên mặt cũng lộ nét mong chờ.

Phần thưởng mà tông môn chuẩn bị lần này không thể nói là không lớn, phần thưởng cho ba vị trí đầu đều liên quan tới Trúc Cơ, phần thưởng hạng nhất là một viên Trúc Cơ đàn, hạng hai là Định Thần hương, còn hạng ba là Ngưng Nguyên đan.

Theo nội dung chú thích thì Định Thần hương là một loại linh hương đến từ Đông vực, Nam Cương, hương như kỳ danh, có thể bình ổn tâm tư, khiến tâm tư người ta ở vào trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối, hỗ trợ khá tốt cho việc đột phá Trúc Cơ kỳ.

Linh hương này có thể nói là vật mới lạ với những tu sĩ, đệ tử khác của Bích La Động, nhưng với Viên Minh mà nói thì cũng phải thứ quá hiếm lạ gì.

Ngưng Nguyên đan là một loại đan dược có thể gia tăng tốc độ ngưng kết pháp lực, mang đến trợ lực lớn lao với việc Trúc Cơ.

Định Thần hương và Ngưng Nguyên đan đều là thứ quý báu, Trúc Cơ đan tự nhiên không cần phải nói. Bích La Động bỏ ra ba món này cho thấy cao tầng cực kỳ coi trọng Bạch Lộc khâu hội minh lần này.

Về phần thưởng cho hạng tư tới hạng mươi đều là pháp khí, đan dược tăng tiến tu vi, một lượng linh thạch không nhỏ, tuy kém Trúc Cơ đan, Định Thần Hương nhưng cũng có thể xem là quý giá.

Những đệ tử tham dự thấy phần thưởng quý giá như vậy đều cảm thấy vừa mừng vừa sợ.

Một số người ánh mắt trở nên âm trầm nhìn về phía những người tham dự khác.

Phần thưởng quý giá như vậy, so với việc vất vả tìm kiếm bảo vật, linh tài để tranh đoạt thứ hạng, chi bằng rút củi dưới đáy nồi, trực tiếp giảm bớt số lượng đồng môn.

Bích La Động lần này chỉ có khoảng bốn, năm mười người báo danh tham gia, giết chết càng nhiều thì cơ hội lọt vào mười hạng đầu càng lớn.

Chợt một tiếng “keng” giòn vang truyền đến, ngay tiếp đó những kẻ vừa nổi lên sát ý người bỗng rung mạnh, suýt nữa ngã nhào xuống đất, trong khi đó những người khác lại không bị ảnh hưởng mấy.

Trong tay Đại động chủ chẳng biết từ lúc nào có thêm một cái chuông nhỏ màu trắng tỏa ánh sáng trắng dịu mắt.

Y đưa tay đập nhẹ lên chuông nhỏ, ánh sáng quang chuông lập tức bừng lên rồi bắn ra mấy chục bóng chuông màu trắng, mỗi bóng chuông chuẩn xác đánh lên thân những người tham dự.

Viên Minh cũng bị một bóng chuông màu trắng nhập vào trong người. Hắn giật mình, vội vàng vận thần thức kiểm tra nhưng lại không phát hiện được gì.

“Không cần lo lắng, những bóng chuông mới rồi là ấn Cảnh Tâm do chuông Cảnh Tâm của ta phát ra, sau một khoảng thời gian nhất định sẽ tự động tiêu trừ.” Đại động chủ lên tiếng giải thích.

“Xin hỏi Đại động chủ, ấn Cảnh Tâm này có tác dụng gì?” Một đệ tử Bích La Động thân hình cao lớn, mặt mang một vết sẹo kéo dài từ chỗ mắt phải xuống tới cằm, lên tiếng hỏi.

Viên Minh nhận ra người này, tên gã là Ngột La, một đệ tử thân truyền của Nhị động chủ, có uy vọng khá cao trong thế hệ trẻ tuổi của Bích La Động.

“Đây chính là chuyện thứ hai mà ta muốn nói. Trong những kỳ Bạch Lộc khâu hội minh trước đây, đệ tử năm tông môn tranh giành, đánh giết nhau để cướp đoạt linh tài bảo vậy, bên cạnh đó, một số đệ tử bản môn vì thứ hạng và lợi ích mà không hề lưu tình với chính đồng môn của mình. Lần nay ta cương quyết không cho phép chuyện đồng môn tương tàn xảy ra! Ấn Cảnh Tâm có thể cảm nhận được sát cơ, nó sẽ được kích phát vào khi đồng môn các ngươi tương tàn. Người kích phát ấn Cảnh Tâm, dù có thu hoạch được nhiều cũng sẽ bị tước tư cách xếp vào mười thứ hạng đầu!” Đại động chủ ánh mặt đột nhiên trở nên sắc bén, chậm rãi nói.

“Vâng.” Đệ tử tham dự không dám nhìn thẳng, nhao nhao cúi đầu hứa hẹn.

Nhưng kẻ dự tính mưu hại đồng môn nhằm giảm bớt đối thủ cạnh tranh cũng lập tức tắt đi ý nghĩ này.

“Các ngươi cũng vậy, đừng tưởng tông môn không biết việc các ngươi âm thầm đấu đá. Việc giao lưu luận bàn giữa đồng môn với nhau là có thể, nhưng cũng phải có hạn độ, Bích La Động hiện tại cần nhất là chân thành đoàn kết, không được nội đấu!” Nhị động chủ nhìn về phía những đệ tử không tham dự hội minh và chúng trưởng lão, trầm giọng nói.

Mỗi người bị ánh mắt Nhị động chủ quét tới đều không rét mà run, có kẻ còn chột dạ khẽ quay đầu đi.

Dưới uy áp, những người này nghe xong cùng đồng thanh ứng tiếng,

Viên Minh thầm cảm thấy khó hiểu. Bích La Động trước đây không để ý đến chuyện tranh đấu giữa các đệ tử, thậm chí còn tỏ thái độ dung túng thả cửa, cớ sao lại đột ngột thay đổi, hẳn đã xảy ra chuyện gì khiến Bích La Động không thể không thay đổi.

Những kẻ nhanh nhạy trong đám người cũng nhìn ra được điểm này, nhất thời trong ánh mắt nhìn về phía Đại động chủ và nhị động chủ có thêm mấy phần nghi hoặc.

“Mọi người cũng không cần vì mắc nghẹn mà bỏ ăn(1), luận bàn cần thiết thì vẫn có thể tiến hành, nếu không làm sao có thể nâng cao thực lực? Đặc biệt với những tông môn khác, chúng chủ động gây chuyện với họ cũng chẳng phải việc gì đáng lo. Đại trưởng lão lấy sức một mình đưa Bích La Động vào hàng ngũ năm tông môn lớn, khiến những tông môn khác không dám nhòm ngó. Nếu đệ tử bản tông chuyện gì cũng nhát gan e dè, vậy làm sao có chỗ đặt chân.” Đại động chủ mặt nở nụ cười, nói.

Nghe lời này, đám đệ tử Bích La Động đều lộ vẻ nhẹ nhõm.

Đại trưởng lão là cột chống trời của Bích La Động vốn đã là việc ăn sâu vào tâm trí mỗi người, nghe nói tu vi y đã đạt tới Kết Đan kỳ đỉnh phong, vượt xa ba vị động chủ, là một trong số không nhiều cường giả của Bắc Vực, Nam Cương.

Ngày nào y còn ở đây, những tông môn khác ở Bắc vực đều không dám xâm phạm nửa bước.

“Đại trưởng lão đúng là bá đạo!” Viên Minh thầm tự nói.

Hắn vào tông môn đã được một khoảng thời gian tương đối nhưng chưa bao giờ thấy mặt đại trưởng lão, nghe nói người này đã bế quan nhiều năm tại Bích La động(2) phía sau núi, rất ít hiện thân trước mặt người khác, cũng không có ai thấy y xuất thủ.

Trên cây đại thụ cạnh quảng trường, Tịch Ảnh ngồi xổm đưa mắt xuyên qua đám người và quang trận, nhìn về phía sau Bích La Động.

Phía sau ba ngọn núi chính của Bích La Động là một dãy núi liên miên kéo dài, đại thụ um tùm. vắng vẻ không người, sương mù mờ ảo tràn ngập núi rừng theo gió phiêu đãng, bay vờn qua những phiến lá.

Trên một vách núi xanh um có một tòa động phủ, trên vách đá bên phải có khắc ba chữ to “Bích La Động”, trên chữ phủ đầy rêu xanh tựa như đã tồn tại qua cả trăm ngàn năm.

Gần ngàn đệ tử Bích La Động không hề biết, cái tên Bích La Động của tông môn chính là xuất phát từ chỗ này.

Cửa đá động phủ đóng chặt, bề mặt có ánh sáng xanh chớp động.

Ngồi khoanh chân trong căn phòng đá nằm sâu trong Bích La động là một thanh niên mặc trường bào màu xanh sẫm(thanh niên thanh bào), người này có xương gò má nhô cao, hai mắt hõm sâu, tướng mạo chẳng có nét gì của người Nam Cương.

Thanh niên thanh bào đang hai tay bấm niệm phát quyết, trước người gã là một cái ấm nhỏ màu đen cao nửa thước nằm lơ lửng, trên thân ấm có khắc một số phong cảnh núi sông, chim chóc hoa lá, chỗ miệng bình có khắc ba chữ nhỏ: Trấn Hồn Hồ (ấm trấn hồn).

Trần Hồn hô ù ù run rẫy không ngừng, từng sợi khói đen từ trong ấm bốc lên, va vào làm nắp ấm vang lên canh cách. Ở chỗ đỉnh nắp ấm có một chỗ lõm nhỏ, giống như bị khuyết mất một bộ phận khiến nó trông có vẻ mất cân đối,

“Thiếu Trấn Hồn châu che đậy, điều khiển Trấn Hồn hồ này đúng là hơi tốn sức.” Thanh niên thanh bào thở dài, hai tay như bánh xe liên tục bấm niệm pháp quyết.

Từng tia sáng xanh đánh lên Trấn Hồn hồ, thân âm dần dần yên tĩnh lại, những sợi khói đen tràn ra ngoài cũng hoàn toàn biến mất.

Thanh niên thanh bào phất tay áo vung lên, tức thì hai, ba mươi thứ gì đó bắn ra, rơi xuống trước người gã, nhìn kỹ thì là mấy mươi cái chuông nhỏ màu bạc, chính là Nhiếp Hồn Linh.

“Thu!” Thanh niên thanh bào bấm niệm pháp quyết, điểm một cái về phía Trấn Hồn hồ. Nắp ấm lơ lửng bay lên, đồng thời thân ấm phát ra lực hút.

Mấy chục sợi thần hồn chi lực to bằng ngón tay, không ngừng vặn vẹo nhúc nhích từ trong Nhiếp Hồn Linh bay ra rồi ào ào chui vào trong Trấn Hồn hồ. Chỉ qua chốc lát, mọi thần hồn trong mấy mươi Nhiếp Hồn Linh đều bị hút khô.

Nắp ấm hạ xuống đậy kín miệng ấm lại.

Nhưng Trấn Hồn hồ lại một lần nữa rung động ù ù, khói đen từ miệng ấm lan ra còn nhiều hơn trước.

Thanh niên thanh bào cau mặt nhíu mày, phất tay áo phóng ra một quầng sáng xanh bọc xung quanh Trần Hồn Hồ, đưa nó vào trong một trận pháp màu đen rộng vài thước trên mặt đất trước mặt.

Pháp trận nhanh chóng vận chuyện, theo đó một luồng sáng màu đen quấn vào thân ấm khiến Trấn Hồn hồ bớt rung động đi rất nhiều.

Sắc mặt thanh niên thanh bào hơi dịu đi, hai tay tiếp tục bấm niệm pháp quyết, ánh sáng đen bao phủ quanh Trấn Hồn hồ trở nên dịu mắt rồi như nước chảy rót vào thân ấm.

Một lúc sau, tiếng vỡ nứt răng rắc từ trong Trấn Hồn hồ đột nhiên vang lên, thân ấm tỏa ra một quầng hắc quang, nắp ấm khẽ bị đẩy bật lên một chút, đồng thời trong phạm vi một trượng xung quanh ấm văng vẳng vang lên một hồi những tiếng quỷ khóc sói gào.

Vách tường xung quanh gian phòng đá phóng ra một tầng hắc quang ngăn toàn bộ những tiếng quỷ khóc kia lại.

“Cuối cùng cũng tích súc đủ hồn lực, có thể thử dùng thần hồn chi lực làm dẫn đạo, Tịch Thương Khung ta rốt cuộc đã có thể xung kích Kết Đan hậu kỳ.” Thanh niên thanh bào thở phào nhẹ nhõm rồi lẩm nhẩm tự nói.

Lời vừa dứt, chỗ mi tâm gã lóe lên ánh sáng đen, tiếp đó ảo ảnh một con hổ màu đen xuất hiện, rơi xuống mặt đất xong nó liến há miệng hút về phía Trấn Hồn hồ.

Một luồng khói đen từ trong Trấn Hồn hồ tuôn ra. Luồng khói này nhìn cực kỳ tinh thuần, không còn nhúc nhích như trước, tiếp đó cứ thế chui vào bên trong con hổ màu đen.

Thanh niên thanh bào lộ vẻ say mệ, khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết ấn bắt chéo trước người.

Một cỗ uy áp khổng lồ đột nhiên xuất hiện khiến cả gian phòng đá rung chuyển, không khí vặn vẹo rít gào.

Trên cây đại thụ bên ngoài Bích La Động, một con chim sẻ tung tăng nhảy nhót chỗ đầu cành, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn lên cánh cửa lớn bằng đá xanh, trong mắt lộ ra nét linh động.

Nơi xa, trên cây đại thụ cạnh quảng trường Thanh La, Tịch Ảnh mắt híp lại, bồn chồn mài móng vuốt trên tàng cây, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sơn môn Bích La Động, mắt mèo lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Ai tới…” Tịch Ảnh tung người nhảy lên lao về phía sơn môn.

Bên ngoài sơn môn Bích La Động, những kẻ vận đồ đen thoắt ẩn thoắt hiện không từ nơi nào đột nhiên xuất hiện, tất cả đang nhanh chóng từ bốn phương tám hướng áp sát. Những kẻ này nhân số đông đảo, ít nhất cũng khoảng ba, bốn trăm người. Ai nấy trên ngực áo đều có thêu một bộ hoa văn kỳ lạ, nhìn trông giống như mặt trời mới mọc, xung quanh điểm xuyết mấy đóa mây trắng.

Những người này dù cố sức che giấu tung tích nhưng nhân số quá nhiều, chẳng mấy chốc vẫn bị những thủ đoạn dò tìm mà Bích La Động bố trí quanh tông môn phát giác.

Một ám thung(3) của Bích La Động giấu mình trong bụi cỏ tung mình nhảy ra, bay nhanh về phía sơn môn, lấy ra một tấm phù lục màu trắng, đoạn vừa kích phát nó vừa hô lớn: “Có rất nhiều kẻ không rõ lai lịch tiếp cận, mau…”

Kẻ này còn chưa nói hết câu đã cảm giác có một cây tên đang im ắng từ đằng sau phóng tới, tiếp đó mặc cho y tránh né thế nào vẫn không thoát khỏi kết cục cổ họng bị tên “phập” một tiếng xuyên qua.

Tiếng ám thung ngưng bặt, người bổ nhào xuống mặt đất rồi nhanh chóng không còn thở nữa, có điều trước khi chết y vẫn kịp dùng chút sức lực cuối cùng, bóp nát phù lục trong tay.

Một luồng sáng trắng phóng lên tận trời rồi nổ tung giữa không trung, tạo ra một cơn mưa ánh sáng vô cùng đẹp mắt.

Gần như cùng lúc đó, hai bên Đông, Tây Bích La Động cũng có mấy luồng sáng trắng bắn lên trời cao, hóa thành mưa ánh sáng như pháo hoa.

Keng keng keng!

Trong lúc nhất thời, tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, truyền khắp toàn bộ sơn môn Bích La Động, rồi cứ vang vọng liên tục giữa không trung.

***Chú giải***

1. Mắc nghẹn mà bỏ ăn: Nguyên gốc là Nhân ế phế thực, là một câu chuyện ngụ ngôn xuất phát từ cuốn Lã Thị Xuân Thu. Nguyên ý của nó là nói việc vì thấy có người khi ăn bị nghẹn chết mà muốn cả thiên hạ không được ăn cơm. Sau để chỉ việc vì sợ một việc nào đó mà không dám làm những việc tương tự.

2. Bích La Động - Bích La động: Bích La Động là tên riêng của tông môn Viên Minh đang ở, Bích La động là chỉ cái động tên Bích La, mình để cách viết khác nhau cho các bạn dễ phân biệt.

3. Ám thung: Nghĩa mặt chữ là cái cọc ngầm chôn dưới đất, giấu dưới nước, nhưng theo nội dung truyện thì Ám Thung ở đây là một đệ tử nào đó của Bích La Động chuyên ẩn mình dưới đất giám thị, canh phòng.
Bình Luận (0)
Comment