Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 303: Thần Hồn Chia Đôi

Chương 303: Thần hồn chia đôi Chương 303: Thần hồn chia đôi

“Vừa rồi là có chuyện gì? Không lẽ Diệt Hồn kiếm lại phản phệ chủ nhân?” Viên Minh cau mày, thần sắc âm tình bất định một hồi.

Hắn dù tìm được tin tức liên quan tới Diệt Hồn kiếm trong trí nhớ của Sa Hạo, nhưng Sa Hạo lại không phải người luyện chế kiếm này nên những gì y biết được cũng không hoàn chỉnh.

Hắn kỳ thực đã nghĩ tới việc kiếm khí mà Diệt Hồn kiếm phóng ra không phân địch ta mà tấn công thẳng vào thần hồn, kết hợp với năng lực thôn phệ của nó tạo ra uy năng hung tàn đáng sợ, sử dụng nó tất nhiên phải trả một cái giá không nhỏ.

Hiện tại xem ra kiếm này đúng là có thể dễ dàng giúp người giữ nó vượt cấp giết địch, nhưng cái giá phải trả là nó sẽ cắn trả chủ nhân, hiển nhiên là một thanh hung kiếm hai lưỡi đả thương người đồng thời tổn thương mình.

Viên Minh trước đó vì đối phó với Tả Khinh Huy có tu vi cao hơn hắn nhiều mà tiêu hao gần hết hồn lực, giờ đối mặt với Diệt Hồn kiếm cắn trả dĩ nhiên là không còn chút sức tự vệ nào, may mà hắn còn có con át chủ bài Thâu Thiên đỉnh.

Kỳ thực nói cho cùng, nếu không có Thâu Thiên đỉnh mang kỳ hiệu ôn dưỡng và củng cố thần hồn, bản thân hắn có lẽ cũng không dám bước lên con đường Hồn tu đầy rẫy chông gai và nguy hiểm tới độ cửu tử nhất sinh này.

Viên Minh hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn Diệt Hồn kiếm nằm trên mặt đất phía bên cạnh, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ phức tạp.

“Ồ!” Hắn bỗng nhiên hơi kinh ngạc ồ lên một tiếng.

Luồng nhiệt lưu tuôn ra từ Thâu Thiên đỉnh tới giờ vẫn không có xu thế ngừng lại, nó vẫn đang tiếp tục chảy ra, quán chú vào trong thần hồn của hắn, hơn nữa còn đang tách ra làm đôi.

Viên Minh vội dùng thần thức xem xét bên trong người, không xem thì không sao, vừa xem liền không nhịn được giật mình.

Trên thần hồn của hắn chẳng biết từ lúc nào lại xuất hiện một vết nứt, trông có vẻ như là kết quả do sát khí hung tàn của Diệt Hồn kiếm gây ra, chỉ có điều vết nứt này trước đó khá nhỏ không gây chú ý, nhưng giờ dưới sự tác động của Thâu Thiên đỉnh, nó không chỉ không khép lại mà còn sâu thêm rất nhiều, thoạt nhìn giống như là hai phần thần hồn có thể tách hẳn ra bất cứ lúc nào.

Còn luồng nhiệt lưu từ một tách thành hai kia lại đang chia ra rót vào hai phần thần hồn vừa bị vết nứt chia cắt.

“Tại sao có thể như vậy?” Viên Minh trong lòng không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Cũng may cảm giác đau đớn thấu tim nơi thần hồn trước đây giờ đã dịu đi, vết nứt kia dù có xu hướng sâu thêm nhưng có vẻ cũng không tạo ra ảnh hướng quá lớn với thần hồn của hắn.

Bên trong Ngũ Hành Huyễn Diệt trận, tranh thủ chút thời gian trì hoãn này, Tả Khinh Huy đã nhanh chóng dán lên người mấy tấm phù lục, đồng thời lấy ra một viên đan dược nuốt vào, theo đó khuôn mặt khi nãy hãy còn tái mét giờ đang không ngừng chuyển biến tốt đẹp.

Cùng lúc này, pháp bảo kim thước đang lượn lờ quanh người gã, đồng thời một lần nữa tỏa ra một vầng hào quang màu vàng kim bao phủ gã lại.

Viên Minh cau mày, tạm thời không để ý tới chuyện thần hồn dị biến, trước phải giải quyết đại địch rồi tính sau. Hắn lại thúc giục trận kỳ trong tay, tiếp tục thôi động Ngũ Hành Huyễn Diệt trận.

Hoa Chi và Lôi Vũ thì một trên một dưới, cùng lao thẳng về phía Tả Khinh Huy.

Tả Khinh Huy bỏ qua chuyện tiếp tục điều trị thần hồn bị thương, đưa một tay điểm vào hư không, tức thì kim thương nhoáng cái lại huyễn hóa ra mười mấy thước ảnh, nhắm thẳng Kim Cương mà bổ nhanh tới.

Thấy cảnh này, Viên Minh bấm niệm pháp quyết thôi động năm mặt trận kỳ trước người, theo đó bóng xanh trên đỉnh đầu Tả Khinh Huy chớp một cái, hiện ra vô số ảo ảnh đại thụ, tựa như một cánh rừng bao la bát ngát kéo theo một áp lực khổng lồ phủ xuống khiến cả người Tả Khinh Huy khựng lại, tốc độ của pháp bảo kim thước cũng giảm đi nhiều.

Kim Cương trầm mình bật nhảy lên tránh được một kích từ kim thước, bàn tay vượn hóa thành quả đấm, hung hăng nện lên ngực Tả Khinh Huy.

Màn sáng vàng ngoài thân Tả Khinh Huy miễn cưỡng ngăn được một kích này, nhưng cả người gã lại bị một lực khổng lồ đánh cho bay ngược về phía sau.

“Phụp phụp phụp!”

Ba đạo lôi điện màu bạc từ khoảng không gần đó bắn ra, đánh tới phía sau lưng Tả Khinh Huy.

Cùng với đó, mấy chục nhánh Tử Hắc yêu đằng từ khoảng không ở một hướng khác vọt tới, phần ngọn mỗi nhánh hóa thành một cây kiếm gỗ màu lục đâm tới người Tả Khinh Huy.

Tả Khinh Huy gầm lên một tiếng, tức thì kim thước bừng lên hào quang chói mắt rồi lập tức tăng tốc bay múa quanh người gã, chi chít những thước ảnh theo đó nổi lên, xoắn nát toàn bộ lôi điện màu bạc và Tử Hắc yêu đằng.

Gã chính là tu sĩ Kết Đan kỳ, dẫu thần hồn trọng thương, thực lực mười không còn một nhưng cũng không phải dạng mà linh thú Trúc Cơ kỳ như Hoa Chi, Lôi Vũ có thể đối phó được.

Kim Cương dù thực lực cao hơn Hoa Chi và Lôi Vũ nhưng nó cũng đã bị thương.

Tả Khinh Huy lúc trước đã bị thương thần hồn, thi pháp thêm một phen khiến gã liên tục thở dốc, đưa tay với tới túi trữ vật bên hồn. Chỉ thấy không gian cạnh túi hơi chấn động, sau đó một cây trường thương màu tím xuất hiện, trên thân thương có khắc đồ án một con rồng chín đầu màu lam, chính là Tử Tinh Cửu Long thương mà Tả Khinh Huy mua được trong đấu giá hội.

Cùng lúc đó, trên đầu Tả Khinh Huy có ánh máu lóe lên, một cái ống tròn màu đỏ máu to bằng nắm tay xuất hiện.

Viên Minh mặt biến sắc, bất chấp việc thần hồn dị biến, lại lần nữa thi triển Nha Minh huyễn thuật, tức thì tám con hồn nha cùng phát ra sóng âm màu đen. Chỉ chớp mắt, sóng âm màu đen đã bao phủ thân thể Tả Khinh Huy.

Nếu là lúc mạnh nhất, Tả Khinh Huy dĩ nhiên sẽ không dễ bị đánh trúng như thế, nhưng hiện tại năng lực kháng cự huyễn thuật của Hồn tu đã giảm mạnh, lập tức rơi vào huyễn cảnh, cả ngươi đờ ra đứng nguyên tại chỗ.

Viên Minh cắn răng hạ quyết tâm, nắm Diệt Hồn kiếm trên đất, rót pháp lực chảy ào ạt vào trong đó. Thân kiếm phát ra tiếng reo lanh lảnh, bắn ra một đạo kiếm khí dài hơn trượng.

“Trảm!”

Hắn hét lớn một tiếng rồi thình lình vung kiếm.

Một đạo kiếm khí màu đen to bằng cánh cửa, dài bảy, tám trượng bắn vọt đi, tỏa ra một lực hút hồn lực khổng lồ khiến thần hồn trong thân Hoa Chi, Lôi Vũ, thậm chí cả Kim Cương đứng ở gần đó cũng ngo ngoe muốn động, cảm giác như thần hồn bị kiếm khí hút đi.

Kiếm khí màu đen nhanh như chớp, lóe cái rồi chìm sâu vào trong đầu Tả Khinh Huy, đoạn hung hăng bổ lên thần hồn gã.

Tả Khinh Huy toàn thân bắt đầu run rẩy, thất khiếu cùng phun ra những luồng hắc quang, thần hồn trong thức hải ầm ầm sụp đổ, thực sự đã bị kiếm khí kinh người này trảm diệt!

Pháp bảo kim thước, Tử Tinh Cửu Long thương và ống tròn màu máu mất đi người điều khiển, nhất loạt rớt xuống đất tạo ra những tiếng loảng xoảng.

Viên Minh thì lập tức quẳng Diệt Hồn kiếm qua một bên, nhưng Diệt Hồn Kiếm lần này lại bất ngờ không có cắn trả, sau khi rời tay hắn, mặt ngoài kiếm chỉ dâng lên những quang mang tăm tối, phóng ra một lực hút.

Từng đoàn, từng đoàn hồn lực tán loạn tụ lại rồi bị Diệt Hồn kiếm thôn phệ.

Diệt Hồn kiếm khẽ rung lên phát những tiếng ông ông hưng phấn, bốn phù văn trên thân kiếm trở nên rõ nét hơn nhiều, qua mấy nhịp thở kiếm này mới yên lặng lại.

Quả nhiên là một thanh hung kiếm! Viên Minh thấy cảnh này không khỏi tán thán!

Hắn bấm niệm pháp quyết điều khiển Ngũ Hành Huyễn Diệt trận ngừng vận chuyển, xong lập tức nhắm mắt tĩnh tọa, xem xét tình hình não hãi, thậm chí còn không quan tâm tới việc thu chiến lợi phẩm.

Nhiệt lưu từ Thâu Thiên đỉnh cơ bản đang ngưng lại, chỉ có điều vết rạn trên thần hồn hắn lại sâu thêm không ít, hai phần thần hồn gần như không còn liên thông, giống như sắp hoàn toàn tách ra thành hai bộ phận riêng biệt.

Viên Minh thấy thế, trong lòng không khỏi thấy vô cùng hối hận.

Thần hồn xảy ra chuyện với bất kỳ tu sĩ nào cũng sẽ là một vấn đề lớn, đặc biệt là với Hồn tu như hắn.

Hắn vốn cho rằng có Thâu Thiên đỉnh bảo vệ, thần hồn của mình hẳn là không tới mức chỉ vì một vết rạn mà chịu ảnh hưởng quá lớn, thế nhưng giờ Thâu Thiên đỉnh lại như đang tăng tốc quá trình phân tách này.

Dù giờ thấy chuyện phân tách này có vẻ không tạo ra ảnh hưởng gì rõ rệt với hắn, nhưng có trời mới biết sau này sẽ nảy sinh chuyện gì.

Chí ít hắn cũng chưa bao giờ thấy có cuốn điển tịch nào nhắc tới việc tu sĩ có thần hồn bị xé rách hoặc cắt đôi mà vẫn bình yên vô sự, hầu như tất cả đều rơi vào cảnh thần hồn sụp đổ.

Nhưng việc đã tới nước này, hắn cũng hiểu thiên hạ không có thuốc trị hối hận, bản thân không cần phải lấn cấn xoắn xuýt mãi chuyện này, hơn nữa nếu khi ấy hắn không dứt khoát đưa ra quyết định nhanh chóng, rất có thể giờ không phải chỉ là thần hồn tách làm đôi, mà đã bị Tả Khinh Huy chém giết, thần hồn câu diệt rồi.

Nghĩ tới đây, Viên Minh bèn tĩnh tâm ngưng thần, vận chuyển Minh Nguyệt quyết hòng tận sức chữa trị vết thương thần hồn.

Nhưng không vận chuyển Minh Nguyệt quyết còn tốt, vừa vận chuyện công pháp này, hồn lực của hai bộ phận thần hồn cũng vận chuyển theo, vết rạn kia lại một lần nữa mở rộng ra với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Viên Minh thót tim, vội vàng ngừng vận chuyển hồn lực, nhưng giờ đã quá muộn, vết rạn kia đã đạt tới cực hạn.

Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, thần hồn của hắn của hắn đã tách làm đôi, một bộ phận mang khoảng một phần năm hồn lực rời hẳn ra.

Cảm xúc trong lòng Viên Minh như nổ tung, tâm tình trong nháy mắt dâng lên tới cực hạn, thậm chí không buồn để tâm tới phần đầu đang đau đớn dữ dội, hệt như phạm nhân trên pháp trường sắp bị chặt đầu, sẵn sàng đón nhận cảnh thần hồn bị tổn hao lớn, thậm chí là sụp đổ.

Nhưng tình cảnh hắn dự tính lại không hề xuất hiện, trái lại sau khi thần hồn tách ra làm hai, ngoài việc đầu thoáng đau thì không có gì khác nữa, hết thảy vẫn giống như trước kia.

“Chuyện gì xảy ra? Không lẽ thần hồn phân liệt kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn?” Viên Minh kinh ngạc, tiếp tục dùng thần thức nội thị xem xét não hải thần hồn.

Bộ phần thần lớn vẫn đứng giữa thức hải, cảnh tượng quanh nó cũng vẫn như trước đây, hồn lực xung quanh từ từ tụ tới rồi dung nhập vào trong đó.

Ấn ký lư hương lại một lần nữa phun ra luồng nhiệt lưu, dung nhập vào trong chủ thần hồn(phần thần hồn chính), sau đấy chỉ thấy chỗ khuyết thiếu do bị cắt bắt đầu từ từ mọc ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được, xem ra không bao lâu là có thể khôi phục lại như trước.

Viên Minh giờ mới chợt hiểu, thì ra nhờ Thâu Thiên đỉnh bảo vệ mà thần hồn của hắn vẫn có thể khôi phục, bảo sao hắn lại không cảm thấy có gì khác thường.

Trong lúc đó, phần thần hồn tách rời ra kia đang chậm rãi phiêu đãng khắp nơi trong thức hải, hơn nữa không có vẻ gì là sẽ tiêu tán.

Một màn này khiến Viên Minh cảm thấy hứng thú.

Hắn đặt sự chú ý lên phần thần hồn tách ra, sau khi dò xét trên dưới kỹ càng, phát hiện hồn lực của phần này cũng không yếu, đại khái tương đương với hai con hồn nha.

Hắn vừa suy nghĩ tới đây, ngoại hình phần thần hồn tách rời này đột nhiên biến đổi, hóa thành một con hồn nha trong suốt.

Viên Minh cảm thấy kinh ngạc, không ngờ phần thần hồn này lại lonh động như vậy, hắn vừa nghĩ tới hồn nha, thần hồn lập tức hóa hình thành quạ? Vậy có thể thay đổi hình dạng thành vật khác không đây?

Suy nghĩ trong đầu hắn vừa động, ngoại hình hồn nha lập tức lại biến đổi, hóa thành một con hồn bức có ngoại hình giống hệt con của Sa Hạo.

Viên Minh khẽ động tâm niệm, điều khiển phần thần hồn này biến thành các loại đồ vật, phát hiện thần thức của nó còn có thể tỏa ra ngoài, hóa thành một dải sóng hồn giống như thần thức.

Sau một khắc, phần thần hồn này từ trong thức hải bay ra, huyễn hóa ra bộ dạng hồn nha, bay tán loạn khắp nơi trong động phủ.

Viên Minh mỉm cười quan sát hồn nha trong suốt, bỗng nụ cười trên môi cứng lại.

Hồn nha này nhìn qua trông rất giống những con hồn nha khác, nhưng thực tế bản chất lại hoàn toàn khác nhau, nốc có ý thức tự chủ nhất định, khi nãy ở trong thức hải còn chưa thấy rõ, giờ vừa thả ra liền phát giác được điểm này.

Những con hồn nha khác có thể chia sẻ tầm nhìn với hắn, lúc điều khiển thi thể còn có thể làm chuyện khác nhưng vẫn hoàn toàn nằm trong sự khống chế của hắn, còn con hồn nha này thì khác, bản thân nó có ý thức của riêng mình.
Bình Luận (0)
Comment