Chương 322: Quặng mỏ
Chương 322: Quặng mỏ
"Chậc chậc, xem ra vẫn là quá tốt với các ngươi rồi, có người còn muốn tạo phản."
Thủ vệ nói xong, trong đám đồng bạn vui cười xuyên qua đám người, đi tới trước tráng hán đầu trọc.
Y chậm rãi lấy ra một kiện pháp khí vòng cổ mới tinh, đeo cho tráng hán, tiếp đó mạnh mẽ cạy miệng của gã ra, nhét vào một viên đan dược, sau đó nắm gáy tráng hán đầu trọc đi qua một bên, trói trên cột buồm phi thuyền, mà chuôi chủy thủ thì treo trên thân tráng hán.
Dưới tác dụng của đan dược, vết thương trên người tráng hán nhanh chóng khép lại, nhưng đến lúc này, chủy thủ kia sẽ tự động kích phát, lại lần nữa mở ra mười mấy vết thương, sau đó lại lần nữa khép lại.
Dưới mặt trời gay gắt đốt, trên người tráng hán toát ra không ít mồ hôi, thỉnh thoảng chảy vào trong vết thương, càng nhói đau khó nhịn, cứ thế lặp đi lặp lại, giày vò tráng hán sống không bằng chết.
Đám tu sĩ tù phạm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng đều âu sầu.
"Kết cục của hắn các ngươi cũng nhìn thấy, ta khuyên các ngươi tốt nhất thành thật một chút, nếu không trên cột buồm sẽ không còn chỗ trống đâu!" Tên thủ vệ hừ lạnh một tiếng, uy hiếp.
Mọi người đều trầm mặc không nói, mà bọn tù phạm phàm nhân phía sau càng nhao nhao cúi đầu, không dám nhìn nhiều.
Tả Khinh Huy thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy, trong lòng biết đây bất quá là đám thủ vệ cố ý bố bẫy rập, muốn dẫn kẻ ra mặt giết gà dọa khỉ mà thôi.
Phi thuyền tiếp tục tiến lên, bay qua trên không sa mạc, không biết qua bao lâu, chợt thấy nơi xa có mảng lớn khói đen tràn ngập, phi thuyền ngừng lại, chậm rãi hạ xuống đất.
Nhóm thủ vệ hét lớn, cưỡng chế lũ tù phạm đứng dậy, từng kẻ đi xuống phi thuyền.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng gỡ xuống tráng hán đã thoi thóp treo ở trên cột buồm, cho gã ăn một viên đan dược không biết tên, sau đó gọi tới hai tên tù phạm, đỡ tráng hán kéo đi.
Xuất hiện ở trước mặt mọi người, là một cửa hầm thanh đồng sừng sững trên cồn cát, theo thủ vệ tiến lên, cửa hầm bị ù ù kéo ra, từ đó đi ra hai tên tu sĩ Trúc Cơ mặc áo bào đen như mực.
Trong đó một tên trung niên màu da đen nhánh, ánh mắt lướt qua lũ tù phạm mang theo vòng cổ, cau mày phàn nàn với nam tử độc giác đi đầu.
"Ta nói nè Phương sư huynh, lần này tu sĩ giảm đi không ít, Hải trưởng lão sợ là sẽ không vui."
"Trên đường xảy ra chút chuyện, những người này dùng đỡ trước đi." Thanh âm độc giác nam tử có chút bực bội.
"Lời này ngươi nên giữ lại nói với Hải trưởng lão đi, trước đó không lâu người trong tông tới nói Tây Vực bên kia đã xảy ra biến cố gì đó, hiện tại cần gấp Viêm Lân khoáng để chuẩn bị chiến đấu, bởi vậy tăng định mức mỗi tháng. Nhưng hiện tại người không đủ, lão nhân gia ông ta vừa rồi còn vì việc này mà nổi giận đấy." Trung niên nhân đen nhánh nói.
Tả Khinh Huy ở trong đám người phía sau, nghe bọn họ nói chuyện, tựa hồ suy nghĩ cái gì.
Viêm Lân khoáng chính là một loại linh quáng đặc thù, hình dạng cực giống vảy cá, ẩn chứa trong đó đại lượng linh khí Hỏa hệ, lại cực kì hỗn loạn, không thể dùng cho luyện chế pháp khí bình thường, nhưng cũng dùng để luyện chế một loại pháp khí đặc thù tên là "Liệu Nguyên Hỏa".
Pháp khí này khá giống Liệt Tâm Lôi, cũng là một loại pháp khí tiêu hao một lần duy nhất.
Chỉ là uy lực yếu hơn Liệt Tâm Lôi không ít, sau khi ném ra sẽ hình thành biển lửa, tương đương với một kích của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, mà vì thủ pháp luyện chế không phải bí ẩn gì, các đại tông môn Trung Nguyên hoặc nhiều hoặc ít sẽ dự trữ một ít chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Chỉ bất quá, khai thác Viêm Lân khoáng càng phiền phức, hơi không cẩn thận sẽ gây nên bạo tạc, trong đó lại ẩn chứa linh khí Hỏa hệ sẽ đi ngược vào thân thể người khai thác, gây ra rất nhiều tổn hại, phàm nhân căn bản không thể tiếp nhận, bởi vậy chỉ có thể do tu sĩ tiến hành khai thác.
Về phần những người phàm tục kia, thì được an bài đi khai thác tài nguyên khoáng sản trong quặng mỏ.
Viên Minh trước đây thông qua thắp hương phụ thể trên thân Ô Lỗ, phát hiện mặc dù y ở quặng mỏ, nhưng lại không biểu hiện ra dị dạng, cũng không biết rốt cuộc là đang thi hành nhiệm vụ, hay là bị bắt thật vào trong đó. Bất quá hắn phát hiện, phàm nhân và tu sĩ bị nhốt trong đó đều trải qua tối tăm không mặt trời, đều khẩn cầu có thể chạy thoát.
Hắn có thể giúp những người này để họ tin phục bản thân mình, ngược lại là một cách thu thập nguyện lực không tệ, có thể trợ giúp bản thân tu luyện Minh Nguyệt Quyết.
Trước cửa hầm, trung niên nhân đếm sơ số lượng tu sĩ và phàm nhân, sau đó gọi mấy tên đệ tử thủ vệ Luyện Khí kỳ mang bọn họ vào, về phần bọn độc giác nam tử thì lưu bên ngoài.
Sau cửa thông đạo, có không ít đệ tử Quy Nguyên tông tu vi Luyện Khí kỳ trấn giữ tuần tra, lối đi ra còn buộc vài đầu thanh lang cao khoảng một trượng, trên người mang giáp da đặc chế, nơi cổ thậm chí có thiết giáp phòng hộ, nhìn phòng giữ sâm nghiêm.
Thấy đám người tới gần, những thanh lang kia lập tức nhe răng trợn mắt, trong cổ họng phát ra trận trận gào thét khàn khàn, thân hình phục xuống, bắp thịt cả người căng cứng, một bộ tùy thời chuẩn bị tiến công. Chúng tu sĩ tù phạm còn tốt, những người phàm tục kia đã sớm bị dọa đến mặt như màu đất, không ít người ngay cả hai chân cũng phát run.
Sau khi đệ tử thủ vệ trấn an, thanh lang thu hồi bộ dạng nhắm người mà cắn kia.
Bọn Tả Khinh Huy theo thủ vệ đi qua thông đạo, cảnh tượng phía trước rộng mở trong sáng, là một mảnh mặt đất trống rỗng diện tích dị thường khoáng đạt.
Gần cuối thông đạo sắp hàng chỉnh tề lít nha lít nhít thạch lâu thấp tầng, qua lại bên trong đều là tu sĩ mặc hắc bào, mà tới gần vị trí trung tâm, thì có duy nhất một tòa lầu cao bốn tầng, tạo hình cổ phác, tầng đỉnh cao nhất nhìn xuyên tứ phía, cấu tạo theo dạng đình nghỉ mát, có thể thu hết tình huống chung quanh vào mắt.
Thần hồn Tả Khinh Huy xúc động, mơ hồ phát giác được trên lầu cao kia tựa hồ đang có người ngắm nhìn nơi này, nhưng giương mắt nhìn lên, lại không thấy bất luận thân ảnh nào.
Đệ tử thủ vệ không dừng lại lâu, rất nhanh dẫn đám tù phạm đi tới một chỗ mặt đất khoáng đạt khác.
Đây là một chỗ quặng mỏ diện tích to lớn, Tả Khinh Huy đảo mắt qua, phát hiện toàn bộ quặng mỏ có hình quạt to lớn, mặt đất nghiêng xuống dưới, phảng phất một chỗ dốc núi. Từng lều vải dựa vào sườn núi, lít nha lít nhít chen thành một đoàn, chừng hơn ngàn cái, so với Hắc Thổ phường còn kém hơn mấy phần, tựa hồ chính là nơi ở của lũ tù phạm.
Mà trên vách đá đối diện còn có thể nhìn thấy từng cửa ra vào quặng mỏ lớn nhỏ không đều, từ xa nhìn lại, tựa như một tổ ong vò vẽ to lớn, bên trong có thể nhìn thấy từng kẻ cởi trần, đang huy động thiết chùy đập vào khoan sắt khảm vào khe đá, tách từng khối nham thạch to lớn ra, nện phân thành khối nhỏ.
Mà chỗ dưới cùng cửa ra vào cũng có từng tên quáng nô bộ dạng thê thảm, dùng cái sọt cõng khoáng thạch màu vàng nhạt từ bên trong đi ra.
Những người này vận chuyển khoáng thạch ra, đổ ở ngoài cửa động chờ vận chuyển lên xe đẩy, cũng không ngừng lại, quay đầu trở về hầm mỏ.
Những chiếc xe đổ đầy khoáng thạch kia thì có một bầy quáng nô toàn thân gầy gò khác lôi kéo, vận chuyển tới một toà nhà đá ở chỗ đất trống.
Trên một tòa thạch ốc trong đó dựng thẳng một ống khói cao lớn đen nhánh, nối thẳng chóp đỉnh vách đá, hẳn là nơi dung luyện khoáng thạch, về phần khói đen do dung luyện tạo ra, tự nhiên là bị đẩy ra bên ngoài.
Mà trong quặng mỏ, gần như cách một đoạn khoảng cách sẽ xây dựng một đài cao, phía trên có hai đến ba tên đệ tử Quy Nguyên Tông trấn giữ, ngắm nhìn toàn bộ các ngõ ngách quặng mỏ.
Từng khu vực đều có đội ngũ thủ vệ đi tới đi lui không nói, càng có từng kẻ bộ dạng giám sát, tay cầm một cây trường tiên vừa đi vừa về tuần tra, nhìn thấy quáng nô hơi rảnh rỗi, đi lên cho một roi.
Trường tiên gắn gai đánh vào người, chỉ một chút là có thể xé rách quần áo, đánh cho da mở thịt bong, máu thịt be bét, ai dám can đảm la lên, nhất định bị trừng phạt càng nghiêm khắc hơn.
Mà ngoài những quáng nô phàm nhân này, thủ vệ nhằm vào tu sĩ quáng nô càng nghiêm khắc hơn.
Những tu sĩ kia mang vòng cổ, mười người một tổ, tám người phía trước cầm pháp khí đặc thù cực giống đinh ba, hai người sau thì đeo cái sọt, bên trong chứa khoáng thạch hoả hồng như lân phiến lớn chừng bàn tay.
Mà sau lưng bọn họ sẽ đi theo một gã tu sĩ giám sát mặc trường bào xám nhạt, luôn giám thị bọn họ, phòng ngừa bọn họ âm thầm làm ra động tác gì.
Dưới độc giác nam tử dẫn đầu đám người, các tu sĩ Tả Khinh Huy bị đơn độc phân chia ra, đưa vào một chỗ doanh trại, tu sĩ ngồi bên trong ghi chép tên của bọn hắn, tiếp theo ra lệnh cho bọn hắn đứng thành một hàng.
Chỉ thấy tên tu sĩ kia hai tay bấm niệm pháp quyết, điểm lên trán, chỗ mi tâm gã trong nháy mắt nứt ra một khe hở, từ đó chui ra một mắt rắn nằm dọc. Một đạo tử quang từ trong mắt rắn bay ra, đảo qua thân bọn Tả Khinh Huy.
Rất nhanh, tử quang biến mất không thấy gì nữa, mắt rắn cũng chui trở về trong da thịt tu sĩ, mà gã thì nghiêng đầu sang chỗ khác, bảo tên đệ tử trông coi.
"Đã kiểm tra xong, trên người bọn họ không tàng trữ pháp khí trữ vật, hiện tại trong mỏ thiếu người, nhóm này đừng đưa về Hải trưởng lão bên kia, ta xem một chút Chu Tư, Thẩm Mang Tinh cùng Trần Thượng, ba người bọn hắn đang thiếu người, hiện tại đưa tin cho bọn hắn, để bọn hắn từ trong mỏ trở về, đến đây lĩnh người."
Rất nhanh, tên tu sĩ này đi báo, ba người kia quay lại, bọn họ cùng tu sĩ trong phòng khách sáo một phen, tiếp theo nhìn về phía bọn Tả Khinh Huy, đều mang ánh mắt như là chọn lựa hàng hóa.
"Chu sư muội cần nhiều, người dưới tay dễ dàng chết, ba kẻ cường tráng này cho sư muội đi." Một gã nam tu khuôn mặt hèn mọn mọc râu cá trê nói.
"Ha ha, mấy tên này vẫn nên cho Trần sư huynh đi, dù sao nghe nói thủ hạ ngươi có kẻ bị ngươi chơi đến điên rồi. Ngày nay trong mỏ thiếu nhân thủ, ngươi cũng phải kiềm chế lại, chứ giao không đủ hạn mức, Hải trưởng lão bên kia sẽ không tiện bàn giao nha." Nữ tu được gọi là Chu Tư, là một kẻ mặt mũi tràn đầy không tử tế, nàng nghe gã râu cá trê nói, lập tức chế giễu lại.
Hai người nhìn như khiêm nhường, kì thực đều muốn lấy mấy tên cường tráng vào trong túi mình, chỉ có trung niên nhân khuôn mặt thật thà kia thì không nói một lời, đứng ngoài quan sát hai người giao phong.
Cuối cùng, Chu Tư và Trần Thượng chia cắt nhóm này tu sĩ thể trạng tương đối tráng kiện này, còn lại mấy kẻ gầy yếu, hoặc là già nua, thì bị ném cho Thẩm Mang Tinh vốn không nói một lời.
Tả Khinh Huy mặc dù thay hình đổi dạng, nhưng thân hình căn cốt vẫn là một bộ dạng lão già, Chu Tư và Trần Thượng chướng mắt, tự nhiên bị sắp xếp cho Thẩm Mang Tinh.
Thế là Tả Khinh Huy cùng hai gã tu sĩ gầy yếu khác đi theo Thẩm Mang Tinh ra doanh trại, tiếp theo nhìn thấy bên ngoài đã có sáu tên tu sĩ mang vòng cổ đang chờ.
Bọn họ có nam có nữ, không phải đã có tuổi thì là dáng người gầy yếu, khá giống ba người Tả Khinh Huy.