Chương 27: Truy sát
Chương 27: Truy sát
“Đây là…lửng mật?” Viên Minh nhìn qua dạng thú mà Ba Âm biến thành, thoáng sững người.
Hình thể mỗi ngươi khi thi triển Phi Mao thuật sẽ phát sinh biến hóa lớn nhỏ khác nhau, mà hình thể Ba Âm lúc này không có biến đổi quá nhiều, bộ dáng còn có vẻ khá buồn cười.
Chỉ là thấy hai mắt gã đỏ ngầu, mũi hít thở từng hơi nặng nề, cả người tỏa ra vẻ hung hăng hiếu sát, là biết gia hỏa này cũng không dễ chọc như bề ngoài.
Ngay tiếp đó, mấy thành viên Thanh Lang bang đi theo khác cũng nhao nhao thi triển Phi Mao thuật, hóa thân thành ba con sói xanh và một con báo đen.
Viên Minh nhanh đảo mắt nhìn lướt nhanh một vòng, xong liền rút hai cây cốt thương cắm trên mặt đất lên, mỗi tay cầm một cây.
Hắn đưa mắt đảo qua nhìn lên người từng thành viên Thanh Lang bang, tựa như đang tìm mục tiêu để ra tay. Trong số này có ba tên chính là mấy kẻ đi theo Trát Cáp lúc trước, ba tên này đã được chứng kiến thủ đoạn của Viên Minh, đều hiểu hắn tiếp đây định làm gì nên nhất loạt lui về sau.
“Sợ cái gì, có ta ở đây!” Ba Âm giận dữ gầm lên, thanh âm như chuông lớn.
Nhưng lời gã vừa dứt, một kích mang theo tiếng gió rít đã bất thình lình đánh tới.
Viên Minh thi triển Súc Nguyên Tí ném cốt thương như tên bắn vọt về phía tim Ba Âm.
Thời khắc thấy cốt thương sắp chuẩn bị đâm xuyên lồng ngực gã, đột nhiên nó bị một bàn tay từ trên vỗ xuống, nặng nề nện lên cây cốt thương.
Một tiếng “Rầm” vang lên.
Viên Minh chỉ thấy ở dưới bàn tay lửng mật có ánh sáng đen( 1) mờ mờ nổ tung, theo đó cây cốt thương của hắn như bị chùy nặng đập trúng, gãy nát làm đôi, rơi xuống đất.
Nhưng ngay tiếp đó, lại một tiếng xé gió ầm ầm vang lên.
Cây cốt thương thứ hai cũng đã xé gió lao thẳng về phía mặt Ba Âm.
Một tiếng “Bốp” vang lên.
Cây bạch cốt đoản thương bị Ba Âm dùng trán đánh bật lên rồi thu vào trong tay.
Cùng lúc đó, một bóng người đột nhiên vọt qua chỗ bên cạnh gã, nhắm phía xa xa mà nhảy chạy.
“Còn muốn chạy?”
Ba Âm cười khinh bỉ, xoay phắt người, dùng đoản thương trong tay như cây lao, ném thẳng về phía Viên Minh đang chạy trốn.
Viên Minh lúc này đang tung mình giữa không trung, đình đưa tay túm lấy một dây leo rủ xuống, chợt nghe có tiếng gió rít gào từ sau truyền tới, vội vàng rụt cổ, trầm người rơi xuống.
Đoản thương xẹt qua sát đầu hắn, cắt đứt dây leo mà hắn định túm rồi theo một tiếng ‘rầm’, đâm xuyên qua một gốc cây cổ thụ ở phía xa, tạo ra một lỗ thủng lớn trên thân cây.
“Lực lượng mạnh quá.” Viên Minh thầm hô lên.
Khi thân hình hắn vừa mới tiếp đất, hai bên trái, phải đã lập tức có hai bóng đen đánh tới, nhìn kỹ chính là hai Phi Mao thú nô biến thành sói xanh. Hai sói xanh ngoác cái miệng như chậu máu, từ hai bên cắn về phía hai cánh tay Viên Minh.
Rơi vào đường cùng, Viên Minh chỉ có thể ở ngay tại chỗ lăn người một cái về phía trước để tránh né.
Khi hắn vừa trở mình đứng lên, liền thấy ngay một con báo đen đã giương nanh múa vuốt nhào tới, chặn kín đường đi của hắn.
Lần này bất kể thế nào cũng không tránh được.
Ngay khi báo đen sắp vồ tới trước người, Viên Minh chống một tay lên trên mặt đất, tay kia dựng thẳng trước người, ngón tay cấp tốc bấm niệm chỉ quyết, miệng khẽ quát một tiếng “Lên.”.
Gần như ngay lập tức, trên mặt đất chỗ cách hắn chưa tới ba thước bỗng niên có ánh sáng vàng lóe lên, đồng thời một một cây măng đá bén nhọn thình lình mọc lên, nhanh như chớp đã đâm xuyên qua ngực báo đen.
Máu tươi bắn tóe ra, báo đen do Phi Mao thú nô kia hóa thành không ngừng kêu rên thảm thiết.
Viên Minh lướt qua bên người gã, tăng tốc chạy trốn vào sâu trong rừng.
“Tất cả cẩn thận một chút, tiểu tử kia biết chút pháp thuật!” Ba Âm gầm lên giận dữ, xong tức tốc đuổi theo hắn.
Viên Minh tranh thủ khoảng trống này, nhảy về phía, leo lên cây rồi tung mình đu cành chạy trốn về phía xa.
Ba gã sói xanh lập tức đuổi theo sau, bọn họ vốn có ưu thế tốc độ, không ngừng rút ngắn khoảng cách với Viên Minh, chỉ có điều không biết vô tình hay cố ý mà đôi bên thủy chung giữ một khoảng cách nhất định.
Chỉ có Ba Âm biến thành lửng mật không có ưu thế tốc độ nên dần dần bị tụt lại phía sau.
Viên Minh một mặt trốn chạy khỏi truy sát, một mặt quan sát hoàn cảnh xung quanh, liên tục đánh giá phân biệt phương hướng.
Trên mặt hắn lộ vẻ căng thẳng, nhưng trong mắt lại không thấy sự hoảng loạn.
Rất rõ ràng, hắn đã sớm có dự tính cho tình cảnh hiện tại của bản thân.
Ba gã sói xanh vẫn kiên trì đuổi theo Viên Minh không buông, cứ thế một đuổi một chạy hơn nửa canh giờ.
Chỉ có điều, khoảng cách giữa chúng và Viên Minh giờ đã kéo ra không ít, cái này cũng không phải chúng đuổi không kịp, mà là trong lòng chúng biết Ba Âm đã bị bỏ xa nên không dám tùy tiện dí sát, sợ bị Viên Minh hồi mã thương đánh cho một kích không kịp trở tay.
Viên Minh cũng không phải không có ý nghĩ này, có điều hắn chưa nắm rõ thực lực của Ba Âm, không thể tính được gã khi nào thì đuổi kịp, chẳng may bị ba gã thú nô sói xanh quấn lấy làm không thể thoát thân, xong để Ba Âm đuổi kịp thì không ổn lắm.
Hắn chạy liền một mạch, thẳng tới chỗ bên ngoài một thâm cốc nằm kẹp giữa hai ngọn núi cao vút, đưa mắt thoáng nhìn vào bên trong cốc.
Giờ phút này đã là buổi trưa nhưng sương mù trong cốc còn chưa tan hết, không gian bên trong sương khói mịt mờ tựa như ảo cảnh.
Viên Minh không hề do dự, lập tức cắm đầu lao vào khoảng sương mù trong cốc.
Vừa mới vào cửa cốc, một luồng gió nhẹ mang theo mùi thịt như lông cháy(2) đập thẳng vào mặt khiến hắn bất giác nhíu mày.
Đợi đến lúc vào trong cốc, qua chỗ đầu gió rồi mà cái mùi gắt gưởi kia vẫn còn, chỉ là bớt nồng nặc hơn trước.
Cây cối trong cốc mọc thưa hơn bên ngoài rất nhiều, trong rừng cũng có thể thấy một ít hung thú, có điều bọn chúng có vẻ đều rất nhát gan sợ chết, vừa mới nghe động tĩnh từ Viên Minh thì lập tức dậm chân bỏ chạy.
Viên Minh một đường đi vào trong cốc, qua chừng nửa canh giờ, thấy không khí trong sơn cốc bỗng nhiên trở nên mờ đục, không gian tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi.
Chờ hắn vòng qua một hẻm núi quanh co, cảnh tượng trước mắt chợt mở rộng, sáng bừng lên, chỉ thấy cách đó không xa, thình lình xuất hiện một hồ nước lưu huỳnh có diện tích khoảng mười mẫu, vơi hình dạng chẳng theo quy tắc nào.
Nước hồ khá trong nhưng lại có màu vàng kim, trên bờ đá ven hồ sương trắng kết thành một tầng dày, từ xa nhìn lại giống như một khối đá quý màu vàng khổng lồ khảm vào trong sơn cốc.
Mà trên mặt hồ trông có vẻ thơ mộng kia, lại có thể nhìn thấy từng bộ xương trắng, có bộ còn giữ được kết cấu tương đối hoàn chỉnh, có bộ thì khuyết thiếu, tất cả đều đứng lặng trên mặt hồ, tựa như cây cối mọc từ ra từ hồ vậy.
Trên một vách núi gần hồ nước, có hơn mười động quật lớn nhỏ không đều nằm tán loạn, có cái cao hơn mười trọng, có cái nhỏ như chuồng chó.
Viên Minh nhìn thoáng qua cửa động phía bên kia, xong lập tức rảo bước vòng qua hồ nước, chạy về hướng đó.
Bên ngoài sơn cốc, Ba Âm chạy như điên tới, lại chỉ thấy thuộc hạ của mình đang lòng vòng ngoài sơn cốc chứ không dám đi vào.
“Tiểu tử kia đâu? Các ngươi lề mề ở đây làm gì?” Ba Âm lập tức nổi giận mắng mỏ.
“Ba Âm bang chủ, hắn chạy vào trong sơn cốc, trong đó tràn ngập sương mù, chúng ta không dám mạo hiểm bước vào, sợ bị hắn mai phục.” Một gã sói xanh mở miệng đáp.
“Đồ ăn hại, mau mau đuổi theo cho ta, nếu lại để hắn chạy thoát, ta lập tức trục xuất các ngươi khỏi Thanh Lang bang, để các người tự sinh tự diệt!” Ba Âm giận dữ dọa.
Mấy gã kia nghe xong, lập tức hoảng hồn.
Bọn họ ngày thường dựa vào danh tiếng của Thanh Lang bang, làm nhiều chuyện xấu nhưng hiếm khi nào bị trả thù, giờ chỉ cần mất đi tầng thân phận che chở này, ai nhanh chết hơn ai, không cần nghĩ cũng biết.
Ba gã sói xanh không nói lời nào, tức tốc vọt vào phía trong, Ba Âm cũng theo sát phía sau.
Ở một chỗ khác, Viên Minh đang chạy ven bờ hồ, bỗng thấy trên mặt hồ có một bóng râm lướt nhanh về phía hắn, hơn nữa càng lúc càng gần, đồng thời bóng râm càng lúc càng to lớn hơn.
Hắn lập tức dừng bước, mắt chăm chú nhìn lên mặt nước, đợi tới khi bóng râm kia lướt lên trên bờ, hắn mới chợt bừng tỉnh, lập tức ngửa đầu nhìn lên trời.
Chỉ thấy trên bầu trời có một con chim ưng thân hình to lớn, sau khi thu đôi cánh đang giang rộng lại, nó lập tức bổ nhào xuống chỗ hắn.
Viên Minh lập tức đưa một chân lui về sau một bước, nắm chặt hai tay, yên lặng chờ nó tới.
Đang khi quan sát con ưng càng lúc càng gần, chợt nghe thấy một tiếng “xoẹt” nhỏ.
Chim ưng há mỏ kêu to một tiếng, bên trên thân thể to lớn của nó chợt thấy huyết quang lóe lên, cả người như bị mấy lưỡi dao sắc lẻm cùng cắt rời ra thành bảy, tám khối rơi lả tả xuống dưới.
Máu tươi đỏ thẫm vung vẩy khắp không trung, xém chút rơi vào người Viên Minh.
Viên Minh thầm kinh hãi, vội vàng lui về sau mấy trượng, nhất thời không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi hắn lần nữa nhìn lên trời, liền phát hiện ở trên cao, chỗ cách mặt đất hơn mười trượng, thình lình xuất hiện mấy sợi tơ màu máu đan xen ngang dọc nằm trôi nổi giữa không trung.
Viên Minh nheo mắt, cẩn thận quan sát mới phát hiện những sợi to máu kia kéo dài ra ngoài, rõ ràng là là một mạng nhện khổng lồ gần như trùm kín cả hồ lưu huỳnh.
Nếu không phải có máu tươi của con ưng dính trên đó thì dù là ai cũng khó mà phát hiện.
“Chủ quan, vừa rồi thế mà không phát hiện ra.” Viên Minh thầm rùng mình, trong lòng sợ hãi không thôi.
Lúc này, đằng sau lại có tiếng vang truyền đến, hiển nhiên là đám gia hỏa Thanh Lang bang đã đuổi tới.
Viên Minh quay đầu liếc mắt nhìn, lộ vẻ vui mừng như trút được gánh nặng, tựa hồ chỉ sợ bọn chúng không dám cùng nhau tiến đến.
Hắn vội vàng gia tăng cước bộ, chạy về phía vách núi.
Ba Âm thấy Viên Minh chạy về phía vách núi, cho rằng hắn muốn leo lên vách núi để chạy khỏi nơi nơi, lập tức lớn tiếng quát: “Đừng để nó đến gần vách núi, mau ngăn hắn lại.”
Vừa quát, miệng gã vừa lẩm nhẩm nói, tức thì trên dưới cả người đột nhiên phun ra từng luồng sương mù màu hồng phấn, đồng thời bắp thịt toàn thân phồng lên, theo đó tốc độ của gã trong nháy mắt gia tăng gấp bội, nhanh chân lao thẳng về hướng Viên Minh.
Hai gã sói xanh dẫn đầu bung sức truy đuổi, từ hai bên trái phải, cùng nhau đánh tới phía Viên Minh.
Viên Minh đảo trái lắc phải, luân chuyển hai cánh tay cùng lúc nện lên lưng hai gã thú nô sói xanh, đập bọn chúng văng ra hai bên.
Nhưng ngay tiếp đó, gã sói xanh thứ ba đã xông tới, chặn hết đường đi của hắn.
Viên Minh thấy cảnh này, làm mặt ra vẻ như vô cùng ảo não, miệng gào lên một tiếng đầy phẫn nổ.
Trong tay của hắn không còn cốt thương, chỉ có thể dùng tay không tay đấu sống chết với ba gã thú nô sói xanh. Dưới nắm đấm nặng nề của hắn, đối phương bị đánh cho liên tục kêu rên, có điều đánh cận chiến kiểu này cũng không đem lại ưu thế gì, bởi cánh tay, bả vai hắn cũng có có nhiều chỗ bị cắn, máu tươi chảy đầm đìa.
________________________________
Chú giải:
1. Ô quang: Dịch chuẩn word by word là ánh sáng màu đen (đọc truyện 10 năm nay mình cũng vẫn chưa hiểu ánh sáng đen là như nào).
2. Mùi lông cháy: Nguyên nghĩa phải là mùi protein từ thịt bị cháy, cơ bản thì mùi này giống mùi lông gà, vịt cháy vậy.