Chương 246: Quyết đấu
Chương 246: Quyết đấu
"Ta tiếp nhận."
Trong đại điện yên lặng thật lâu, rốt cuộc vang lên tiếng của Quốc sư.
"Ai..." Không biết ở nơi nào truyền đến một tiếng thở dài.
"Viên Minh tự tìm đường chết a! Chỉ sợ sau ngày hôm nay, Nam Du Ký phải đứt đoạn rồi."
"Sao lại đến mức này, làm sao lại đến mức này a."
"Minh ca, ngươi nghĩ kỹ chưa, thật muốn như vậy? Hiện tại đổi ý còn kịp, trẫm có thể..." Tiểu hoàng đế chưa nói hết thì đã bị cắt lời.
"Tin ta đi..." Viên Minh mỉm cười nói, lại lén nháy mắt với tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế khẽ ngẩn người, lại không nói thêm nữa.
Câu nói kia của Viên Minh cũng đã chặn ngang lời khuyên của Viên tướng quân.
Mặc dù ông đầy sầu lo nhưng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, tin rằng con trai mình làm vậy tất yếu có chỗ dựa.
Rất nhanh, Quốc sư và Viên Minh đã ký xuống giấy sinh tử ngay tại điện Thái An.
Mọi người dời bước ra trên quảng trường bên ngoài đại điện, cấm quân đã sớm thu xếp sân bãi đủ không gian cho bọn họ thi đấu.
"Giấy sinh tử đã ký, không ai có thể can thiệp vào cuộc giao phong giữa các ngươi, cho đến khi… phân ra sinh tử. Sau này, mặc kệ kết quả thế nào, hai bên không thể dùng bất cứ lý do gì trả thù đối phương, hoặc trả thù gia tộc và tông môn đối phương. Gia tộc và tông môn sau lưng hai bên cũng tương tự, không thể dùng bất kỳ lý do gì trả thù đối phương." Tiểu hoàng đế hiếm khi hiển lộ ra uy nghi của bậc đế vương, đứng trên trung tâm đài cao, lớn giọng tuyên bố.
Nói xong, y nhìn về phía ba người lão hoàng đế, bà lão tóc trắng và Lạc Thủy tiên tử ở bên cạnh.
Bọn họ chính là nhân chứng có trọng lượng nhất trong lần quyết đấu này.
Lạc Thủy tiên tử tiếc hận nói: "Đáng tiếc, châu chấu đá xe."
Lão Hoàng đế lại nói: "Binh sĩ Tấn quốc ta đều như vậy, quả không hổ danh con cháu tướng môn."
Nói xong ba người liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
"Quyết đấu bắt đầu." Tiểu hoàng đế giơ tay lên, ra lệnh một tiếng.
Viên Minh cùng Quốc sư Ngọc Hồ đạo trưởng cùng đi tới giữa quảng trường, đứng đối diện cách nhau chừng hơn mười bước.
"Bây giờ ngươi nhận thua vẫn còn kịp, hôm nay ta sẽ không giết ngươi, bất quá ngươi cũng không cần mơ tưởng xa vời tiến vào Trường Xuân quan, gỗ mục không thể điêu khắc." Ngọc Hồ đạo trưởng nhìn về phía Viên Minh, thản nhiên mở miệng nói.
Viên Minh không nói gì, chỉ vươn tay làm ra tư thế "mời".
"Đã không biết sống chết, vậy đừng trách bản quốc sư hạ thủ vô tình!" Ánh mắt Ngọc Hồ đạo trưởng chuyển lạnh, phất ống tay áo.
Ánh đỏ chói mắt hiển hiện, ba con hỏa xà cực lớn từ trong ống tay áo lão phóng ra. Mỗi con hỏa xà có chiều dài hai ba trượng, vảy rắn tươi tắn rõ nét đầy sống động, tựa như là một con mãng xà chân chính đan xen vào nhau đánh về phía Viên Minh.
"Hỏa Xà thuật trung cấp?" Viên Minh không chút bối rối, trong tay lóe lên ánh sáng màu xanh lam, tế ra Thủy Vân phiên.
Hắn không còn che dấu tu vi, pháp lực Trúc Cơ kỳ cường đại rót vào bên trong Thủy Vân phiên. Lá cờ đón gió biến lớn gấp vài lần cuốn quanh thân thể hắn. Trước mặt lá cờ hiện lên một tầng hơi sương màu lam dày đặc. Mấy trượng quanh đó cũng tức khắc lây nhiễm hơi nước lạnh lẽo.
Ba con hỏa xà đánh vào Thủy Vân phiên, phát ra vài tiếng nổ lớn.
Hơi nước chung quanh Thủy Vân phiên tán loạn đi hơn phân nửa, lá cờ rung lắc kịch liệt nhưng nhanh chóng ổn định lại, hơi nước màu lam cũng nhanh chóng khôi phục.
"Đây là ... Tu vi Trúc Cơ kỳ!"
"Viên Minh vậy mà đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hắn mới tu luyện được ba năm mà?"
"Trong lúc hắn lưu lạc Nam Cương, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Trường Xuân quan vậy mà bỏ qua một hạt giống tốt như vậy, thật đáng tiếc."
Lạc Thủy tiên tử, bà lão chống gậy của Bạch La sơn trang cùng đám tu sĩ ầm ĩ nghị luận sôi nổi, trong đó không thiếu thanh âm vui sướng khi người gặp họa.
Viên Tộ Trùng sững sờ tại chỗ, trong lòng thở phào một hơi, rồi chửi nhỏ một tiếng: "Tiểu tử này, đến lão tử mà cũng dám lừa gạt."
Dù mắng chửi nhưng ai nấy đều nghe ra được trong lời lẽ đầy hưng phấn và kích động.
Ánh mắt tiểu hoàng đế sáng ngời, mừng rỡ vỗ tay.
Ngọc Hồ đạo trưởng cũng lộ vẻ khiếp sợ, trong lòng khó hiểu mà xẹt qua một chút hối hận, sau đó chuyển thành sát khí dày đặc.
Lúc trước lão còn nghĩ vì thân phận mình mà dự định chỉ phế đi tu vi đối phương cho xong việc, đồng thời thuận thế bán cho hoàng thất và Lưu Thiên Minh một chút thể diện, không ngờ không biết Viên Minh vận dụng thủ đoạn gì ẩn giấu tu vi, chỉ trong ba năm đã tu tới Trúc Cơ kỳ! Đến nước này lão quyết không lưu lại đường sống cho đối phương, nếu không chắc chắn sẽ hậu hoạn vô cùng!
Ý niệm trong đầu lão xoay chuyển, hai tay bấm niệm pháp quyết đánh ra bốn phía xung quanh.
"Vù vù!"
Quanh người lão đột nhiên dâng lên một cột sáng màu đỏ, xông thẳng lên cao, tới chừng chục trượng thì cột sáng bỗng dưng nổ tung rồi dần khuếch tán ra.
Trong chớp mắt nơi đó đã hình thành nên một đám mây lửa rộng mười mấy trượng, màu sắc đỏ tươi dị thường.
"Là Hỏa Vân bí thuật áp đáy hòm của Quốc sư, xem ra lão không định để Viên Minh còn sống rời khỏi đây." Trong lòng tiểu hoàng đế thót lại rồi trở nên nặng nề, khẽ nhếch môi muốn thi triển thuật truyền âm của Trường Xuân quan nhắc nhở Viên Minh.
"Nếu hai người họ đã ước định đơn đả độc đấu, ngươi vẫn không nên tùy tiện nhúng tay vào thì hơn." Một tiếng truyền âm vang lên trong tai y.
Vẻ mặt tiểu hoàng đế ngưng trọng lại, đành bỏ ý định truyền âm.
Viên đại tướng quân không nói một lời, mắt nhìn thẳng quảng trường, hai tay đã nắm thật chặt.
Tuy rằng Viên Minh không biết Ngọc Hồ đạo trưởng thi triển thần thông gì nhưng hắn từng trải qua cửu tử nhất sinh nơi Nam Cương, lại còn trực tiếp tham dự tràng tai kiếp ở Bích La động, lúc ở Luyện Khí kỳ đã không ít lần giao phong với tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho nên kinh nghiệm đấu pháp phong phú, sẽ không mặc sức để đối phương muốn làm gì thì làm.
Chỉ thấy hắn giơ cao hai tay lên không trung.
Từ hai tay hắn phóng ra liên tiếp ba bốn kiện pháp khí, có Hàn Tinh kiếm, Cửu Hoàn kim đao, Ô Sơn trảo cùng một loạt pháp khí trung phẩm khác.
Sau khi tiến giai lên Trúc Cơ kỳ, thần hồn lực của hắn tăng lên rất nhiều, lại có thêm Minh Nguyệt quyết gia trì nên hắn càng thêm dễ dàng điều khiển đồng thời nhiều loại pháp khí tiến hành phối hợp công kích.
Mấy pháp khí này tạo thành một dòng nước lũ đủ màu sắc nhắm thẳng về phía Ngọc Hồ đạo trưởng.
Dưới hàng loạt hào quang của các pháp khí chen lấn, có một luồng ánh sáng đen mờ nhạt hết sức mảnh từ một kiện pháp khí hắc châm hóa thành, đã đi vòng một vòng lớn, vô thanh vô tức đâm thẳng vào phía sau lưng của Ngọc Hồ đạo trưởng.
Ngọc Hồ đạo trưởng không đổi sắc mặt, bắt chéo hai tay đang được luồng sáng đỏ thẫm bao bọc chắn trước người mình.
Đám mây lửa trên không trung quay cuồng cuồn cuộn như thể một bãi nham thạch nóng chảy, phát ra từng tràng âm thanh như sấm rền. Hơn mười hỏa cầu có hình thù như những giọt nước, to như cái đấu từ trong đám mây bắn xuống, đánh vào quanh người Viên Minh.
Ầm ầm!
Hỏa cầu đồng loạt nổ tung tạo thành một quầng sóng lửa cực lớn đã đánh tan tầng hơi nước hộ thể dày đặc quanh người hắn, thậm chí Hàn Tinh kiếm, Cửu Hoàn kim đao cùng các pháp khí khác, kể cả châm pháp hắc châm cũng bị nổ bay ra ngoài.
Mặt đất bên dưới cũng hứng chịu ảnh hưởng, gạch lát đá xanh bị đánh nát bấy, mặt đất bị cạo sâu một lớp, nhất thời bụi mù thổi tung bốn phía.
Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, sâu trong ánh mắt còn xen lẫn một tia khó hiểu.
Ngọc Hồ đạo trưởng nhếch miệng nở một nụ cười lạnh, nâng một tay lên, ngón tay nhắm thẳng về phía Viên Minh điểm nhẹ.
Đám mây lửa cuồn cuộn trên không trung lại nổ vang rền, từ bên trong đó lại bắn ra hơn mười hỏa cầu to lớn nhắm thẳng hướng đến chỗ Viên Minh, tốc độ nhanh hơn hẳn so với lúc trước, hoàn toàn chặn kín mọi đường lui của hắn.
Viên Minh chỉ cảm thấy có một luồng sóng nhiệt ngút trời bao bọc một cỗ linh áp đáng sợ ập vào mặt, không khỏi sinh ra một loại cảm giác hít thở không thông.
Nhưng mà hắn lại không né tránh, pháp quyết trong tay nhanh chóng biến đổi, ánh sáng màu lam của Thủy Vân phiên bao quanh người tỏa sáng ngời. Hắn cũng tế xuất ra mặt kính bát quái màu vàng cổ kính, một màn sáng vàng nhanh chóng khuếch tán, gia tăng thêm một tầng phòng ngự bao quanh người hắn.
Hắn vừa mới làm xong mấy chuyện này thì mười hỏa cầu kia đã vụt tới, đánh xuống màn sáng màu vàng.
Tiếng nổ tung kinh thiên động địa vang lên liên tục!
Lửa cháy đỏ thẫm cuồn cuộn nổi lên, rồi hóa thành một đám mây lửa màu đỏ thẫm bao phủ tất cả mọi thứ xung quanh đó.
Gương mặt của Ngọc Hồ đạo trưởng đã có vẻ trắng bệch, tựa hồ lần thi pháp vừa rồi đã tiêu hao không ít pháp lực, nhưng khóe miệng lão vẫn nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Hỏa Vân bí thuật của lão có uy lực tuyệt đại, một kích vừa rồi lại là dốc toàn lực xuống, dù có là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cũng không dám chính diện chống đỡ chứ đừng nói chỉ là tu sĩ vừa mới bước vào Trúc Cơ sơ kỳ như Viên Minh.
Nhưng mà tức khắc sau, dáng tươi cười của Ngọc Hồ đạo trưởng đã cứng đờ lại.
Thần thức của lão đã cảm ứng được khí tức Viên Minh vẫn còn tồn tại trong vòng vây của ngọn lửa đỏ thẫm cuồn cuộn, hơn nữa tựa hồ như không chịu bao nhiên thương tổn cả.
"Chuyện này ... Tuyệt không thể nào!"
Ngọc Hồ đạo trưởng vội thi pháp tiếp, mây lửa trên không trung lại bắt đầu chuyển động.
Thế nhưng lão còn chưa kịp hành động tiếp, mặt đất dưới chân lão đột ngột nứt toác ra, hơn mười nhánh dây tử đằng màu đen cực lớn từ bên dưới xông lên, như thể những ngọn trường thương nhọn hoắt đâm về phía người lão.
Ngọc Hồ đạo trưởng dù kinh nhưng không loạn, lật tay tế ra một cái dù màu vàng, vung tay nhấc lên đỉnh đầu. "Xoạt" một tiếng, tán dù mở ra, xoay tròn không thôi.
Từng tia sáng màu vàng hơi mông lung từ tán dù rơi xuống, chớp mắt đã hình thành một màn sáng vàng hình trụ bao quanh người lão. Nhánh tử đằng đen đánh lên màn sáng này đều bị bắn ngược ra, màn sáng lại không có bao nhiêu rung động.
Trong màn lửa đỏ kia, Viên Minh lau vết máu nơi khóe miệng, mắt nhìn chằm chằm vào pháp khí phòng ngự thượng phẩm là tán dù màu vàng của lão.
Trước mặt hắn là mặt kính bát quái đã bị chia năm xẻ bảy, mất đi linh tính rơi xuống dưới chân. Thủy Vân phiên vẫn còn nhưng hào quang đã ảm đạm đi không ít, hiển nhiên cũng đã bị tổn thương không nhỏ.
Vừa rồi lúc Bát Quái kính bị nổ tung, hắn quyết đoán tế ra pháp khí nghiên mực màu đen cùng hợp lực với Thủy Vân phiên ngăn cản lại, nếu không e rằng hắn khó mà ngăn cản được sức oanh kích của hơn mười hỏa cầu nổ tung kia.
Viên Minh vỗ hai tay xuống mặt đất, lòng bàn tay sáng ngời ánh sáng xanh lục.
Mặt đất chung quanh Ngọc Hồ đạo trưởng đồng loạt rạn nứt, từng nhánh dây cây tử đằng vừa thô vừa to chui ra cuốn lên màn sáng màu vàng quanh người Ngọc Hồ đạo trưởng, vây bọc tầng tầng lớp lớp.
Chỉ qua vài hơi thở, màn sáng quanh người Ngọc Hồ đạo trưởng đã bị vô số dây leo vây bọc phủ kín.
Lòng đất cách dưới chân Ngọc Hồ đạo trưởng tầm mấy trượng là một đằng nhân đang nửa nằm nơi đó, đúng là Hoa Chi!
Từ trước lúc đại điển truyền ngôi diễn ra, Viên Minh đã phân phó Hoa Chi vụng trộm lẻn xuống dưới lòng đất. Hoa Chi thi triển Mộc ẩn thuật che giấu khí tức, di chuyển sâu dưới lòng đất đi tới ẩn nấp dưới chân Ngọc Hồ đạo trưởng.
"Chủ nhân, một mình ta ra tay đã dư sức xử lý lão đạo này rồi." Hoa Chi kiêu ngạo reo lên.
"Dong dài!"
Viên Minh lần lần nữa khống chế đám pháp khí phóng ra, nhưng lần này không tấn công Ngọc Hồ đạo trưởng mà nhắm thẳng hướng tới đám mây lửa trên không trung.
Trên mặt Ngọc Hồ đạo trưởng hiện rõ vẻ kinh ngạc, vội bấm niệm pháp quyết điểm lên không trung.
Đám mây lửa trên không trung lại bắt đầu quay cuồng, gần hai mươi hỏa cầu bắn xuống. Một nửa hỏa cầu nghênh đón đám pháp khí bay tới, một nửa còn lại đánh xuống mặt đất.
"Ầm ầm" tiếng nổ tung ầm ĩ.
Từng quầng lửa đỏ thẫm xuất hiện trên không trung, các pháp khí như Hàn Tinh kiếm lại bị nổ bay đi, Ô Sơn trảo còn bị đánh tới chia năm xẻ bảy, hoàn toàn hư tổn.