Chương 269: Đi tuần
Chương 269: Đi tuần
Lục Thâm gật gật đầu, cũng không bảo Viên Minh thể hiện gì, tiếp tục nói: "Lúc này còn ba ngày nữa mới đến thời điểm đệ tử bản tông xuất phát rèn luyện. Nếu như hai vị đạo hữu không có chuyện gì khác không bằng đi theo ta về ở tạm Sinh Diệp tông vài ngày, đến lúc đó cùng nhau xuất phát. Không biết ý hai vị như thế nào?"
Viên Minh vốn không có việc gì nên không từ chối, mà Hà Văn Đạo cũng như vậy.
Bốn người bèn rời khỏi gian phòng đi xuống lầu. Vừa xuống lầu, Viên Minh chợt ngẩng đầu lên rồi sững người.
Chỉ thấy ngay cửa hội Tán Tu có ba tu sĩ Trúc Cơ cùng nhau đi tới, trên người mặc quần áo Trường Xuân quan, mặt mang đầy ngạo khí, ánh mắt nhìn về phía các tu sĩ khác đều mang theo vẻ khinh bỉ.
"Người của Trường Xuân quan? Bọn hắn tới đây làm gì?" Lục Thâm cũng thấy ba người này, hàng mày không khỏi nhăn lại.
Mà ba người Trường Xuân quan lại không chú ý tới đám người Viên Minh đang đi từ trên lầu xuống. Bọn họ đi thẳng vào đại sảnh nhận nhiệm vụ, nhìn quanh bốn phía. Tiếp đó người đi giữa vận chuyển linh lực, cao giọng nói: "Hứa Trường Thanh, tu sĩ Trúc Cơ Trường Xuân quan ta bị sát hại ngoài hoang dã phụ cận thành Tiểu Hồ. Nếu có người cung cấp manh mối hung thủ hoặc tin tức có liên quan, có thể được thưởng một ngàn linh thạch."
Vừa dứt lời, toàn bộ đại sảnh nhiệm vụ sôi trào lên.
Có người không rõ nguyên nhân, quay đầu hỏi đồng bạn: "Hứa Trường Thanh là người nào? Ngươi có nghe nói qua chưa?"'
Có người mang theo vẻ mặt khiếp sợ: "Rõ ràng còn có người dám giết người của Trường Xuân quan? Chán sống rồi sao?"
Có người lại mang đầy bất bình: "Được thưởng? A, Trường Xuân quan thật quá uy phong, hỏi tin tức chúng ta còn bày ra vẻ như đến bố thí."
Trong đám người, Viên Minh cũng không có biểu lộ gì cả, chỉ yên lặng nhìn ba người Trường Xuân quan vài lần, cố nhớ rõ lấy dung mạo của bọn họ rồi chuyển dời ánh mắt.
"Kẻ thuộc Trường Xuân quan kia không biết chọn nơi chết hay sao, hay chỉ là lấy cớ? Lửa này cũng đừng lan tới chúng ta chứ.... Được rồi, phải tranh thủ quay về bẩm báo tông môn." Lục Thâm cau mày, quay đầu nói một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi hội Tán Tu.
Ba người Viên Minh yên lặng đuổi theo, bỏ lại đám đông huyên náo ồn ào ở sau lưng.
Ba ngày sau, tại Sinh Diệp tông.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong lần rèn luyện hàng năm của Luyện Khí Kỳ Sinh Diệp tông. Sáng sớm, tất cả đệ tử tham gia ghi danh đều đã tụ tập trên quảng trường tông môn.
Tu luyện hàng ngày khô khan buồn tẻ, hiếm khi có cơ hội quang minh chính đại đi ra ngoài, không ít đệ tử trẻ đã đầy hưng phấn, mặt mày cũng mang theo gấp gáp không chờ đợi nổi.
Mấy đệ tử hơi lớn tuổi một chút thì lại tập trung để ý vào thứ tự đạt được trong lần rèn luyện này. Dù phần thưởng đạt được không phong phú như trong tràng thi đấu tông môn ba năm một lần nhưng chỉ cần lần rèn luyện này có được thành tích nhất định, bọn họ không chỉ gặt hái được không ít tài nguyên thu luyện, không chừng còn có thể sớm lọt vào trong mắt của vị trưởng lão tông môn nào đó, một bước lên trời.
Đương nhiên với những người vốn là đệ tử thân truyền của các trưởng lão mà nói thì thứ hạng lần này không quan trọng. Quan trọng nhất với bọn họ chỉ là nhìn xem tương lai, có kẻ nào trở thành đối thủ của bọn họ trong đại hội tông môn không mà thôi.
Có điều với Hứa Thiên mà nói, điều khiến y thật sự đau đầu lại là tiểu sư muội của mình.
"Tinh Nhi, muội nghe cho kỹ. Sau khi ra ngoài nhất định theo sát ta, tuyệt đối không được chạy loạn, gặp chuyện gì cũng phải nhớ thương lượng trước với ta, nghe rõ chưa?" Hứa Thiên kéo tay La Tinh Nhi, không ngừng dặn dò.
Hôm nay, tu vi y đã đến Luyện Khí tầng sáu, mà tu vi La Tinh Nhi còn kém một phần, chỉ là Luyện Khí tầng bốn.
"Được được được, sư huynh ngươi thật sự quá dong dài." La Tinh Nhi liếc mắt, gương mặt nhỏ nhắn đã đầy tức giận, còn có chút bất mãn.
Thấy vậy, Hứa Thiên đành thở dài, còn muốn nói gì đó nhưng La Tinh Nhi đã nắm lấy tay y, hưng phấn lắc lư.
"Sư huynh, ngươi mau nhìn, là Lục trưởng lão! Hắn vậy mà đã là Đại tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, không biết lúc nào muội mới có tu vi như vậy a?" La Tinh Nhi đầy hâm mộ nói.
"Chỉ cần chúng ta dụng tâm tu luyện, khổ công tốn sức, sớm muộn gì cũng có ngày được như vậy." Hứa Thiên nghe vậy bèn nói.
"A, Viên công tử lợi hại như vậy, hẳn cũng tu luyện như vậy sao?" La Tinh Nhi quay đầu nhìn y.
Hứa Thiên không biết nói gì, nhưng đành kiên trì đáp: "Đương nhiên."
Bên kia, Lục Thâm đứng trên đài cao được dựng tạm lên, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua đám đệ tử đứng bên dưới. Quảng trường mới vừa rồi còn đang ầm ĩ đã nhanh chóng im lặng như tờ.
"Chư vị có thể từ phàm tục trổ hết tài năng vào Sinh Diệp tông ta, vốn là không dễ dàng gì. Khổ tu lâu ngày ở tông môn, hôm nay..." Đối mặt với phần đông đệ tử, y đã bắt đầu thao thao bất tuyệt về việc tu hành khó khăn đến nhân sinh rộng lớn, nói liên mồm không ngừng không nghỉ.
Dưới đài có không ít đệ tử lão thành sớm có chuẩn bị, dùng linh lực phong bế thính giác. Chỉ có những đệ tử trẻ tuổi mới đầu còn nghe hết sức chăm chú, sau đó nghe đến thất điên bát đảo, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Hơn nửa canh giờ sau, Lục Thâm mới ngừng nói, ánh mắt nhìn đám các đệ tử Luyện Khí Kỳ trên quảng trường trên quảng trường mang đầy mong đợi.
Ánh mắt y quét qua một vòng, rồi gọi phi chu Thanh Mộc khổng lồ do tông môn đặc biệt chế tạo, bảo các đệ tử bước lên.
Thấy vậy, các đệ tử như như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, nhanh chóng lên Thanh Mộc phi chu, không dám lề mề sợ Lục Thâm lại nhất thời cao hứng nói thêm một câu "ta bổ sung thêm một số điểm..." nữa.
Rất nhanh, đám đệ tử đã lần lượt lên Thanh Mộc phi chu xong xuôi, Lục Thâm cũng đi tới đầu thuyền, cắm mấy khối linh thạch trung phẩm vào pháp trận vẽ trên boong tàu. Sau khi thúc giục vận chuyển pháp trận, Thanh Mộc phi chu nhanh chóng bay lên cao, rồi chậm rãi bay ra khỏi tông môn.
Mà trong một gian phòng trên Thanh Mộc phi chu, Viên Minh đang khoanh chân tu luyện cũng mở mắt ra, âm thầm thả hồn nha ra trên bầu trời, hộ vệ phi chu đi về phía trước.
Triệu Quốc, dãy núi Vân Lạc.
Dãy núi chập chùng liên miên không dứt, đỉnh núi đâm thẳng lên mây xanh như muốn đâm thủng trời không. Đám mây mù như một con nước sông lững lờ quấn quanh lấy lưng núi, chậm rãi bay xuống, cuối cùng phiêu tán giữa những cánh rừng rậm.
Dù là ở Triệu Quốc nhiều núi non thì núi non nơi này vẫn được tính là bao la hùng vĩ, đáng tiếc linh mạch nơi đây lại hỗn loạn phân tán, dù có uẩn nhưỡng ra được không ít dị thú linh dược nhưng lại không thích hợp tông môn trú chân.
Trên bầu trời, Thanh Mộc phi chu vạch phá mây mù, chậm rãi đáp xuống một bãi đất trống giữa rừng.
Các đệ tử nối đuôi nhau mà ra ngoài, tập kết ngoài bãi đất trống. Lục Thâm chịu trách nhiệm điều khiển phi chu cũng đang đứng cạnh thuyền nhìn về phía các đệ tử.
"Đây là nơi thí luyện lần này. Năm ngày tiếp theo, các ngươi có thể tự mình tìm kiếm linh dược, nhưng không được đi cách xa phi chu quá năm mươi dặm. Nếu không thì thành tích thí luyện sẽ bị ghi nhận là vô hiệu. Ngoài ra, sau buổi trưa ngày thứ năm, thí luyện kết thúc, người nào quá giờ đó chưa về thì thành tích cũng coi như vô hiệu." Lục Thâm lướt qua chúng đệ tử, tuyên bố quy tắc thí luyện.
Tiếp theo, y phất phất tay, lập tức có đệ tử phụ trách công tác thống kê thành tích cùng những người đệ tử tạp vụ có liên quan khác tiến lên, phát tận tay cho mỗi đệ tử một miếng ngọc giản.
"Nếu như trong thí luyện gặp phải hiểm cảnh gì, có thể tùy lúc bóp nát ngọc giản. Đến lúc đó ta cùng mấy đạo hữu khác sẽ lập tức chạy đến cứu viện, dù hành động như vậy sẽ khiến các ngươi bị loại sớm nhưng nếu so sánh với thành tích đạt được, ta vẫn hi vọng các ngươi đặt tính mạng mình lên hàng đầu. Đạo lý núi xanh còn đó, không lo thiếu củi đốt, tin rằng không cần ta phải nhiều lời nữa." Lục Thâm nghiêm túc dặn dò.
Chúng đệ tử đồng loạt đáp phải, sau đó tản ra riêng phần mình rời đi.
Lục Thâm quay người trở về tầng cao nhất của phi chu. Lúc này ba người Viên Minh cũng đã tụ tập lại một chỗ. Thấy Lục Thâm trở về, Bạch Dạ mới nói.
"Lục trưởng lão, ta đã phát cho hai vị đạo hữu pháp khí nhận biết giản ngọc giản xong rồi."
"Tốt, năm ngày kế tiếp vất vả mấy vị rồi. Mặc dù trưởng lão bản tông đã điều tra nơi này trước nhưng để tránh tình huống ngoài ý muốn, kính xin các vị tập trung tinh thần. Mặt khác nếu gặp tình huống đặc biệt cần trợ giúp, các vị cũng có thể thúc giục pháp khí. Như vậy những người khác cũng có thể thu được tin tức." Lục Thâm gật đầu nói gật đầu nói.
Sau đó, bốn người phân chia rõ khu vực của mình, rồi tự thân điều khiển pháp khí phi hành rời khỏi phi chu.
Sau khi rời đi, Viên Minh bèn tìm một nơi không người thả Hoa Chi từ túi linh thú ra, vẫn ra lệnh cho nó chui xuống đất di chuyển theo. Lúc này hắn mới tiếp tục lui tới, dò xét khu vực tuần tra của mình.
...
Ba ngày sau.
Trong rừng rậm, một con mãng xà cực lớn da nhăn nheo trườn quanh một nhánh cổ thụ, màu da nâu của nó hoàn mỹ hòa hợp với màu thân cây, nhìn qua không ai phân biệt được có gì khác biệt.
Trên ngọn cổ thụ là một quả cây to bằng nắm đấm tay lay động trong gió, trong đó có không ít quả màu xanh đã xen lẫn màu vàng cam, bộ dạng có vẻ như sắp chín.
Bên cạnh cự mãng là hai quả đã bỏ đi lớp áo xanh, trái cây màu cam bị ánh mặt trời chiếu rọi trở nên rạng rỡ chói mắt.
Bỗng nhiên, cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi mặc trường sam màu xanh lá nhạt đi ra, ngẩng đầu nhìn lên thân cây đầy trái này không khỏi sửng sốt. Tiếp đó, vẻ mặt hắn nhanh chóng chuyển sang vẻ kinh hỉ.
Nhưng hắn không nóng vội mà cẩn thận từng li từng tí vòng quanh gốc cổ thụ vài vòng, lấy ra một chiếc chuông nhỏ cỡ bằng bàn tay, dùng pháp lực thúc giục rung rung lên,
Sóng âm nhộn nhạo tản ra đảo quanh gốc cổ thụ. Cự mãng trên thân cây bị quấy nhiễu khó chịu xê dịch thân thể.
Nhưng hiển nhiên, tu sĩ dưới gốc cây lại nhìn lầm cử động của cự mãng thành một nhánh cây đang lắc lư nên không để trong lòng.
Hắn thấy quanh đây không có yêu thú chiếm giữ, vẻ vui mừng trên mặt càng đậm. Tiếp đó hắn lấy một thanh pháp khí một thanh trường kiếm ra, định điều kiền nó bay lên ngọn cây, chém trái cây rớt xuống.
Lần này hắn đã hoàn toàn chọc giận cự mãng. Mới rồi nó còn đầy chậm rãi lười biếng, nào ngờ tích tắc sau đã nâng đuôi lên, tựa như một lưỡi đao sắc bén đảo qua trường kiếm. Chỉ thoáng cái, nó đã đánh bật trường kiếm bay ra ngoài. Thấy tình hình này, tên đệ tử Sinh Diệp tông dưới gốc cây tái nhợt mặt mày, vội quay người chạy trốn. Chỉ là cự mãng đâu dễ dàng buông tha. Thân thể cuốn quanh thân cây của nó thả lỏng, đầu nó buông thõng rơi xuống bên dưới hơn mấy trượng, thoáng cái đã ở trước mặt đệ tử Sinh Diệp tông kia.
Mắt vàng của cự mãng nhìn chằm chằm gã đệ tử Sinh Diệp tông đang kinh hoàng thất thố, miệng lớn há to. Trong lúc nguy cấp, gã đệ tử Sinh Diệp tông lấy miếng ngọc giản ra, bóp nát. Cự mãng lướt tới gần trong gang tấc, gió tanh trong miệng thốc lên mặt hắn, đầu hắn lập tức trống rỗng. Nhưng vào lúc nãy, đầu cự mãng đột ngột bị lủng một lỗ nhỏ, chết tươi ngay giữa không trung.