Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 296: Diệt Sát

Chương 296: Diệt sát Chương 296: Diệt sát

"Thì ra Diệt Hồn kiếm này do Tam động chủ luyện chế, không ngờ lại cùng xuất ra từ trong tay người luyện chế chuôi Hàn Tinh kiếm này của ta." Viên Minh nhìn quái kiếm màu đen trong tay, lẩm bẩm nói.

Hắn cảm ứng bốn phù văn trên thân kiếm, chỉ biết một phù văn là "Cố Hồn", không nhận ra ba phù văn còn lại, bất quá đoán chắc đều có liên quan đến thần hồn.

Viên Minh lập tức nhìn về phía Sa Hạo đang nằm trên mặt đất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Tính ra, Sa Hạo một đường đi từ Nam Cương đến Đại Tấn, ngoài sáng trong tối đã giết không dưới ba trăm tu sĩ, trong đó chủ yếu là Luyện Khí kỳ. Với tình huống của Diệt Hồn kiếm hiện tại, có lẽ chỉ cần thêm vài hồn phách tu sĩ Trúc Cơ kỳ nữa là uy năng của kiếm này lại nghênh đón thêm một lần biến hóa. Mà nếu đó là một hồn tu có thần hồn cường đại hơn tu sĩ bình thường có lẽ chỉ cần thêm một người là đủ. Bởi vậy lúc trước Viên Minh hộ vệ đệ tử Sinh Diệp tông bày ra thân phận hồn tu mới làm Sa Hạo vô cùng thèm thuồng.

"Ngươi đã hi vọng luyện thành thanh Diệt Hồn kiếm này như vậy, thế thì dùng thần hồn của người thành toàn thanh kiếm này đi." Viên Minh điều động Diệt Hồn kiếm trên hàn băng đâm vào giữa trán Sa Hạo.

Thân thể Sa Hạo run lên, trên mặt dâng lên một luồng khí đen lượn lờ một lúc rồi nhanh chóng rút đi, khí tức trên người cũng hoàn toàn tiêu tán.

Viên Minh thúc giục phù văn của Diệt Hồn kiếm, bốn tia sáng đen chui thẳng vào đầu Sa Hạo, lôi kéo ra một đoàn huyết vân hư ảo tản mát ra chấn động hồn lực cường đại.

Bên trong huyết vân còn hiện ra khuôn mặt mơ hồ của Sa Hạo mang đầy vẻ hoảng sợ, đang ra sức giãy giụa. Đừng nói lúc này y đã là tàn hồn, dù còn nguyên vẹn đi nữa cũng căn bản không cách nào chống cự nổi uy lực của Diệt Hồn kiếm, cho nên y nhanh chóng bị cắn nuốt mất.

Diệt Hồn kiếm phát ra một tiếng chấn động đầy hưng phấn, bốn đạo phù văn hiện ra tản mát ra từng tia từng tia sáng đỏ tươi.

Viên Minh đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, dựa theo bí thuật sưu hồn mà thi pháp nhằm ổn định bốn đạo phù văn.

Dù sao hắn cũng coi như có không ít kinh nghiệm luyện khí, cũng có một ít tâm đắc trên phương diện phù văn, nếu không sợ là còn không cách nào có thể nắm giữ môn bí thuật này nhanh như vậy.

Bốn đạo phù văn chớp sáng chớp tối một lúc, đột nhiên Diệt Hồn kiếm rung động mãnh liệt, phát ra từng tiếng rít bén nhọn rợn người, bên ngoài kiếm cũng cuồn cuộn khí đen, mơ hồ huyễn hóa ra một mặt quỷ vô danh đáng sợ. Nhưng chỉ trong một thoáng kia, mặt quỷ đã vặn vẹo biến hóa thành một gương mặt nam tử xấu xí dị thường khác.

Gương mặt nam tử này cũng chỉ duy trì trong một lát, tiếp theo lại huyễn hóa lần nữa, trở thành hình ảnh một lão phụ với gương mặt khô héo.

Gương mặt trong đám khí đen của Diệt Hồn kiếm không ngừng biến hóa, vẻ mặt Viên Minh cũng càng thêm ngưng trọng, gân xanh trên trán nổi lên, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy xuống, mười ngón tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.

Trong lúc gương mặt trong khí đen kia huyễn hóa thành một khuôn mặt thiếu nữ tuyệt đẹp, bất chợt nó cười cười khặc khặc đầy quái dị rồi há to miệng, một luồng sáng đen lóe lên ập tới trước mặt Viên Minh.

Viên Minh giật mình kinh hoảng, khoảng cách quá gần quá khó để tránh né. Tình thế cấp bách, hắn đành động niệm thúc giục, Thâu Thiên đỉnh lóe lên đi ra, chắn trước người.

Ngay khi chạm đến Thâu Thiên đỉnh, luồng sáng đen như thể xuyên thấu mọi thứ lại bị cứng rắn cản lại.

Mà Viên Minh cũng nhân cơ hội đó biến đổi pháp quyết, mười ngón tay xoay tròn như bánh xe, kết thành một thủ ấn cổ quái, miệng khẽ quát một tiếng.

Sau một hồi náo loạn, bốn đạo phù văn rốt cuộc cũng dần dần ẩn xuống, khí đen mặt ngoài Diệt Hồn kiếm cũng nhao nhao chui về lại thân kiếm, khí tức bình ổn trở lại.

Trên thân kiếm vẫn nổi lên một tầng sáng màu đen nhưng đã khôi phục vẻ bình ổn như trước, không còn lập lòe chớp động nữa.

Lúc này Viên Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi quả là một màn hữu kinh vô hiểm, cũng may thần hồn của hắn cường đại, lại thêm có Thâu Thiên đỉnh bảo vệ nếu không rất có khả năng bị kiếm này phản phệ, trực tiếp cắn nuốt thần hồn.

Hắn lấy lại bình tĩnh, lại vận khởi pháp lực và hồn lực rót vào bên trong Diệt Hồn kiếm.

Diệt Hồn kiếm phát ra tiếng kiếm kêu như tiếng rồng ngâm, bắt ra một luồng kiếm khí đen kịt, uy lực không mạnh mẽ hơn trước bao nhiêu nhưng lại tinh thuần hơn hẳn lúc trước.

Viên Minh khua cánh tay, một luồng kiếm khí hình vòng cung bắn ra, chui xuống mặt đất.

Vài chục trượng ở dưới lòng đất, Cầu xà chẳng biết sao đã tỉnh dậy, định thoát thân từ dưới lòng đất mà đi lại bị Hoa Chi phóng thích dây leo trói lại. Hai bên đánh nhau sống chết, mình đầy thương tích.

Răng nanh của Cầu xà tựa hồ có khả năng hóa đá, nhánh mây của Hoa Chi bị cắn sẽ sẽ nhanh chóng hóa đá vỡ nát, tựa hồ như năng lực tái sinh bị gặp phải khắc chế.

Vào lúc này, kiếm khí màu đen đơn giản xuyên thấu tầng đất, lóe lên rồi bổ vào trong đầu Cầu xà, xuyên qua lớp vảy chui vào trong đầu lâu.

Thân thể khổng lồ của con rắn run rẩy kịch liệt rồi chợt không còn động đậy nữa, tất cả khí tức cũng nhanh chóng tiêu tán.

Một luồng hồn lực từ trong đầu Cầu xà tràn ra, nhưng không tán loạn mà trồi lên mặt đất, hội tụ lại về phía Diệt Hồn kiếm, chậm rãi dung nhập vào bên trong.

Viên Minh thấy vậy khẽ lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới chuôi Diệt Hồn kiếm thu nạp hồn phách lại hiệu quả như vậy, cách mặt đất vài chục trượng vẫn có thể phát huy đầy đủ công hiệu.

Hoa Chi thấy thế, thừa cơ thi triển ra từng nhánh dây mây đâm vào trong cơ thể Cầu xà, thôn phệ tinh huyết và yêu lực của nó.

Sau một lát, Hoa Chi mang theo thi thể khô quắt của con rắn chui ra khỏi lòng đất.

Viên Minh thấy vậy, kéo căng miệng rắn, rút ra hai cặp răng nanh màu vàng đất.

Bên trong hai cặp răng nanh này ẩn chứa nồng đậm linh lực thuộc tính Thổ. Hắn nắm trong tay, bàn tay cứng ngắc như không có cảm giác, xem ra cặp răng nanh này chính là nguyên nhân khiến dây leo của Hoa Chi hóa đá.

Đây là đồ tốt hiếm có, nếu tìm được Luyện Khí sư cao minh hẳn có thể luyện chế được một hai kiện pháp khí liên quan đến hóa đá khá hiếm có.

Viên Minh thu hai cặp răng nanh rắn lại, đưa tay bấm quyết vung ra mấy hỏa cầu đốt cháy xác Cầu xà thành tro tàn.

Dù hắn chiến đấu với Sa Hạo trong biển sương mù trắng, chưa kể nơi đây vắng vẻ không người hẳn sẽ không bị ai phát hiện, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối. Sau khi Viên Minh xua tán biển sương mù, thu hồi Kim Cương, Hoa Chi, Lôi Vũ lại, không nấn ná thêm nữa mà lập tức mang theo thi thể Sa Hạo đi thẳng về động phủ trước đây của y.

Không bao lâu, Viên Minh dừng lại trước một vách đá sâu trong một khu mỏ quặng.

Hắn lấy ra một chiếc cờ lệnh màu vàng trong nhẫn trữ vật của Sa Hạo ra, vận khởi rót pháp lực vào.

Cờ lệnh bắn ra một luồng sáng màu vàng vào vách đá.

Vách đá nổi lên từng đợt ánh sáng màu vàng, rồi chậm rãi tiêu tán đi, lộ ra hai cánh cửa đá. Cửa tự động mở ra.

Viên Minh thả ba con Linh thú đứng bên ngoài canh gác, còn mình thì cất bước đi vào. Vách đá bên ngoài lập tức khôi phục lại nguyên dạng.

Hắn đi xuyên qua lối đi, nhìn thấy một đại sảnh bằng đá rộng rãi xuất hiện trước mặt.

Không chờ Viên Minh nhìn kỹ tình hình bên trong sảnh đá, đã có hai bóng đen cao lớn đánh thẳng tới, tốc độ khá nhanh.

Viên Minh bình tĩnh lật tay, giơ chiếc chuông nhỏ màu đen lên.

Đinh...

Hai bóng đen kia lập tức dừng lại, hóa ra là hai con nhân yêu toàn thân đầy lông đen.

Lúc Viên Minh sưu hồn Sa Hạo có biết đến lai lịch hai con nhân yêu này, là Sa Hạo mang theo từ lúc chạy ra khỏi Bích La động đến đây. Mỗi con có chiến lực Luyện Khí đỉnh phong, được dùng để bảo vệ động phủ.

Hắn lại rung chuông nhỏ, hai con nhân tiêu nhu thuận lui xuống.

Viên Minh dò xét sảnh đá trước mắt. Bên trong này đặt một cái bàn đá, ghế đá, xung quanh thông tới bốn mật thất, bao gồm một gian để tu luyện, một gian được bố trí pháp trận ôn dưỡng Diệt Hồn kiếm.

Đương nhiên Diệt Hồn kiếm hiện tại đã được tế luyện củng cố, không cần dùng đến pháp trận này nữa.

Còn hai gian mật thất còn lại, một gian chất đống đủ thứ đồ dùng đủ loại chiếm hết nửa gian phòng, gồm rất nhiều Linh tài với loại đủ phẩm cấp khác nhau, cùng với một số pháp khí cấp thấp, túi trữ vật....

Viên Minh biết những thứ này là Sa Hạo thu được trong lúc săn giết tu sĩ nhưng còn chưa kịp xử lý.

Gian mật thất cuối cùng rộng lớn dị thường, rộng không kém đại sảnh bên ngoài, được Sa Hạo xây thành dược viên, bên trong gieo trồng không ít linh thảo linh dược.

"Vọng Tinh thảo, Ngưng Linh hoa, Hàn Nguyệt đằng..."

Viên Minh đảo qua những loại linh thảo này, đều là những linh thảo trân quý, vài loại còn có thể dùng để điều chế hương.

Ồ, đây là Phong Huyên hoa!

Hắn nhìn qua một góc hẻo lánh ở dược viên thấy có gieo trồng bốn năm gốc Linh hoa màu bạc, chính là Phong Huyên hoa, tài liệu chính để luyện chế Trúc Cơ đan mà hắn từng gặp được ở dãy núi Vân Lạc.

Khó trách ngày đó Sa Hạo có thể biến ra ảo ảnh hoa này giống hệt như thật, hóa ra y đã từng phát hiện ra loại Linh hoa trân quý này trong dãy núi Vân Lạc.

Ánh mắt Viên Minh lần nữa quét vào một chỗ khác trong dược viên, đột nhiên rơi vào một góc nhỏ, nơi đó có một cái vạc nước, bên trong cắm nghiêng một nén hương đen nhánh dài đến ba thước, bề ngoài sần sùi nhìn không ra điểm gì thần kỳ.

Nước trong vạc có màu đen nhàn nhạt, tản mát ra chút âm khí dao động.

Chung quanh vạc nước được bố trí một pháp trận loại nhỏ ngăn cách vật này với đám linh thảo khác, hiển nhiên cho thấy Sa Hạo rất coi trong nén hương đen này.

Trước khi đi vào trong pháp trận, Viên Minh đã vận khởi thần thức tra xét một lượt, đáng tiếc lại không phát hiện có gì đặc biệt. Nén hương màu đen tựa hồ như là loại Linh tài thuộc tính Âm có âm khí nặng nề, ngoài ra thì không có gì nữa cả.

Chẳng qua nếu nén hương này chỉ là Linh tài có thuộc tính Âm thì cũng không đến nổi để Sa Hạo đặt ở chỗ này a?

Thần thông sưu hồn có thể dò xét trí nhớ của một người nhưng trí nhớ cả đời một tu sĩ quá nhiều thông tin, nếu muốn nhìn được hết tất cả thì cần phải có rất nhiều thời gian. Hắn chỉ dò xét qua vài thông tin mình muốn biết, có điều trong đó lại không có tin tức gì về nén hương màu đen này.

Viên Minh quay người rời khỏi dược viên, đi vào trong mật thất tu luyện của Sa Hạo.

Trong mật thất bày biện vô cùng đơn giản. Ngay chính giữa là một cái bồ đoàn màu xanh, góc phòng đặt một lư hương bằng đồng xanh, bên trong đốt một nén linh hương vẫn còn đang lượn lờ khói mù. Vậy mà lại là Tử Huyền hương hắn luyện chế ra.

Thấy vậy, Viên Minh không khỏi cảm thấy chút tự hào, không nghĩ tới Sa Hạo vậy mà mua Tử Huyền hương. Xem ra người này không biết lúc nào đã từng ghé qua cửa tiệm Huyền Hóa Linh Hương.

Viên Minh thu hồi lại dòng suy nghĩ, ngồi xuống bồ đoàn, bắt đầu kiểm kê những vật phẩm thu được.

Hắn lấy ra một viên cầu màu bạc, bề mặt quả cầu chỉ có vết cắt mờ không tạo nhiều ảnh hưởng.

Hắn vận khởi pháp lực rót vào bên trong, ngân cầu nhanh chóng sáng lên, tản ra những tia sáng trắng. Bốn đạo phù văn cũng sáng lên rạng rỡ.

Viên Minh mừng thầm. Hắn nhiều lần đối mặt với công kích phóng ra từ viên cầu bạc này, lực lượng cực kỳ kinh người, không thua gì hắc châm của hắn.

"Có thể bắn ra tia sáng bạc lợi hại như vậy, sau này dứt khoát gọi là Ngân Quang châu đi, còn hắc châm gọi là Tuyệt Ảnh châm vậy." Hắn thầm nghĩ.

Có Ngân Quang châu cùng Tuyệt Ảnh châm, thủ đoạn công kích của hắn coi như được nâng cao một bậc.

Viên Minh thu vật ấy lại, sau đó cầm một miếng nội giáp màu vàng ra, vận khởi thần thức dò xét.

Bên trong nội giáp màu vàng ẩn chứa bốn đạo phù văn, hóa ra cũng là một kiện pháp khí cực phẩm.

Giáp này không biết được luyện chế bằng tài liệu gì, có lực phòng ngự kinh người, chắc chắn còn hơn cả Long Lân thuẫn, còn có thể kích phát màn sáng màu vàng.

Lúc trước trong trận đại chiến, Sa Hạo đã thúc giục nội giáp màu vàng qua, trúng phải một kích hợp lực của Lôi Vũ và Kim Cương nên phù văn đã hơi bất ổn.

Có đều đây không phải là vấn đề lớn, hắn chỉ cần dùng pháp lực ôn dưỡng một đoạn thời gian, hơn phân nửa khả năng có thể khôi phục lại được.

Viên Minh tận mắt thấy nội giáp màu vàng có lực phòng ngự mạnh mẽ, cho nên có bảo vật này hộ thể, cơ bản hắn không cần lo lắng về công kích của Trúc Cơ kỳ bao nhiêu cả.

Hắn không cất nội giáp đi mà mặc thẳng lên người. Sau khi phân loại tất cả bảo vật rồi, hắn mới khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, bắt đầu vận khởi pháp lực ôn dưỡng nội giáp.
Bình Luận (0)
Comment