Chương 314: Phân hồn độc lập
Chương 314: Phân hồn độc lập
Viên Minh bước nhanh đến bên người Lý Hiệp. Trước khi đầu gã rơi xuống đất đã đưa một tay chụp lấy, tiếp theo liền định thi triển sưu hồn, làm rõ thân phận của Hắc Hà thần.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp thi triển pháp quyết đã thấy thần hồn Lý Hiệp đột ngột nổ tung. Từ trong đó có một luồng khói mù màu đen nhanh chóng chui vào vách đất trên đỉnh thành Hãm Sa, không còn bóng dáng.
Sắc mặt Viên Minh chợt tối lại, biết rõ có lẽ đây là thủ đoạn của người đứng sau lưng Lý Hiệp hạ xuống nhưng lại không thể làm gì được.
Hắn thở dài một tiếng rồi nhặt hạt châu cùng túi trữ vật trên thi thể Lý Hiệp lên, nhìn quanh bốn phía. Sau đó lại lần nữa đứng thẳng trước các tín đồ, giơ đầu của Lý Hiệp lên cao.
"Ta là Minh Nguyệt thần sứ, nanh vuốt ngụy thần đã bị ta hành quyết tại chỗ. Trên mảnh đất Minh Nguyệt thần chiếu sáng, thiện giả sẽ được phù hộ, ác giả sẽ bị trừng phạt. Từ nay về sau, các ngươi nhất định phải nhớ rõ."
Vừa dứt lời, cả người hắn bộc phát ra một luồng sáng trắng chói mắt, bao vây lấy hắn, sau đó bay thẳng vào trong vầng trăng tròn treo cao trên đỉnh đầu mọi người. Hoa Chi lúc này cũng buông mấy người kia xuống, lại lần nữa được mấy con bướm ánh sáng trắng bao quanh, bay vào trong mặt trăng.
Tận mắt thấy mọi chuyện phát sinh, mọi người nơi đây cũng bị năng lực Minh Nguyệt thần chấn nhiếp, từng người từng người hoan hô lên, càng thêm tin tưởng thành kính.
Ở rìa ngoài đám đông, Viên Minh thấy tình cảnh như vậy bèn gật gật đầu, sau đó hắn giải trừ huyễn thuật, triệu hồi Hoa Chi cùng tiểu đệ yêu trùng của nó, xoay người rời khỏi nơi này trở về nội thành.
Mọi chuyện còn lại giao cho Hồ Cát là được.
"Chủ nhân thấy thế nào? Ta diễn không tệ chứ?" Vừa trở về nơi ở, Hoa Chi đã gấp rút tranh công.
Viên Minh gật gật đầu, vui vẻ khen ngợi: "Ta cảm giác ngươi sinh ra để làm mấy chuyện này, muốn gì hả?"
"Ta không cần gì hết, chỉ hi vọng chủ nhân đừng để ta ở trong túi linh thú nữa. Nơi đó tối om..." Hoa Chi lập tức khẩn cầu.
Viên Minh suy nghĩ một chút. Hiện tại Hoa Chi càng ngày càng thông nhân tính, cũng không thích khổ tu, ngược lại cứ tự do tu luyện bên ngoài lại có tiến bộ nhanh chóng. Lúc trước gần thành Vọng Nguyệt không có bao nhiêu yêu thú nên thực lực của nó trong năm năm qua không biến hóa bao nhiêu, hiện tại đã đến sa mạc Hắc Phong có yêu thú đông đảo, nếu nó đã muốn như vậy thì thả nó ra ngoài cũng được.
Vừa nghĩ đến đây, Viên Minh liền gật gật đầu: "Cũng được, chỉ là ở bên ngoài ngươi cũng không được quá mức phóng túng, cũng không được rời khỏi thành Hãm Sa quá xa, chú ý an toàn, nếu không gặp phải hắc phong lại phiền toái."
Hoa Chi vội vàng đáp ứng.
Tiếp đó Viên Minh lại lấy ra một tấm phù chú cùng áo choàng liễm tức, cùng với một bộ quần áo màu đen che kín người.
"Ngươi cất mấy thứ này đi, dưới lòng đất này có pháp trận, đi ra khỏi cửa thành là được. Lúc ra vào thành mặc quần áo và áo choàng này, đừng để người ta nhận ra thân phận mình. Ngoài ra tấm Tị Sát phù này có thể giúp ngươi chống đỡ âm sát trong hắc phong ở mức độ nhất định, nhưng cần phải chui xuống lòng đất. Nếu đến lúc đó ngươi không trở vào thành kịp có thể thử vận dụng xem."
Tị Sát phù này là hắn bỏ ra rất nhiều linh thạch mua được trong thành, nhưng thật có thể triển khai hiệu quả bao nhiêu thì người bán cũng không dám đảm bảo. Bởi vậy cũng chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ giàu có mới dám bỏ tiền ra mua để phòng ngừa vạn nhất. Hiện tại Viên Minh không cần ra khỏi thành nên đưa cho Hoa Chi cũng hợp lý.
Hoa Chi biết thứ này rất có giá trị nên lòng lại đầy cảm kích và thân cận hắn. Nhận lấy đồ trong tay Viên Minh, Hoa Chi chào tạm biệt xong Viên Minh, mang theo tiểu đệ yêu trùng rời đi.
Tiễn Hoa Chi đi rồi, Viên Minh bèn cầm hạt châu của Lý Hiệp ra xem.
Hạt châu này là một kiện pháp khí thượng phẩm, hắn nắn vuốt một lát rồi cất đi. Sau đó lại kiểm tra túi trữ vật của Lý Hiệp.
Trong này không có nhiều đồ lắm, ngoại trừ đan dược cùng linh thạch cũng chỉ có một kiện pháp khí hồ lô lớn chừng lòng bàn tay. Vỏ ngoài hồ lô này đen như mực, được luyện chế từ Cửu U minh thiết, cầm trong tay còn cảm nhận được hơi lạnh băng. Bề mặt hồ lô có khắc không ít hoa văn phức tạp, tổng cộng phân chia làm hai mặt. Một mặt có mặt trời trên không trung, bên trong mặt trời còn ẩn ẩn có một bóng người mờ ảo, bên dưới có có vô số tu sĩ và phàm nhân quỳ lạy.
Mặt khác của hồ lô là hình ảnh mặt trăng treo cao, một người không có mặt mũi khoanh chân ngồi dưới ánh trăng, hai tay giơ cao như muốn nâng mặt trăng, lại như thể muốn nắm mặt trăng vào trong lòng bàn tay. Ở xung quanh người này là vô số vong hồn oán linh truy đuổi đánh giết nhau, cảnh tượng hệt như ở luyện ngục.
"Đây là Cửu U minh thiết!" Viên Minh xem xét hồ lô tỉ mỉ, khẽ kêu lên một tiếng. Diệt Hồn kiếm của hắn cũng dùng Cửu U minh thiết làm tài liệu chính đấy.
Loại sắt này vô cùng trân quý, mà toàn bộ hồ lô này vậy mà đều được luyện chế từ sắt này, có thể thấy thế lực sau lưng Lý Hiệp không nhỏ.
Viên Minh lấy hồ lô ra, thử thúc giục lại phát hiện dường như hồ lô này phải cần đến pháp quyết đặc thù mới sử dụng được.
Hắn thử dùng thần thức nhìn vào, lại kinh ngạc phát hiện trong hồ lô vậy mà chứa đựng một lượng nguyện lực lớn.
Viên Minh kinh nghi không thôi, hồ lô này có thể tồn trữ được nguyện lực!
Ngoại trừ Thâu Thiên đỉnh, hắn chưa từng nhìn thấy vật phẩm nào có thể chứa đựng được nguyện lực. Ngoài ra, tàn hương cũng có lưu giữ một phần nguyện lực nhỏ nữa.
Chẳng lẽ Hồ lô màu đen này cũng là bảo vật tương tự như Thâu Thiên đỉnh?
Nhưng ngoại trừ dùng Cửu U Minh thiết chế ra thì hồ lô này không có phù văn tinh diệu gì cả, chẳng qua chỉ là một loại pháp khí có cấp bậc mà thôi.
Hắn triển khai thần thức cảm ứng bên trong hồ lô cẩn thận lại, rất nhanh phát hiện ra dưới đáy hồ lô có một vật màu trắng cỡ đầu ngón tay, nhìn qua như một mảnh vỡ của miếng ngọc thạch nào đó.
Mảnh ngọc thạch vỡ phát ra lực hút khiến tất cả nguyện lực trong hồ lô chậm rãi chuyển động xung quanh ngọc thạch này. Thỉnh thoảng cũng có chút nguyện lực xao động lại bị vỏ ngoài hồ lô làm bằng Cửu U Minh thiết ngăn cản lại, không mảy may tràn ra bên ngoài.
Viên Minh hiểu ra, sở dĩ hồ lô này có thể tồn trữ nguyện lực chủ yếu là nhờ có tác dụng của ngọc thạch vỡ kia. Vỏ ngoài Cửu U Minh thiết chẳng qua chỉ là vật chứa mà thôi.
Mảnh ngọc thạch vỡ này có lai lịch gì lại có thể dẫn dắt được nguyện lực?
Lúc này hắn thử rút nguyện lực trong đó ra, lại phát hiện mình căn bản không cách nào dẫn động được những nguyện lực này, chỉ có thể thèm thuồng nhìn vào mà thôi.
Hắn lại thử dùng thần thức thăm dò mảnh ngọc thạch vỡ trong hồ lô, nhưng thần thức hắn vừa tiếp cận đến đã cảm nhận được một lực hút kéo lấy thần trí của mình, hút lấy nó vào bên trong ngọc thạch vỡ. Rất nhanh, Viên Minh đã mất liên hệ với thần thức đó.
Lực hút này mạnh mẽ dị thường, hơn xa Diệt Hồn kiếm.
Viên Minh rất kinh ngạc, lại nghiên cứu một lát, phát hiện mình vừa không tận dụng được nguyện lực trong đó lại vừa không cách nào lấy được mảnh ngọc thạch vỡ bên trong ra được, trừ phi hắn hạ quyết tâm phá hủy kiện pháp khí này.
Rơi vào đường cùng, hắn đành thở dài một tiếng, chỉ có thể lặng lẽ cất hồ lô đi, nghĩ ngợi về chuyện của Hắc Hà thần.
Lần này mặc dù mình đánh chết Lý Hiệp, nhưng chuyện xảy ra trước khi gã chết đã nói rõ sau lưng Lý Hiệp còn có chủ mưu khác.
Hơn nữa chủ mưu này tựa hồ đang thu thập nguyện lực, cũng không biết dùng để làm gì?
Ngoài ra qua thử nghiệm vừa rồi, hắn cũng đã xác nhận lại được hắn chỉ có thể hấp thụ nguyện lực do chính mình sinh ra, không thể dùng nguyện lực do người khác sinh ra được. Thậm chí hắn còn không cách nào dẫn dắt được chúng nữa.
Viên Minh trầm tư một lát, cũng nhất thời không có nhiều đầu mối, liền dứt khoát quyết định ngồi yên một chỗ, lấy bất biến ứng vạn biến. Việc cấp bách trước mắt hắn vẫn là mau chóng tăng tu vi và thực lực của mình lên mới được.
Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh bèn khoanh chân ngồi xuống, gọi Thâu Thiên đỉnh ra, tiếp tục hấp thu nguyện lực.
Từng luồng nguyện lực từ xung quanh liên tục truyền tới, tụ tập vào Thâu Thiên đỉnh, số lượng lại nhiều hơn trước kia không ít.
Trong khoảng thời gian này, hình tượng Minh Nguyệt thần do hắn dựng nên dần xâm nhập nhân tâm, lại thêm việc Hồ Cát rất có thiên phú trong việc truyền bá mà lượng nguyện lực thu được tăng dần đều. Lần này lại thêm việc hắn đón đầu ra sức công kích lại Hắc Hà thần sứ mà hiệu quả càng thêm rõ rệt. Kể từ đó, hắn tu luyện Minh Nguyệt quyết chắc chắn sẽ lại lần nữa được đề tăng.
Hắn thầm nghĩ vậy, đồng thời khống chế phân hồn hấp thu, luyện hóa hết tất cả nguyện lực thu được. Hồn lực trong thức hải hắn nhanh chóng tăng trưởng.
Nháy mắt lại qua hơn một tháng.
Trong mật thất, Viên Minh đang ngồi nhắm mắt khoanh chân chợt ngừng thu nạp nguyện lực, chỗ mi tâm chấn động lên, một con hồn nha trong suốt bay ra lượn quanh gian phòng.
Hình thể hồn nha trong suốt to gấp đôi so với ban đầu, hồn lực chấn động cũng tăng nhiều, chỉ là chấn động lại có vẻ trì trệ chứ không linh động như lúc trước.
"Hoán Tâm quyết này thật quá tà môn, mới đạt tầng thứ hai đã có ảnh hưởng đến thần hồn lớn như vậy rồi." Viên Minh lẩm bẩm tự nói.
Trong khoảng thời gian này phân hồn của hắn một mực vận chuyển Hoán Tâm quyết, dưới đại lượng nguyện lực phụ trợ, đương nhiên đã đạt tới tầng hai.
Cũng như Minh Nguyệt quyết, Hoán Tâm quyết cũng chia làm sáu cấp bậc.
Ý thức trong phân hồn vốn không mãnh liệt, Hoán Tâm quyết có hiệu quả chém diệt thất tình lục dục, cho nên ý thức phân hồn càng thêm suy nhược.
Chẳng qua đây cũng là chuyện tốt, như vậy phân hồn sẽ vĩnh viễn không thể thoát ly khỏi không chế của hắn.
Hơn nữa khi Hoán Tâm quyết đạt tới tầng thứ hai, hắn cũng có thể thử một môn bí thuật khác.
Viên Minh thu hồi phân hồn vào trong thức hải, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, hồn lực bên trong hồn nha trong suốt dần dần khởi động. Giữa trán nó dần dần hiện ra một vết nứt nhỏ, sau đó nhanh chóng biến lớn và sâu hơn,.
"Nứt ra!" Viên Minh khẽ quát một tiếng.
Con hồn nha trong suốt bị chia làm hai phần. Hai phần phân hồn nhanh chóng nhúc nhích rồi hóa thành hai con hồn nha trong suốt có kích thước nhỏ hơn một chút.
Đây là Phân Hồn thuật được ghi chép trong ngọc giản của Đại trưởng lão, cần phải tu luyện Hoán Tâm quyết tới tầng thứ hai mới có thể thi triển ra được.
Viên Minh chỉ cảm thấy thức hải của mình đau nhức như búa bổ, so với lần trước bị Diệt Hồn kiếm cắn trả dẫn đến thần hồn phân liệt còn thống khổ hơn nhiều.
Hắn cắn răng nhẫn nại, thân thể run rẩy không ngừng, một hồi lâu mới dịu xuống.
"Không thể ngờ được cái giá phải trả của Phân Hồn thuật lại to lớn như vậy. Ta mới chỉ phân liệt phân hồn của mình mà đã đau đớn như vậy, nếu là phân liệt chủ hồn chỉ sợ có thể đau đớn chết tươi rồi." Viên Minh vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Hắn cảm ứng được năng lực viễn du và phụ thể của hai hồn nha trong suốt kia vẫn còn bèn âm thầm gật đầu. Trong ngọc giản của Đại trưởng lão quả không nói sai, thần hồn phân liệt có thể bảo lưu được năng lực trước kia.
Đã có hai phân hồn, hắn có thể làm được nhiều việc hơn.
Hơn nữa ngày sau nếu tiếp tục luyện hóa nguyện lực, số lượng phân hồn còn có thể tiếp tục tăng lên. Nếu một ngày nào đó có được mấy trăm con hồn nha giống như Đại trưởng lão thì Trường Xuân quan có nhiều người truy đuổi hơn nữa, hắn cũng không sợ.
Viên Minh vung tay lên, thân thể Tả Khinh Huy xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nửa năm qua hồn nha trong suốt hiếm khi phụ thể trong cơ thể Tả Khinh Huy, tuy rằng thân thể này vẫn còn sinh cơ nhưng pháp lực đã gần như tiêu tán hết.
Viên Minh khống chế một con hồn nha tiến vào thân thể Tả Khinh Huy.
Đôi mắt của ông ta lại lần nữa nổi lên sắc thái rồi ngồi dậy.
Viên Minh lại điều khiển Tả Khinh Huy khoanh chân ngồi dậy, vận chuyển Kim Ảnh kiếm quyết.
Thiên địa linh khí gần đó bắt đầu lưu động, hội tụ vào thân thể Tả Khinh Huy.
Hồn nha trong suốt phụ thể trong Tả Khinh Huy có thể tu luyện. Xem ra thân thể này có thể khôi phục hoàn toàn được, không khác gì người thường. Có phân hồn khống chế, Tả Khinh Huy có thể coi như là một phân thân đặc thù cho hắn sử dụng.
Hơn nữa Tả Khinh Huy là Kim Thủy song linh căn, lại là tu sĩ Kết Đan kỳ. Tuy rằng Kim Đan của ông ta đã vỡ vụn nhưng tiềm năng vẫn không nhỏ, đáng để bồi dưỡng.
Viên Minh vận chuyển Kim Ảnh kiếm quyết nhanh hơn, công pháp vận hành đặc biệt trôi chảy hoàn toàn không giống bộ dạng lần đầu tu luyện môn kiếm quyết này gì cả.
Thiên địa linh khí nhanh chóng chuyển hóa thành pháp lực tích trữ trong đan điền của Tả Khinh Huy.
"Mặc dù thần hồn đã hủy diệt nhưng vẫn còn một chút ít kinh nghiệm tu luyện của Tả Khinh Huy lưu lại trong thân thể này." Viên Minh nghĩ thầm.
Đây là chuyện tốt, với tư chất của Tả Khinh Huy, còn có kinh nghiệm tu luyện lưu lại, tu vi ông ta hẳn là sẽ lại gia tăng nhanh chóng đi.
"Ngươi cầm đan dược này phục dụng trước đi, nhanh chóng đề tăng tu vi lên." Viên Minh lấy mấy bình đan dược Luyện Khí Kỳ ra.
Dược lực Trùng đan trong tay hắn quá mãnh liệt, Tả Khinh Huy hiện không cách nào thừa nhận được.
Tả Khinh Huy nhận lấy, đi vào một gian phòng khác, tự mình tu luyện.
Viên Minh cũng ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết.