Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 329 - Chương 328: Dung Túng Và Phản Bội

Chương 328: Dung túng và phản bội Chương 328: Dung túng và phản bội

"Nhân vật lợi hại như thế sao Quy Nguyên tông vẫn đưa gã đến đây làm quáng nô?" Tả Khinh Huy có chút kỳ quái hỏi.

"Nghe nói năm đó gã vào đây vì đắc tội với một đại nhân vật trong Quy Nguyên tông, sau này gã ở đấu trường lập nên danh tiếng. Người nọ nghe thấy bèn định giết gã, lại bị đối thủ của mình ngăn cản, sau đó đối thủ này muốn nhân cơ hội thu phục gã làm tâm phúc nhưng lại bị người nọ tìm mọi cách cản trở. Hai bên kềm chế lẫn nhau tạo thành cục như như thế này." Ô Lỗ nói.

"Nhìn bộ dạng gã tựa hồ là thể tu, cũng sẽ bị vòng cổ hạn chế tu vi sao?" Tả Khinh Huy lại hỏi.

"Vấn đề này thì Tả đạo hữu nhìn lầm rồi, người này thật sự là pháp tu chân chính. Về phần tại sao nhìn gã lại cường tráng cao lớn như thế thì có lẽ liên quan tới việc gã là con lai giữa người Trung Nguyên và người Bắc Nhung. Huống hồ thể tu khác với pháp tu chúng ta, một thân tu vi đều là thân thể còn cần tới pháp khí khác chứ vòng cổ há có thể trói buộc được?" Ô Lỗ lắc đầu cười, nói.

"Thì ra là thế." Tả Khinh Huy như có điều suy nghĩ gật đầu.

Ngay khi bọn họ nói chuyện với nhau, trong đấu trường, Phùng Lăng cũng dùng một đạo hỏa cầu thuật bắn vào trong miệng Tí Trư thú, kết thúc chiến đấu của mình.

Tiếng hoan hô vang lên như sóng triều khắp khán đài, đám quáng nô đều hô to tên Phùng Lăng, trong mắt đều mang đầy hưng phấn.

Phùng Lăng nghe thấy tiếng bèn dùng hai tay nắm lấy thi thể Tí Trư thú giơ lên đỉnh đầu, nhất thời lại kích nổ cảm xúc của đám người xem.

Gã hưởng thụ tiếng hoan hô cùng khen ngợi, nhìn quanh một vòng mới ném bỏ thi thể Tí Trư thú xuống, quay người đi ra khỏi đấu trường.

Bên ngoài, một tu sĩ thiếu niên gần mười ba, mười bốn tuổi đang chờ gã. Thấy gã trở về, thiếu niên đeo vòng cổ gấp gáp đón lấy gã, nhanh chóng đưa một bình nước sạch.

Cùng lúc đó thiếu niên cũng hưng phấn tính toán: "Phùng đại ca, tính cả trận hôm nay thì chỉ cần năm trận nữa là chúng ta có thể tích đủ điểm cống hiến đổi đủ tổng ngạch quặng cần đào, là đã có thể đi ra khỏi nơi này được rồi, lại lần nữa được tự do."

Phùng Lăng liếc nhìn thiếu niên, lắc đầu: "Ngươi nói sai rồi, không phải chúng ta, mà là ngươi."

"A? Chẳng lẽ Phùng đại ca không có ý định đi ra ngoài? Hay định ở đây làm quáng nô?" Thiếu niên hoang mang hỏi.

"Tình huống của ta khá phức tạp, hơn nữa ... Dù rời khỏi nơi này, ngươi vẫn bị Quy Nguyên tông khống chế như trước, phải tuân theo mệnh lệnh của bọn họ dụ dỗ thêm nhiều tu sĩ tới đây hơn nữa... Ngươi thật sự thấy đó là tự do sao?" Phùng Lăng thấp giọng nói.

"Vậy còn đỡ hơn một mực bị nhốt trong này, ngày ngày phải đào quặng." Thiếu niên chẳng hề để ý.

Phùng Lăng trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Nếu như đây là ý nghĩ của ngươi, vậy ta..."

Gã còn chưa dứt lời, bỗng ngẩng đầu nhìn về phía bên trái mình. Thấy Ô Lỗ cùng Tả Khinh Huy đang đi tới.

"Ha ha, Phùng đạo hữu, lâu rồi không gặp." Quen thuộc quen thuộc chào hỏi.

"Vô sự không lên điện Tam Bảo, hôm nay Ô đạo hữu không ở trên kia hầu hạ người mà cố ý đến tìm ta, là có chuyện muốn nhờ sao?" Phùng Lăng nhìn Ô Lỗ, khẽ cười một tiếng.

"Phùng đạo hữu nói gì vậy, hôm nay ta tới đây chẳng qua trùng hợp gặp được một hảo hữu, muốn giới thiệu cho ngươi mà thôi. A, đây là Tả Khinh Huy, Tả đạo hữu." Ô Lỗ lúng túng, chợt quay người giới thiệu Tả Khinh Huy.

"Phùng đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu." Tả Khinh Huy cười chắp tay, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn qua thiếu niên bên cạnh.

Phùng Lăng chú ý tới, bèn nói: "Vi Thường và ta quen biết nhiều năm, ta coi hắn như đệ đệ, không có lời gì giấu hắn cả?"

Nghe vậy Tả Khinh Huy gật gật đầu, không giấu giếm ý đồ đến: "Nghe nói Phùng đạo hữu đã ngây người ở mỏ này gần năm sáu năm nay, có từng nghĩ rời khỏi nơi này?"

Đồng tử Phùng Lăng hơi co lại, nhìn về phía Ô Lỗ: "Ô đạo hữu, ta xem ngươi như bằng hữu, hôm nay ngươi lại dẫn người đến xò xét ta là ý gì?"

Ô Lỗ còn chưa giải thích, Tả Khinh Huy liền giành trước nói: "Phùng đạo hữu hiểu lầm, vừa rồi là ta hỏi thật. Không dám giấu giếm, lần này ta bị bắt là theo mệnh lệnh của chủ thượng đặc biệt đến đây giải cứu quáng nô. Đến bái phỏng cũng chỉ muốn mượn thanh danh của Phùng đạo hữu ngươi liên lạc với mấy người cầm đầu trong quáng nô này, báo cho bọn họ biết kế hoạch mà thôi."

Phùng Lăng bĩu môi, khóe miệng mang theo một nụ cười khẽ, bộ dạng vẫn không chút tin tưởng.

Tả Khinh Huy cũng không nhanh không chậm khe khẽ động môi, tựa hồ là thi triển truyền âm thuật với Phùng Lăng.

Nhưng mà khi Phùng Lăng nghe được lời hắn nói, trong mắt chợt hiện lên một tia hung ác, ngữ khí bất thiện: "Tả đạo hữu đây là đang uy hiếp ta?"

"Chưa nói tới uy hiếp, chỉ là muốn nói cho đạo hữu biết nếu ta là người của Quy Nguyên Tông thì đã sớm nói ra bí mật của ngươi, không đứng ở đây thỉnh cầu trợ giúp như thế này." Tả Khinh Huy lắc đầu.

Sắc mặt Phùng Lăng trầm xuống, suy tư một lát sau mới nói: "Ngươi nói không sai, chỉ là ta dựa vào đâu để tin ngươi có thực lực giải cứu chúng ta ra ngoài?"

"Hiện tại đạo hữu không cần tin tưởng, dù sao kể từ lúc cởi bỏ vòng cổ thì kế hoạch mới được tính là chính thức bắt đầu. Đến lúc đó chủ thượng ta sẽ chịu trách nhiệm xuất chiến đầu tiên, đạo hữu hoàn toàn có thể căn cứ theo tình huống lúc đó mà phán đoán có gia nhập hay không." Tả Khinh Huy nói.

"Đã như vậy, bây giờ ngươi tới tìm ta làm gì? Dù sao đến lúc đó trong mỏ náo loạn, vòng cổ chúng ta được mở ra, không phải đều tự nhiên sẽ gia nhập bạo loạn sao?" Phùng Lăng hỏi.

"Không có người chủ trì toàn cục, thanh thế bạo loạn có lớn cỡ nào đi nữa cũng sẽ bị chia rẽ. Tu sĩ cũng là người, người thì sẽ vô thức theo đám đông. Có những người như chúng ta dẫn đầu mới có thể tổ chức bọn hắn đồng lòng chống địch, không phải là riêng phần mình chạy trối chết." Tả Khinh Huy nói ra.

Phùng Lăng nhìn Tả Khinh Huy, trên mặt không tỏ rõ thái độ: "Việc này quan hệ trọng đại, kính xin Tả đạo hữu cho ta chút thời gian suy nghĩ."

"Đương nhiên."

Tả Khinh Huy gật gật đầu, tránh người ra. Phùng Lăng đi ngang qua người hắn, giữa hai người không trao đổi gì thêm nữa.

Nhưng lúc Vi Thường đi ngang qua, y mới ngẩng đầu lên nói với Tả Khinh Huy:

"Các ngươi yên tâm, sau khi trở về ta nhất định sẽ khuyên Phùng đại ca thêm. Ngày mai các ngươi lại tới nơi này, nhất định ca ấy sẽ đáp ứng."

Tả Khinh Huy cười cười không nói gì thêm.

Sau đó, khi Phùng Lăng và Vi Thường đã rời đi mất dạng, Ô Lỗ mới đề nghị:

"Nếu như còn đợi gã quyết định xong, không bằng ta dẫn ngươi đi tiếp kiến những người cầm đầu khác?"

"Không cần, hiện tại đi cũng chỉ có kết quả như hiện tại mà thôi, vẫn nên đợi đến ngày mai đi. Đến lúc đó có Phùng Lăng tương trợ, thuyết phục bọn họ dễ dàng hơn nhiều." Tả Khinh Huy lắc đầu.

"Ngươi thật sự tin rằng Vi Thường sẽ thuyết phục được Phùng Lăng?" Ô Lỗ hiếu kỳ.

"Không, kỳ thật Phùng Lăng đã đồng ý, hiện tại cự tuyệt chẳng qua còn có chuyện riêng cần giải quyết." Tả Khinh Huy cười cười bí hiểm.

Đêm đã khuya, Phùng Lăng bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên trên giường, tựa hồ đang tu luyện.

Tư thế này quả không hợp với lẽ thường, bởi quáng nô bị vòng cổ áp chế nên không cách nào tu luyện được, tu vi cũng sẽ không đề thăng lên được.

Nhưng nếu như cẩn thận quan sát, Phùng Lăng tu luyện tựa hồ cũng không giống pháp tu bình thường.

Linh khí được thu nạp từ trong trời đất du tẩu khắp kinh mạch của gã, cuối dùng không rơi vào trong đan điền mà bị huyết nhục toàn thân gã hấp thụ hết.

Mà mỗi khi gã tu luyện xong một vòng, sẽ lập tức lấy một con bọ cánh cứng bằng đồng to bằng ngón tay cái từ trong hộp gỗ để dưới gầm giường ra, rồi bỏ vào miệng nuốt xuống.

Bọ cánh cứng kia là vật sống, bị răng gã cắn nát có rên rỉ vài tiếng nhưng gã vẫn thờ ơ như thể chẳng qua là đang ăn một hạt đan dược dùng để tu luyện.

Sau khi ăn xong bọ cánh cứng, Phùng Lăng lại sẽ tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện, vòng tuần hoàn cứ thế lặp lại không ngừng nghỉ một khắc nào.

Hoặc cũng có lẽ vì tu luyện quá mức chuyên chú, gã không chú ý tới phía sau cửa phòng mình còn có một đôi mắt đang ẩn nấp nữa.

Vi Thường yên lặng lén nhìn Phùng Lăng tu luyện, sắc mặt không ngừng biến hóa, có nghi ngờ, có không đành lòng, có hối hận cùng quả quyết.

Cuối cùng y không tiếng động lặng lẽ rời khỏi cửa phòng Phùng Lăng trở về phòng mình, thu thập hành lý một phen, vừa định rời khỏi thì có ai đó đột ngôt vỗ bả vai mình.

Vi Thường giật thót, vội quay người lại nhìn thấy người đứng sau lưng mình là Phùng Lăng, trong lòng không khỏi giật mình.

"Phùng... Phùng đại ca, đã trễ như vậy sao ngươi còn chưa ngủ?" y cười lớn hỏi.

Phùng Lăng không trả lời, chỉ từ trên cao nhìn xuống Vi Thường, chậm rãi mở miệng nói: "Ánh mắt của ngươi, rất giống con gái ta."

"Vậy.... Vậy.... Thật vinh hạnh." Vi Thường toát mồ hôi lạnh.

"Tuổi của nó cũng không chênh lệch với ngươi lắm, cũng mười ba mười bốn tuổi, tư chất bình thường, tu vi không cao, tính cách có hơi bướng bỉnh không chịu được tu hành buồn tẻ, đọc được mấy quyển sách giải trí đã cả ngày mơ mộng lang bạt giang hồ, làm hiệp nữ gì gì đó. Mỗi lần ta đi làm nhiệm vụ Tán minh về, nó đều là người đầu tiên đón ra vào cửa, vừa thấy mặt là phàn nàn cái này cái kia, quở trách ta không đúng."

Phùng Lăng nhớ lại quá khứ, trên mặt nở nụ cười nhu hòa. Chỉ là trong mắt Vi Thường phẳng phất như thể là ác quỷ đang nhe răng cười với y vậy.

"Ta vĩnh viễn không quên được, vào ngày nó chết, trong ánh mắt luôn mang theo tươi cười kia lại tràn ngập tuyệt vọng phẫn hận đến thế nào. Từ ngày đó ta đã phát thệ, nhất định phải mang hung thủ đến trước mộ nó, phanh thây xé xác gã để an ủi vong linh nó."

Phùng Lăng xiết chặt nắm tay: "Ta lại quá vô dụng! Ta chỉ là một phế vật! Rõ ràng đã tìm được hung thủ, đã chuẩn bị đủ mọi trường hợp vẫn không thể giết được gã, đến đồng quy vu tận với gã cũng không làm được. Hôm nay bị giam ở mỏ quặng này, càng là không cách nào có được cơ hội báo thù rửa hận."

Vi Thường nuốt nước bọt, run rẩy hỏi: "vậy..."

Nhưng mà lúc này Phùng Lăng đã bóp lấy cổ y, khiến y không thể phát ra bất cứ âm thanh nào"

"Con bọ cánh cứng màu đồng kia là ta tình cờ phát hiện được, hiệu dụng tương tự như đan dược thể tu, có thể giúp ta bước lên con đường thể tu. Vốn dĩ ta cũng không muốn có liên quan đến ai cả, chẳng qua ngày ấy nhìn thấy ngươi, nhìn ánh mắt của ngươi khiến ta vô thức nhớ đến con gái ta nên mới giữ ngươi lại, chiếu cố ngươi như đệ đệ ruột thịt của mình, thậm chí còn xin xỏ mấy kẻ canh gác kia đồng ý phân cho ngươi một nửa điểm cống hiến. Chỉ là ngươi ngàn không nên, vạn không nên mặc kệ mọi khuyên bảo của ta mà đầu nhập vào Quy Nguyên tông. Vì tự do giả tạo kia mà chấp nhận làm con chó cho bọn chúng! Thậm chí còn muốn dùng tin tức ta nuốt đồng xác giáp trùng làm thẻ cược giao cho Quy Nguyên tông để trao đổi lấy một phần công tích."

Vi Thường ra sức giãy giụa, mắt đầy vẻ sợ hãi, hai tay quơ cào lung tung vào cánh tay Phùng Lăng, móng tay còn đâm vào da thịt gã tạo thành mấy vết cào.

"Ngươi rất thông minh, biết rõ phải dựa vào ta kiếm điểm cống hiến, vạch trần mọi việc quá sớm sẽ không kiếm được nhiều lợi ích nhất. Hôm nay, họ Tả kia nói vậy mới khiến ngươi thấy được khả năng tiến được thêm một bước, cuối cùng mới hành động. Nhưng thật đáng tiếc, dù hôm nay họ Tả kia không tới, ta thật cũng đã chuẩn bị hạ thủ với ngươi. Dù sao ánh mắt của ngươi rất giống ánh mắt của con gái ta, nghĩ tới người có đôi mắt này lại đi đầu nhập vào Quy Nguyên tông, ta đã cảm thấy buồn nôn!" Phùng Lăng thấp giọng gầm gừ, bàn tay vận sức mạnh hơn, đơn giản bẻ gãy cổ Vi Thường.
Bình Luận (0)
Comment