Chương 365: Phá cấm mà vào
Chương 365: Phá cấm mà vào
Thấy Vạn Sĩ Hồng đến, bốn người Lôi Minh lão tổ không hẹn mà cùng trầm mặt, sau chốc lát cuối cùng mới mang theo một chút tươi cười.
"Nghe danh Vạn Sĩ đạo hữu đã lâu, hôm nay gặp được quả nhiên danh bất hư truyền."
Tô Tử Mạc cười cười chân thành, như thể thật thấy Vạn Sĩ Hồng đến mà đầy cao hứng.
Lôi Minh lão tổ lại có hơi cứng ngắc: "Ha ha, nghe qua Vạn đạo hữu bế quan khổ tu định đột phá bình cảnh trung kỳ, hôm nay phá quan ra là đã tìm được cơ hội gì?"
"Không nói là cơ hội, nhưng mấy đạo hữu khác trong quan đều có chuyện quan trọng cần làm, vừa hay ta xuất quan giải sầu tiện tay đến đây xử lý chuyện này mà thôi. Hôm nay sư huynh còn chờ ta về báo cáo tình hình, chúng ta vẫn hạn chế chuyện phiếm lại thì hơn. Không biết chư vị tìm ra cách phá cấm chưa?" Vạn Sĩ Hồng vào thẳng vấn đề.
Thấy ba người còn lại đều đưa mắt nhìn mình, Kim Hi tiên tử bèn lặp lại lý do vừa rồi một lần nữa. Sau khi nghe xong, Vạn Sĩ Hồng không nói gì mà chỉ gật gật đầu, tự mình quay qua nghiên cứu cấm chế bên ngoài Tiên phủ.
Bốn người Kim Hi tiên tử thấy vậy chỉ đưa mắt nhìn nhau, không nói gì, vừa quan sát cấm chế trước mắt vừa khẽ nhúc nhích môi như đang truyền âm phân phó tu sĩ Kết Đan đi theo mình chuyện gì đó.
Ngay khi mấy vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều đang tính toán riêng phần mình thì ở phía sau tảng đá cách đó hơn trăm trượng, một con yêu trùng bò cạp độc màu đen đang ngồi đó, mắt lóe ánh sáng linh động đang nhìn về phía này.
Phân hồn thứ hai của Viên Minh đang ẩn nấp trong cơ thể bọ cạp này.
Bên trong Táng Hồn uyên quá mức nguy hiểm, Tả Khinh Huy không cách nào đích thân tới đây được, chỉ có thể tạm thời phong ấn pháp lực để phân hồn thứ hai đến đây điều tra tình hình.
"Không thể tưởng được có nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ đến đây như vậy, xem ra lai lịch Tiên phủ này không nhỏ." Ý niệm trong đầu phân hồn thứ hai xoay chuyển.
Nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ hợp lực có lẽ phá giải cấm chế bên ngoài Tiên phủ sẽ không có vấn đề gì, còn lại chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Viên Minh đã có hi vọng thoát khốn.
Nhưng tiếp đến hắn phải gặp một vấn đề mới. Những đại năng Nguyên Anh kỳ vào trong đó rồi, tất sẽ phát hiện ra Viên Minh.
Viên Minh ở trong đại điện ở quảng trường của Tiên phủ, thông qua phân hồn thứ hai hiểu rõ được tình hình bên ngoài chỉ biết âm thầm kêu khổ.
Nghĩ đến mấy tu sĩ Nguyên Anh kia phá vỡ cấm chế, mang đầy vui vẻ tiến vào lại phát hiện có một tu sĩ Kết Đan kỳ ở đây từ trước. Kết quả thế nào hắn có thể đoán ra được.
Đến lúc đó dù hắn không làm gì, hoặc không phát hiện thứ gì cũng không thể chối cãi được.
Ý niệm trong đầu trong đầu Viên Minh xoay chuyển, một lát sau hắn triệu hồi Thâu Thiên đỉnh ra, bỏ hết Hoa Chi Kim Cương cùng những thứ đồ không thể bị người phát hiện vào trong đó. Đồng thời hắn cũng thu hồi tất cả đá vụn bị rơi vỡ trong mắt phải thiếu niên trên bích họa đi, tránh để người khác nhìn ra manh mối.
Sau khi làm xong, hắn lẳng lặng ngồi xếp bằng trong đại điện.
...
Bên ngoài Tiên phủ, Vạn Sĩ Hồng quan sát một lát bèn lên tiếng: "Cấm chế này dù tinh diệu vô cùng nhưng hiện tại uy lực đã không tính là lợi hại nữa. Nếu ta đã đến, không cần phải đợi thêm, không bằng năm người chúng ta đồng loạt ra tay, nhất định có thể phá vỡ được."
Đám người Lôi Minh lão tổ vốn cũng không còn kiên nhẫn, nghe Vạn Sĩ Hồng chủ động đề nghị bèn nhao nhao đồng ý.
Chỉ là Tô Tử Mạc tựa hồ có ý khác: "Phá cấm được hiển nhiên là tốt rồi, chẳng qua quanh đây ngoài người của chúng ta còn có nhiều tán tu Kết Đan như vậy có, nếu Vạn Sĩ đạo hữu đã đến không bằng chúng ta tranh thủ dọn dẹp sạch chỗ này đã, tránh để cơ duyên thất lạc mất."
"Sợ bị tán tu Kết Đan cướp mất cơ duyên, Tô đạo hữu thật sự càng lúc càng nghĩ nhiều. Muốn dọn dẹp thỉnh cứ tự nhiên, ta sẽ không tham dự." Vạn Sĩ Hồng lắc đầu, quyết đoán cự tuyệt.
Tô Tử Mạc thấy Vạn Sĩ Hồng không chịu đứng ra đội nồi bèn lúng túng cười cười, không còn đề cập đến nữa.
Thấy không còn người dị nghị, Vạn Sĩ Hồng lập tức há mồm phun một thanh tiểu kiếm màu đỏ ánh kim ra. Tiểu kiếm đón gió nhoáng cái đã biến thành kích thước bình thường. Tiếp đó y giơ tay đánh ra một đạo pháp quyết, hơn mười thanh kiếm ảnh sắc bén lập tức chém ra, bổ vào cột trụ linh quang bao quanh Tiên phủ.
Cùng lúc đó đám tu sĩ Nguyên Anh khác cũng đã ra tay.
Lôi Minh lão tổ vỗ song chưởng, sấm sét nổ vang, tiếp theo hai tay của ông ta đột nhiên mở ra. Điện quang chói mắt từ lòng bàn tay ông ta bắn ra, trong chốc lát đã hóa thành hai quả lôi cầu màu xanh lam to bằng đầu người, bị ông ta ném về phía cột linh quang.
Kim Hi tiên tử thì lật bàn tay, một quyển sách màu vàng chói hiển hiện trong tay. Theo tiếng tụng niệm pháp quyết của nàng ta, quyển sách vàng chói thoáng hiện lên vô số văn tự màu vàng to bằng đầu ngón tay, tràn ra như nước lũ đánh lên trụ trời bằng linh quang.
So với bọn họ, Độc Cô Phong xuất ra động tĩnh nhỏ hơn rất nhiều. Chẳng qua hắn chỉ yên lặng khoát ngón tay, từ ống tay áo bay ra một thanh trường kiếm đen kịt không chút tiếng động đánh tới linh quang.
Về phần Tô Tử Mạc, ông ta không ra tay, chỉ vỗ nhẹ túi trữ vật. Bên trong bay ra bảy con luyện thi Kết Đan kỳ nửa người nửa thú, theo mệnh lệnh của ông ta nhanh chóng duỗi móng vuốt cứng rắn mang theo hơn mười luồng sáng đen, đồng thời chém vào màn sáng. Cột trụ linh quang mờ đi không ít, hiệu quả còn có vẻ tốt hơn người khác.
Thấy tình hình này, trên mặt ba người Lôi Minh lão tổ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, thậm chí Vạn Sĩ Hồng cũng quay đầu nhìn thoáng qua Tô Tử Mạc.
"Ha ha, chút tài mọn khiến các vị chê cười rồi." Tô Tử Mạc vui vẻ nói.
Lôi Minh lão tổ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi không chú ý tới nữa. Độc Cô Phong như có điều như có điều suy nghĩ nhìn nhìn bảy Luyện Thi Kết Đan này mang đầy hứng thú. Còn Kim Hi tiên tử tức thì nhăn mày lá liễu, ánh mắt nhìn Luyện Thi tràn đầy chán ghét.
Về phần Vạn Sĩ Hồng, y chỉ nhìn Luyện Thi trong thoáng chốc đã chuyển hướng nhìn qua Phương Đại Phú đứng sau lưng Tô Tử Mạc.
Phương Đại Phú nhận thấy mình bị người nhìn chằm chằm, nhất thời trong lòng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại. Nhưng lúc này Vạn Sĩ Hồng đã quay đầu đi, Phương Đại Phú tìm kiếm chốc lát như không phát hiện ra ai đang chú ý mình, trong lòng đã nghi hoặc không thôi.
Dưới sự liên thủ của năm tu sĩ Nguyên Anh, linh quang kia đã suy yếu đi rõ ràng. Thế công sắc bén ác liệt đánh lên, như thể sóng vỗ liên miên không dứt.
Cuối cùng một tiếng "rắc rắc" giòn vang vang lên, cột trụ linh quang cao ngất đã bị nứt vỡ, tòa Tiên phủ bị bao phủ bên trong đã chính thức hiển hiện trước mặt mọi người.
Vạn Sĩ Hồng dẫn đầu xông vào trước. Đám người Lôi Minh lão tổ không cam chịu chậm chân, lập tức đuổi theo sau.
Phân hồn thứ hai chần chừ trong giây lát, cũng thoát ly khỏi bò cạp độc bay ra, lóe lên rồi chui vào trong cơ thể Nhan Tư Tịnh.
Linh quang trên cột trụ nứt vỡ kích động linh quang quanh đó, đủ loại khí tức đan xen nhau, cực kỳ hỗn loạn. Không ai phát hiện hành động của phân hồn thứ hai.
Phân hồn thứ hai chẳng qua chỉ phụ thân trong cơ thể Nhan Tư Tịnh, không áp chế ý thức nàng ta. Tâm tình nàng ta đang phức tạp, cũng không phát hiện trong thân thể lại có thêm một tia hồn lực.
Bọn họ càng tới gần, hào quang màu tím tản mát ra từ Tiên phủ tựa như cũng tăng vọt lên. Đến lúc bọn họ đáp xuống trước cổng chính, lại phát hiện trên cửa chính Tiên phủ chỉ có một tấm bảng màu vàng kim treo cao, bên trên lại trống rỗng không có bất kỳ chữ gì cả.
Đám người Vạn Sĩ Hồng đều là cường giả Nguyên Anh kỳ, dù thấy vậy có chút hồ nghi nhưng cũng không sợ hãi gì. Sau khi xem xét Tiên phủ này, bọn họ buông thần thức ra dò xét tình huống trong phủ, lại phát hiện dù đã là Nguyên Anh kỳ nhưng thần thức cũng không cách nào xuyên thấu tường gạch bằng ngọc trong Tiên phủ được cả.
Cho nên bọn họ chỉ có thể bước tới đẩy đại môn Tiên phủ, bước nhanh vào trong.
Nhưng lúc này cả bọn lại kinh ngạc phát hiện sau cánh cửa kia chỉ là một đại điện trống trải bằng ngọc thạch. Trên vách tường có gắn vô số đá nguyệt quang tản ra ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả đại điện. Soi rõ năm bức bích họa vô cùng sống động trên vách tường, cũng soi rõ cả bóng dáng Viên Minh đang ngồi xếp bằng ở trong đại điện.
Viên Minh nhìn thấy năm vị tu sĩ Nguyên Anh mang đầy vẻ kinh ngạc trên mặt cũng giả bộ khiếp sợ, đứng dậy vái chào.
"Vãn bối Viên Minh, bái kiến các vị tiền bối."
Nghe thấy Viên Minh tự giới thiệu mình, Vạn Sĩ Hồng cầm đầu đám người liếc nhìn hắn, lập tức dời ánh mắt nhìn về khắp đại điện.
Mà Phương Đại Phú tức thì ngẩng đầu nhìn rõ dung mạo Viên Minh. Gã thoáng sửng sốt, ánh mắt nhanh chóng lộ ra vẻ thù hận, đi đến cạnh ánh mắt lộ ra truyền âm nói nhỏ vài câu.
Tô Tử Mạc dò xét hai mắt Viên Minh, trên mặt lại không biểu lộ gì, cũng quét thần thức qua khắp đại điện.
Phi Tu cũng nhận ra Viên Minh, khẽ nhúc nhích môi truyền âm cho Kim Hi tiên tử.
Nhan Tư Tịnh trông thấy Viên Minh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Chẳng qua tâm tình nàng sa sút, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không hề có phản ứng gì khác.
"Ngươi là kẻ nào? Một tiểu bối Kết Đan kỳ sao lại ở chỗ này?" Vạn Sĩ Hồng dùng thần thức dò xét đại điện qua một lần, không thấy gì bèn đưa mắt nhìn Viên Minh, một luồng áp lực một cỗ vô hình bao phủ cả người hắn.
"Vãn bối Viên Minh, tán tu thành Linh Phong, nửa tháng trước cùng mấy vị đạo hữu đến Táng Hồn uyên săn giết hung thú. Bị một luồng sáng màu đỏ từ trong lòng đất nổi lên cuốn đi. Sau khi hồi thần thì ta đã bị vây khốn ở nơi này. Chư vị tiền bối có biết đây là nơi nào chăng?" mặt mày Viên Minh tái nhợt, gấp gáp nói.
Từ khi hắn phát hiện tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở bên ngoài đã lường tới tình huống trước mắt, cũng luyện tập đối thoại này không biết bao nhiêu lần. Dù là ngữ khí hay biểu lộ của hắn lúc này đều rất thành thật, không có sơ hở nào.
Vạn Sĩ Hồng nhìn vào mắt Viên Minh, thấy hắn thản nhiên đối mắt lại. Ánh mắt hắn thanh tịnh không có chút sợ hãi.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác thấy vậy cũng biểu lộ ra mỗi vẻ mặt khác nhau.
“Nơi đây là một tòa Tiên phủ hiện thế, ánh sáng đỏ cuốn ngươi vào đây hẳn là hào quang cấm chế phóng ra ngoài lúc Tiên phủ xuất thế. Chúng ta bỏ ra nửa tháng mới đánh vỡ cấm chế bên ngoài Tiên phủ, tiến vào nơi đây. Ngươi đánh bậy đánh bạ tiến vào Tiên phủ mà không chết cũng coi như may mắn." Kim Hi tiên tử mỉm cười giải thích.
"Viên đạo hữu, không tưởng được chúng ta lại gặp nhau ở đây. Ngươi đừng lo, vị này là Kim Hi tiên tử, lão tổ Nguyên Anh kỳ của Linh Phù tông. Ngươi là tu sĩ thành Linh Phong ta, sư thúc Kim Hi gặp được sẽ bảo vệ ngươi." Đồng thời tiếng Phi Tu truyền âm vang lên bên tai Viên Minh.
"Hóa ra là vậy, đa tạ tiền bối báo cho biết." Viên Minh liếc nhìn Phi Tu, rồi thi lễ với Kim Hi tiên tử.
"Ngươi bị vây khốn ở đây rốt cuộc là vì nguyên do gì? Nói rõ ràng mọi chuyện ra, không được dấu giếm." Kim Hi tiên tử tiếp tục hỏi.