Chương 307: Thành trì dưới đất
Chương 307: Thành trì dưới đất
Tốc độ Lôi Vũ hơn xa bốn tên tu sĩ, tuy mới bay, lại trong chớp mắt vượt qua bọn họ, trực tiếp đi phía trước.
Bốn tên tu sĩ thấy cảnh này, làm sao cũng không ngờ có một gã tu sĩ Trúc cơ giấu ở trong thương đội, chỉ là lúc này bọn họ cũng không để ý những thứ này, từng kẻ liều mạng thôi động pháp khí, sợ chậm một bước.
Cùng lúc đó, năm đạo gió lốc đen nhánh bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời sau lưng mọi người.
Vòi rồng màu đen cuốn cát vàng trên mặt đất lên, cuồng sa bay lên, chợt có mấy đạo lôi đình từ trong mây đen rơi xuống, quang mang chói mắt chiếu sáng cả vùng thế giới này.
Viên Minh bay như tên bắn, quay đầu nhìn qua một chút, chỉ thấy vô tận điện quang trong vòi rồng bốc lên nhảy vọt, giống như vài đầu ác khuyển điên cuồng, đang đuổi theo một loại vật nào đó không biết tên.
Mà lúc này, Hồ Cát được Viên Minh mang theo cũng cao giọng hô lên: "Tiên sư, nhanh bay về hướng Hãm Sa Thành, chỉ có pháp trận dưới mặt đất nơi đó mới có thể chống cự!"
"Ầm ầm."
Gã còn chưa nói hết, lôi âm chấn nhiếp nhân tâm từ phương xa truyền đến, trong nháy mắt rơi vào trong tai mọi người.
Viên Minh nghe được tiếng sấm này, trong chớp mắt như cảm thấy một hồi chấn động mãnh liệt và thống khổ, phảng phất có người cầm một chiếc búa lớn đập lên thần hồn của hắn.
Lôi Vũ dưới người hắn cũng bởi vậy mà phát ra một tiếng gào thét, rơi thẳng xuống dưới.
Nhưng có lẽ do thần hồn Viên Minh cường đại, rất nhanh hắn từ trong mê muội khôi phục lại.
Nhưng lúc này Lôi Vũ đã từ phía sau lưng tách ra, rơi xuống mặt đất.
Hắn không dám trì hoãn, vội vàng lấy ra ngọc toa, bay lên đồng thời đuổi theo Hồ Cát và Lôi Vũ đang rơi xuống đất, cứu lại cả hai.
Viên Minh có chút đau lòng thu Lôi Vũ còn đang choáng váng vào Linh Thú Đại, tiếp tục thao túng phi toa bay về phía trước, đồng thời quay đầu thoáng nhìn, nhưng bốn tên tu sĩ vốn theo ở phía sau, lúc này đã không thấy bóng dáng.
Mà năm đạo vòi rồng kia đang một khắc không ngừng đánh tới hắn, điện quang chớp động nhảy vọt, trong thoáng chốc, tựa hồ một con cự thú phát ra im lặng gào thét về phía hắn.
Cùng lúc đó, tiếng sấm cuồn cuộn đến, phảng phất trống đánh trước trận, từng tiếng sau cao hơn tiếng trước, nhưng chẳng biết tại sao, lúc này lôi minh lại tựa hồ không có uy lực như vừa rồi, rơi vào tai Viên Minh, cũng không tạo thành tổn thương thần hồn nữa.
Nhưng mà, điều này cũng không đại biểu Viên Minh đã thoát hiểm, vòi rồng nóng nảy theo đuổi không bỏ, từng cơn hàn khí thấu xương đâm thẳng đến sống lưng Viên Minh.
"Xoạt xoạt."
Đột nhiên, Viên Minh nghe được một hồi tiếng băng tinh nổ tung, hắn cúi đầu nhìn lại, hoảng sợ phát hiện phần đuôi ngọc toa đang bò lên một tia băng sương màu đen.
Sương mù lan tràn từng chút đến chân Viên Minh, tựa như là tay Câu hồn sứ giả, từng chút một vươn về phía hắn.
Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, phong thanh sau lưng Viên Minh bỗng nhiên dừng lại, hắc vụ trên ngọc toa cũng tiêu tán theo, trên bầu trời mây đen phi tốc thối lui, trong chớp mắt giống như chưa hề xuất hiện qua, biến mất vô tung vô ảnh.
Tà dương lại lần nữa rơi xuống trên vai Viên Minh, nhiệt độ ánh nắng xua tán đi hàn khí lưu lại trên thân hắn, khôi phục bình thường, phảng phất hết thảy vừa rồi chỉ là một trận ác mộng.
Viên Minh quay đầu nhìn lại, đã thấy trên đất cát sau lưng lưu lại mấy khe rãnh hẹp dài doạ người, giống như vết sẹo đại địa, nhìn thấy mà giật mình.
Cái tên Hắc Phong sa mạc chính do thiên tai "Hắc Phong" thường xuyên xuất hiện, thiên tai này xuất hiện biến mất không theo quy luật, chỗ đến ngoại trừ cát vàng, cũng không biết còn từ nơi nào.
Viên Minh trước khi tới nơi này, đã từng nghe nói hung danh "Hắc Phong", nhưng lúc đối mặt Hắc Phong hắn mới biết được hàm nghĩa chân chính hai chữ "Thiên tai".
Viên Minh lái phi toa, bay về phía doanh địa thương đội trước đó, nhưng khi đi ngang qua, ngoại trừ khe rãnh, hắn nhìn thấy chỉ có một ít gỗ vụn vải rách, cùng ngẫu nhiên xuất hiện chân cụt tay đứt -- ngay cả một bộ thi thể hoàn chỉnh cũng không còn.
Toàn bộ thương đội, ngày nay người sống sót chỉ có hắn và Hồ Cát kia.
Viên Minh hạ xuống phi toa, đặt Hồ Cát xuống đất cát, kiểm tra một chút trạng thái của gã, phát hiện thân thể gã cũng không lo ngại, nhưng thần hồn lại bị thương, bởi vậy lâm vào hôn mê, chẳng biết lúc nào mới có thể khôi phục.
Biển cát mênh mông, ngày nay Viên Minh không có người dẫn đường, cũng không biết Hãm Sa Thành kia chỗ nào, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể ôm tâm thái thử sưu hồn Hồ Cát đang hôn mê.
May mắn là, Hồ Cát mặc dù thần hồn thụ thương, nhưng ký ức còn lưu lại không ít, trong đó có nội dụng gã đi theo thương đội qua lại giữa Triệu quốc và Hãm Sa Thành.
Mà trong ký ức của gã, Hãm Sa Thành ở hướng Viên Minh cùng bốn tên tu sĩ Luyện Khí chạy trốn.
Đã biết rõ vị trí, Viên Minh không lưu thêm, mang theo Hồ Cát hôn mê, lại lần nữa leo lên ngọc toa, bay về phía Hãm Sa Thành.
Sau đó không lâu, trước một chỗ cồn cát màu đen cao lớn, hắn thôi động ngọc toa hạ xuống.
Nơi đây chính là vị trí Hãm Sa Thành.
Khác với nơi khác, thành trấn trong Hắc Phong sa mạc đều xây ở dưới mặt đất, bởi vậy được gọi là Địa thành.
Mà lối vào mỗi tòa địa thành thiết lập ở trong cồn cát màu đen, thông qua trận pháp tiến hành gia cố, cũng sẽ có tu sĩ ở bên trong trông coi, nếu như gặp phải thiên tai Hắc Phong, sẽ lập tức chui xuống dưới đất, mở ra pháp trận có thể phòng hộ Hắc Phong.
Lúc Hắc Phong tứ ngược, không chỉ trên mặt đất có vòi rồng bôn lôi, dưới mặt đất cũng sẽ có sát khí ăn mòn, bởi vậy đơn thuần chui xuống dưới đất, cũng không thể thoát khỏi nguy hiểm với Hắc Phong.
Nhưng ít ra, chui xuống dưới đất có thể tránh bị vòi rồng gây tổn thương. Đối với tu sĩ mặc dù không có ý nghĩa quá lớn, nhưng đối với thành trấn, lại có thể giảm bớt kiến trúc tổn thương cùng tiêu hao pháp trận.
Viên Minh rất nhanh tìm được lối vào ở cồn cát màu đen chân núi Hãm Sa Thành. Mà thấy Viên Minh đầy người phong trần, trong tay còn cầm một gã phàm nhân hôn mê, các tu sĩ Luyện Khí phụ trách trông coi lập tức khẩn trương lên.
"Tiền bối, ngài đây là "
"Hộ tống thương đội gặp phải Hắc Phong, may mắn còn ở xa, ta mang theo hắn kịp thời đào thoát." Viên Minh nói xong, trên mặt mang theo vẻ may mắn.
Bọn thủ vệ nghe vậy, nhao nhao mở to hai mắt nhìn, liên tục tán thưởng vận khí Viên Minh tốt.
Sau lối vào cồn cát là một đường hầm rộng lớn thông xuống mặt đất, mặt đất hơi dốc xuống dưới, đỉnh đầu cùng hai bên vách đá khảm nạm không ít dạ minh châu, cung cấp đủ ánh sáng cho đường hầm.
Viên Minh một đường xuống dưới, không lâu sau, tầm mắt của hắn rộng mở trong sáng, một tòa thành thị dưới đất xuất hiện ở trước mặt.
Thành thị xây chỉnh thể ở một lỗ hổng to lớn, trên đỉnh trống rỗng, lít nha lít nhít bài bố không ít pháp khí đặc chế phát sáng, trong đó tản ra ánh sáng sáng ngời không thua ánh nắng, chiếu rõ trọn tòa thành thị sáng tỏ, hoàn toàn không còn cảm giác âm u ngột ngạt.
Mà từ phía trên nhìn xuống, thành thị chỉnh thể hiện lên vòng tròn đồng tâm, phân chia nội thành và ngoại thành, nhưng mà mặc kệ là nội thành hay là ngoại thành, phòng ốc đều dùng đất cát dựng thành, lại nhìn không ra vết tích đắp lên, gần như liền thành một khối, trên bệ cửa sổ cũng làm bằng đá, phía trên dán đều là vải bố, mà không phải giấy dán.
Ngoài ra, bị giới hạn độ cao, những phòng ốc này cao nhất cũng chỉ có năm tầng, lại từ trong thành thị hướng ra phía ngoài, có bậc thang rõ ràng khác biệt.
Cấu tạo và trang trí phòng ốc nội thành so với ngoại thành hoa lệ hơn nhiều, nhưng so với thành trì Viên Minh thấy trước đó, đơn sơ hơn không ít, không nói là loại phường thị lớn như Tiểu Hồ Thành, ngay cả Thiết Hổ trấn còn tốt hơn nơi này nửa bậc.
Về phần phòng ốc ngoại thành thì càng khó coi, khắp nơi có thể thấy làm khá ẩu, từ hướng nội ra ngoài, ốc trạch càng ngày càng đơn sơ, không chỉ khắp trên vách tường có thể thấy được các loại vết tích búa bổ đao chặt, thậm chí còn lưu không ít vết tích tàn phá của thuật pháp, một bộ tường đổ rách nát.
Đến biên giới thành thị, ngay cả một điểm vách tường gạch ngói ra dáng cũng không có, hoàn toàn chính là lều vải do vải rách nát dựng thành, cũng bởi vì địa thành không có gió, nếu không sợ bị thổi bay.
Viên Minh không đi gấp vào thành trấn, đầu tiên là bên ngoài thành tìm một chỗ y quán coi như hợp quy tắc, giao Hồ Cát cho bọn họ trị liệu, cũng lưu lại một ít vàng bạc, để đại phu y quán sau khi Hồ Cát tỉnh lại giao cho gã, sau đó mới đi đến phía nội thành.
Mà trên đường phố ngoài thành, Viên Minh phát hiện, phàm nhân qua lại hoặc là một mặt cùng khổ bi thương, hoặc là một thân khí tức hung hãn, nhìn không giống loại lương thiện.
Bất quá, cho dù những người này giống như tội phạm, nếu gặp phải tu sĩ đi trên đường, cũng sẽ lập tức cẩn thận từng li từng tí trốn qua một bên, sợ ngăn cản con đường của bọn họ.
Mà so sánh với phàm nhân, các tu sĩ đi trên đường phố, khí tức càng thêm dã man nóng nảy.
Có lẽ vì ánh mắt Viên Minh dừng lại hơi lâu, hai tu sĩ đang tranh chấp bên đường, chợt có một gã tráng hán râu quai nón ngẩng đầu, hung tợn trừng Viên Minh một chút: "Nhìn cái gì vậy, muốn tìm chết sao?"
Viên Minh không muốn sinh thêm rắc rối, lắc đầu thu tầm mắt lại, đang muốn tiếp tục đi tới phía trước, chợt nhướng mày, thân thể linh hoạt né qua bên trái, tránh thoát một gã tu sĩ gầy yếu lảo đảo đánh tới, đồng thời như thiểm điện đưa tay bắt lấy cánh tay của gã.
"Đạo hữu làm như thế, thật có chút trắng trợn." Hắn nói xong, mang trên mặt một tia tức giận
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, đạo hữu." Tu sĩ gầy yếu cười theo, liên tục cúi đầu xin lỗi.
Nhưng trong chớp mắt gã cúi đầu xuống, tay trái trống không bỗng nhiên hất lên, đầu ngón tay tựa hồ kẹp lấy vật gì, đánh tới Viên Minh.
Nhưng tiểu động tác này làm sao thoát khỏi Viên Minh cảm giác, cánh tay của gã vừa mới nâng lên, tay Viên Minh đã điểm tới trước mắt gã, phía trên đầu ngón tay, một viên hỏa cầu trong nháy mắt xuất hiện, không hề đứt đoạn bành trướng.
Tu sĩ gầy yếu phát giác được Viên Minh thi triển Hỏa Bạo Thuật, lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cũng không dám có dị động gì, đành phải liên tục cầu xin tha thứ.
Viên Minh dù sao vừa mới đến, không muốn gây chuyện, nên chủ động buông cánh tay tu sĩ gầy yếu ra, quát lớn vài câu, mặc gã rời đi.
Tu sĩ gầy yếu vội vã né ra sau, quanh Viên Minh lại truyền đến không ít hư thanh.
Hắn nhìn bốn phía, thấy cử động của mình vừa rồi đã khiến không ít người vây xem náo nhiệt, lúc này thấy bọn hắn không còn đánh tiếp, từng kẻ như chỉ sợ thiên hạ bất loạn, biểu hiện thất vọng không thôi.