Chương 362: Đồng căn đồng nguyên
Chương 362: Đồng căn đồng nguyên
Viên Minh định thần lại, cầm pháp khí trữ vật của bốn người lên dò xét qua một lần.
Ba người Phương Hựu Đình, Phong Thất, Nhã Tiên đều là trường khách khanh của Linh Phù tông nhưng cũng chỉ là tán tu, toàn thân ngoài một kiện pháp bảo thì không còn nhiều thứ đáng giá, cũng không có nhiều linh thạch. Ba người cộng lại mới chỉ có sáu bảy vạn khối.
Trong túi trữ vật của Thiên Quỷ tán nhân còn có nhiều đồ hơn ba người Phương Hựu Đình nhiều, chỉ linh thạch đã có tới hơn mười vạn khối, còn pháp bảo thì ngoài quải trượng màu đen còn ở bên ngoài, lão còn có ba kiện pháp khí khác. Ba kiện đó là một vòng tròn màu lam, một thanh kiếm mảnh màu vàng cùng với một ngọn giáo ngắn cũng màu vàng kim.
Vòng tròn màu lam là một loại pháp bảo giam cầm có uy lực không nhỏ. Thanh kiếm mỏng màu vàng và ngọn giáo ngắn là pháp bảo công kích uy lực cũng không tệ.
Ngoài ra lão còn có một ít đan dược trân quý, linh tài, ngọc giản các loại.
Viên Minh không để ý mấy thứ kia, chỉ cầm hai miếng ngọc giản ra, chui thần thức vào bên trong.
Hai miếng ngọc giản này, trong một miếng ghi lại công pháp tu luyện của Thiên Quỷ tán nhân, là một loại công pháp thuộc tính Âm tên là "Mị Ảnh âm công" có uy lực cực lớn, nhưng tu luyện công pháp này càng thâm sâu thì thân thể sẽ càng chuyển hóa thành mị ảnh chi thể. (Mị này trong Ma Mị, đại ý sẽ biến thành hồn ma bóng quỷ nhé!)
Ngọc giản còn lại thì ghi chép một loại công pháp hồn tu của Thiên Quỷ tán nhân có tên là Huyền Nguyệt quyết, nhìn qua cực kỳ huyền diệu, tựa hồ không thua kém gì Minh Nguyệt quyết.
Viên Minh không khỏi cảm thấy hứng thú bèn cẩn thận xem qua bản chép nội dung Huyền Nguyệt quyết, vậy mà thấy rất tương đồng với Minh Nguyệt quyết, từng hàng chữ trong đó đều toán ra cảm giác như cả hai có cùng nguồn gốc.
"Chẳng lẽ Minh Nguyệt quyết có liên quan tới Vu Nguyệt giáo sao?" Viên Minh âm thầm suy đoán.
Từ ngọc giản này, có lẽ Thiên Quỷ tán nhân lại không biết nhiều về giáo phái xuất thân của mình, chỉ biết vài tin tức bề nổi, thế này cũng quá không bình thường. Nói thế nào thì Thiên Quỷ tán nhân cũng đã tu luyện tới Kết Đan kỳ ở Vu Nguyệt giáo, không thể nào không có hiểu biết gì về tông môn của mình chứ.
Viên Minh khẽ trầm ngâm, rồi triệu hồi ba người Phương Hựu Đình, Phong Thất, Nhã Tiên ra ngoài.
"Chủ nhân." Ba người đờ đẫn khom mình hành lễ với Viên Minh.
Từ sau khi chuyển hóa thành quỷ nô, cảm xúc tu sĩ sẽ bị tiêu trừ phân nửa, chỉ còn lại linh trí và trí nhớ sau này mà thôi.
"Ba người các ngươi có biết đến tông phái Vu Nguyệt giáo này không?" Viên Minh hỏi.
"Biết, Vu Nguyệt giáo là một tông môn ở Bắc Mạc, chuyên bồi dưỡng hồn tu, là nơi khởi nguyên của hồn tu, đã từng vô cùng phồn thịnh." Giọng nói của Phương Hựu Đình không chút biến đổi đáp.
"Nơi khởi nguyên của hồn tu?" Viên Minh lắp bắp kinh hãi lắp bắp kinh hãi.
Vu Nguyệt giáo vậy là mà nơi phát sinh hồn tu, như vậy công pháp Huyền Nguyệt quyết truyền thừa của giáo phái này đương nhiên sẽ không tệ, chả trách lại tương tự với Minh Nguyệt quyết như thế. Hẳn cũng là có quan hệ đồng nguyên đi.
Tịch Ảnh tinh thông Minh Nguyệt quyết, chẳng lẽ nàng có liên quan tới Vu Nguyệt giáo?
"Nếu Vu Nguyệt giáo là nơi phát sinh hồn tu, hẳn phải có thanh danh hiển hách, làm sao trước kia ta lại chưa từng nghe nói qua?" Viên Minh khó hiểu.
"Vạn năm trước quả thật Vu Nguyệt giáo có thanh danh hiển hách, chẳng qua môn phái này là tông môn hồn tu, hành vi tà ác, vì truy cầu sức mạnh có thể không để ý tới bất kỳ lệnh cấm nào của Tu Tiên giới. Đa số môn hạ đệ tử đều là những kẻ vạn ác không từ, đồ thành diệt tộc, không việc xấu nào mà không làm. Sau này đã khiến rất nhiều người tức giận, Trường Xuân quan ở Đại Tấn mới liên hợp giới tu Tiên ở Tây Vực, Đông Hải, Nam Cương tiến hành quét diệt, rốt cuộc đã diệt trừ hoàn toàn. Hôm nay thiên hạ đã không còn bao nhiêu người nhớ tới Vu Nguyệt giáo nữa. Ta tình cờ đọc được một quyển điển tịch ghi chép về Vu Nguyệt giáo nên mới biết được một chút." Phương Hựu Đình nói tiếp.
Viên Minh nghe vậy âm thầm cười khổ. Hóa ra thanh danh hồn tu chênh lệch như vậy, hầu như đã thành chuột chạy qua đường đều là bắt nguồn từ Vu Nguyệt giáo này.
Hắn chợt cau mày. Căn cứ theo lời Phương Hựu Đình thì Vu Nguyệt giáo đã bị diệt trừ từ vạn năm trước, thế nhưng Thiên Quỷ tán nhân lại xuất thân từ giáo phái này. Chẳng lẽ Vu Nguyệt giáo không tan thành mây khói mà vẫn bí mật truyền thừa xuống?
"Ngươi vẫn còn giữ lại quyển điển tịch về Vu Nguyệt giáo kia không?" Viên Minh nhìn Phương Hựu Đình hỏi.
"Không còn, ta đã bán quyển điển tịch đấy cho người khác mấy năm trước rồi, chẳng qua vẫn còn nhớ rõ phần lớn nội dung."
"Ngươi ghi chép phần nội dung còn nhớ vào đây cho ta." Viên Minh lấy một miếng ngọc giản trống đưa cho Phương Hựu Đình.
Ông ta nhân lấy ngọc giản, bạch quang trên tay chớp lóe liên tục, sau đó nhanh chóng đưa trả lại ngọc giản.
Viên Minh đưa thần thức chui vào bên trong, sắc mặt dần dần chuyển sang ngưng trọng.
Theo nội dụng trong này, thế lực Vu Nguyệt giáo năm đó vô cùng khổng lồ, chẳng những độc bá toàn bộ Bắc Mạc mà còn vươn tay vào Trung Nguyên, Đông Hải, Tây Vực, thậm chí đến cả Nam Cương.
Vu Nguyệt giáo khác với mấy môn phái như Trường Xuân quan, Ngũ Lôi tông, dùng hình thức tôn giáo quản lý môn phái, phàm nhân cũng gia nhập trong đó.
Đẳng cấp trong giáo rất sâm nghiêm, theo thứ tự từ thấp lên cao là giáo chúng phổ thông, giáo sứ, ti chiếu, Pháp vương, Tôn Giả rồi cuối cùng đến Vu Nguyệt thần chí cao vô thượng.
Giáo chúng Vu Nguyệt giáo sùng bái và tín ngưỡng cuồng nhiệt vào Vu Nguyệt thần. Địa vị giáo chúng trong giáo cũng được sắp xếp theo thực lực cao nhất, cũng chính là người có cống hiến cho Vu Nguyệt thần nhiều nhất.
"Đúng là tông phái cổ quái." Viên Minh thầm nghĩ,.
Vu Nguyệt giáo là khởi nguyên của hồn tu. Cảnh giới hồn tu cũng theo Vu Nguyệt giáo phân chia mà ra. Bên trong ngọc giản có ghi lại danh xưng các cảnh giới hồn tu như lúc trước hắn từng được biết, chia làm mấy cảnh giới như Hồn Vu, Huyễn Vu, Tình Vu tương ứng với các cấp độ Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan.
Bên trong ngọc giản cũng giới thiệu hàm nghĩa của tên gọi cảnh giới hồn tu. Gọi là Hồn Vu chính là hồn tu bước đầu rèn luyện thần hồn hoàn thành thần hồn hóa hình.
Hồn lực của hồn tu tiến thêm một bước nữa, có thể phát tán ra ngoài, thi triển huyễn thuật chính là cảnh giới Huyễn Vu.
Huyễn Vu tiến thêm một bước nữa, cảm giác được biến hóa của cảm xúc, thậm chí khống chế được tình cảm thì sẽ tới Tình Vu.
Nhìn đến đây Viên Minh mới bừng tỉnh, kết hợp với bản thân cảm ngộ được trong tu luyện Minh Nguyệt quyết mà đã hiểu thêm về hồn tu sâu hơn một chút.
Bên trong ngọc giản còn nhắc tới một cảnh giới phía trên Tình Vu được gọi là Miên Vu. Thế nhưng trong ngọc giản lại không giới thiệu kỹ về cảnh giới này, chỉ nói sơ qua rằng Miên Vu có thể khống chế mộng cảnh cùng ký ức của người khác, đáng sợ hơn Tình Vu nhiều.
"Khống chế ký ức.... Chẳng lẽ trí nhớ của Thiên Quỷ tán nhân bị người khác động tay chân? Xóa bỏ những chuyện có liên quan đến Vu Nguyệt giáo?" Viên Minh cảm thấy rùng mình, càng thêm kiêng kị giáo phái này.
Hắn cất ngọc giản đi, thu mấy người Thiên Quỷ tán nhân, Phương Hựu Đình vào Bách Quỷ Dạ Hành Đồ lại, rồi thu cấm chế pháp trận trong thạch thất cùng Tam Nhãn ô cưu lại, sau đó mang theo Hoa Chi cùng Kim Cương bay ra bên ngoài.
Đám quỷ nô bị giam cầm bên trong Bách Quỷ Dạ Hành Đồ đã chạy trốn, toàn bộ trong động quật trong lòng đất đã không còn một bóng quỷ. Cây quải trượng màu đen của Thiên Quỷ tán nhân vẫn còn ở nơi này, còn khôi phục lại hình thái quải trượng bình thường.
Hắn cầm trượng lên, vận khởi thần thức dò xét, sau đó trở nên vui vẻ.
Từ trong trí nhớ của tán nhân, Viên Minh biết được cây trượng này được luyện chế từ xương sống lưng giao long cấp bốn, lại có bỏ thêm không ít linh tài thuộc tính Âm. Trong quải trượng có khắc tới bảy đạo phù văn, uy lực cường đại, thiện về làm ô uế pháp bảo. Khó trách mấy pháp bảo như Bạch Sắc cốt đao, Kim Dương xích căn bản không phải là đối thủ của nó.
Viên Minh cất quải trượng màu đen lại, không tế luyện nó bởi trước mắt việc bắt lại đám quỷ nô đã bỏ chạy quan trọng hơn. Dù sao chúng nó là một lực lượng cường đại không thể để mất được.
Hắn lấy Bách Quỷ Dạ Hành đồ ra cảm ứng tung tích của đám quỷ nô kia, mắt hắn chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng đám quỷ nô kia chạy trốn tứ tán mất, không ngờ hầu hết lại đang tụ tập tại một nơi nào đó dưới lòng đất, cách động quật không xa, tựa hồ như bị thứ gì đó hấp dẫn.
Viên Minh thúc giục Độn Địa phù đuổi tới, trước mắt hắn chợt sáng bừng, một cái hang ngầm xuất hiện trước mặt hắn. Nơi đây nồng đậm âm khí, thần thức còn bị hạn chế hơn cả lúc ở trong động quật của Thiên Quỷ tán nhân. Dưới nền hang ngầm nay còn có một vết nứt rộng vài trượng, hắc khí bên trong tràn ra ngoài, trong đó còn kèm theo huyết quang nhàn nhạt. Đám quỷ nô bên trong Bách Quỷ Dạ Hành đồ đều vây quanh khe nứt đó, tham lam hút lấy những hắc khí kia và huyết quang kia.
"Đây là...." Viên Minh càng thêm kinh ngạc.
Hắn không thấy được cái khe nứt này trong trí nhớ của Thiên Quỷ tán nhân. Nơi đây cách động quật cư trú của Thiên Quỷ tán nhân không xa, nếu có từ trước thì hẳn lão ta đã biết rồi.
Chẳng lẽ là nó chỉ mới xuất hiện gần đây?
Đám quỷ nô gần khe nứt cảm ứng được Viên Minh tới đây, nhìn thấy Bách Quỷ Dạ Hành đồ đều lộ ra vẻ sợ hãi mà nhanh chóng chạy ra xa.
Viên Minh mỉm cười, thúc giục Bách Quỷ Dạ Hành đồ, tia sáng trắng từ bình phong nở rộ ra.
Nhưng vào lúc này, mặt đất dưới chân Viên Minh bỗng nhiên rung lắc dữ dội, thạch nhũ trên đỉnh động liên tiếp rơi đập xuống. Tiếng nổ từ bốn phương tám hướng vang lên như tiếng ác quỷ gầm gừ, âm sát khí nồng đậm cuồn cuộn mà đến, thậm chí còn cắn nuốt cả bạch quang bắn ra từ trên Bách Quỷ Dạ Hành đồ.
Viên Minh thầm rùng mình, không quan tâm đến chuyện bắt đám quỷ nô nữa mà vội vàng thúc giục độn quang bay ra ngoài.
Đột nhiên có một luồng sáng màu đỏ tươi bắn ra từ dưới khe nứt, nháy mắt đã xuyên qua màn sương sát khí, cuốn lấy tất cả quỷ nô. Đám quỷ nô bị luồng sáng bao lấy bắt đầu kêu gào chói tai, thân thể bọn họ nhanh chóng tan rã trong luồng sáng đỏ tươi, chốc lát sau đã hoàn toàn tiêu tán mất.
Luồng sáng đỏ tươi cắn nuốt hết đám quỷ nô, tựa như còn chưa đủ bèn tiếp tục cuốn về phía Viên Minh. Viên Minh quay đầu lại nhìn thấy một màn kinh người này bèn vội vã tăng tốc lên mà chạy trốn. Có điều trong tích tắc sau, luồng sáng đỏ tươi cũng đã quấn lấy thân thể của hắn. Sau khi bị luồng sáng bao bọc, pháp lực toàn thân hắn lập tức bị áp chế không thể thi triển ra bất kỳ thuật pháp gì, thậm chí đến thần thức cũng không cách nào thò ra khỏi luồng sáng.
Có lẽ thân thể hắn không phải là quỷ linh nên không nhanh chóng tan rã như đám quỷ nô, chẳng qua một mực bị trói buộc không cách nào nhúc chích được.
Sau khi kéo Viên Minh vào bên trong, luồng sáng càn quét xung quanh vài vòng, không phát hiện vật sống cùng vong hồn nào nữa bèn rút nhanh về, biến mất sau kẽ nứt.
Cùng lúc đó, bên ngoài hang động.
Hắc khí nồng đậm cuộn xoắn phóng lên cao, đụng vào mây đen trên bầu trời, như thể một cây cột chống trời, vờn quanh cột lại có gió lạnh cũng lôi điện, quấy động linh khí trong Táng Hồn uyên khiến tất cả yêu thú đều lâm vào cuồng loạn.
Trong lúc nhất thời, trong Táng Hồn uyên dậy lên tiếng thú kêu quỷ gào không ngừng, ảnh hưởng đến cả tu sĩ Kết Đan tới đây săn thú tầm bảo. Có vài người đang khổ sở chiến đấu với yêu thú nghe vậy mà thoáng thất thủ bị đánh bại, bị yêu thú mà xé thành mảnh nhỏ.
Những người khác cũng vội vàng thoát khỏi đối thủ, ai nấy đều bay lên không trung, nhìn thấy hắc khí ngút trời mà kinh ngạc không hiểu làm sao, cũng không biết tại sao Táng Hồn uyên lại nảy sinh biến hóa thế này.