Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 222 - Chương 221: Lâm Tuấn Sinh

Chương 221: Lâm Tuấn Sinh Chương 221: Lâm Tuấn Sinh

"Không dối gạt đạo hữu, tiểu nữ tu luyện một môn công pháp luyện thể, nhục thân cứng cỏi, năng lực kháng độc cũng mạnh hơn tu sĩ bình thường một chút." Liễu Tô lộ vẻ lấy lòng, giải thích.

"Thì ra các hạ là thể tu, khó trách đến tình cảnh như thế này, vẫn còn có ý đồ phản kích." Viên Minh dừng bước cách Liễu Tô ba trượng, nói.

"Viên công tử có ý gì, tiểu nữ thành tâm quy hàng, tuyệt không hai lòng." Liễu Tô vội vàng nói.

"Thật sao?" Viên Minh cười lạnh một tiếng đưa tay điểm tới.

Một đạo kiếm khí xanh mênh mang bắn ra, chém về phía tay phải Liễu Tô.

Thần thức Viên Minh cường đại, bất kỳ nơi nào đều nhìn không sót gì, nơi đó mặt ngoài cơ bắp nhìn như yên lặng, kỳ thật mỗi một khối cơ bắp đều đang khẩn trương tụ lực, tùy thời chuẩn bị phát động công kích mãnh liệt.

Sắc mặt Liễu Tô đột nhiên trở nên âm hàn như nước, thân thể cao lớn bỗng nhiên từ trong vũng nước nhảy ra, đơn giản tránh thoát kiếm khí màu xanh lam, như báo đi săn nhào về phía Viên Minh, thương thế cùng kịch độc trên đùi tựa hồ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.

Viên Minh hơi giật mình, thân hình bắn ngược ra sau, đồng thời Hàn Tinh Kiếm và Cửu Hoàn Kim Đao lóe lên, giao nhau chém về phía Liễu Tô.

Linh Thú Đại bên hông Liễu Tô hiện lên bóng xanh, một đầu thanh sắc quái xà bay vọt ra, vậy mà dùng thân thể ngăn phía trước nàng này.

"Phốc phốc" một tiếng vang nhỏ, thanh sắc quái xà bị chém thành ba đoạn, nhưng đầu rắn vẫn có thể động, há miệng phun một cái về phía Viên Minh.

Một mảnh sương độc màu lục cuồn cuộn tuôn ra, trong nháy mắt bao phủ vài chục trượng phụ cận. Chỗ sương độc bao phủ, tất cả cỏ cây cấp tốc biến thành khô héo.

Viên Minh vội vàng tế lên Thủy Vân phiên bảo vệ toàn thân, ngăn sương độc bên ngoài, Hàn Tinh Kiếm lăng không phách trảm tới.

Một đạo kiếm khí to lớn dài hơn một trượng trảm trên đầu thanh sắc quái xà, chém nó thành hai nửa, chết không thể chết thêm.

Nhưng mà một thân ảnh mơ hồ từ một bên khác nhanh chóng bay vút đến, trong phút chốc đến cạnh Viên Minh, thình lình chính là Liễu Tô.

Cánh tay phải nàng này bỗng nhiên thô to thêm một vòng, đột nhiên luân động, mặt ngoài cánh tay nổi lên nhiều sợi gân xanh, toàn thân tản mát ra quang trạch như kim loại, giống như một cây Kim Cương Xử, hung hăng đánh trên Thủy Vân phiên.

Thủy Vân phiên nổi lên sóng cả chập chờn, lõm xuống thật sâu, nắm đấm Liễu Tô đánh vào ngực Viên Minh.

"Keng" một tiếng vang lớn, Viên Minh và cả cây phiên bị đánh bay ra sau. Nhưng hư không trước người Liễu Tô cũng hiện lên một đạo châm ảnh mỏng manh, xuyên qua đầu nàng.

Sau một khắc, chỉ thấy thân hình Liễu Tô bỗng nhiên nhào tới phía trước, nắm đấm cánh tay phải giống như muốn đuổi kịp Viên Minh, cho hắn một kích trí mạng. Kết quả thân hình ở giữa không trung bỗng nhiên trì trệ, thần thái trong mắt nhanh chóng tiêu tán, thân thể cao lớn ngã nhào trên mặt đất.

Thân hình Viên Minh bị đập bay ra sau ba bốn trượng, hơi chạm đất lập tức vọt lên.

Thủy Vân phiên "Phần phật" một tiếng tản ra, hiển lộ ra thân ảnh của hắn.

Sắc mặt Viên Minh tái nhợt, nhưng lại không thụ thương, quần áo trước ngực vỡ nát, lộ ra một bộ nội giáp màu kim, chính là nhuyễn giáp dùng lân phiến Kim Hoa Độc Mãng luyện chế thành.

Nếu không có nội giáp này, chỗ yếu hại trước ngực hắn đã bị đánh trúng, chỉ sợ không chết cũng ném nửa cái mạng.

Nhục thân thể tu vậy mà cứng cỏi đến mức này, phế bỏ pháp lực cũng có thể phát động phản kích mãnh liệt như thế, quả thực vượt quá dự liệu của hắn, cũng làm hắn có nhận thức mới với thực lực thể tu.

Viên Minh bay vút lên nhoáng cái xuất hiện bên cạnh thi thể Liễu Tô, bàn tay đặt trên đầu nàng, từng tia từng tia tinh quang thấm vào.

Thần hồn Liễu Tô đã sắp triệt để tiêu tán, hắn tranh thủ cơ hội cuối cùng sưu hồn dò xét, sau một lát thu hồi thủ chưởng, thần sắc ngưng trọng.

Chuyện Liễu Tô biết, so với Lâm Lục Mộc xác thực nhiều hơn không ít.

Lần này Trường Xuân quan phái người tới ám sát Viên Minh, chỉ có ba người bọn họ, bất quá ba người đã nặc danh thuê Quảng Lợi Tán Minh ở Đại Tấn.

Quảng Lợi Tán Minh lúc này đang tiềm phục trên đường hắn trở về Đại Tấn, tùy thời động thủ. Mà ba người Hứa Trường Thanh thì đi theo hộ vệ mà Viên đại tướng quân phái tới dò xét Viên Minh hạ lạc, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Viên Minh một thân một mình hành động, thế là quả quyết xuất thủ.

Chỉ tiếc Hứa Trường Thanh tự cho là mình có tu vi Trúc Cơ kỳ, quá tự phụ, đánh giá thấp thực lực Viên Minh, nên ba người mới rơi vào hạ tràng vẫn lạc.

Căn cứ Liễu Tô hiểu rõ, thực lực Quảng Lợi Tán Minh không thể khinh thường, chỉ tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã có hơn mười người, nhiệm vụ lần này mặc dù không điều động toàn bộ, nhưng cũng tới hơn phân nửa.

Viên Minh im lặng một lát, gỡ xuống pháp khí trữ vật Liễu Tô, lấy vật trong đó, sau đó thu hồi thi thể ba người, gọi ra Thanh Vân Hạc rời khỏi nơi này.

Bay ra hơn mười dặm, hắn tìm một sơn cốc u tĩnh đáp xuống, kiểm tra vật lấy được từ ba người Hứa Trường Thanh.

Hắn lấy ra ngọc toa màu trắng, thần thức dò xét, phát hiện bên trong nó ẩn chứa ba phù văn, lại là một kiện thượng phẩm pháp khí phi hành.

Viên Minh hứng thú, tạm dừng xem xét, cầm lấy ngọc toa ném tới trước người, đồng thời phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Ngọc toa lơ lửng trước người hắn, chậm rãi biến lớn, rất nhanh dài hơn một trượng, rộng hơn nửa thước.

Viên Minh nhảy lên, quán chú pháp lực từ bàn chân vào trong ngọc toa.

Ngọc toa lập tức phát ra bạch quang, hóa thành một đạo trường hồng màu trắng vọt tới trước, hết thảy chung quanh cấp tốc lui lại, căn bản không phải linh cầm như Thanh Vân Hạc có thể so sánh, chỉ là pháp lực tiêu hao quá lớn.

Viên Minh âm thầm may mắn, lúc trước hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giết chết Hứa Trường Thanh, nếu một kích không trúng, để người này khống chế pháp khí này đào tẩu, lấy tốc độ Thanh Vân Hạc căn bản không thể đuổi kịp.

Hắn điều khiển ngọc toa lao vùn vụt, thể nghiệm tốc độ chưa hề cảm thụ qua, trêu đùa nửa canh giờ mới trở lại sơn cốc, tiếp tục kiểm tra vật phẩm của Hứa Trường Thanh.

Kim sắc câu kiếm, nghiên mực màu đen, cùng kim châu đều là Trung Phẩm Pháp Khí. Kim sắc câu kiếm là pháp khí công kích, nghiên mực màu đen là phòng ngự, viên kim châu thì đặc thù nhất, là kiện pháp khí phụ trợ, có thể đột nhiên toả ra kim quang lóa mắt, làm chói ánh mắt địch nhân, thậm chí làm người ta mù trong ngắn ngủi, ở một ít trường hợp có thể phát huy kỳ hiệu.

Hứa Trường Thanh này không hổ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đến từ Trường Xuân quan Đại Tấn, gia sản trên người xa xa không phải tu sĩ Nam Cương cùng giai có thể so sánh.

Viên Minh lập tức kiểm tra pháp khí trữ vật của Hứa Trường Thanh, cất giữ cũng tương đối khá, chỉ riêng linh thạch có gần ngàn khối, ngoài ra còn có một tấm lệnh bài màu xanh, hai bình thuốc màu trắng, một hộp ngọc vuông cùng một tờ văn thư.

Trên lệnh bài một mặt viết ba chữ "Trường Xuân quan", mặt khác lại viết "Cốc Hà", hẳn là lệnh bài thân phận của gã.

Bất quá gã tên thật là gì, ngày nay đã không trọng yếu, hết thảy đều vẫn lạc theo gã, trở thành mây khói quá khứ, dần dần, thậm chí sẽ không người còn nhớ rõ, Trường Xuân quan đã từng có một vị Trúc Cơ kỳ như thế.

Thế giới Tiên Giả chính là tàn khốc như vậy, mặc dù thọ nguyên dài hơn phàm nhân, lại càng dễ để cho người ta lãng quên.

Viên Minh thu hồi nỗi lòng, ánh mắt nhìn về phía hai bình ngọc.

Trong bình ngọc chứa một loại đan dược màu ngà sữa, từ khí tức phán đoán là đan dược cố bản bồi nguyên. Đan dược trắng sữa này có dược khí nồng đậm dị thường, không phải Kim Hoa đan có thể so sánh, hẳn là có hiệu quả cao với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, giá trị không nhỏ.

Về phần hộp ngọc vuông kia, phía trên dán một tấm phù lục màu bạc.

Viên Minh bỏ ra một phen công phu mới bài trừ nó, bên trong lại là một khối gỗ màu vàng, tản mát ra mùi thơm kỳ dị, để cho người ta ngửi thấy mừng rỡ, thần hồn cũng có loại cảm giác yên tĩnh bình thản.

Linh mộc màu vàng tản ra hương khí, tựa hồ có công hiệu đặc biệt chải vuốt nỗi lòng.

Viên Minh không nhận ra lai lịch gỗ này, bất quá từ khi bắt đầu học tập chế hương, hắn nhìn thấy các loại vật liên quan đến chế hương đều cảm thấy rất hứng thú, đoán trước gỗ này có thể sử dụng trong chế hương, nên cẩn thận thả lại hộp ngọc, dán lên tấm phù lục màu bạc kia.

Hắn lại mở ra tấm văn thư kia, chỉ thấy phía trên viết: Thu năm trăm linh thạch, hạn ba tháng ám sát Viên Minh người Tấn, quá hạn nhiệm vụ hủy bỏ, mặt khác bồi gấp ba tiền đặt cọc, đây là bằng chứng. Quảng Lợi Minh chủ Ngô Húc Minh.

Thời gian ký là một tháng trước.

Hắn lại kiểm tra pháp khí trữ vật Lâm Lục Mộc và Liễu Tô.

Hai người là tu sĩ Luyện Khí kỳ, vật phẩm quả nhiên kém xa Hứa Trường Thanh, về pháp khí, ngoại trừ pháp khí phi luân màu trắng của Lâm Lục Mộc thì đều là hạ phẩm, linh thạch cộng lại cũng chỉ năm sáu trăm viên mà thôi. Những đan dược linh tài khác, phẩm cấp cũng không cao, đối với Viên Minh luyện khí tầng mười ba hiện nay tác dụng đã không lớn.

Viên Minh buông xuống pháp khí trữ vật của Liễu Tô, vuốt vuốt một cái bình đồng.

Hai năm qua hắn không ngừng sử dụng Phi Mao Thuật, nhục thân cường hoá đến trình độ nhất định, nhưng so với thể tu Liễu Tô này vẫn kém quá xa.

Viên Minh rất là hâm mộ thân thể cứng cỏi của Liễu Tô, đáng tiếc trong pháp khí trữ vật nàng này không có công pháp luyện thể nàng tu luyện, hắn vừa rồi sưu hồn Liễu Tô, cũng không kịp tìm tới ký ức tu luyện, duy nhất tra được đồ vật liên quan tới thể tu, chỉ có đan dược trong bình đồng này.

Trong bình chính là một loại đan dược luyện thể tên là "Đồng Bì Đan", sau khi phục dụng phối hợp với công pháp luyện thể, có thể làm cho thân thể trở nên rắn như sắt đá, đao kiếm khó thương.

Không có công pháp luyện thể, Viên Minh cũng không dám tùy tiện phục dụng đan này, liền thu hồi bình đồng, bắt đầu tính toán hành trình tiếp theo.

Đã có Quảng Lợi Tán Minh ở phía trước chờ đợi mình, trực tiếp từ Nam Cương Bắc Vực trở về Đại Tấn phong hiểm càng gia tăng không ít.

Hắn mặc dù tự nghĩ thực lực ở Luyện Khí kỳ đã không có địch thủ, cho dù gặp phải đối thủ Trúc Cơ như Hứa Trường Thanh, cũng có thể chống lại một hai, nhưng cũng không cuồng vọng đến mức có thể đối phó sáu bảy tên Trúc Cơ kỳ. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ sợ phải đổi một con đường khác.

"Rốt cuộc là ai trăm phương ngàn kế muốn giết mình cho thống khoái?" Viên Minh trầm ngâm một lát, trong đầu không khỏi hiện lên một thân ảnh.

Hắn lấy ra một cây hắc hương, cắm vào lư hương, nhớ kỹ lại dung mạo Lâm Tuấn Sinh, cùng với ký ức liên quan. Ý thức rất nhanh bị hắc ám bao phủ, khi tỉnh lại xuất hiện trong một căn phòng.

Lúc này Lâm Tuấn Sinh đang ngồi xếp bằng, hai tay bấm niệm pháp quyết, vận chuyển công pháp.

Viên Minh cảm thụ được tầm mắt Lâm Tuấn Sinh, trong lòng có chút kinh ngạc, cũng không phải vì Lâm Tuấn Sinh đang tu luyện, mà là tình cảnh trước mắt dị thường rõ ràng, so với bất kỳ lần phụ thể nào lúc trước đều rõ ràng hơn nhiều.

"Chuyện này là sao?"

Viên Minh hơi suy nghĩ, rất nhanh nghĩ đến một khả năng: Lần này sử dụng hắc hương, chính là dùng tàn hương phủ thành chủ chế tạo thành, xem ra tàn hương khác nhau, hiệu quả phụ thể sẽ không giống nhau.

Hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh, bởi vì không thể điều khiển thân thể đối phương, liền dứt khoát cảm ứng công pháp Lâm Tuấn Sinh vận chuyển, sau một khắc khẽ giật mình.

Lâm Tuấn Sinh vận chuyển công pháp, lại làm hắn dị thường quen thuộc, công pháp tương tự Cửu Nguyên Quyết, người này chẳng lẽ đã bái nhập Trường Xuân quan?

Trường Xuân quan là tông môn tu tiên đệ nhất Đại Tấn, thu nhận đệ tử dị thường khắc nghiệt, cho dù bọn hắn là những quý tử quan to, cũng nhất định phải có đầy đủ tư chất mới được.

Viên Minh nhớ mang máng, bản thân và Lâm Tuấn Sinh thời thiếu niên đã từng tiến đến bái sư, đáng tiếc hai người mặc dù có linh căn, tư chất lại bình thường, bị trực tiếp không nể mặt mũi từ chối ở ngoài cửa, không ngờ ngày nay vật đổi sao dời, Lâm Tuấn Sinh lại được Trường Xuân quan thu làm môn hạ.
Bình Luận (0)
Comment