Chương 213: Sách hay người
Chương 213: Sách hay người
Đang lúc hỏa kế ra sức chào mời Viên Minh, bên ngoài cửa hàng sách bỗng đi vào một người.
"Sách ta muốn mua có chưa?" Người kia hiển nhiên quen biết với hoả kế, còn chưa vào cửa đã mở miệng.
"Có, có, đã chuẩn bị tốt cho ngài." Hỏa kế lập tức buông tha Viên Minh, thân thiện đáp.
Viên Minh nghe thanh âm này liền sững sờ, chợt quay đầu nhìn về phía người kia, thấy y mặt tròn trắng nõn, mày rậm mắt sáng, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười.
"Triệu Đồng."
Nghe tiếng Viên Minh, người kia cũng nhìn lại, đầu tiên là sững sờ, chợt nụ cười dào dạt.
"Ha ha, Viên Minh, tiểu tử ngươi còn sống à?" Triệu Đồng nở nụ cười trên mặt không giả được, từ đáy lòng mừng rỡ.
Y không để ý đến hoả kế chào đón, hai bước đi đến trước Viên Minh, hai tay nắm lấy vai của hắn đánh giá một phen, bỗng nhiên thở dài: "Nghe người ta nói, tông môn chúng ta bị người ta diệt?"
"Phá Hiểu Tán Minh làm." Viên Minh nhẹ gật đầu, cho ra đáp án.
Triệu Đồng nghe vậy, không có vẻ bi thương, ngược lại lộ vẻ thổn thức, thở dài: "Có câu sáng mất chiều thu lại được, năm đó bị giáng chức không được như ý, không ngờ vô ích nhặt lại được một mạng nhỏ. Chỉ là lúc đi ra còn tốt, giờ trở về không được nữa rồi . . ."
"Triệu huynh người hiền tự có thiên tướng. Cũng không cần trở về, nơi đó hiện tại như một vùng phế tích. Phá Hiểu Tán Minh vơ vét xong, chỉ sợ vẫn còn thế lực và tán tu khác đến nhặt thứ còn sót lại, cũng không biết nơi đó hiện tại là địa bàn nhà ai." Viên Minh nói như thế.
Hoả kế mặc dù không phải người tu hành, nhưng dù sao sinh hoạt ở mảnh phường thị này, mưa dầm thấm đất, cũng biết chút chuyện tông môn tu hành, đặc biệt là một trong ngũ đại tông Bích La Động bị hủy diệt, đã truyền đi rộng rãi trong Hắc Nham thành.
Chỉ là nghe hai người đối thoại, gã cũng không dám lắm miệng xen vào.
Sau một hồi thổn thức, Triệu Đồng bỗng nhiên quay đầu, mở miệng nói với hoả kế: "Sách của ta đâu, gói kỹ chưa?"
Y xoay chuyển quá nhanh, trước một cái chớp mắt còn đang thương cảm tông môn bị hủy diệt, tiếp theo một cái chớp mắt đã thúc giục muốn sách, đến mức hỏa kế không kịp phản ứng, lắp ba lắp bắp:
"Còn, còn chưa kịp gói kỹ cho ngài . . ."
Hỏa kế vội vàng chạy về quầy hàng, mang tới một tấm da trâu dày, gói kỹ một bản Ngọc Bồ Duyên cùng Cẩm Bình Lan viết bằng văn tự Trung Nguyên, ôm tới.
"Thất Bộ Thi Tập cùng Thu Từ của ngài đây." Hỏa kế cung kính đưa tới.
Gã đúng là xem những sách này như kinh, sử, tử, tập Viên Minh thấy vậy, khóe miệng co quắp một trận
"Ngươi đó, bất luận tiên phàm, vẫn nên đọc nhiều sách, trong sách tự có lời như ngọc, lại càng có Thiên Hành nói, tâm sở chí, cảnh đạt được."
Triệu Đồng lại mặt không đỏ, tim không đập nhận lấy, vừa lẩm bẩm gì đó, nhanh chóng trả tiền.
Viên Minh cảm thấy Đồng Trĩ Thoại Bản phiên bản Nam Cương này rất có ý nghĩa kỷ niệm, nên cũng dùng tiền mua.
"Ngươi thích xem ngụ ngôn của hài đồng?" Cử động kia, khiến Triệu Đồng kinh ngạc, trong giọng nói mang theo vài phần chế nhạo.
"Dù sao cũng tốt hơn ngươi xem Kinh điển trưởng thành kia." Viên Minh nhấn mạnh bốn chữ "Kinh điển trưởng thành".
"Viên huynh, xem ra ngươi ta là người trong đồng đạo, không bằng đi uống một chén đi." Triệu Đồng cười "Ha ha" một tiếng, ôm bả vai Viên Minh đi ra cửa.
Trong Sơn Trân Lâu.
Viên Minh và Triệu Đồng ngồi đối diện nhau, Triệu Đồng còn kéo tới Cổ Nguyệt, ba người nâng ly đàm tiếu.
Trong lúc đó, mọi người không đề cập tới chuyện Bích La Động, chỉ hàn huyên chuyện lý thú tu tiên giới Nam Cương.
"Về sau ngươi tính thế nào?" Cuối cùng, Viên Minh mới hỏi Triệu Đồng.
"Ta? Nhàn tản đã quen, trước kia ở trong tông cũng là đọc sách kiếm sống. Hiện tại cửa hàng đã bị chủ nhân phường thị phái người tiếp nhận, tiếp theo ta sẽ làm tán tu, nơi này sống thoải mái, năm tháng lưu luyến, thật hợp ý ta." Triệu Đồng cười cười, nói.
"Nghe nói Nam Cương bên này muốn cùng Trung Nguyên, đặc biệt là Đại Tấn mở lại thương mậu, đối với hai người chúng ta là một cơ hội, về sau sẽ có rất nhiều sinh ý để làm. Tu tiên, đầu tiên tu chính là tài!" Cổ Nguyệt nói.
"Không sai, nhanh tích lương, lương đủ, thì tiên thành." Triệu Đồng gật gù đắc ý phụ hoạ.
"Mở lại thương mậu, là đường dây giao dịch chính thức đả thông?" Viên Minh hỏi.
Thương nhân Trung Nguyên cùng Nam Cương kỳ thật vẫn không triệt để đoạn tuyệt, chẳng qua là do bị cấm nên giao thương cá nhân, coi như là buôn lậu.
"Đúng vậy. Nghe nói dịch lộ đã được xây dựng lại." Cổ Nguyệt gật đầu nói.
"Như vậy, nếu tiến về Đại Tấn, chỉ cần đi đường ban đầu là có thể trở về?" Viên Minh lập tức vui mừng.
"Bây giờ còn chưa được dù sao bến cảng thông thương đã đóng cửa quá lâu, khởi động lại, đừng nói là trùng kiến theo lộ trình, dù trùng kiến công trình dịch trạm, không đến một năm cũng khó mà thành." Cổ Nguyệt suy nghĩ một chút, nói.
"Viên huynh, bằng thực lực ngươi bây giờ, làm gì phải vội vã quay về Đại Tấn vậy, ở tu tiên giới Đại Tấn ngươi không có chỗ nương tựa cũng là tán tu, không bằng chúng ta kết bạn ở lại nơi đây, chiếu ứng lẫn nhau." Triệu Đồng bên cạnh nói bổ sung.
"Đúng vậy, Viên huynh nên cân nhắc. Chỉ cần mua sắm bất động sản ở Hắc Nham thành, cũng không cần thanh toán linh thạch mỗi lần ra vào cửa, ở nơi đây có tu sĩ phân tán, an toàn lại được bảo hộ." Cổ Nguyệt tiếp tục nói.
"Đa tạ hai vị, phụ mẫu ở nhà có khoẻ mạnh hay không, hiện tại ta sốt ruột muốn về thăm nhà." Viên Minh nghe vậy đáp.
Cổ Nguyệt không khuyên nữa, lúc này lấy từ trong tay áo ra địa đồ do da trâu nước chế thành, ở phía trên đánh dấu cho Viên Minh.
Sau khi cơm nước no nê, sắc trời đã tối, ba người chia tay.
Viên Minh lúc này mới chạy tới Hỏa Luyện đại sư bên kia.
Tiếp đãi hắn vẫn là gã đại hán đầu trọc kia, chỉ bất quá so với lần đầu gặp mặt, thái độ tốt hơn mấy phần.
"Luyện chế áo lót nhuyễn giáp, không có vấn đề, vật liệu ngài tự chuẩn bị, hay là chúng ta cung cấp?" Gã đại hán đầu trọc suy tính một phen, lại hỏi.
"Ta cấp." Viên Minh đáp.
Dứt lời, cổ tay hắn chuyển một cái, từng kiện linh tài xuất hiện ở trên bàn.
Trong đó chủ tài chính là Kim hao Độc Mãng Xà Vương cùng da rắn, mặt khác còn có một ít vật liệu đặc thù Viên Minh vơ vét được, đã pha chế xong, luyện chế cụ thể thế nào phải xem Hỏa Luyện đại sư trả lời.
"Vật liệu chuẩn bị rất sung túc, trong quá trình luyện chế khả năng sẽ còn thêm một ít phụ tài Hỏa Luyện đại sư thường dùng, tăng thêm công luyện chế, tổng cộng mười lăm viên linh thạch, đặt cọc trước mười viên." Gã đại hán đầu trọc nói.
Hoàn toàn đắt như trước, nhưng phẩm chất được bảo đảm.
"Tiền không vấn đề, chỉ là không biết Hỏa Luyện đại sư lúc nào mới có thể luyện được?" Viên Minh hỏi.
Gã đại hán đầu trọc nghe vậy hơi suy nghĩ, lấy ra một bản sách nhỏ lật xem một lúc, cấp ra đáp án:
"Sau tám ngày."
"Luyện chế cần tám ngày?" Viên Minh kinh ngạc hỏi.
"Chân chính luyện chế tự nhiên không đến tám ngày, nhưng Hỏa Luyện đại sư mấy ngày nay công việc đã đầy, áo lót nhuyễn giáp của ngươi buổi chiều bảy ngày sau mới có thể luyện chế, ngày thứ chín ngươi tới lấy hàng là được." Gã đại hán đầu trọc nói.
"Được." Viên Minh suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
Dứt lời, hắn lại lấy ra một vật để lên bàn.
"Thượng phẩm Pháp khí?" Gã đại hán đầu trọc cũng thấy qua việc đời, nhận ra được.
Trên bàn bày biện, chính là khối Bát Quái kính lúc trước lấy được từ Mông Sơn trưởng lão.
Lúc trước gấp gáp luyện hóa, bị một kích Mông Sơn trưởng lão đánh rách mặt kính, cũng may bị thương tổn không quá nặng, hẳn là còn có thể chữa trị.
Ngoại trừ khối Bát Quái Kính này, còn từ trữ vậy giới chỉ Mông Sơn trưởng lão đạt được một đôi câu trảo màu đen cùng một thanh chuỷ thủ màu xanh biếc, cả hai đều là Trung Phẩm Pháp Khí.
Trừ những thứ đó ra, còn một ít đan dược tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể dùng chữa thương và tu luyện, cùng hơn hai trăm viên hạ phẩm linh thạch và ba viên trung phẩm linh thạch.
"Không sai, đây là kiện thượng phẩm pháp khí phòng ngự, không biết Hỏa Luyện đại sư có thể chữa trị không?" Viên Minh hỏi.
"Cái này để ta đưa cho Hỏa Luyện đại sư tự mình xem qua. Ngài chờ một lát, ta cầm đi cho ngài ấy xem." Gã đại hán đầu trọc hơi chần chờ, cầm lấy Bát Quái Kính quay người rời đi.
Không lâu sau, gã đại hán đầu trọc trở về, mang theo câu trả lời chắc chắn của Hỏa Luyện đại sư:
"Tổn hại không nặng, còn có thể sửa, sau tám ngày tới lấy."
"Ta có một điều không hiểu, Hỏa Luyện đại sư đã có thể chữa trị Thượng phẩm Pháp khí, vì sao lại câu nệ chỉ luyện chế hạ phẩm pháp khí?" Viên Minh nghi ngờ hỏi.
"Đây là chuyện của Hỏa Luyện đại sư, ta không rõ, cũng không thể cho ngươi đáp án." Gã đại hán đầu trọc lắc đầu nói.
"Được."
Viên Minh bất đắc dĩ, thanh toán tiền cọc hai kiện pháp khí, quay người rời đi.
Trước mắt phải đợi ở Hắc Nham thành rất nhiều ngày, hắn không vội rời đi, lúc này ở trong phường thị tìm một khách sạn tĩnh mịch an thân.
Trong đêm.
Trong một gian lạc viện sâu nhất khách sạn, đèn đuốc sáng trưng.
Viên Minh ôm lư hương trong ngực, phía trên cắm một thanh hắc hương tự chế, chưa đốt.
Sau một phen do dự, hắn vẫn quyết phụ thân mẹ con nhi nữ Cáp Cống, lựa chọn phụ thân trên thân Đồ Á.
Sắp lên đường rời Nam Cương, trong lòng hắn còn có cái gì không yên tâm, cũng chính là thê nữ Cáp Cống.
Đây cũng là hắn sau khi sơ đạp tiên đồ, vị bằng hữu thứ nhất có được.
Nhớ lại cử động lúc đó, theo Tịch Ảnh nói là hành vi anh hùng lỗ mãng, về sau biết được ở Tu Tiên Giới, nếu không có thực lực tuyệt đối, hành sự lỗ mãng không chỉ là chuyện vô bổ, sẽ chỉ tăng thêm thương vong.
Bất quá lúc ấy hắn đã nhận ủy thác của người, cũng nghĩ đủ khả năng làm, để tránh ảnh hưởng tới tâm cảnh tu hành sau này.
Viên Minh nếu nguyện ý tốn hao khí lực đi tìm, khẳng định có thể tìm ra các nàng, nhưng hắn cũng không muốn làm như vậy.
Hắn không xác định hai mẹ con này hiện nay trải qua cuộc sống thế nào, cũng không xác định bản thân có nên xuất hiện lại ở trước mặt các nàng, quấy rầy cuộc sống của họ không.
Cho nên thần hồn phụ thể, biến thành phương thức tốt nhất.
Quyết định xong, Viên Minh đốt lên hắc hương, hai mắt khép hờ, trong đầu phác hoạ khuôn mặt nhỏ bé non nớt của Đồ Á, trong miệng nhẹ giọng hô hoán tên của nó.
Chỉ chốc lát sau, khói xanh lượn lờ dâng lên, ánh mắt hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
"Đồ Á, Đồ Á, ăn cơm . . ." Thanh âm một nữ tử truyền đến.
Ánh mắt Viên Minh sáng lên, trước mắt xuất hiện một phòng nhỏ diện tích không lớn, lại sạch sẽ gọn gàng.
"Biết rồi, tới ngay." Thanh âm thiếu nữ non nớt vang lên.
Viên Minh xác nhận, bản thân lần này thử khá thuận lợi, đã phụ thể trên thân Đồ Á.
Lúc này, dưới tầm mắt Đồ Á, Viên Minh nhìn thấy nó đang ngồi xếp bằng trên giường.
Mà trước người của nó, còn đặt một tấm giấy ố vàng, phía trên là chữ viết quen thuộc, ghi chép chính là khẩu quyết tu luyện Bích La Công.