Chương 373: Rẽ mây thấy ánh mặt trời
Chương 373: Rẽ mây thấy ánh mặt trời
“Ngươi biết món pháp bảo này sao Tịch Ảnh?” Viên Minh trong mắt lóe lên nét ngạc nhiên, hỏi.
“Có biết một chút, Bách Quỷ Dạ Hành đồ nghe nói chính là bản mệnh pháp bảo của Tu La thượng nhân, một vị tán tu truyền kỳ ở hơn ba ngàn năm trước, pháp bảo bình thường không thể so với nó, ngươi nhớ giữ cẩn thận, sau nay ắt có đại dụng.” Tịch Ảnh nhìn Viên Minh một chút rồi nói.
“Tu La thượng nhân kia đúng là một diệu nhân.” Viên Minh chưa từng nghe nói về người này, hắn chỉ mơ hồ cảm thấy Tịch Ảnh còn chưa nói hết ý, có điều Tịch Ảnh không nói, hắn cũng không tiện hỏi.
“Ngươi đột nhiên liên hệ ta thế này chắc là có chuyện muốn cùng ta thương lượng?” Tịch Ảnh lại hỏi.
“Ta dùng sức mạnh của Thâu Thiên đỉnh, nhìn rõ được hoàn cảnh bên trong thành Ân Đô, toàn thành bị một màn sương đen bao phủ, dòng chảy của sương mù như hàm chứa biến hóa nào đó của cấm chế…” Viên Minh cẩn thận thuật lại tình hình trong thành cho Tịch Ảnh, còn vẽ lại cả sơ đồ đường phố và cả dòng chảy của sương đen trong thành cho nàng.
“Dựa vào sơ đồ này thì cách sương đen vận chuyển đúng là của một trận pháp nào đó, cơ mà trận này cũng không phức tạp, chỉ cần phá hư mấy tiết điểm trong đó là có thể phá vỡ huyễn trận trong thành.” Tịch Ảnh suy nghĩ một chút rồi vui vẻ nói.
“Ngươi có thể nhìn thấu sự huyền bí trong cách sương đen vận chuyển là tốt rồi.” Viên Minh thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tìm Tịch Ảnh thương nghị chính là muốn nhờ tu vi trận pháp của nàng để phá vỡ huyễn thuật trong thành, nếu cả Tịch Ảnh cũng nhìn không thấy pháp trận sương đen kia thì đúng là hỏng bét.
Tịch Ảnh nhắm mặt lại, tựa như đang thôi diễn biến hóa của pháp trận sương đen. Viên Minh im lặng chờ đợi, không lên tiếng quấy rầy.
Sau một lát, nàng mở to hai mắt.
“Thế nào rồi?” Viên Minh hỏi ngay.
“Thời gian có hạn, ta chỉ thôi diễn được bảy, tám phần nhưng cũng đủ rồi. Chỉ cần phá hư ba khu tiết điểm này cùng lúc là trận này sẽ bị phá.” Tịch Ảnh lấy ra một thẻ ngọc trống không, vẽ ra pháp trận sương đen rồi đánh dấu ba khu tiết điểm.
Viên Minh tập trung ghi nhớ, rất nhanh sau đó, dựa theo trận đồ Tich Ảnh vẽ, hắn đã suy đoán ra vị trí ba khu tiết điểm, tất cả đều cách hắn không quá xa.
“Chỉ đường cho ta, ta phụ trách một tiết điểm, hai chỗ khác thì ngươi lo.” Tịch Ảnh vỗ tay một cái rồi nói.
Viên Minh lập tức chỉ Tịch Ảnh đi tới tiết điểm gần chỗ nàng nhất, còn hắn và Kim Cương thì tách ra đi tới hai tiết điểm còn lại.
Ba tiết điểm đồng thời bị đánh tan, sương đen bao trùm cả tòa thành lập tức run rẩy kịch liệt như sóng nước rồi nhanh chóng ầm ầm sụp đổ.
Hư không trước mắt Viên Minh nổi lên một hồi sóng động, sau đó lại trở lại trở về hình dáng ban đầu.
Rời khỏi không gian Thâu Thiên đỉnh, hắn không còn thấy sương đen trong thành, đồng thời có thể cảm ứng được cấm chế vô hình tràn ngập toàn thành hiện tại đã tiêu tán không ít, huyễn thuật cũng đã được giải trí, cấm chế cấm bay trong thành yếu đi khá nhiều, phạm vi ly thể của thần thức tăng lên rất nhiều.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Có thứ gì tiêu tán sao?” Những người khác trong thành cũng phát giác được điểm khác thường.
Nhan Tư Tịnh lúc này vẫn đang thành kính cầu nguyện, còn chưa phát giác dị biến xung quanh.
Một lát sau, nàng từ từ mở to hai mắt.
Cầu nguyện lâu như vậy mà Minh Nguyệt thần cũng không trả lời, nàng không biết mình cầu nguyện có phát huy tác dụng hay không nữa.
Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, Nhan Tư Tịnh vội đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Vừa ra khỏi cửa thì thấy ngay Viên Minh đang đứng trước cửa phủ đệ.
“Viên đạo hữu? Thực sự là ngươi sao?”
Nhìn thấy Viên Minh nhưng Nhan Tư Tịnh vẫn còn khá phân vân, thực sự chưa dám tới gần.
“Nhan cô nương yên tâm, huyễn trận nơi đây đã bị Minh Nguyệt thần đại nhân bài trừ, thứ chúng ta thấy đều là thật, không phải giả đâu.” Viên Minh mỉm cười nói.
Nhan Tư Tịnh lúc này cuối cùng cũng phát hiện ra sự thay đổi của cấm chế vô hình, bán tín bán nghi gật gật đầu. Viên Minh cũng không vội giải thích, chỉ ra hiệu bảo nàng ra khỏi phủ đệ.
Cùng lúc đó, mấy bóng đen từ đằng xa bay tới, nhìn lại thì chính là mấy quỷ nô lúc trước bị huyễn trận làm mất phương hướng, giờ tất cả đều đã quay về.
Viên Minh mỉm cười đứng tại chỗ thu chúng vào trong Bách Quỷ Dạ Hành đồ. Nhan Tư Tịnh lúc này càng tin tưởng Viên Minh hơn.
Nhưng Viên Minh chưa để ý tới nàng, hắn ngẩng đầu nhìn một lượt xung quanh, đồng thời trong đầu từ từ hiện ra toàn cảnh tòa thành mà lúc trước hắn thấy được nhờ Thâu Thiên đỉnh, đang khi suy nghĩ phân biệt phương hướng, đường đi thì chợt thấy phía xa xa có một cột lửa đột nhiên phóng lên tận trời, ánh lửa đỏ rực tỏa khắp toàn thành, thanh thế cực kỳ to lớn nhưng có vẻ không có uy lực gì.
“Chắc là một vị tiền bối phóng lửa truyền tin, chỉ có điều không biết phải là do Kim Hi tiên tử phóng ra không?” Viên Minh than nhẹ.
“Thần thông của Lôi Minh lão tổ lấy lôi đình làm cơ sở, cột lửa kiểu kia hẳn không phải là thủ đoạn của lão.” Nghe vậy, Nhan Tư Tịnh lắc đầu nói.
“Giờ huyễn thuật đã biến mất lại có cột lửa này làm tiêu, đoán chừng những người khác trong thành sẽ tiến đến xem xét tình hình, dù có là Lôi Minh lão tổ phóng ra, chúng ta chỉ cần tới chậm một chút thì cũng sẽ không vấn đề gì.” Viên Minh ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
Thế là hai người lại quay vào bên trong phủ đệ màu trắng tìm kiếm sơ sơ một phen, phát hiện bên trong không có cơ duyên dị bảo gì mới cất bước đi về phía cột lửa.
Vị trí cột lửa nằm giữa một khoảng sân rộng, khi hai người Viên Minh tới nơi liền thấy bốn đại năng Nguyên Anh kỳ đã tụ họp ở đó, ngoài bốn người này ra thì ở đây còn có bốn tu sĩ Kết Đan kỳ nữa.
Trong những người này, Độc Cô Phong đứng sau hai người áo đen, một người trong đó chính là Tịch Ảnh, còn sau lưng Kim Hi tiên tử là Bi Tu lòng vẫn còn mang sợ hãi đứng đó, vừa trông thấy Viên Minh tới, y không khỏi lộ vẻ vui mừng. Trong khí đó ở phía sau lưng Tô Tử Mạc, nam tử tóc vàng mắt xanh kia đang mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, giống như một cái cây chẳng phản ứng gì khi thấy hai người Viên Minh tới.
Lúc này bên cạnh Lôi Minh lão tổ không ngờ lại chẳng có tu sĩ Kết Đan kỳ nào, thấy hai người tới có một người phe mình liền lộ vẻ vui mừng, nhưng khi thấy Nhan Tư Tịnh sóng bước cùng Viên Minh đi tới thì sắc mặt lập tức trở nên khá khó coi.
Nhan Tư Tịnh phát giác Lôi Minh lão tổ sắp nổi giận, lập tức cúi đầu lầm lũi tách khỏi Viên Minh, bước nhanh tới chỗ sau lưng Lôi Minh lão tổ.
Viên Minh hiểu hoàn cảnh khó xử của nàng nên cũng không để tâm tới hành động này, chỉ lặng yên đứng sau lưng Kim Hi tiên tử.
Rất nhanh sau khi Viên Minh tới, tráng hán Kết Đan kỳ khoác áo bào đen cũng chạy tới. Thấy thủ hạ Kết Đan của mình tụ tập đông đủ đầu tiên, Độc Cô Phong lập tức cười lớn, ném ánh mắt đắc ý tới ba vị Nguyên Anh kỳ khác.
Sắc mặt Lôi Minh lão tổ lập tức đen đi mấy phần, Tô Tử Mạc cũng trở nên lạnh lùng, chỉ có Kim Hi tiên tử nói đôi lời khách sáo với Độc Cô Phong, khen tu sĩ dưới trướng y thực lực bất phàm.
Tiếp đó, một nữ tu dưới trướng Lôi Minh lão tổ cùng Văn Tại Phủ khoan thai bước tới, nữ tu vừa thấy Lôi Minh lão tổ mặt mày khó coi, thần sắc lập tức trở nên căng thẳng, rồi giống như Nhan Tư Tịnh, không nói lời nào tách khỏi Văn Tại Phủ đi tới sau lưng lão.
Văn Tại Phủ lắc lắc đầu như có chút tiếc nuối rồi bước tới đứng cạnh Viên Minh.
Lại tiếp tục chờ thêm một lúc nhưng không thấy tu sĩ Kết Đan kỳ nào tới nữa, vẻ âm trầm trên mặt Lôi Minh lão tổ liền dịu đi không ít, trong khi đó Kim Hi tiên tử khẽ thở dài, còn Tô Tử Mạc thần sắc trở nên không được tự nhiên.
“Được rồi, còn không tới hẳn là đã vẫn lạc rồi, cái chỗ quỷ dị chết tiệt thế này mà mới chỉ mất bốn Kết Đan cũng tốt lắm rồi.” Độc Cô Phong cười nhẹ, nói.
Tô Tử Mạc lộ vẻ không vui, chỉ cảm thấy câu nói này giống như đang đâm vào tâm y, lập tức chuyển chủ đề, nói:
“Mặc Sĩ đạo hữu còn chưa tới, chắc là đang bài trừ cấm chế, không biết hiện tại đã phá giải đến bước nào rồi. Nếu người đều đã đến đủ, tốt nhất là chúng ta mau qua đó tránh để…”
Y còn chưa nói hết câu, bỗng nghe tiếng Vạn Sĩ Hồng từ phía sau truyền tới.
“Không phải ta.”
Mọi người cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vạn Sĩ Hồng đang nhanh chân bước tới, cả người vẫn toát ra thần thái ngạo mạn như trước, trên thân không hề có vẻ gì là chật vật.
Nghe Vạn Sĩ Hồng phủ nhận, mấy tu sĩ Nguyên Anh đều kinh ngạc, Lôi Minh lão tổ thậm chí mở miệng hỏi luôn: “Không phải Mặc Sĩ đạo hữu? Như vậy thì kì quái quá, nếu không phải năm người chúng ta, chẳng lẽ còn có Nguyên Anh trà trộn vào đây?”
Kim Hi khẽ nhướng mày, vung tay phải lên, tức thì Kim Thư quyển(quyển sách vàng) sáng rực rỡ bay lên không trung, trang sách mở ra, theo đó vô số vặn tự màu vàng kim bay ra giữa không trung rồi nhoáng cái ngưng tụ thành dạng một tấm gương.
Theo pháp quyết trong tay Kim Hi tiên tử kết động, trong mặt gương vàng kim bỗng hiện ra một hình tượng.
Hình tượng xuất hiện trong gương chính là cảnh tượng một nơi nào đó trong thành, nhìn qua có vẻ bình thường chẳng có gì lạ, nhưng nhìn kỹ lại thấy ở chỗ trung tâm mặt đất có một vết cháy đen sì rất rõ, trên đó còn có một vầng sáng mờ mờ màu tím bao phủ, nhìn có vẻ vô cùng thần dị.
“Lôi pháp? Vũ lão quái, trong số người ở đây ngoài ngươi ra còn ai biết dùng thuật pháp như vậy? Đừng có cố chối nữa.” Độc Cô Phong cười lớn nói.
“Hừ, bản tọa làm việc quang minh lỗi lạc, nếu thật là ta làm thì đương nhiên sẽ không che che giấu giấu, lại nói, Độc Cô Phong mắt mù hay sao, không thấy uy lực của đạo pháp thuật này chỉ dừng ở mức Kim Đan? Nếu là ta ra tay, há có thể yếu như vậy?” Lôi Minh lão tổ xì mũi khinh thường, lên tiếng phản bác.
“Vậy xem ra là tác phẩm của vị tiểu bối Kết Đan nào rồi, chỉ là không biết ai mà lợi hại như vậy, ngay cả mấy người bọn ta cũng không nhìn thấu trận pháp mà người này lại có thể dễ dàng phá giải.” Tô Tử Mạc tủm tỉm cười, đưa mắt đảo qua mấy lượt trên người những tu sĩ Kết Đan khác ngoại trừ nam tử mắt xanh.
Đúng lúc này, Tịch Ảnh đang đứng sau lưng Độc Cô Phong bất ngời tiến lên một bước.
“Đây là thủ đoạn của vãn bối, để các vị tiền bối chê cười rồi.”
Cả đám sững sờ, Viên Minh cũng kinh ngạc nhìn về phía Tịch Ảnh, không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên đứng ra thừa nhận.
“A, đúng rồi, ta đúng là quên mất trình độ trận pháp của ngươi khá bất phàm, nhưng chỉ mất thời gian ngắn như vậy đã có thể xem thấu huyễn trận, công lao lần này của ngươi không nhỏ, đợi sau khi hồi minh, ta chắc chắc sẽ luận công ban thưởng.” Độc Cô Phong làm bộ như chợt hiểu ra.
“Đa tạ ân điển của minh chủ.” Tịch Ảnh cúi đầu nói tiếng cám ơn.
Mấy tu sĩ Nguyên Anh khác đều nhìn về phía Độc Cô Phong, trong mắt ai cũng lộ dị sắc, trong số những người dẫn theo thủ hạ Kết Đan tới đây, chỉ có mình y là không tổn thất ai, giờ trận pháp mà cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng nhìn không thấu lại bị thủ hạ của y phá, nếu không phải thủ hạ của y chủ động đứng, chỉ e bọn họ nghĩ tới nát óc cũng không biết là ai làm.
“Ha ha, có thể dùng tu vi Kết Đan kỳ xem thấu đại trận như vậy, Hắc Mạc tán minh của Độc Cô huynh đúng là nhân tài lớp lớp, khó trách có thể ép cho nhiều tông môn tiêu chuẩn của Bắc Mạc không ngóc đầu lên được.” Tô Tử Mạc bỗng nhiên cười nói.
“Nào có nào có, Hắc Mạc tán minh ta có nhiều nhân tài hơn nữa cũng không thể như Quy Nguyên tông của Tô huynh, luôn có tầng tầng lớp lớp lớp tu sĩ để lấy ra dùng, nghe nói chỉ tranh đấu với Tây Vực thôi mà năm nào cũng phải bỏ mạng mấy trăm người, nhưng mỗi khi có tu sĩ vẫn lạc thì xác kẻ đó đều không cánh mà bay, chẳng biết là đã đi đâu.” Độc Cô Phong cười cười, nói một câu đầy thâm ý.
“Việc này không phiền Độc Cô huynh phải hao tâm tổn trí.” Tô Tử Mạc mặt không đổi sắc, bộ dáng như chẳng hề quan tâm tới lời Độc Cô Phong nói.
“Độc Cô Phong, ngươi keo kiệt thì cũng thôi, nhưng ta không ngờ thân là người đứng đột một minh mà làm việc cũng lom dom như vậy! Công lớn lớn nhường này mà còn phải chờ về rồi mới ban thưởng, nếu đổi là bản tọa thì giờ ban thưởng luôn, ha ha, tiểu hữu, đi theo Độc Cô Phong hắn ăn cát mỗi ngay, chi bằng theo bản tọa về Ngũ Lôi tông, bao ngươi tương lai tiên lộ thông suốt.” Lôi Minh nhìn qua chỗ Tịch Ảnh, trong mắt lóe lên nét khác thường.