Chương 193: Thể tu ra uy
Chương 193: Thể tu ra uy
"Phá Hiểu thật đúng là tàng long ngọa hổ, người này khí tức mạnh, hẳn là một vị Trúc Cơ hậu kỳ." Viên Minh nhìn thấy cảnh này, ánh mắt hơi co rụt lại.
Đang cân nhắc, trung niên nhân oai hùng kia cầm đao nhanh chóng phóng xuống, lúc còn cách bảy tám trượng, loan đao trường câu đã chặt xuống Tát Nhân trưởng lão.
Phía trên lưỡi đao bắn ra kim quang, một đạo đao quang nguyệt nha như thực chất bắn tới.
Bởi vì đối phương quá nhanh, Tát Nhân trưởng lão dưới tình thế cấp bách, chỉ kịp móc ra một tấm bùa chú vỗ lên thân, hóa thành một vòng bảo hộ màu xanh nhạt, đồng thời điều động một tấm chắn hình tròn màu vàng đất đón đỡ.
"Ầm" một tiếng nổ đùng!
Khiên tròn ứng thanh nổ tung, nhấc lên một cỗ khí lãng hình khuyên cuốn ra bốn phía. Vòng bảo hộ trên người Tát Nhân trưởng lão cũng bị dư uy đao quang chém vỡ, cả người bị đánh cuồn cuộn ngã văng ra sau.
Đệ tử Luyện Khí kỳ chunh quanh bị khí lãng tác động đến, lập tức người ngã ngựa đổ.
Tát Nhân trưởng lão thuận thế kéo ra một khoảng cách với trung niên nhân, xoay người đứng lên, trong tay đã nhiều ra một thanh xiên ngắn ngăn trước ngực, ánh mắt nhìn lướt qua Sở Hùng trưởng lão đẫm máu không đầu cách đó không xa.
"Ngươi là người phương nào?"
Gã cũng nhìn ra được, người trước mắt này rõ ràng là cố ý nhằm vào mình, lại không hề nhận ra đối phương.
"Ngươi không nhận ra ta nhưng ta lại nhận ra ngươi! Ngươi còn nhớ con ta Long Khê không?" Trong mắt nam tử trung niên muốn phun ra lửa giận, quát to một tiếng.
Tát Nhân trưởng lão nghe vậy, thần sắc lập tức cứng đờ.
Viên Minh đột nhiên khẽ giật mình, nhớ tới thân ảnh cùng đôi mắt tuyệt vọng kia.
Nhân Tiêu Vương!
Viên Minh thầm nghĩ, trách không được cảm thấy khí tức trên thân nam tử trung niên oai hùng kia có chút quen mắt, đoán không lầm, y hơn phân nửa chính là phụ thân Nhân Tiêu Vương, tộc trưởng gia tộc tu tiên ẩn thế ở Nam Cương, Long Hạo.
Ngày đó, hắn và Tịch Ảnh liên thủ giao chiến cùng Nhân Tiêu Vương đang trọng thương, tại thời khắc sống còn, Nhân Tiêu Vương dựa vào ý chí lực cường đại khôi phục một phần ý thức, báo thân thế của mình cho Viên Minh.
Lúc đó Viên Minh mới biết, tên thật của gã là Long Khê, chính là con trai tộc trưởng một gia tộc tu tiên ẩn thế ở Nam Cương, ngoài ý muốn bị Sở Hùng trưởng lão xem như thú nô, bắt về Bích La Động.
Lúc ấy Tát Nhân trưởng lão phụ trách khám nghiệm phát hiện tư chất gã thật tốt, chính là tu sĩ nhị linh căn.
Nhưng lúc đó chuyện đã xong, Sở Hùng trưởng lão cùng Tát Nhân trưởng lão chẳng những không dừng cương trước bờ vực, đền bù khuyết điểm bản thân, ngược lại vì che giấu bản thân phạm sai lầm, ẩn giấu đi kết quả giám định.
Bọn họ không thả Long Khê, cũng không theo quy củ đưa gã vào tông môn trọng điểm bồi dưỡng, mà bắt gã làm thú nô, trục xuất tới Thập Vạn Đại Sơn.
Long Khê có tư chất tuyệt hảo, rất có khả năng từ trong Nhân Tiêu diễn hóa thành Vương.
Hai người vì đạt được hồn châu Nhân Tiêu Vương, liền thông qua cố ý dẫn dắt hãm hại, khiến cho gã thường xuyên sử dụng phi mao thuật, cuối cùng từng bước một biến hóa cho đến khi trở thành Nhân Tiêu Vương.
"Ngươi nghĩ chuyện các ngươi làm, không có người biết sao?" Long Hạo từng bước một tới gần, trong mắt sát ý nồng đậm.
Tát Nhân trưởng lão tự biết nhiều lời vô ích, lúc này vỗ Linh Thú Đại bên hông.
Tiếp theo một cái chớp mắt, một linh thú Thanh Lang sinh trưởng hai đầu to lớn xuất hiện ở bên người gã.
Đầu Thanh Lang này, bên trái là một đôi mắt xanh đen, bên phải là một đôi mắt xích hồng, trên thân tản mát ra hai chủng ba động linh lực hoàn toàn khác biệt, đạt đến yêu thú cấp hai.
"Giết."
Tát Nhân trưởng lão ra lệnh một tiếng, cây xiên trên tay hoá thành một đạo tử quang bắn nhanh đến Long Hạo.
Con Thanh Lang hai đầu cao khoảng một trượng, dài ba trượng cũng mãnh liệt nhào tới y.
Cùng lúc đó, đôi mắt trên hai đầu đồng thời tỏa ra ánh sáng, chúng mở ra cái miệng lớn như chậu máu.
Trong đó phía bên phải trước một bước phun ra hỏa diễm hừng hực, đầu trái theo sát phía sau, dâng trào ra cuồng phong màu xanh.
Thanh sắc cuồng phong cuốn theo hỏa diễm, chẳng những không tách ra, ngược lại lấy gió thổi cổ vũ hỏa uy, tạo thành một đạo vòi rồng hoả diễm to lớn, cùng xiên ngắn biến thành tử quang, một trước một sau bắn tới Long Hạo.
"Đến hay lắm!" Long Hạo không lùi mà tiến tới, hai tay nắm loan đao, trên thân lập tức có kim sắc lưu quang tràn vào thân đao, bổ ngang phía dưới một cái, liền đánh bay tử quang đang nhào tới.
Tiếp theo một cái chớp mắt, y lần nữa nâng trường đao lên quá đỉnh đầu, trên trường đao bộc phát ra kim quang loá mắt.
"Phá."
Y quát khẽ một tiếng, trường đao chém xuống, kim quang bạo liệt bắn ra, dọc theo đao quang uốn lượn dài hơn mười trượng.
Kim quang phá hỏa long, cuồng phong bốn phía.
Trong hoả diễm khuếch tán ra đầy trời, thân ảnh oai hùng kia bay thẳng qua, lấy một loại tư thái tiến thẳng không lùi, vọt tới trước Thanh Lang hai đầu, lần nữa vung đao chém tới.
Dưới kim sắc đao quang là cảm xúc phẫn nộ phun trào.
Thanh Lang phát ra một tiếng tru thảm liệt, thân thể từ trung tâm phân thành hai, xé rách thành hai nửa.
Viên Minh thấy cảnh này, cũng không khỏi trong lòng xiết chặt.
Yêu thú cấp hai Thanh Lang hai đầu này, căn bản không phải địch thủ của đối phương.
Tát Nhân trưởng lão bất chấp thịt đau Linh thú bồi dưỡng nhiều năm bị giết, lúc này kinh hãi không thôi.
Gã vốn tưởng rằng có Linh thú phối hợp, mình có thể vững vàng áp chế Long Hạo, kết quả không đợi gã xuất thủ tiếp ứng, Linh thú đã bị giết trước.
Long Hạo cầm loan đao, toàn thân hiện rõ sát khí, từng bước tới gần Tát Nhân.
Tát Nhân không còn dũng khí để chiến, quay người chạy thục mạng về phía ba toà chủ phong.
"Trốn đi đâu?"
Long Hạo nhe răng cười một tiếng, tay cầm trường đao, bước tới mấy bước, mượn khí thế lao tới trước, lại một lần lăng không vọt lên cao hơn mười trượng, tiếp theo như sao băng rơi xuống mặt đất, đập xuống Tát Nhân trưởng lão.
Bắp thịt cả người y cũng không quá khoa trương, nhưng cả người lại phảng phất tràn đầy lực lượng bạo tạc, động tác ngắn gọn, mỗi một kích đều có lực sát thương cường đại.
Viên Minh nhìn một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng, Long Hạo này tựa hồ là một gã thể tu khó thấy.
Thấy Long Hạo đuổi tới gần, Tát Nhân trưởng lão chợt ngừng chạy, đột nhiên xoay người một cái, một tay khép bên miệng, há miệng quát về phía người đuổi theo trên không trung phía sau.
Viên Minh ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy trong lòng bàn tay gã giấu kín cầm một bao đựng tên hình dáng tinh xảo.
Chỉ thấy mặt ngoài vật kia loé lên lưu quang, một cây cương châm màu xanh biếc, mặt ngoài phản chiếu lưu quang màu xanh, bỗng nhiên từ đó bắn nhanh ra, thẳng đến tim Long Hạo.
Long Hạo bay ở giữa không trung không chỗ mượn lực, căn bản khó mà thay đổi thân hình, càng không thể tránh né.
Nhưng y quát khẽ một tiếng, trong hai mắt bộc phát ra một đạo tinh quang, trên dưới làn da thoáng qua hóa thành màu đen kịt.
Tiếp theo một cái chớp mắt, độc châm đâm xuyên qua y phục, đánh vào trên ngực của y.
"Đinh" một tiếng vang giòn.
Cương châm bị lồng ngực vô cùng cứng rắn đón đỡ, rơi xuống mặt đất.
Long Hạo không chút trì trệ, đồng thời rơi xuống, vung đao chém về phía Tát Nhân trưởng lão.
Tát Nhân thấy ám khí tập kích thất bại, tránh né đã không kịp, chợt trở tay nắm vào trong hư không một cái, trong lòng bàn tay lại thêm ra một thanh chuỳ đồng bí đỏ màu sắc đỏ sậm.
Chỉ thấy bộ pháp dưới chân gã điểm một cái, thân hình xoay chuyển, vậy mà tránh đi một đao kia.
Cùng lúc đó, chuỳ đồng quơ về sau lưng, sau đó vung mạnh một nửa hình tròn, đánh tới phía sau lưng Long Hạo.
Long Hạo tung một đao phách không, đập ầm ầm trên mặt đất.
Nham thạch cứng rắn trên mặt đất lập tức bị nện chia năm xẻ bảy, phía sau lưng của y cũng đồng thời rơi vào trọng kích.
Long Hạo rên lên một tiếng, thân hình không khỏi bổ nhào về phía trước.
Nhưng cùng lúc, năm ngón tay thay đổi từ chưởng, thuận thế trảo ra sau.
Bàn tay đen nhánh lập tức như quỷ trảo, xé rách lồng ngực Tát Nhân trưởng lão ra mấy vết máu chói mắt, lôi cả người gã bổ nhào về phía trước.
Tát Nhân trưởng lão phát ra một tiếng gào thét nổi giận, cưỡng ép ổn định thân hình, đồng thời chùy đồng vung lên, từ trên đập xuống ót Long Hạo.
"Bộp" một tiếng!
Trên đầu Long Hạo truyền đến một tiếng vang trọng chùy, cả người y cũng lảo đảo văng ra trước, mắt thấy là sẽ ngã sấp xuống.
Cũng nhờ thể phách Long Hạo vô cùng cường đại, mới có thể chịu một chùy trọng kích này, đổi lại là một pháp tu khác ở đây, một kích vừa rồi cũng đủ để giải quyết dứt điểm.
Tát Nhân trưởng lão nào buông tha cơ hội bực này, đưa tay ném đồng chùy, lấy phương pháp ngự vật khống chế, lần nữa trùng điệp nện tới ót Long Hạo.
Nhưng lần này, Long Hạo lảo đảo sắp ngã xuống đất, đột nhiên xoay người, tránh thoát đồng chùy bí đỏ.
Sau đó cả người từ mặt đất bắn lên, quay người một đao chém về phía Tát Nhân trưởng lão.
Tát Nhân vốn cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, lại không ngờ nhục thân thể tu cường đại vượt xa tưởng tượng không nói, lực phản ứng cơ bắp càng gần như bản năng, bất ngờ không đề phòng, chỉ có thể phất tay ném ra một tấm "Hỏa tiễn phù "
Nhưng còn không đợi lá bùa thiêu đốt, mũi tên lửa ngưng tụ, một đao phong mang đã phun ra nuốt vào bắn tới.
Ánh đao lướt qua, trong nháy mắt lá bùa cháy chưa được một nửa đã bị một phân thành hai, hoả diễm ngưng tụ ra trong nháy mắt tán loạn, mà đầu Tát Nhân trưởng lão cũng lăng không bay lên, quay tròn rơi xuống trên mặt đất.
Long Hạo thành công chém giết Tát Nhân trưởng lão, trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ vui sướng gì khi báo được thù ,chỉ ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ, dường như đang an ủi vong hồn nhi tử.
Viên Minh từ xa nhìn một màn này, càng đồng tình cùng tôn kính vị phụ thân này, lại càng thêm ghét bỏ Tát Nhân trưởng lão.
Theo tổ chức Phá Hiểu xâm lấn dần, phòng tuyến các nơi Bích La Động đã hoàn toàn tan tác, tựa hồ hủy diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Viên Minh mặc dù cách sơn môn một khoảng, nhưng vẫn bị thành viên Phá Hiểu để mắt truy kích tới.
Một gã nam tử trung niên mang áo bào đen dẫn đầu phóng tới hắn.
Viên Minh kẹp lấy một tấm Lạc lôi phù giấu ở trong tay áo, một tay duỗi ra, như Ô Lỗ lúc trước, ngón giữa chạm ngón trỏ, biểu hiện ra cho người đuổi tới xem.
Người kia nhìn thấy động tác của hắn, lập tức dừng lại, khẽ vuốt cằm, sau đó đuổi về phương hướng khác.
"Quả nhiên " Viên Minh thầm than.
Lúc này, trên bầu trời nơi xa bỗng nhiên có một bóng người huyền lập giữa trời, chính là Đại động chủ.
Chỉ thấy quần áo toàn thân gã đón gió phồng lên, bay phất phới, mở miệng cao giọng nói về phía môn nhân Bích La động đang chạy tứ tán: "Môn nhân đệ tử nghe lệnh, toàn bộ tập hợp tại quảng trường dưới núi, tông môn sắp mở ra tầng hai pháp trận, che chở mọi người, mưu đồ phản kích."