Chương 190: Chứng cứ vô cùng xác thực
Chương 190: Chứng cứ vô cùng xác thực
“Nhiều năm không gặp, không nghĩ Mao đạo hữu còn nhớ rõ kẻ hèn này, thực sự là vinh hạnh vạn phần.” Mây đen chầm chậm tản ra, để lộ một đại hán mặc áo bào đen, dung mạo vô cùng uy nghiêm.
Nhìn khí thế xuất hiện của người này thì rõ ràng cũng là một tu sĩ Kết Đan kỳ.
Đám người Bích La Động mặt lộ vẻ lo lắng, quân địch xuất hiện tới hai tu sĩ Kết Đan kỳ, trong khi Bích La Động bên này lại chỉ có mỗi mình Đại động chủ.
Nếu chỉ xét tu sĩ Luyện Khí và Trúc Cơ thì nhân số song phương không lệch nhau bao nhiêu, thậm chí phía Bích La Động còn chiếm hết địa lợi, nên thực tế nếu so thì còn nhỉnh hơn mấy phần, nhưng quyền quyết định chiến cuộc lại nằm hoàn toàn trên tu sĩ Kết Đan kỳ.
Đại động chủ thân là tu sĩ Kết Đan trung kỳ, nếu không tính đại trưởng lão thì y chính là đệ nhất cường giả của Bích La Động, nhưng khi phải cùng lúc đối mặt với hai tồn tại có thực lực ngang hàng, y hiển nhiên cũng chẳng thế chiếm được lợi thế gì.
“Là hắn!” Nhìn người tới, Ô Lỗ kinh ngạc thốt lên.
“Ô Lỗ huynh nhận ra người này?” Viên Minh thấy vậy hỏi.
“Ta trong khoảng thời gian trước bị phân công tới làm việc ở Thanh Phù đường, từng xem qua hình vẽ các nhân vật trọng yếu của các thế lực lớn tại Nam Cương mà tông môn thu thập, nếu ta không nhận lầm, người này chính là đà chủ phân đà Nam Cương của Phá Hiểu tán minh, tán tu Kết Đan kỳ Âu Cát.” Ô Lỗ giải thích.
Viên Minh nhìn ba người giữa không trung rồi lại nhìn đám người phía đối diện, trong lòng âm thầm suy tính.
Hắn theo đại đội nhân mã tới chỗ sơn môn này, một mặt là vì trên đường không tìm được cơ hội thoát thân, một mặt khác cũng là muốn xem người tấn công núi có thực lực mạnh cỡ nào, nhân số bao nhiêu.
Giờ nhìn tình hình trước mặt, trong lòng hắn đã đánh giá sơ bộ.
Lần này, Bích La Động e rằng gặp phiền phức lớn, không biết vị đại trưởng lão thần bí có hiện thân thật hay không, càng không biết hiện thân rồi có năng lực ngăn cơn sóng dữ này không nữa.
“Âu Cát, Bích La Động và Phá Hiểu tán minh các người trước không thù, sau không oán, ngươi dẫn người tiến đánh sơn môn Bích La Động chúng ta chẳng phải là công nhiên làm trái Bắc Vực thập quy.” Đại trưởng lão trầm giọng chất vấn.
Từ rất lâu trước đây, các thế lực tu tiên ở Bắc Vực Nam Cương đã từng một lần kết thành liên minh để chống chọi cường địch, đồng thời còn lập ra mười quy tắc, được gọi là Bắc Vực thập quy dùng để ràng buộc hành vi của các tông môn tu tiên.
Liên minh kia giờ chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng Bắc Vực thập quy vẫn được các phái ngầm thừa nhận, dùng suốt từ đó tới này, một trong số đó chính là: Không được vô duyên vô cớ tấn công thế lực khác.
“Hóa ra Bích La Động cũng biết Bắc Vực thập quy, vậy Mao đạo hữu có nhớ trong điều thứ ba trong thập quy: “Không được lạm sát phàm nhân!”, Bích La Động các ngươi những năm qua trắng trợn lùng bắt phàm nhân, sát hại người không có linh căn, đẩy người có linh căn không tốt làm thú nô, khiến nhân khẩu Bắc vực Nam Cương không ngừng giảm xuống, liên quan tới việc này, ngươi giải thích thế nào?” Âu Cát cười lạnh, hỏi ngược lại.
“Nói hươu nói vượn, Bích La Động ta trước giờ luôn làm việc theo khuôn phép, chưa từng lạm sát phàm nhân!” Đại động chủ tuy trong lòng run lên, nhưng mặt ngoài vẫn hiên ngang lẫm liệt phủ nhận ngay.
“Thật sao? Mã tiểu hữu, ngươi đi ra đây.” Âu Cát cười nhạt, quay đầu hô.
Một bóng người từ trong đám hắc y nhân bay ra, đáp xuống bên cạnh Âu Cát. Người này là một nam thanh niên mày kiếm mắt sáng, trông tướng mạo là người Trung Nguyên.
“Mã Tinh Không!”
“Hắn vậy mà vẫn còn sống!”
Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc đưa mắt quan sát hai mắt thanh niên mày kiếm.
Đại danh Mã Tinh Không hắn đã được nghe từ lâu, tới giờ y vẫn là mục tiêu của nhiệm vụ tru sát trong Hành Chấp đường, Bích La Động. Không ngờ sau khi rời tông môn, người này lại gia nhập Phá Hiểu tán minh.
“Mao đạo hữu, vị Mã tiểu hữu này chắc hẳn ngươi cũng biết, hắn từng là đệ tử đắc ý của Bích La Động, Bích La Động các ngươi có giết chóc phàm nhân hay không, hắn rõ nhất.” Âu Cát từ tốn nói.
Đại động chủ mặt không đổi sắc, trông có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng âm thầm lo lắng.
Mã Tinh Không năm đó ở Bích La Động là từ Phi Mao thú nô địa vị thấp hèn đi lên. Sau khi nhập môn, người này cũng đã làm không ít nhiệm vụ đồ sát phàm nhân, thu lấy hồn phách nên nắm rõ toàn bộ quá trình như lòng bàn tay, nếu để y kể ra trước mặt mọi người thì chuyện này khó rồi.
Lấy tu vi của Đại động chủ, nếu muốn diệt sát đối phương có lẽ chỉ mất một nhịp thở, thậm chỉ có thể trực tiếp dùng linh áp ép chết đối phương, dẫu hiện giờ có Âu Cát che chờ thì y cũng không thể tránh được.
“Âu Cát đà chủ, Bích La Động làm trái Bắc Vực thập quy, sát hại phàm nhân là chuyện chính xác không thể nghi ngờ! Trong mấy năm ta gia nhập Bích La Động đã bị ép tham dự chín nhiệm vụ đồ sát phàm nhân, thu lấy hồn phách, mỗi lần làm nhiệm vụ, số lượng phàm nhân bị giết đều lên đến mấy trăm, đây là tình hình cụ thể của chín lần làm nhiệm vụ kia, tra một cái là biết.” Mã Tinh Không lấy một miếng ngọc tròn máu trắng rồi rót pháp lực vào.
Miếng ngọc đón gió lớn lên, bên trên hiện ra từng hàng chữ ghi cặn kẽ thời gian, địa điểm, nhân số bị giết…vv…của chín lần nhiệm vụ kia.
Đệ tử Bích La Động sắc mặt đều có chút mất tự nhiên, bọn họ đều từng nghe qua loại nhiệm vụ giết người lấy hồn này, thậm chí có không ít người từng trực tiếp tham gia, nhưng lúc đó chỉ cảm thấy điểm công hiến không tệ chứ không thấy có gì không ổn.
“Mã Tinh Không là đệ tử phản bội đào tẩu của Bích La Động, lời của hắn há có thể tin được, hắn chỉ đang vu khống mà thôi.” Đại động chủ vẫn trầm ổn như cũ, lên tiếng phản bác.
“Biết trước các người sẽ thề thốt phủ nhận, vậy xem thêm cái này rồi nói.” Mã Tinh Không cười lạnh tế lên một viên châu màu lam.
Một luồng sáng màu lam từ thân châu bắn ra, lượn tròn một vòng rồi hóa thành một màn nước màu lam, bên trên hiện ra từng đoạn hình ảnh, hình nào cũng là cảnh tượng đệ tử thân mang y phục Bích La Động đang đồ sát phàm nhân, thu lấy hồn phách.
Trong tu tiên giới có một loại pháp khí đặc biệt chuyên dùng lưu ảnh, có thể ghi lại những chuyện từng xảy ra, viên châu màu lam kia hiển nhiên chính là loại pháp khí này.
Đại động chủ trong lòng cảm giác nặng nề, có nhiều ảnh như vậy làm bằng chứng, việc Bích La Động sát hại phàm nhân đã là sự thật không thể giải thích được.
“Bích La Động sát hại phàm nhân, chứng cứ phạm tội vô cùng xác đáng không thể nghi ngờ, việc Phá Hiểu tán minh ta làm hôm nay chính là thế thiên hành phạt, động thủ!” Âu Cát lên giọng quát.
Thành viên Phá Hiểu tán minh cùng hò hét, lao lên đánh giết. Đám người Bích La Động cũng vội vàng nghênh chiến, nhất thời từng kiện binh khí va vào nhau, pháp thuật đối đầu, cảnh tượng hùng vĩ dị thường.
Có Đại động chủ ở bên áp trận, Viên Minh cũng chỉ có thể theo người bên cạnh xông tới, tế Cửu Hoàn kim đao lên chặn một kiện pháp khí hắc toa (con thoi màu đen).
Chủ nhân pháp khí hắc toa là một nam tử cao gầy, tu vi đạt tới trình độ Luyện Khí đỉnh phong. Trong khi đó, pháp khí hắc toa kia cũng thực sự bất phàm, đã đạt tới bậc trung phẩm, trong lúc bay lượn bộc phát ra từng đám, từng đám lửa màu đen, nó còn huyễn hóa thành mấy ảo ảnh khó phân biệt thật giả, khá là thần diệu.
Nhưng pháp lực của Viên Minh thâm hậu hơn đối phương nhiều, thần thức cũng mạnh mẽ hơn không ít nên dẫu hắc toa có biến hóa thế nào cũng không thoát khỏi thần thức của hắn.
Cửu Hoàn kim đao huyễn hóa thành bóng đao màu vàng kim, dệt ra một tấm lưới vàng, dễ dàng vây khốn pháp khí hắc toa.
Nam tử cao gầy ở phía đội diện có điều khiển hắc toa ra sao cũng không thoát ra khỏi vòng vây của lưới vàng, trong lòng y hiểu rõ thực lực đối phương nhỉnh hơn mình một chút, chỉ có điều đối phương ngoài việc duy trì thế giằng co với mình thì cũng không đẩy mạnh thế công, điều này khiến y nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
Viên Minh khống chế cục diện, cố ý làm cho đối phương chiến chút ưu thế, nhưng lại sợ bị các thành viên Phá Hiểu tán minh khác đánh lén nên nhanh chóng đảo mắt nhìn tình hình chiến đấu xung quanh.
Khi tầm mắt hắn quét tới, vừa lúc thấy Ô Lỗ cũng đang xông lên, đưa ngón trỏ chỉ lên trời rồi bắt đầu chiến đấu với một thành viên của Phá Hiểu tán minh. Hai người này tu vi tương đương, uy lực pháp khi cũng tương tự, nhất thời chẳng ai làm gì được đối phương.
Xét nhân số thì hai bên không chênh lệch bao nhiêu, đệ tử Bích La Động tuy khí thế hơi kém một chút nhưng lại có nhiều linh thú tương trợ, cộng thêm việc chiếm hết địa lợi, nên song phong trong lúc nhất thời chưa phân ra mạnh yếu.
Giữa không trung, Huyết Chiến có Âu Cát tương trợ nên không giữ thế giằng co với Đại động chủ nữa. Ba người bắt đầu thi triển thủ đoạn, cách không đấu pháp liên tục.
Đại động chủ đối mặt với từng đợt tấn công dồn dập của hai người, tuy có hơi mất sức nhưng nhờ điều khiển một tấm lưới lớn màu trăng liên tục bay múa quanh người, lúc to lúc nhỏ, có thể công cũng có thể thủ khiến cho Huyết Chiến và Âu Cát không dám liều lĩnh áp sát.
Đồng thời, y còn gọi ra một con phi thiên cự mãng Trúc Cơ kỳ. Cự mạng liên tục bay xung quanh ba người, lúc nào cũng sẵn sàng tấn công, hơn nữa nó còn tiến lùi nhịp nhàng làm cho hai người Âu Cát không thể nào toàn tâm toàn ý đối phó Đại động chủ.
Viên Minh âm thầm tán thưởng thủ đoạn đối địch của vị Đại động chủ này. Cục diện chiến đấu hiện tại nhìn có vấn đề gì, nếu phía Bích La Động có thể ổn định cục diện, chống đỡ được tới khi vị đại trưởng lão thần bí kia xuất hiện, có lẽ có thể ngăn được nguy cơ lần này.
Đúng lúc này, một tiếng hét sắp chết thảm thiết từ chỗ cách đó không xa vang lên, đồng thời một cỗ ba động pháp lực cường đại hoàn toàn tắt đi, hiển nhiên là có tu sĩ Trúc Cơ kỳ bỏ mình.
Viên Minh tranh thủ thời gian vội vàng theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy một trưởng lão mặt đỏ đầu hói của Bích La Động ngửa mặt lên trời ngã xuống mặt đấy, chỗ mi tâm xuất hiện một cái lỗ máu, đủ thứ bầy hầy trắng đỏ lẫn lộn từ đó chảy ra.
Đứng phía trước trưởng lão mặt đỏ là một thanh niên áo trắng mặt thoa đầy dầu màu ngũ sắc, giữa ngón tay là có một tia sáng mảnh nhỏ màu vàng kim liên tục thò ra thụt vào.
“Là hắn!” Đồng tử Viên Minh co lại.
Dù đã đổi quần áo, nhưng bộ dạng thanh niên áo trắng này khiến Viên Minh không thể nhận nhầm, người này chính là gã hề giết người bên đường phố Hắc Nham thành khi trước.
Thanh niên áo trắng thu hồi pháp khí chứa đồ của trưởng lão mặt đỏ, sau đó tiếp tục tung người nhảy tới, nhào về phía một trưởng lão cao lớn râu quai nón của Bích La Động.
Người còn chưa tới, tia sáng màu vàng kim đã đi trước một bước, bắn ra đâm về phía hậu tâm trưởng lão râu quai nón.
Trưởng lão râu quai nón dù đang đánh đấm kịch liệt với một tu sĩ Trúc Cơ của Phá Hiểu tán minh, nhưng đã sớn chú ý tới thanh niên áo trắng, vừa thấy cảnh này liền vội vàng điều khiển linh thú ngăn cản tu sĩ Trúc Cơ kia, còn mình thì lách qua một bên tránh né.
Người này có vẻ cũng tu luyện bộ pháp nên thân pháp khá lanh lẹ, những cũng phải rất vất vả mới tránh được công kích của tia sáng màu vàng kim.
Thanh niên áo trắng há mồm phun ra một đoàn chất lỏng tỏa ánh sáng màu lam. Đám chất lỏng này nhanh chóng lan rộng ra bốn phương tám hướng, rồi chụp xuống trưởng lão râu quai nón.
Chất lỏng tỏa ánh sáng màu lam chỉ chớp mắt đã mở rộng bảy, tám trượng, tốc độ lại cực nhanh nên trưởng lão râu quai nón lần này muốn tránh cũng không được, chỉ đành tế lên một cái gương đồng màu đỏ ngăn cản.
Gương này xoay tít biến lớn tới mấy trượng chỉ trong nháy mắt, đỡ lấy màn sáng màu lam đang rơi xuống, ngăn không cho nó hạ thêm chút nào nữa.
Nhưng không đợi trưởng lão râu quai nón kịp làm thêm động tác gì khác, một cái bóng màu vàng kim đã đánh tới, không ngờ vẫn là tia sáng mảnh nhỏ vừa đánh hụt kia lại một lần nữa từ bên cạnh phóng qua.
Trưởng lão râu quai nón vội vàng điều khiển gương đồng ngăn cản, chỉ có điều dù linh quang trên bề mặt không có gì bất thường, nhưng gương đồng sau khi rung lên lại không hề nhúc nhích.
Màn chất lỏng tỏa ánh lam kia có tính dính cực mạnh, pháp khí gương đồng bị nó dính chặt không thể động đậy được, trong khi đó tia sáng vàng kim nhỏ như tơ kia đã tới trước mặt trưởng lão râu quai nón.
“Đáng chết!” Trưởng lão râu quai nón đành phải bỏ việc điều khiển gương đồng, một lần nữa thi triển thân pháp tránh né.
Nhưng gã thanh niên áo trắng kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trước người, vung tay lên một cái liền có ba đạo quang nhận lướt ngang, hung hăng chém về phía cổ trưởng lão râu quai nón.
Trưởng lão râu quái nón giật mình, vội vàng vỗ túi linh thú bên hông.
Một con nhện màu đen cao hơn một trượng từ đó vọt ra, toàn thân nó đen bóng như sắt thép, hai chân trước cực kỳ linh hoạt đón đỡ quang nhận màu vàng kim.
Thanh niên áo trắng cười nhẹ, tay bấm niệm pháp quyết, rất nhanh ba đạo quang nhận không biết làm thế nào mà xuyên qua được tầng phòng thủ của nhện đen, một đạo trong đó còn “xoẹt” một cái cắt phăng đầu nhện, hai đạo khác thì hung hăng chém lên người trưởng lão râu quai nón.
Trường bào màu đen mà trưởng lão râu quai nón đang mặc tuôn ra một tầng khói đen, xem ra áo bào này cũng là một pháp khí, kết quả là dưới sức chém của hai đạo quang nhận liền lập tức nát vụn.
Trưởng lão râu quai nón mắt lộ vẻ hoảng sợ, cuống cuồng đưa tay định làm gì đó, tiếc là đã quá muộn.
Tia sáng vàng kim mảnh như tơ kia đã đâm vào sau đầu rồi xuyên qua trán.
Thần thái trong mắt trưởng lão râu quai nón lập tức tắt đi, thi thể cũng ầm ầm đổ xuống đất.