Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 312 - Chương 311: Ân Công

Chương 311: Ân công Chương 311: Ân công

"Ha ha, trước đó không lâu bận chút việc vặt, thật không thể rời thành một thời gian. Không nói chuyện này, Thẩm chưởng quỹ, ta giới thiệu cho ngươi, đây là Viên Minh đạo hữu, có chút giao tình với ta." Thôi Vũ Nhiên nói.

"Hóa ra là Viên tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Tiền bối quang lâm tiểu điếm là mua đan dược sao? Đã là Thôi tiền bối giới thiệu, ta giảm 10% giá cả cho ngài, mong ngày sau tiền bối chiếu cố đến sinh ý tiểu điếm ta." Thẩm chưởng quỹ nghe vậy lập tức chắp tay với Viên Minh.

Thôi Vũ Nhiên nghe thấy Thẩm chưởng quỹ chủ động chiết khấu, cảm giác đầy thể diện, lập tức vui vẻ ra mặt.

Viên Minh thấy vậy cũng không khách khí, nói thẳng: "Đã như vậy, không biết trong cửa tiệm của Thẩm chưởng quỹ có bao nhiêu Nham Tu đan, ta muốn mua một số lớn."

"Ồ, Nham Tu đan? Viên đạo hữu có biết tác dụng phụ của đan dược này không? Đừng mua quá nhiều." Thôi Vũ Nhiên sửng sốt, mới nhắc nhở.

"Ài, cảm ơn Thôi đạo hữu đã có lòng nhắc nhở, tại hạ làm sao không biết tác dụng phụ của Nham Tu đan chứ? Chẳng qua trong túi có chút khó khăn, tính đi tính lại đành phải mua đan dược này tu luyện." Viên Minh cười khổ nói rõ, vẻ mặt khá cô đơn.

Thôi Vũ Nhiên thấy vậy, môi chợt nhúc nhích, tựa như nhớ ra chuyện thương tâm nào đó. Trong lúc nhất thời lại không phản bác được.

Thẩm chưởng quỹ thấy vậy bèn hòa giải: "Viên tiền bối yên tâm, bổn điếm có không ít Nham Tu đan, nếu ngài muốn mua, cứ một trăm sáu mươi linh thạch một lọ là được."

Viên Minh gật gật đầu, báo đủ số lượng mình dùng để tu luyện một năm, Thẩm chưởng quỹ nghe xong liền vội vàng đi thu xếp.

Mà sau khi Thẩm chưởng quỹ rời đi, Thôi Vũ Nhiên bỗng thở dài một tiếng nói: "Ài, Viên đạo hữu hiện tại quẫn bách như vậy sao, ta nhìn mà đau lòng. Vậy đi, cách đây không lâu ta có nhận được một nhiệm vụ từ Tán minh sẽ thu được đại lượng đan dược, tuy nhiệm vụ này có độ khó cao nhưng thù lao lại cực kỳ phong phú. Tán minh lại chỉ định chọn người đáng tin, không muốn thông cáo ra bên ngoài. Nếu Viên đạo hữu nguyện ý, ta có thể dẫn tiến giúp ngươi, cùng chia một chén canh."

"Kính xin Thôi đạo hữu nói tỉ mỉ." Viên Minh giả bộ động tâm.

"Là như vậy, trước đó không lâu người ta phát hiện phụ cận thành Hãm Sa có một sào huyệt Hỏa Hầu tích (một loại rắn mối tên Hỏa Hầu), bên trong không ít con đạt cấp hai thượng giai. Nhiệm vụ của chúng ta là phá hủy toàn bộ sào huyệt này. Sau khi thành công, mỗi người tham dự đều được chia ít nhất tám bình Tứ Linh đan hoặc là linh thạch tương đương." Thôi Vũ Nhiên nói.

Viên Minh có chút kinh ngạc, mức thù lao này với hắn không đáng nhắc tới nhưng với tán tu bình thường mà nói, lại kết hợp với giá cả hàng hóa nơi đây thì đã vô cùng phong phú rồi.

Trước mắt hắn thật sự thiếu đan dược nhưng lại không thiếu linh thạch, bởi vậy sau một lúc đang làm bộ xoắn xuýt hắn mới lắc đầu nói: "Thật có lỗi, Thôi đạo hữu, thực lực Viên mỗ có hạn, chỉ sợ khó chống đỡ được một đám yêu thú cấp hai, không nên đi theo làm phiền đến Thôi đạo hữu."

Nghe vậy, Thôi Vũ Nhiên biết có lẽ Viên Minh chướng mắt nhiệm vụ này, mặt lộ vẻ thất vọng. Y chỉ khuyên thêm vài câu, thấy thái độ Viên Minh rất kiên quyết bèn tạm thời bỏ qua, chỉ đưa cho hắn một tấm Truyền Tấn phù nói nếu đổi ý vẫn có thể đến tìm y.

Viên Minh gật gật đầu nhận lấy Truyền Tấn phù. Lúc này Thẩm chưởng quỹ cũng đã mang theo Nham Tu đan về. Viên Minh kiểm tra sơ lại, mới nói tạm biệt Thôi Vũ Nhiên, rời khỏi Xuân Phong đường.

Sau khi trở lại nơi ở, Viên Minh cũng không để tâm đến chuyện đã phát sinh ở Xuân Phong đường, bắt đầu tu luyện như thường lệ.

Chỉ có điều khi hắn chuẩn bị hấp thu nguyện lực tu luyện thần hồn, chợt phát hiện bên ngoài Thâu Thiên đỉnh lại có thêm một tầng nguyện lực nồng đậm.

Tầng nguyện lực này khác hẳn với nguyện lực vốn có của hắn, rất thuần hậu lại tựa hồ như bắt nguồn ở một nơi khác.

Viên Minh dẫn nguồn nguyện lực này vào phân hồn. Lúc luyện hóa, hắn mơ hồ cảm nhận được một cảm xúc phức tạp ẩn chứa cảm kích, cầu nguyện cùng cầu khẩn.

Cùng lúc đó, hắn cũng cảm ứng được vị trí chủ nhân của nguồn nguyện lực này, là ở một gian phòng phía Đông thành.

Viên Minh cư trú chỉ một thời gian ngắn trong thành Hãm Sa nhưng cũng biết sơ sơ về bố cục trong thành. Ngoại trừ chuyện khác nhau giữa nội thành và ngoại thành, nội thành còn phân chia từng khu vực bất đồng. Ví dụ như có phường dành cho trụ sở của Tán minh, phường dành cho cửa hàng buôn bán...

Mà vị trí của nguồn nguyện lực này lại là phường Hắc Thổ vô cùng nổi danh nơi ngoại thành. Nơi đó không có tu sĩ nào nguyện ý ghé qua, cũng chỉ có dân chúng phàm nhân nghèo rớt mùng tơi ở lại mà thôi.

Viên Minh cảm thấy hiếu kỳ bèn phái hồn nha ra ngoài, tiến đến tìm hiểu nguồn nguyện lực kia.

...

Một đôi chân mang giày vải cũ nát đạp xuống mặt đất đen bẩn thỉu.

Hồ Cát cầm theo một cái túi vải đi bộ trên phố, cẩn thận từng li từng tí lách qua đống rác rưởi rải rác khắp mặt đường xen lẫn với mùi hôi thối ẩm ướt nồng nặc.

Hai bên đường là những ngôi nhà với vách tường đất vàng cũ nát, chen giữa là những vách ngăn tạm bợ làm từ vải rách cùng đá vụn ngăn cách ngôi nhà vốn không tính là rộng rãi gì thành mười gian phòng nhỏ hẹp.

Dây phơi quần áo chi chít treo ngang dọc khắp đường phố, nối liền phòng ốc hai bên, nước đen nhàn nhạt bẩn thỉu từ các loại quần áo phía trên nhỏ giọt xuống, rơi trúng người đi đường bên dưới, lại vang lên một tràng mắng chửi.

Trong một con hẻm nhỏ bên tay trái của Hồ Cát, có ba đứa trẻ đang lén lút đứng nơi góc tường, rồi phóng uế ngay phía đối diện một cánh cửa phòng. Nháy mắt sau, cửa phòng đột ngột mở ra, chủ nhân của gian phòng đó không hề hay biết đi ra ngoài, một chân giẫm phải uế vật. Khi gã thấy rõ là chuyện gì, nhất thời mặt đỏ lên, đầy phẫn nộ vung tay đuổi theo đám trẻ.

Gian phòng bên tay phải của Hồ Cát có hai phụ nhân quần áo rách tả tơi đang cãi nhau, đan xen giữa từng lời nói chỉ ra nguyên nhân sự tình là đủ loại từ ngữ tục tĩu, tựa hồ như có người mặc nhầm quần áo của người kia.

Phường Hắc Thổ hôm nay, vẫn ồn ào như mọi ngày.

Hồ Cát không vì cảnh tượng đã quá quen thuộc này mà lưu lại lâu hơn, chỉ rảo bước nhanh chóng đi về phía trước, vào bên trong gian phòng ở của mình nằm sâu trong phường Hắc Thổ.

Y trà trộn trong thành Hãm Sa đã nhiều năm, làm việc trong thương đội cũng tích cóp được chút ít nên đã thuê được gian phòng đầy đủ không bị ngăn cách, chỉ có y và thê tử cùng con gái sinh sống. Đãi ngộ thế này cũng đã thuộc vào hàng thượng đẳng trong phường Hắc Thổ rồi.

Vừa vào phòng, y liền nhìn thấy con gái sáu tuổi của mình đang ngồi giặt quần áo trong phòng. Bàn tay nhỏ bé non nớt bị nước ngâm đến nhăn nhúm, thấy vậy Hồ Cát đau lòng một chặp.

Hồ Cát thả túi vải trong tay ra, đi qua cầm chậu quần áo của con gái, vừa giặt vừa hỏi.

"Mẹ con đâu? Làm sao lại để con làm vất vả như vậy?"

"Mẹ... Mẹ vừa mới ngã bệnh, con không muốn mẹ mệt nên giúp đỡ một tay, cha đừng có trách mẹ."

Tựa hồ nghe ra trong lời Hồ Cát mang theo chút ít trách cứ, con gái y rụt rè giải thích.

Hồ Cát vội vàng buông quần áo xuống, đứng lên hỏi: "Lại bị bệnh sao? Thuốc mua hôm trước đâu? Con có cho mẹ uống chưa?"

"Có cho, nhưng mẹ nói lần này không tính quá nghiêm trọng, thuốc đắt tiền nên tiết kiệm một chút." Con gái y nói.

Nghe vậy, Hồ Cát lập tức nhíu chặt hàng mày, nhanh chóng bước vào trong phòng. Y xốc mành vải cửa phòng lên, quả nhiên thấy thê tử đang nằm ngủ trên giường.

Dáng vẻ thê tử gầy yếu vô cùng, tứ chi như que củi, tóc xơ xác như cỏ khô, mặt mày héo vàng nhưng thể không còn huyết sắc, lại xen lẫn từng đốm nâu xanh lấm tấm càng thêm kinh người.

Nàng nghe thấy Hồ Cát đi tới bèn gắng sức nghiêng đầu nhìn ra cửa, ánh mắt đục ngầu mang đầy vẻ ngạc nhiên.

"A Cát, làm sao hôm nay về sớm vậy?"

"Thương đội bên kia còn chưa tìm đủ nhân thủ nên bọn họ bảo ta tạm về trước chờ tin tức. Mà ngươi a, không phải ta đã nói không được tiết kiệm tiền bạc, bệnh là phải mua thuốc uống. Vì sao lại không chịu nghe lời ta?" Hồ Cát vừa lải nhải, đồng thời đưa tay lấy ra một cái hộp gỗ dưới bàn đặt cạnh giường.

Y mở hộp gỗ ra, ánh mặt chợt nheo lại nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ điềm nhiên như không có gì, lấy một viên dược hoàn đen sì ra, đứng dậy ra chum nước múc một chén nước.

Nước trong chum cũng không trong suốt mà mang theo màu xanh biêng biếc, cũng có một mùi lạ thoang thoảng, người thường gặp phải tuyệt sẽ không tùy tiện uống vào.

Nhưng đây lại là thứ nước duy nhất mà dân chúng trong phường Hắc Thổ có thể dùng đến, được lấy từ giếng trong phường, phầu sâu dưới đáy giếng thông thẳng đến sông ngầm dưới mặt đất. Chất lượng nước tệ hại nên các tu sĩ trong thành mới không thèm dùng, chỉ những phàm nhân mới sử dụng.

Hồ Cát đỡ thê tử mình dậy, cho nàng uống thuốc. Thấy vẻ mặt nàng lại tệ hơn trước kia không ít, y càng thêm lo lắng, lại sợ thê tử mình phát hiện ra nên không dám biểu lộ ra bên ngoài.

Tiếp đó, y an ủi thê tử vài câu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới trước bàn trờ trong phòng chính.

Trên bàn thờ có một tấm bài vị ghi ba chữ "Hắc Hà thần" được chế tác vô cùng tinh tế, hơn nữa còn trang trí không ít hoa văn bên trên.

Hồ Cát quét mắt qua bài vị, tiếp theo cầm túi vải lúc nãy y bỏ bên cửa, lấy ra một tấm bài vị hoàn toàn mới đặt lên bàn thờ.

Trên bài vị mới này có bốn chữ "Ân công Viên Minh", được chế tác không đẹp bằng tấm bài vị thờ Hắc Hà thần nhưng nhìn qua vẫn biết y dụng tâm không ít.

Hồ Cát đặt bài vị xong, tiếp theo liền quỳ xuống trước bàn thờ, cung kính dập đầu ba cái, lại cúi đầu cầu nguyện một hồi. Sau đó y mới chui xuống bên dưới bàn thờ, mở một cái hốc ẩn ra, lấy một túi vàng bạc nhỏ giấu vào trong ngực. Sau đó y dặn dò con gái vài câu mới xoay người đi ra khỏi nhà.

Không lâu sau, y mang theo vàng bạc cất giấu đi tới trước một căn nhà hai tầng, do dự một lát, tiến lên gõ cửa.

"Ai vậy? Ôi không phải là Hồ Cát huynh đệ sao? Ban ngày ban mặt tới đây làm gì?" một nam nhân mập mạp mở cửa, nhìn nhìn Hồ Cát hỏi.

Hồ Cát cúi đầu đáp: "Thần sứ đại nhân, ta tới mua thuốc."

Nghe vậy, ánh mắt gã mập sáng lên, trên khuôn mặt đầy thịt mỡ nặn ra vài phần tươi cười.

"Mua thuốc à? Vậy dễ nói, chẳng qua gần đây nội thành quá nhiều người bị mắc bệnh thanh độc, thuốc mà Hắc Hà thần ban cho không đủ dùng, giá tiền cũng bởi vậy mà đắt hơn trước kia không ít."

Hồ Cát hít sâu một hơi, khẽ cắn môi: "Thần sứ đại nhân yên tâm, lần này ta mang theo không ít bạc đến."

Nói xong, y đưa túi bạc cất giấu ra.

Nam nhân nhận túi tiền, ước lượng, mặt lộ ra vẻ tươi cười hài lòng để cho Hồ Cát vào phòng.
Bình Luận (0)
Comment