Chương 293: Tái chiến Sa Hạo
Chương 293: Tái chiến Sa Hạo
Liêu quản sự Ngũ Lôi các Vọng Nguyệt Thành mà Sa Hạo nói, tự nhiên chính là Viên Minh biến đổi đến đây.
Lúc này hắn đang loanh quanh động phủ Sa Hạo, tựa hồ đang tìm kiếm cửa vào động phủ, trên mặt đột nhiên hiện ra kinh hãi, thân ảnh mơ hồ, hóa thành một đạo huyễn ảnh vọt tới trước.
Thân hình hắn vừa mới lướt đi, một đạo kiếm ảnh màu đen không biết từ nơi nào bắn tới, đính ngay vị trí hắn vừa mới đứng, lại là một thanh đoản kiếm bản rộng.
Kiếm khí bén nhọn bỗng nhiên bộc phát, mặt đất ầm vang đổ sụp, bị đánh ra một hố to lớn gần trượng, sâu ba trượng.
Thân ảnh Sa Hạo nhoáng một cái xuất hiện gần hố sâu, cười lạnh, thần thức đã sớm tập trung vào thân hình Viên Minh, trong miệng nói lẩm bẩm, giống như đang thi triển thuật pháp gì đó.
Viên Minh vừa mới thoát ra hơn mười trượng, thân hình hơi dừng lại, trong mắt lóe lên mấy phần mê ly, nhưng lập tức khôi phục bình thường, thôi động bạch ngọc đai lưng tăng thêm tốc độ, tiếp tục bỏ chạy ra xa.
"Ồ!" Sa Hạo lộ vẻ kinh ngạc, khí tức người trước mắt này lập tức biến thành Trúc Cơ kỳ, còn dễ dàng phá giải huyễn thuật của mình, trong quá khứ chưa bao giờ gặp tình trạng này. .
Mà đối phương đã mò tới gần động phủ y, tuyệt không thể lưu!
Sa Hạo lấy ra một tấm phù lục bóp nát, quanh người lập tức nổi lên một tầng thanh quang, đuổi theo Viên Minh.
Tốc độ Viên Minh cũng không quá nhanh, mỗi lần Sa Hạo cảm thấy sắp đuổi kịp thì đột nhiên gia tốc kéo dài khoảng cách, làm cho Sa Hạo phía sau nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.
Song phương một đuổi một chạy, rất mau tới một sơn cốc nhỏ.
Sa Hạo thấy Viên Minh trốn về phía trước, cách đó không xa có một đầm nước, đầm nước thanh tịnh thấy đáy, mép nước che kín đá cuội, hoàn cảnh thanh u, nhưng y lại ẩn ẩn cảm giác nơi đây có uy hiếp, đột nhiên dừng bước.
Khoảng cách xa như thế cũng có thể phát giác được nguy cơ, trực giác chiến đấu của Sa Hạo quả nhiên cường đại. Viên Minh chú ý tới tình huống sau lưng, trong lòng thầm than một tiếng, vừa dụng tâm thần câu thông Hoa Chi, lại gọi ra Thâu Thiên Đỉnh, nâng trong lòng bàn tay, cấp tốc đốt trong đỉnh hai thanh Linh hương, chính là Vụ Hương và Thất Bộ Đảo mới chế tạo.
Theo Viên Minh chạy gấp, trong không khí lập tức ẩn ẩn có từng sợi sương trắng khuếch tán ra, tràn ngập trong cốc, hóa nhập không khí.
Sa Hạo thấy vậy trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, quay người trở về, nhưng mà chân y vừa bước tới đột nhiên mặt đất nổ tung, từng nhánh cây tím đen to cỡ miệng chén như là mãng xà đánh tới, chặn lại tất cả đường lui.
Mấy trượng dưới lòng đất, Hoa Chi ẩn núp ở đây, khoác trên người mũ che màu xám của Viên Minh, che đậy lại khí tức.
"Cáp Cống, là ngươi!" Sa Hạo nhìn thấy dây leo tím đen, lập tức hiểu ra hết thảy.
Y cũng không bối rối, trong tay đã sớm nắm chặt một tấm bùa chú vỗ lên thân, một màn sáng màu vàng thật dày xuất hiện quanh người, dây leo tím đen đánh vào màn sáng màu vàng lập tức bị phản chấn trở về.
Sa Hạo vận khởi thần thức dò xét lòng đất, chuẩn bị lần nữa dùng huyễn thuật chế phục Hoa Chi, nhưng sương trắng chung quanh đã dần dần trở nên nồng đậm. Một cỗ lực lượng vô hình tràn ngập trong đó, mơ mơ hồ hồ, thần thức của y vậy mà không thể ly thể.
Trong lòng y lộp bộp trầm xuống, lập tức tế lên ngân sắc viên cầu. Bốn phù văn viên cầu bị kích phát, bắn ra ngân quang chói mắt, vòng quanh thân thể của y, nhanh chóng quét ngang. Chuôi bản kiếm lưỡi rộng màu đen cũng được y tế ra, uốn lượn quanh thân, chém ra hơn mười đạo kiếm khí lăng lệ về phía dây leo quanh mình.
Dây leo Hoa Chi mặc dù cứng cỏi, nhưng dưới ngân sắc viên cầu và đoản kiếm màu đen giáp công, trong chớp mắt dây leo bị chặt đứt, nhánh dây bị thanh lý trống không.
Sa Hạo biết rõ Cáp Cống này có thủ đoạn cao minh, bản thân có thể đã rơi vào bẫy của đối phương, không dám dừng lại, thanh lý dây leo xong, lập tức bay về phía động phủ mình.
Vào thời khắc này, Kim Cương từ trong sương mù mông lung phía trước nhoáng một cái lóe ra, song quyền đánh về phía ngực Sa Hạo, nhanh như kinh lôi, khiến không khí nhộn nhạo lên từng gợn sóng mắt thường có thể thấy được.
Sa Hạo vội vàng không kịp chuẩn bị, không kịp tế ra pháp khí phòng ngự, chỉ có thể thôi động ngân sắc viên cầu và đoản kiếm màu đen ngăn trước người, trên thân cũng sáng lên kim quang loá mắt.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn!
Ngân sắc viên cầu và đoản kiếm bị đánh bay ra xa, màn sáng màu vàng ứng thanh vỡ vụn, một cỗ cự lực bài sơn đảo hải đánh tới, cả người Sa Hạo cũng bị đánh bay ra sau, trùng điệp đập xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Không đợi Sa Hạo vọt lên, mặt đất gần đó lại lần nữa vỡ ra, mười mấy cây dây leo thô to phá đất chui lên, một mực cuốn lấy y, trói thành một cái bánh chưng.
Viên Minh bay vút đến cạnh đầm nước, thôi động Thiên Kết Thủy Thằng Trận, hai ba mươi rễ thuỷ thằng óng ánh cấp tốc ngưng kết, như mũi tên bắn về phía Sa Hạo.
Sa Hạo bị dây leo Hoa Chi cuốn lấy, sao có thể né tránh Thủy thằng, lập tức bị Thủy thằng trói lại chặt chẽ, triệt để không thể động đậy.
Thân thể cao lớn Kim Cương nhảy vọt lên, trên không trung lấy ra Phục Địa Xử. Phục Địa Xử tăng vọt hoàng quang, đánh về phía đầu Sa Hạo.
"Thối hầu tử mơ tưởng đoạt công!" Trong lòng đất, Hoa Chi gầm lên giận dữ, thi triển Thanh kiếm thuật, chóp đỉnh mười mấy cây dây leo quấn quanh Sa Hạo bỗng hóa thành kiếm gỗ thanh sắc, đâm tới các vị trí cơ thể Sa Hạo.
Sa Hạo đứng trước nguy cơ, trên mặt lại không bối rối, hai tay đột nhiên nổi lên một tầng lam quang, như thân rắn mềm mại uốn éo, từ trong dây leo và Thủy thằng giam cầm tránh ra, bàn tay giơ lên, lòng bàn tay ẩn ẩn chớp động huyết quang.
Tiềm phục trong lòng đất, Hoa Chi thấy hoa mắt, chung quanh bỗng nhiên hiện ra vô tận biển lửa, bao phủ quanh nó, thân thể của nó giống như trúng Định Thân Thuật, dây leo cứng đờ ở nơi đó.
Kim Cương cũng trong nháy mắt rơi vào huyễn cảnh, thân thể trở nên cứng ngắc, thân thể vọt lên chợt mềm nhũn, "Bịch" một tiếng rơi xuống đất.
Từ khi Sa Hạo phát hiện dị thường ngừng truy kích, đến lúc chế phục Hoa Chi, Kim Cương, vẻn vẹn chỉ mấy hơi thở.
Sau một tảng đá lớn gần đó, nhô ra một cái đầu hồn nha màu đen.
Bị Vụ Hương che đậy, Sa Hạo không thể tản ra thần thức, vậy đã thi triển huyễn thuật thế nào, Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, lập tức thông qua tầm mắt hồn nha phát hiện dị thường.
Trong lòng bàn tay Sa Hạo mơ hồ có hai cỗ huyết sắc gợn sóng bắn ra, dị thường rất nhỏ, cách xa hơn một chút là không thể nhìn thấy.
Viên Minh thấy vậy lật tay lấy ra Độn Địa phù, thân hình chui xuống đất.
Sa Hạo dùng huyễn thuật chế trụ Kim Cương và Hoa Chi, nhanh chóng tụng niệm chú ngữ, trên thân thể cũng nổi lên một tầng lam quang, uốn éo từ trong dây leo và Thủy thằng thoát ra.
Đồng thời, hai con Huyết Bức từ trong tay áo y bay ra, bay lượn xung quanh, tựa hồ đang cảnh giới.
Sa Hạo rơi xuống đất, bước chân rõ ràng hơi lảo đảo, trên mặt ẩn hiện lục khí, ráng chống đỡ một hơi, lấy ra một viên đan dược huyết hồng ăn vào, nâng lên một cánh tay, chỉ về phía động phủ của mình, trong miệng vang lên chú ngữ tối nghĩa.
Trong động phủ của y, quái kiếm màu đen trong toà pháp trận kia đột nhiên kiếm khí đại thịnh, bỗng nhiên tránh thoát pháp trận trói buộc, điện xạ ra ngoài.
Mặt đất phía trước động phủ hiện lên hoàng mang, toát ra một cự mãng màu vàng dài chừng mười mấy trượng, toàn thân bao trùm vảy vàng lớn chừng bàn tay, trên trán và cổ mọc ra mấy cốt thứ thô to màu vàng, nhìn cực kì hung ác.
Thân thể cự mãng vận chuyển, nhanh chóng vặn vẹo thân thể, lao về hướng Sa Hạo.
Sa Hạo ăn vào huyết sắc đan dược không biết là loại gì, trên mặt tuôn ra một cỗ huyết sắc, khiến lục khí trên mặt giảm đi không ít.
Y nhẹ nhàng thở ra, tay phải bấm niệm pháp quyết hư điểm.
Ngân sắc viên cầu kia bay vụt về, bên trong sáng lên bốn phù văn, ngân quang chói mắt bắn ra, hung hăng đánh về phía đầu Kim Cương.
Lúc trước giao thủ với Cáp Cống, y dùng huyễn thuật vây khốn đầu vượn trắng này, nhưng không kịp thời đánh giết, trái lại bị nó trốn thoát. Lần này, y đương nhiên sẽ không tái phạm sai lầm như trước.
Vào thời khắc này, kim ảnh hiện lên, một tấm thuẫn kim sắc ngăn trước người Kim Cương.
"Ầm" một tiếng va đập chói tai, vang vọng tứ phương.
Mặt ngoài tấm chắn vảy rồng chớp loạn kim quang, mặt thuẫn bị đánh ra một vết lõm rõ ràng, nhưng cuối cùng đỡ được đạo ngân quang kia.
Một mảnh thanh quang từ dưới đất lộ ra, bao phủ lại Kim Cương và tấm chắn vảy rồng, cả hai nhoáng một cái biến mất, lại là Viên Minh từ dưới đất ẩn núp đến đây, tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc cứu lấy Kim Cương.
Huyễn thuật Sa Hạo quỷ dị, hắn không dám dừng lại, lập tức phi độn về hướng Hoa Chi.
Sa Hạo thấy cảnh này, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, chỉ huy hai con Huyết Bức chui xuống dưới mặt đất, miệng há ra, tựa hồ muốn phun ra cái gì. Bỗng giữa không trung trên đỉnh đầu, đột nhiên vang lên hai tiếng lôi minh, hai đạo Tử Lôi xé rách sương trắng, bổ về phía hai con Huyết Bức.
Huyết Bức chính là thần hồn Sa Hạo hóa hình, vô cùng kiêng kỵ lôi điện. Sa Hạo vội vàng điều khiển hai con Huyết Bức tránh né Tử Lôi tập kích.
Y ngẩng đầu nhìn trời, một con phi cầm màu đen từ trong sương mù thoáng hiện ra, quanh thân quấn lấy đạo đạo tử sắc lôi quang, tốc độ dị thường nhanh chóng.
Sa Hạo biết rõ là linh cầm của Viên Minh, hừ lạnh một tiếng, phát ra một tiếng huýt sáo vang dội. Một con Bạch Ưng từ không trung nơi xa vọt tới, nhào về phía dực điểu giữa không trung.
Sa Hạo thầm vận hồn lực, mi tâm chớp liên tục huyết quang, liên tục bay ra tám con Huyết Bức, cùng nhau há miệng phun tới chỗ Viên Minh.
Mảng lớn gợn sóng huyết sắc phun ra ngoài, sóng cả xông vào lòng đất.
Có dực điểu tập kích tranh thủ thời gian, Viên Minh muốn chui đến gần Hoa Chi, mắt thấy sẽ đến, liền đụng vào gợn sóng màu máu do Huyết Bức phun ra.
Vào thời khắc này, Viên Minh cảm thấy hoa mắt, phát hiện bản thân xuất hiện trong một thế giới hỏa hồng.
Quả nhiên thân thể chỉ cần bị huyết sắc gợn sóng đụng phải sẽ rơi vào huyễn cảnh. Khác với huyễn thuật lần trước, lần này trong huyễn cảnh, Viên Minh mất đi tự do, thân thể bị trói trên một cây gỗ thập tự cao khoảng một trượng, tay chân đều bị tỏa liên khóa lại, không thể động đậy, từng đạo xúc tu hỏa diễm từ bốn phương tám hướng bao trùm tới, chăm sóc thân thể của hắn.
Làn da Viên Minh lập tức bị bỏng, trở nên cháy đen, truyền đến từng cơn đau khắc cốt, ăn mòn ý chí của hắn, thần hồn lực vậy mà nhanh chóng yếu bớt.
Viên Minh tự biết nhất định phải nhanh thoát ly huyễn cảnh, nếu không thần hồn bị tổn hao nhiều, tâm niệm lập tức khẽ động.
Trong thức hải hắn lơ lửng một đoàn bóng đen, đột nhiên nhào về phía thần hồn của mình, thình lình chính là một con hồn nha.
Hắn dự định thi triển thần thông Chàng Hồn (Va Hồn) với mình.
Trước đó mua sắm những điển tịch kia, ngoại trừ trình bày nguyên lý huyễn thuật, ngoài phương pháp thi triển, cũng cung cấp một ít cách phá giải huyễn thuật.
Trúng huyễn thuật, ngũ giác bị điều khiển trong tay đối phương, muốn tránh thoát ra, cần thực hiện đủ kích thích với mình.
Viên Minh cắn chót lưỡi, dùng đau đớn tránh thoát huyễn thuật Sa Hạo, đó là một loại phương pháp.
Chỉ là nhục thể kích thích phá giải huyễn thuật có hiệu quả không mạnh, chỉ có thể khắc chế một chút huyễn thuật bình thường, đối mặt huyễn thuật cường đại thì không dùng được, cần càng kích thích mãnh liệt, tỉ như nhằm vào thần hồn kích thích.
Mà trước mắt hắn có thể rung chuyển thần hồn bản thân, chỉ có thần thông Chàng Hồn.