Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 210 - Chương 209: Duyên Phận

Chương 209: Duyên phận Chương 209: Duyên phận

Một lúc lâu sau đó.

“Thì là là như vậy, không ngờ duyên phận hai ta lại là duyên qua quyển truyện mà ta sáng tác lúc còn chưa trải sự đời. Vận mệnh cũng thật là kỳ diệu.” Viên Minh không nghĩ tới Tịch Ảnh đối xử đặc biệt với hắn lại là vì nguyên nhân này, lòng không khỏi cảm khái.

“Ai có duyên phận với ngươi!” Tịch Ảnh khẽ mắng, đoạn vung tay phóng ra từng đường trận văn màu vàng, thoáng cái đã tạo ra một tòa pháp trận.

Ánh vàng chói lóa bừng lên, bóng dáng Tịch Ảnh biến mất không thấy đâu nữa.

Người đã đi rồi, mùi hương vẫn còn thoang thoảng đâu đây.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn cúi đầu nhìn về phía tay phải.

Hắn vẫn cầm quyển truyện trong tay, quên mất chưa trả nó cho Tịch Ảnh.

“Sau này khi gặp trả lại cho nàng vậy.” Viên Minh thầm nói, toan cất sách đi thì lông mày bỗng nhíu lại.

Trong sách truyền ra cảm giác thô ráp giống như kẹp thứ gì đó.

Hắn lật truyện, phát hiện giữa hai trang cuối có kẹp một thẻ ngọc màu xám khá mỏng.

Bên trong thẻ ngọc rõ ràng là khẩu quyết công pháp Minh Nguyệt quyết phần tiếp theo, từ tầng bốn tới tầng sáu.

Minh Nguyệt quyết của hắn vừa mới đột phát tới tầng thứ ba, càng tu luyện hắn càng có thể cảm nhận sâu sắc sự cường đại của Minh Nguyệt quyết, cũng vì thế mà hắn vô cùng ước ao có được phần sau của công pháp, không nghĩ tới Tịch Ảnh lại đưa luôn cho hắn.

“Viên huynh, ngươi ở đây một mình làm gì?” Ô Lỗ hỏi.

Viên Minh giật mình, chẳng biết Ô Lỗ tới gần từ lúc nào, hơn còn đột nhiên phát hiện trong tay mình chỉ có thẻ ngọc, còn cuốn truyện không thấy tung tích.

Chuyện gặp Tịch Ảnh vừa rồi không biết là huyễn cảnh hay là chân thực.

“Ô Lỗ người đột nhiên xuất hiện như thế làm ta giật cả mình.” Viên Minh cất thẻ ngọc đi, bình tĩnh nói.

“Viên huynh vừa rồi có phải là nhớ Tiêu Ảnh đến thất thần không?” Ô Lô cười ha ha trêu đùa.

“Ô Lỗ huynh đúng là mắt sáng như đuốc nha.” Viên Minh cũng cười ha ha nói.

“Người trẻ tuổi chúng ta chính là phải dám nghĩ, dám làm, dám gánh vác. Ta ủng hộ ngươi.” Ô Lỗ cười nói.

“Ngươi ủng hộ ta kiểu gì?” Viên Minh hỏi.

“Có cần ta chui vào Tiêu gia tìm hiểu giúp ngươi một chút không?” Ô Lỗ nhỏ giọng nói.

“Phí tổn bao nhiêu?” Viên Minh hỏi.

“Năm ngàn linh thạch, một kiện pháp khí thượng phẩm.” Ô Lỗ đáp.

“Cái này ta không chi nổi, mà Mã Tinh Không đâu?” Viên Minh đổi chủ đề, hỏi.

“Mã huynh đã lên đường quay về Tấn quốc, hắn nhờ ta gửi ngươi lời chào từ biệt. Viên huynh tìm hắn có việc?” Ô Lỗ hỏi.

“Không có gì, chuyện Bích La Động đã xong, trước lúc rời đi ta muốn chào Mã huynh một tiếng. Không biết Ô Lỗ huynh có dự tính gì?” Viên Minh hỏi.

“Ta giờ đã hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao, hiếm khi có khoảng thời gian rảnh rỗi dài, đang tính đi dạo bốn phương một vòng, thoải mái du lịch một phen, mấy ngày nữa sẽ đi một chuyến tới Hắc Nham thành, sau đó tới Đông vực Nam Cương, rồi còn muốn ngắm biển một chút nữa. Ta cũng gần năm mươi rồi mà chưa lần nào được ngắm biển.” Ô Lỗ cảm khái.

“Tốt, vậy có duyên gặp lại.” Viên Minh nói.

Sau khi nói chuyện phiếm thêm một lúc nữa, hai người liền chào từ biệt rồi rời đi.

Tán minh vốn không có gì ràng buộc với thành viên gia nhập tạm thời, đi ở tùy ý. Viên Minh cứ thế rời khỏi sơn môn Bích La Động, chui thẳng vào trong núi rừng rậm rạp của dãy Thập Vạn Đại Sơn.

Một lát sau, Viên Minh bước tới cạnh một con suối nhỏ trong rừng, vốc nước suối mát rượi lên rửa mặt rồi đột nhiên quay đầu nhìn phía sau lưng

“Các hạ theo sau cả một đoạn đường rồi, có thể hiện thân không?”

Rừng cây sau lưng “soạt” một cái tách ra, từ đó một bóng người cao lớn đi ra, người này chính là Long Hạo từng đại triển thần uy trong trận chiến công núi khi trước.

“Thì ra là Long Hạo tiền bối.” Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, chắp tay chào.

“Ngươi chính là Viên Minh?” Long Hạo giọng như chuông đồng, vừa nói vừa quan sát Viên Minh.

“Đúng vậy.” Viên Minh bình tĩnh đáp.

“Lá thư này là ngươi viết?” Long Hạo từ trong ngực áo ra một phong thứ, bên trên không có ký tên, chỉ có dấu móng mèo.

Viên Minh khẽ nhíu mày, gật đầu.

Lúc trước ở trong Thập Vạn Đại Sơn, sau khi hắn biết được tình cảnh của Nhân Tiêu vương Long Khê liền theo nguyện vọng của Long Khê, viết lá thứ này kể lại chuyện mà Long Khê gặp cho tộc nhân của y.

“Nếu thư là do ngươi viết, tin rằng thi thể con ta cũng là do ngươi mai táng, dẫn ta tới đó.” Long Hạo nói.

“Tiền bối đi theo ta.” Viên Minh cũng không có ý giấu diếm, lập tức nhắm phương hướng rồi chạy đi.

Nửa ngày sau đó, hai người Viên Minh tới sơn cốc mai táng đầu của Long Khê.

“Ngày đó người có Bích La Động truy tra rất gắt gao, ta không kịp mang thi thể Long Khê huynh đi, chỉ có thể mang đầu hắn đi, xin tiền bối thứ lỗi.” Viên Minh dẫn Long Hạo tới trước mộ Long Khê rồi nói.

Long Hạo không nói gì, nhìn mộ bia không chữ trước mặt, thân thể cao lớn thoáng chốc còng đi, tay chân cũng khẽ run.

Viên Minh thầm than một tiếng rồi yên lặng lùi ra ngoài sơn cốc.

Một lúc lâu sau, Long Hạo từ trong sơn cốc đi ra, thần sắc đã bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: “Đa tạ Viên Minh tiểu hữu mai tang tiểu nhi, không biết tiểu hữu muốn thù lao gì?”

Viên Minh lúc trước nhận lời Long Khê, mạo hiểm viết lá thứ này, còn Long Khê thì thay mặt gia tộc đưa ra một lời hứa hẹn với Viên Minh, việc này ở trong thư đã viết rõ.

“Đa tạ ý tốt của Long Hạo tiền bối, chỉ là vãn bối không cần thù lao.” Viên Minh nói.

“Cũng được, vị trí của tộc ta thì người cũng biết rồi, lúc nào cũng có thể tới, đây là tín vật thông hành.” Long Hạo lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng tối sáng lấp lánh, trên lệnh bài có khắc một chữ “Long”. Gia tộc Long Hạo ở tu tiên giới Nam Cương có vẻ là một tồn tại đặc biệt ẩn thể lánh đời.

“Đa tạ tiền bối.” Viên Minh nhận lấy lệnh bài, chắp tay nói cám ơn.

Long Hạo tâm trạng sa sút, thu dọn di hài con trai xong liền không nhiều lời, nhanh chóng quay người rời đi.

“Viên Minh, Long Hạo tiền bối, xin hãy dừng bước.” Một con thanh chuẩn màu xanh lao vụt tới rồi đáp xuống cạnh đó.

Một bóng người nhảy xuống, không ngờ lại là Phương Cách.

“Phương Cách sư huynh, người không có việc gì, quá tốt rồi, mà sao ngươi lại ở đây?” Viên Minh vui vẻ nói.

Long Hạo cũng nhìn về phía Phương Cách, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.

“Ta vâng lệnh Lý Truy tổ sư và Tam động chủ, mời hai vị tham gia khánh điển song ta của hai người họ.” Phương Cách lấy ra hai tấm thiệp đỏ tươi, đưa cho Viên Minh và Long Hạo.

Đại điển song tu của Tam động chủ? Tuy chưa từng nghe nàng có đạo lữ, cũng chẳng biết Lý Truy là người phương nào nhưng Viên Minh có thể lờ mờ đoán ra được.

“Lý Truy tiền bối! Người còn sống sao?” Long Hạo kinh ngạc lên tiếng, giọng oang oang khiến Viên Minh không nhịn được đưa mắt nhìn.

“Đương nhiên rồi, còn mời hai vị nhất định phải tới dự.” Phương Cách đáp.

“Lý Truy tiền bối năm xưa có ơn lớn với ta, đại điển song tu của hắn, ta đương nhiên phải tham gia.” Long Hạo lập tức nói.

“Đại điển của Tam động chủ, tại hạ dĩ nhiên cũng không thể vắng mặt.” Viên Minh nói.

“Tốt, mời hai vị lên chim.” Phương Cách vui mừng đáp.

Thanh chuẩn nhanh chóng vỗ cánh bay lên rồi lao nhanh về phía Bích La Động, chẳng mấy chốc đã tới nơi.

Bên trong sơn môn Bích La Động không thấy một bóng người, bất kể là đệ tử Bích La Động bị bắt hay thành viên Phá Hiểu tán minh đều không thấy tăm hơi.

Mới cách đây không lâu, chỗ này còn tràn ngập những tiếng “giết” vang trời mà giờ này lại yên ắng lạ thường khiến người ta không khói sinh lòng cảm thán.

Thanh chuẩn hạ thấp độ cao rồi bay tới một sơn cốc yên tĩnh nằm cạnh Hỏa Luyện phong.

Viên Minh từng tới chỗ này, đây chính là chỗ ở của Ngư Ông kia, chỉ có điều sơn cốc bị sương mù dày dặc bao phủ nên không thấy được tình hình bên trong, có điều chỗ này cũng đã xác nhận thân phận của Lý Truy.

Thanh chuẩn bay thẳng vào sơn cốc, khi lướt qua một khoảng không nào đó chợt nghe có tiếng vỡ vụn rất nhỏ vang lên, giống như mới xuyên qua thứ gì đó.

Viên Minh vừa thấy mắt hoa lên, tức thì tất cả sương đều biến mất, sơn cốc u tĩnh lại một lần nữa xuất hiện trước mắt.

Hắn sau khi liếc mắt nhìn mới biết sơn cốc này bị cấm chế ảo thuật bao trùm nên từ ngoài nhìn vào mới thấy sương phủ đầy trời.

Thanh chuẩn đáp xuống đất, ba ngươi nhảy xuống rồi đi tới cạnh nhà tranh của Ngư Ông.

Trong sơn cốc mới xây thêm khá nhiều phòng ốc, nơi nơi treo đầy lụa đỏ đèn lồng, không khí khá nhộn nhịp, còn có thể thấy ở đây có không ít người đang tất bật, nhìn kỹ thì đều là đệ tử Luyện Hỏa đường. Viên Minh vui mừng quan sát hết thảy.

Thấy được Viên Minh, trùng phùng sau cơn đại nạn, đệ tử Hỏa Luyện đường cũng vô cùng mừng vui.

Ba người đi đến một khoảng sân rộng nằm sâu trong thung lũng. Nơi đây bày mấy mươi bàn tiệc rượu, những người ngồi ở đây ngoài trừ đệ tử Hỏa Luyện đường còn có một số gương mặt tương đối xa lạ, hẳn là bằng hữu của Tam động chủ và Lý Truy.

Lúc này, Tam động chủ thận vận áo dài đỏ đang cũng Ngư Ông cũng mặc đồ đỏ đang chiêu đãi khách nhân.

“Quả nhiên là Ngư Ông.” Viên Minh thầm nghĩ.

Phương Cách sắp Viên Minh và Long Hạo ngồi xuống chung một bàn. Tam động chủ và Ngư Ông rất nhanh liền đi tới.

“Lý Truy tiền bối, không ngờ được người còn tại thế.” Long Hạo đứng lên nói.

“Long đạo hữu, nhắc mới nhớ ta và người sợ là đã hơn trăm năm chưa gặp. Viên Minh tiểu hữu cũng tới, thức tốt quá.” Ngư Ông nhiệt tình đón tiếp Long Hạo và Viên Minh.

Tam động chủ lại không quen biết Long Hạo.

“Hai người các ngươi sao lại cùng đến vậy?” Ngư Ông hỏi.

“Ngẫu nhiên gặp, ta còn nợ Viên tiểu hưu một món nhân tình đây.” Long Hạo đáp.

“Tam động chủ, chúc mừng người hôm nay đại hôn, xin nhận lấy vò thanh tửu này.” Viên Minh lấy vò rượu vốn chuẩn bị từ lâu cho Ngư Ông ra rồi đưa tới.

“Ngươi thật có lòng, chỉ là Bích La Động đã không còn tồn tại, không cần dùng cách xưng hô ngày trước nữa, cứ gọi ta Lăng Tống Hoa là được.” Tam động chủ mỉm cười nhận lấy vò rượu.

“Vâng, Lăng tiền bối.” Hắn lập tức nghe theo lời phải.

“Tiểu hữu chẳng những kỳ ngộ tốt, còn có một viên linh lung tâm nha.” Ngư Ông ở bên cạnh cười nói.

“Cơ duyên của vãn bối chính là khi trước được Lăng tiền bối thu nhận, nếu không bây giờ chẳng biết người đang ở đâu. Một lần nữa chúc mừng hai vị tiền bối song hỷ lâm môn.” Nói đoạn, Viên Minh bèn cung kính thi lễ với Lăng Tống Hoa và Ngư Ông.

Hai người đỡ Viên Minh lên.

Tiếp đó, Ngư Ông và Long Hạo bắt đầu ngồi ôn lại chuyện cũ.

Giờ lành đến.

Đại điển song tu của người tu tiên cũng không khác lắm so với lễ thành hôn ở thế giới phàm tục, chỉ khác ở chỗ Lăng Tống Hoa và Ngư Ông đều là tu sĩ Kết Đan kỳ đã tu luyện hơn trăm năm, cha mẹ thế tục đều qua đời từ lâu nên giảm bớt trình tự ba quỳ chín lạy, hai bên bái thiên địa, uống chén rượu giao bôi trước mặt mọi người là coi như kết thúc buổi lễ.

Viên Minh vô cùng thoải mái thư thái ngồi chờ bên cạnh đám đệ tử Hỏa Luyện đường. Cả đám trong bữa tiệc hết nói kẻ nào đó tội ác chống chất lần này nhận báo ứng, tới khó chịu thay cho sư huynh đệ chẳng may bỏ mạng lần này. Đêm nay mọi người đều uống tới tận hứng, ai nấy đều vui mừng vì được giải thoát.

Sau khi tàn tiệc, Viên Minh liền cáo từ rời đi.

“Viên Minh, sư tôn bảo ngươi trước đừng vội rời đi, tới thiên sảnh đợi người.” Phương Cách gọi Viên Minh lại.

Viên Minh lờ mờ đoán ra mục đích Lăng Tống Hoa giữ hắn lại, liền theo Phương Cách tới một gian nhà tranh ở gần đó. Sau nửa canh giờ, Lăng Tống Hoa khoan thai bước tới, nói: “Để ngươi phải đợi lâu rồi.”

“Không sao, hôm này là ngày đại hỉ của Lăng tiền bối, có rất nhiều chuyện cần bận rộng. Ta nhàn tản vô sự, chờ một chút cũng không sao.” Viên Minh khách khí nói.

“Ngươi gia nhập Phá Hiểu tán minh từ khi nào?” Lăng Tống Hoa ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề.
Bình Luận (0)
Comment