Chương 386: Lần thử thứ hai
Chương 386: Lần thử thứ hai
"A? Ngươi không biết sao? Không phải mấy ngày trước Linh Hình phong các ngươi có người cầm lệnh bài đến phòng lưu trữ của bổn đường lấy tư liệu hả? Lúc ấy ta mới đến phiên trực ban bên đó. Gần đây không đủ người, phó Đường chủ mới điều ta qua bên này, thật bận chết mất." Tu sĩ trung niên cũng rất kinh ngạc, miệng vẫn còn phàn nàn.
Trong lòng Viên Minh trầm xuống. Thân Linh Vận đã sớm điều người tìm hiểu tin tức? Vậy sao lúc trước ông ta không nói rõ với hắn? Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì sao?
Hắn cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc mình trao đổi với Thân Linh Vận, thầm suy nghĩ thật lâu, dần dần mới có quyết định.
Tu sĩ trung niên xác nhận lệnh bài và ý định của Viên Minh xong cũng không quản chuyện của hắn nữa, lại tiếp tục xử lý công việc của mình.
Cứ vậy, Viên Minh ở lại phòng lưu trữ chừng một ngày mới mang theo một đống ngọc giản trở về động phủ của Thân Linh Vận.
"Đây chính là những ghi chép khả nghi mà ngươi tra được? Cát Thần được ghi trong này, đến cùng có điểm gì khả nghi?" Thân Linh Vận tỉ mỉ tra xét ngọc giản Viên Minh trình lên, thuận miệng dò hỏi.
"Khởi bẩm sư phó, thứ nhất là mỗi một lần y làm nhiệm vụ thì nhất định lại có một đồng bạn chết oan chết uổng. Thứ hai là theo đệ tử tìm hiểu, y cầm theo một tấm lệnh bài của sư phó đến Chấp Sự đường tìm đọc một vài tin tức cơ mật." Viên Minh cúi đầu, cung kính đáp lời.
Nghe vậy Thân Linh Vận chợt sửng sốt, tựa hồ nhớ ra chuyện gì đó. Ánh mắt ông ta nghiêm lại, khí thế toàn thân đè nén, giọng điệu càng thêm bình thản như không mang theo bất kỳ tâm tình gì.
"A. Lại có việc này?"
"Đúng vậy, đệ tử suy đoán có lẽ y đã ngụy tạo tấm lệnh bài kia. Kẻ này dám mạo danh sư phụ, thật đáng hận." Viên Minh tiếp tục nói.
"Ha ha, ngươi đoán không sai, có lẽ y nhìn thấy đại khái lệnh bài của ta từ đâu đó, điểm này không chứng mình được gì cả." Thân Linh Vận bỗng nhiên cười khẽ.
"Sư phụ nói đúng, nếu đã vậy... Đệ tử đã tỏa định người này, kính xin sư phó cho phép đồ nhi đi bắt y lại đây ngay bây giờ. Đối chất trực tiếp với y, rửa sạch hiềm nghi cho sư phụ." Viên Minh vừa chắp tay định quay người đi.
Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau đớn, cúi đầu nhìn xuống đã thấy một thanh trường thương trắng bạc đâm xuyên qua lồng ngực hắn.
Viên Minh nhận ra đây là pháp bảo của Thân Linh Vận, lúc này mới mạnh mẽ chống đỡ tinh thần quay đầu lại, không tin nổi mà nhìn Thân Linh Vận.
"Sư phụ, đây là.... Vì sao lại..."
"Đáng tiếc, ta thật tâm định truyền y bát lại cho ngươi. Có một số việc đến lúc ngươi nên biết sẽ biết được. Muốn trách thì trách ngươi quá tò mò, lại phát hiện ra điểm không nên phát hiện ra, ở thời điểm không thích hợp." Trên mặt Thân Linh Vận vẫn mang theo tươi cười như trước, giọng điệu vẫn bình thản như thế.
Nhưng tiếp theo, vẻ tươi cười trên mặt ông ta cứng ngắc lại.
Chỉ thấy Viên Minh liều mạng dốc hết sức lực cuối cùng bóp nát tấm ngọc phù trong tay. Cùng lúc đó, ngoài động phủ bỗng vang lên một giọng nói vang vọng.
“Đây chính là những ghi chép khả nghi mà ngươi tra được..."
Thân Linh Vận cả kinh, vội vàng thả thần thức ra đã thấy hai bóng người xuất hiện ở trên không trung của động phủ, là ông ta và Viên Minh.
Bên sườn núi cạnh đó, Thẩm Bằng dáng to béo đang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong tay y là một hạt bảo châu to bằng nắm tay. Hạt châu đang không ngừng tản ánh sáng chiếu ra bên ngoài.
"Lưu Ảnh châu lưu lại hình ảnh, là khi nào?"
Trong mắt Thân Linh Vận lóe lên tia lạnh lẽo, nhận ra đây là một kiện pháp khí đắt hàng của Triêu Thiên tông dùng để ghi chép tình huống quanh đó, còn có thể truyền đến một hạt châu pháp khí khác cách nó không xa.
Kiện pháp khí này thường dùng trong những lúc tu sĩ cấp cao giảng pháp, giúp cho những đệ tử không có tự cách dự thính có cơ hội tiếp cận được. Không ngờ lại được Viên Minh sử dụng theo cách này.
Thân Linh Vận thừa dịp ảnh lưu kia còn chưa chiếu ra điểm mấu chốt, khẽ động thần niệm đánh choáng Thẩm Bằng. Sau đó ông ta lại nhanh chóng đi đến trước thi thể Viên Minh, gỡ xuống hạt Lưu Ảnh châu khác trên người hắn, bóp nát thành mảnh vụn.
Cũng chính lúc này, Thân Linh Vận chợt thấy biểu lộ cuối cùng trên gương mặt Viên Minh, mang đầy vẻ trào phúng.
"Đây chính là những...."
Âm thanh quen thuộc lại lần nữa vang lên. Song, lần này hư ảnh không xuất hiện trên không trung Linh Hình phong nữa, mà là trên Trường Nhạc phong.
Thân Linh Vận sững người, lại đột nhiên nhớ lại dị tượng Lưu Ảnh châu thúc giục ra căn bản không cần dùng ngọc phù kích phát. Như vậy hành động cuối cùng của Viên Minh hẳn là bắt đầu dùng thủ đoạn khác.
"Thân sư đệ, đã có chuyện gì vậy?"
Đột nhiên bên ngoài ngoài động phủ có một giọng nói già nua truyền đến. Là tu sĩ Kết Đan kỳ tọa trấn phong khác của Triêu Thiên tông phát hiện ra nội dung của Lưu Ảnh châu bèn đến hỏi thăm.
Sắc mặt Thân Linh Vận biến đổi, cuối cùng đã có quyết định. Ông ta đưa tay lấy ra Vạn Lý Truyền Âm phù, phát động phù, chỉ truyền đi một câu:
"Chuyện sinh biến, cần tiến hành kế hoạch ngay lập tức, thỉnh tôn giả mau tới."
Tiếp theo ông ta buông tay, mặc cho Truyền Âm phù hóa thành tro bụi. Đồng thời ông ta lấy một tấm lệnh bài ra, thúc giúc pháp lực đi vào bên trong, khởi động trận pháp bảo vệ ngọn núi đã được chuẩn bị sẵn.
Một cột sáng cao ngút trời từ Linh Hình phong phóng lên như khói báo động nổi lên, sau chốc lát yên tĩnh, bên trong Triêu Thiên tông đã có mấy ngọn núi cũng đã khởi động trận pháp bảo vệ như Linh Hình phong.
Triêu Thiên tông loạn lạc, đã chính thức bắt đầu.
...
Viên Minh mở mắt, phát hiện mình đã trở về sương phòng. Cùng lúc đó bên tai hắn cũng truyền đến giọng nói mang đầy tiếc nuối của Tu La thượng nhân.
"Lần tái diễn thứ nhất thất bại!"
Nhưng mà Viên Minh cũng không vì vậy mà uể oải. Những thủ đoạn cuối cùng của hắn ở lần thứ nhất chẳng qua là giãy giụa kiểu như có còn hơn không, để trả thù Thân Linh Vận lừa gạt mình. Thứ hắn muốn có được chính là lần mò thêm tin tức để có thể tiếp tục thử lần thứ hai.
Dù sao những chuyện xảy ra trong ảo trận kia không có thật, hắn chỉ cần hoàn thành mục tiêu trong ba lần là được, không cần phải cân nhắc hậu quả.
Hắn đang suy nghĩ qua một lượt những tin tức thu được, lại nhanh chóng nghe được giọng nói của Thẩm Bằng ở bên ngoài phòng vọng đến.
"Chân sư đệ, mau dậy thôi..."
Thẩm Bằng chưa gọi lần nữa thì Viên Minh đã đẩy cửa phòng ra, hỏi.
"Thẩm sư huynh đã giữ lại nhiệm vụ tiếp đón cho ta? Không biết trong đó có phải tiếp đón Trường Xuân quan không?"
"Trường Xuân quan? Có đó, chỉ là làm sao Chân sư đệ ngươi biết ta tới giới thiệu cho ngươi nhiệm vụ tiếp đón?" Thẩm Bằng gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi.
"Ha ha, xưa nay Thẩm sư huynh vẫn luôn nhiệt tình, mà nay vừa đúng lúc gặp mặt các tông môn. Sư huynh vui vẻ đi đến đây đích thị là phí tâm suy nghĩ mưu giúp sư đệ ta một chuyện tốt rồi. Ta đoán cầu may thôi. Chuyện này thật đa tạ sư huynh chiếu cố, ân tình của sư huynh, ta nhất định nhớ kỹ." Viên Minh mừng rỡ nói.
Thẩm Bằng thấy Viên Minh tươi cười, như thể gặp phải quỷ, nhất thời không biết nói gì cho phải.
"Vậy sư huynh à, có phải nhiệm vụ tiếp đón Trường Xuân quan không?" Viên Minh thấy thế bèn giục y.
Thẩm Bằng như tỉnh mộng: "A, có có có, trong tay ta có hai nhiệm vụ, một là Trường Xuân quan, một là Ngũ Lôi tông. Nếu sư đệ đã có chủ ý vậy ta giao ngọc giản nhiệm vụ Trường Xuân quan cho ngươi vậy. Ta phải về đăng ký đã. Chỉ là... hôm nay Chân sư đệ ngươi có chuyện gì hay sao?"
"Thẩm sư huynh không cần lo, chẳng qua sư đệ có đốn ngộ, cảm thấy quá nặng nè nên định thay đổi một chút để tránh ảnh hưởng tới tu hành sau này." Viên Minh giải thích.
Thẩm Bằng bán tín bán nghi gật đầu. Chẳng qua nhìn thấy sư đệ xưa nay luôn u ám này lại trở nên sáng sủa hơn nhiều, thấy không phải chuyện xấu bèn không nói thêm gì nữa. Y chỉ dặn dò Viên Minh lưu ý một chút về nội dung nhiệm vụ, chú ý vài điểm này kia xong bèn quay người rời đi.
Viên Minh vào phòng, đưa thần thức vào ngọc giản xem xét thời gian đội ngũ Trường Xuân quan đến. Hắn suy tư một chút rồi cầm lấy túi trữ vật đi ra phường thị ngoài tông môn chuẩn bị vài đồ dùng cần thiết.
Một ngày sau, tại Long Du phong vào lúc sáng sớm.
Ngọn núi này nằm trong Triêu Thiên tông, là nơi chuyên tiến hành giao thiệp với các tông môn. Phòng ốc trong này phần lớn cũng được xây dựng để tiếp đãi khách bên ngoài tông đến, dù có đệ tử bảo vệ hằng ngày nhưng cũng không sắp xếp phong chủ riêng.
Một chiếc phi thuyền thanh mộc cực lớn chậm rãi đáp xuống bình đài của ngọn núi. Chừng mười mấy tu sĩ mặc quần áo và trang sức Đại Tấn đi xuống khỏi phi thuyền, cầm đầu là một tu sĩ thanh niên có vẻ ngoài anh tuấn, hai lọn tóc mai đen dài rủ xuống hai bên càng tăng thêm phong thái tiêu sái cho người này.
Theo sau y là bảy tám tu sĩ Trúc Cơ đều rất trẻ tuổi. Trong đó mơ hồ lấy hai người cầm đầu.
Phong chủ Trường Nhạc phong Tất Trường Du đứng trước bình đài, thấy người trong phi chu đi xuống, bèn cười lớn tiến lên.
"Ha ha, không nghĩ tới lần này lại là Vạn Sĩ Trạch đạo hữu dẫn đội đến đây. Nghe nói không đến năm mươi đã bước vào Kết Đan, lời đồn vẫn còn truyền xôn xao gần đây. Lần này gặp người thật, quả nhiên khí độ bất phàm."
"Tất đạo hữu nói đùa, ta thành tựu được đến hôm nay toàn nhờ tông môn dốc lòng tài bồi, lại may mắn gặp thêm chút cơ duyên mà thôi. Bàn về thực lực chẳng qua củng chỉ là hoa trong nước trăng trong gương, thật sự không đáng nhắc tới." Vạn Sĩ Trạch khiêm tốn nói,
"Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ, nổi khắp thiên hạ không thể là kẻ tầm thường được, đạo hữu không cần khiêm tốn. Hiếm khi tới Triêu Thiên tông ta, chẳng biết ta có vinh hạnh được rất hân hạnh được đón tiếp đạo hữu, cùng ngồi luận đạo?" Tất Trường Du nói.
"Cung kính không bằng tuân mệnh." Vạn Sĩ Trạch gật gật đầu cùng Tất Trường Du rời đi.
Thấy như vậy, Viên Minh một mực yên lặng đứng sau lưng Tất Trường Du mới tiến lên, chắp tay chào với mấy tu sĩ Trường Xuân quan còn lại.
"Chư vị đạo hữu, tại hạ là Chân La của Linh Hình phong, kế tiếp để ta đưa các vị đi thăm thú qua các thắng cảnh của bổn tông một chút, không biết chư vị có chỗ nào muốn đi không?"
Chư tu sĩ Trường Xuân quan nghe vậy bèn nhìn nhau, sau đó một nam tu Trúc Cơ kỳ cầm đầu mới mở miệng nói:
"Nghe qua quý tông có tứ đại tuyệt cảnh, trong đó tiên hà ngàn năm ở Thiên Hà phong nổi danh nhất, chúng ta đã mong ngóng từ lâu, kính xin Chân đạo hữu dẫn đường."
Viên Minh gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt nam tu, mơ hồ cảm giác người này có vẻ quen mắt, lại thấy trong lời nói cử chỉ của y có một khí thế thượng vị giả khó hiểu bèn hỏi:
"Xin hỏi có thể xưng hô đạo hữu thế nào?"
"Lưu Chiêm Thượng." Nam tu cười cười.
"Hóa ra là Hoàng đế Đại Tấn trước mặt, thất kính thất kính." Viên Minh giật mình, dáng tươi cười trên mặt càng nhiều.