Chương 367: Ta gọi là Hải Đại Phú
Chương 367: Ta gọi là Hải Đại Phú
Phương Đại Phú nhìn chằm chằm Viên Minh, ánh mắt phức tạp cuối cùng chỉ để lại một màu cừu hận, nhưng đang lúc gã muốn hành động, nam tử mắt xanh đứng bên cạnh đè xuống bờ vai của gã.
"Sư tôn nói, nhiệm vụ làm trọng, cái khác để sau."
Nghe nam tử truyền âm, Phương Đại Phú hậm hực lui lại một bước, một mặt bất thiện nhìn chằm chằm Viên Minh.
Cùng lúc đó trong ba người đi theo Lôi Minh lão tổ, Nhan Tư Tịnh cũng nhìn qua Viên Minh, tựa hồ muốn âm thầm nói cái gì với hắn, nhưng ngại nữ tu Kết Đan bên cạnh nên không dám.
Thấy nhiều người như vậy nhìn tới lui Viên Minh, trong đội ngũ Linh Phù Tông, một gã trung niên ăn mặc tú tài truyền âm với hắn:
"Viên đạo hữu, lát hồi ngươi đi theo ta vào, miễn cho bị người Quy Nguyên Tông và Ngũ Lôi Tông mai phục."
Người này tên là Văn Tại Phủ, chính là người có tu vi cao nhất trong ba người Linh Phong Thành, đã có Kết Đan hậu kỳ.
Viên Minh gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng cũng không quá lo lắng.
Cục diện trước mắt, so với bản thân dự đoán trước đây thì tốt hơn không ít.
Ngay lúc bầu không khí có chút giằng co, ba người Hắc Mạc Tán Minh tiến lên, không nói một lời đứng ở trong pháp trận, sau một hồi linh quang chớp động, biến mất không thấy gì nữa.
Thấy vậy, Văn Tại Phủ lập tức liếc mắt ra ý với bọn Viên Minh một cái, hai người cũng đứng trong pháp trận, theo một đạo linh quang bao khỏa, tất cả bỗng nhiên biến mất.
Viên Minh cảm thấy cảnh sắc trước mắt biến hóa theo, thân thể cũng có một loại cảm giác đằng vân giá vũ, khi cảnh vật trước mắt dừng lại, phát hiện bản thân đã đi tới một chỗ hạp cốc âm khí nồng đậm.
Bốn phía đều là âm khí mê vụ màu xám tro, âm phong gào thét qua, mang theo từng cơn quỷ khóc réo vang, làm lòng người lạnh lẽo.
Viên Minh đứng trong một trận pháp bao phủ, sương mù màu trắng nhạt hình thành vòng bảo hộ ngăn cách âm phong ác quỷ ở bên ngoài, làm cho Viên Minh có thời gian quan sát chốc lát.
Văn Tại Phủ cũng không ở bên cạnh hắn, truyền tống trận pháp tựa hồ làm rối loạn vị trí của bọn hắn, bất quá kề bên cũng không gặp tu sĩ Nguyên anh khác, khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.
Đang lúc hắn quan sát bốn phía, trận pháp dưới chân hắn đột nhiên sáng lên, ngay sau đó, một thiếu nữ thanh lệ xuất hiện ở sau lưng hắn, chính là Nhan Tư Tịnh.
Nàng vừa mới hiện thân, thần sắc khẩn trương đánh giá chung quanh, thấy Viên Minh tựa tiếu phi tiếu đứng trước mặt, trên mặt lập tức hiện lên một tia mừng rỡ.
Bất quá ngay sau đó nàng lại khẩn trương, thẳng đến khi phát hiện chung quanh cũng không có Lôi Minh lão tổ, mới hoàn toàn thả lỏng trong lòng, vội vàng nói với Viên Minh:
"Viên đạo hữu, ta. . ."
Nhưng nàng còn chưa nói hết lời, trận pháp dưới chân hai người lại sáng lên, mà lần này, trước mặt bọn hắn lại là Phương Đại Phú.
Mà khi Phương Đại Phú thấy rõ đứng trước mặt chính là Viên Minh và Nhan Tư Tịnh, gã lập tức lộ ra kinh ngạc, tiếp theo không chút do dự lui nhanh ra sau, đồng thời một tay giương lên, triệu hồi ra ba con luyện thi Kết Đan ngăn trước người.
Lúc Tô Tử Mạc công kích linh quang cấm chế, hắn thông qua phần hồn thứ hai thấy những luyện thi yêu đan này, nắm giữ cả bộ Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp, hắn tự nhiên biết rõ, những luyện thi này, kỳ thật chính là vận dụng phương pháp đó bồi dưỡng ra tu sĩ yêu đan.
Hắn phá huỷ quặng mỏ Quy Nguyên Tông, còn cố ý phá hủy phòng thí nghiệm của Hải trưởng lão dưới mặt đất, thật không ngờ, qua mấy năm mà Quy Nguyên Tông đã nghiên cứu phương pháp này tiến thêm một bước, thậm chí đã bước vào giai đoạn sản xuất hàng loạt.
Tận mắt chứng kiến thảm trạng người bị sẻ rồi khâu lại, trong lòng hắn không khỏi dấy lên một chút tức giận, nhìn về phía Phương Đại Phú, trong ánh mắt sát ý lăng nhiên.
Nhưng có ba tu sĩ yêu đan hộ thân, lực lượng Phương Đại Phú thập phần mạnh mẽ, phát giác được sát ý trong mắt Viên Minh, gã ngược lại cười lạnh thành tiếng.
"Viên Minh, năm đó tại quặng mỏ ngươi giết phụ thân ta, có từng nghĩ gặp lại ngày hôm nay?"
Nghe vậy, Viên Minh nhăn mày: "Ta giết phụ thân ngươi khi nào?"
"Hải Thanh trưởng lão trấn thủ Viêm Lân khoáng, ngươi đừng nói là ngươi đã quên!" Phương Đại Phú quát chói tai một tiếng
Nhưng Viên Minh nhăn mày càng sâu: "Ngươi không phải họ Phương?"
Lời này ra, Phương Đại Phú lập tức sững sờ, qua đủ loại xông lên đầu, lúc thấy phụ thân là phẫn hận, bướng bỉnh không chịu đổi tên, đến khi biết phụ thân chết đi vẫn còn mờ mịt, kéo dài hoài niệm đến nay.
Gã bỗng nhiên đỏ cả vành mắt, cảm xúc phức tạp hóa thành nước mắt, cũng hóa thành một tiếng rít.
"Ta họ Hải, gọi là Hải Đại Phú!"
Lời còn chưa dứt, gã vung tay lên, ba tên tu sĩ yêu đan lập tức nhào tới Viên Minh.
So với Tô Tử Mạc gọi ra tu sĩ yêu đan, Hải Đại Phú gọi ra ba tu sĩ yêu đan này, mức độ hóa thú càng thêm rõ ràng.
Tu sĩ yêu đan cầm đầu đã sớm không còn hai tay, thay vào đó là một đôi cánh tay bọ ngựa to lớn, trên lưỡi đao màu xanh thẫm lóe hàn mang, theo huy động, ba đạo đao mang trắng nhạt đan xen chém tới Viên Minh.
Viên Minh đã sớm giương tay áo lên, một cỗ tiềm lực đẩy Nhan Tư Tịnh ra sau mấy trượng, đồng thời khoát tay, Kim Dương thước lượn vòng ra, kim ảnh lóe lên, giữa không trung chia ra làm mấy chục đạo kim quang thước ảnh, đón đao mang tới, trong phút chốc đánh tan nó, sau đó đâm tới tu sĩ cánh tay côn trùng.
Nhưng vào lúc này, hai đạo tử sắc u quang từ sau lưng tu sĩ cánh tay côn trùng bắn thẳng tới, rơi vào trên thước ảnh, cố định chúng giữa không trung.
Viên Minh thấy vậy, ánh mắt quét qua, chỉ thấy sau lưng tu sĩ cánh tay côn trùng có một tên tu sĩ yêu đan khác trên trán mở ra bốn con mắt, một đôi mắt rắn, một đôi mắt hổ, tử sắc u quang chính là từ mắt rắn bắn ra.
Thấy Viên Minh trông lại, sáu mắt của gã trong nháy mắt, trong hai con mắt hổ tuôn ra bạch mang chói mắt, làm cho Viên Minh không khỏi nheo mắt lại.
Cùng lúc đó, lại mấy tiếng oanh minh vang lên, tiếp theo có cuồn cuộn sóng nhiệt đập vào mặt, một số khỏa hoả cầu to bằng đầu người đánh tới Viên Minh.
Viên Minh nhấc tay lên, đỉnh nhỏ đồng thau bay tới giữa không trung, đón gió trướng lớn gần trượng, vô số hỏa diễm màu đỏ từ trong đỉnh tuôn ra, ngưng kết thành một con sí diễm trường long, sau một phen trảo đâm vĩ quật, ngăn lại hết thảy hoả cầu kia đánh tới.
Đánh ra hỏa cầu, chính là một tên tu sĩ yêu đan sau cùng, xem dung mạo, gã càng giống Thạch Xuyên bị bắt chung với Tả Khinh Huy đưa đến quặng mỏ.
Lúc này gã đã hoàn toàn không có thần trí, cánh tay phải như viên hầu lông trắng vươn thẳng về trước, hỏa diễm từ lòng bàn tay tuôn ra, ngưng tụ thành lửa sau đó ầm vang bắn ra.
Ba tên tu sĩ yêu đan khởi xướng tấn công mạnh Viên Minh, đồng thời Hải Đại Phú cũng há miệng phun ra một thanh cốt đao màu trắng, xem ngoại hình giống như đúc thanh Hải Thanh sử dụng.
Ngay sau đó, pháp lực toàn thân Hải Đại Phú cổ động, một tay bấm niệm pháp quyết chỉ cốt đao, từ đầu ngón tay lập tức hiện ra từng cơn âm khí, như tấm lụa bao khỏa cốt đao, trên cốt đao dấy lên một đạo hỏa diễm tái nhợt, thôn phệ âm khí vọt tới.
Theo Hải Đại Phú thôi động, hoả diễm trên cốt đao tăng vọt, từng cơn lạnh thấu xương kích tuỷ, cho dù là người đứng xem cũng cảm nhận được lãnh ý gần như đi sâu vào thần hồn.
Hải Đại Phú cười lạnh, hơi nhấc tay, muốn điều khiển cốt đao chém về phía Viên Minh, nhưng khi gã nhìn lại Viên Minh, đã thấy hắn đứng bên kia bị tu sĩ yêu đan vây công, chính là phụ thân Hải Thanh của mình.
"Phú nhi, là vì phụ, chớ xuất thủ nữa!" Thấy Hải Đại Phú trông lại, Hải Thanh vội vàng hô.
Hải Đại Phú sửng sốt một cái chớp mắt, tiếp theo đột nhiên lấy lại tinh thần, cắn răng nói: "Cẩu tặc, mơ tưởng dùng huyễn thuật gạt ta! Phụ thân ta đã chết!"
Gã rống to, cốt đao trước người không chút do dự trảm tới Hải Thanh, hỏa diễm tái nhợt như hổ đói vồ mồi, đông lạnh Hải Thanh thành băng điêu.
Nhưng huyễn thuật trước mắt Hải Đại Phú lại chưa tiêu mất, trong mắt gã, phụ thân đang bị băng phong gắt gao nhìn chằm chằm mình, trong mắt có chấn kinh, cũng có trách cứ.
"Không được nhìn chằm chằm ta như vậy!"
Hải Đại Phú gầm thét, điều khiển cốt đao chém vỡ hàn băng, nhưng hàn băng vỡ vụn lại giống như từng tấm gương, trong mỗi một mảnh vỡ, đều cất giấu con mắt của Hải Thanh.
Những ánh mắt đồng thời nhìn chăm chú Hải Đại Phú, làm trong lòng gã xuất hiện một cỗ cảm xúc khó mà diễn tả bằng lời, có phẫn nộ, lại áy náy, thậm chí còn mang theo một tia khoái ý và mừng thầm làm gã kinh hãi không thôi.
"Không, không đúng, ta không nghĩ như vậy!"
Hải Đại Phú rống giận, thần sắc tựa như hỏng mất, cỗ cảm xúc không hiểu kia lấp kín nội tâm của gã, thậm chí làm gã quên đi, bản thân đang giao thủ với Viên Minh.
Trong mắt gã, hết thảy chung quanh đều đã biến mất, trong không gian đen nhánh chỉ có gã cùng khối băng vỡ vụn kia phát ra ánh sáng.
Nhưng bỗng nhiên, một chỗ vụn băng bỗng nhiên hòa tan, dòng nước vọt tới Hải Đại Phú, ở ngay trước mặt gã ngưng kết thành Hải Thanh.
"Đại phú, ngươi quá làm cho vi phụ thất vọng." Hải Thanh nói xong, trong tay đột nhiên nhiều ra một thanh cốt đao, đâm vào ngực Hải Đại Phú.
Kịch liệt đau nhức đánh tới, nhưng không làm cho Hải Đại Phú tỉnh táo lại, gã nhìn phụ thân của mình, thấy trong mắt y lộ ra thất vọng, chẳng biết tại sao, đáy lòng chợt nhiều ra một tia giải thoát.
"Có lẽ, nên sớm như thế."
Tại điểm cuối của sinh mệnh, gã nghĩ như vậy.
Từ khi gã tiếp nhận phụ thân yêu mến, gã hận, nhưng đã không còn danh chính ngôn thuận.
Gã bị trói buộc chặt bản thân đi tới, nhưng chưa bao giờ nghĩ, đây có lẽ là lý do gã có thể an tâm được hưởng hết thảy.
Gã luôn coi là, bản thân mềm yếu, không chịu được lời người khác khuyên, nhưng trên thực tế, chân chính để gã từng bước đi đến ngày nay, là do nội tâm gã tham lam.
Phụ thân có lẽ đã nhận ra điểm này, nhưng từ đầu đến cuối y thẹn trong lòng, không dám, cũng không trách cứ gã.
Dục vọng tạo thành xiềng xích, từng bước một kéo gã vào trong vực sâu, nhưng thủy chung không ai chịu chặt đứt nó.
Không, đã từng có, nhưng sau khi mẫu thân qua đời đã không còn.
Nếu phụ thân có thể nghiêm khắc với mình, nếu mình có thể nghiêm khắc với bản thân, có lẽ gã sẽ không đi đến một bước hôm nay.
Đáng tiếc đã trễ.
Nhưng gã cũng không hối hận vì đã đổi lại tên là Hải Đại Phú.
"Ta gọi Hải Đại Phú Phụ thân, mẫu thân, hài nhi tới đoàn tụ với các người "
Ý niệm cuối cùng trong đầu Hải Đại Phú xẹt qua, khóe miệng lại hiện lên mỉm cười, tiếp theo ý thức rơi vào bóng đêm vô tận, hai đầu gối gã mềm nhũn, thi thể trùng điệp ngã xuống trước, nhấc lên bụi bặm.