Chương 404: Lục dục mê hoặc
Chương 404: Lục dục mê hoặc
"Ha ha, chỉ mới ba ngàn năm không lộ diện mà đã có người không nhận ra thủ đoạn của bản tôn sao?" Tu sĩ áo đen nói xong, đưa tay gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt cực kỳ tuấn mỹ.
Thoạt nhìn gã khó mà phân nam nữ, bề ngoài tuấn tú mang theo khí tức rắn rỏi nam tính nhưng lại lộ ra vẻ đẹp âm nhu nữ tính.
Trong mắt Lôi Minh lão tổ, người này còn khiến lão động tâm hơn bất cứ nữ tu mà lão từng thái bổ qua. Mà trong mắt Kim Hi tiên tử, dung mạo người này không hiểu sao lại tương tự với một gã nam tu khiến mình nhớ mãi không quên lúc còn thiếu nữ.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, phục hồi tinh thần Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử phục hồi lại, ý thức được vừa rồi mình lại bất tri bất giác bị người khống chế thất tình lục dục.
Nhìn tu sĩ áo đen trước mắt, bọn hắn không khỏi nhớ tới một cái tên được ghi chép ở trong lịch sử tất cả các tông môn Trung Nguyên.
"Lục Dục tôn giả! Sao có thể... Không phải ba ngàn năm trước ngươi đã bị Tu La thượng nhân giết chết rồi sao? Làm sao lại còn sống?" Lôi Minh lão tổ không dám tin vào hai mắt mình.
Mà trên mặt Kim Hi tiên tử cũng toát lên vẻ sợ hãi. Với phàm nhân mà nói, có lẽ thời gian ba ngàn năm rất xa xôi, đủ để làm phai mờ rất nhiều chuyện nhưng với tông môn tu Tiên mà nói thì chỉ là qua mấy đời mà thôi. Chuyện của ba ngàn năm trước còn được ghi chép rõ ràng trong thư viện của tất cả đại tông môn.
Cái tên Lục Dục tôn giả này tuyệt đối là tồn tại đủ khiến cho Tu Tiên giới Trung Nguyên phải nhớ kỹ. Mỗi một nét bút trong đó đều dùng máu tươi của các tu sĩ đại tông môn mà viết xuống đấy.
Từ khi Vu Nguyệt giáo bị diệt vạn năm trước, Tu Tiên giới phân chia phạm vi thế lực của mình xong, một mực bình ổn đi xuống. Nhưng ba ngàn năm trước lại xuất hiện một đoạn thời kỳ máu tanh rung chuyển.
Tất cả rối loạn đều bắt nguồn từ hai người, Lục Dục tôn giả và Tu La thượng nhân.
Ba ngàn năm, Tu Tiên giới Trung Nguyên xuất hiện một hồn tu làm xằng làm bậy giết chóc bốn phía thu nạp linh hồn. Hơn nữa kẻ này còn thích sát hại tu sĩ đẳng cấp cao, hành vi hung tàn, so với Vu Nguyệt giáo năm đó thì chỉ hơn chứ không kém.
Tu Tiên giới Trung Nguyên đã phái cao thủ hợp lực truy xét, tổn thất hai Nguyên Anh kỳ cùng hơn mười Kết Đan kỳ mới tra ra được là Lục Dục tôn giả, dư nghiệt của Vu Nguyệt giáo.
Tuy rằng Vu Nguyệt giáo bị diệt nhưng các phái đều cảnh giác với tông môn hồn tu thần bí này. Lục Dục tôn giả xuất hiện lập tức nhấc lên sóng to gió lớn ở Vân Hoang đại lục. Các phái Trung Nguyên lại lần nữa liên thủ tập trung hơn mười tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Trường Xuân quan còn phái cả Đại trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ đích thân ra tay, thề phải chém giết được tà ma này.
Nhưng mà thực lực Lục Dục tôn giả cao ngất, hồn tu đã sớm nhập cảnh giới Miên Vu, pháp tu cũng đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, thủ đoạn đầy giảo hoạt. Đội ngũ trừ ma truy đuổi hơn một trăm năm cũng không thể trừ bỏ tên ma đầu này, ngược lại còn tổn hại vài tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Sau đó Lục Dục tôn giả đột nhiên mai danh ẩn tích, các phái tu sĩ ngoài phẫn hận thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà ba trăm năm sau, Lục Dục tôn giả đột nhiên lại xuất hiện, thực lực tăng vọt, hồn tu đạt đến Miên Vu đỉnh phong, pháp tu thình lình đột phá Nguyên Anh hậu kỳ bước vào cảnh giới Đại tu sĩ, đã tiến hành càn quét hủy diệt mấy đại phái ngàn năm ở Tu Tiên giới Trung Nguyên.
Năm đó Linh Phù tông cũng bị thương nặng. Mà danh sách tu sĩ Linh Phù tông hi sinh trong lúc vây quét Lục Dục tôn giả đã dài trọn vẹn hai trang giấy. Núi thây chồng chất từ Nguyên Anh đến Luyện Khí từ cao xuống thấp, mà đứng trên đỉnh đó chính là Lục Dục tôn giả.
Các phái Trung Nguyên đang muốn lần nữa liên hợp lại đối phó với Lục Dục tôn giả thì một tu sĩ càng thêm chói mắt, Tu La thượng nhân ngang trời xuất thế, đơn đả độc đấu đánh bại Lục Dục tôn giả. Sau đó ông ta còn bỏ ra mấy năm trời truy tung, chém giết sạch sẽ Lục Dục tôn giả.
Một trận chiến này đã triệt để định nên danh xưng đệ nhất nhân Vân Hoang đại lục của Tu La thượng nhân.
"Hừ, Tu La thượng nhân chẳng qua chỉ là tên tiểu tặc ăn may, còn chưa đủ bản lĩnh để giết được bản tôn! Nếu không phải hắn may nắm nhận được Tu La Phệ Huyết đồ trước ta một bước, bản tôn há có thể bại trong tay hắn!" Lục Dục tôn giả nghe được cái tên Tu La thượng nhân, ánh mắt lộ ra sát cơ khiến người ta phải sợ hãi, tựa hồ như Lôi Minh lão tổ vừa đề cập đến một sự kiện vô cùng nhục nhã của lão.
Lôi Minh lão tổ vội vàng ngậm miệng lại, không dám lên tiếng nữa. Kim Hi tiên tử cũng im re như ve mùa đông.
"Chẳng qua cũng phải đa tạ hắn không ngại vất vả đuổi giết ta. Nếu không có hắn đẩy bản tôn vào tuyệt cảnh làm sao bản tôn có thể lĩnh ngộ ra được cảnh giới cao nhất của Lục Dục Đoạn Tình đại pháp, từ nay về sau bất tử bất diệt, hoàn toàn thoát khỏi thọ nguyên giam cầm." Biểu lộ của Lục Dục tôn giả đột nhiên trở nên ấm áp, cười cười nói, giọng nói vang khắp bốn phía như thể đang nói cho Tu La thượng nhân đã chết nghe được.
Nhưng vào lúc này, trong dãy núi lại chợt có một cơn cuồng phong cuốn qua, tiếng gió rít lấn át giọng nói của Lục Dục tôn giả, như thể tiếng gầm giận dữ trào phúng lại lão.
Trong cuồng phong, Lục Dục tôn giả lù lù bất động, ánh mắt âm lãnh đảo qua hai người Lôi Minh lão tổ. Đột nhiên lão khẽ nhúc nhích ngón tay, hai tia sáng hình con đỉa màu bạc từ người lão bay ra, nương theo là giọng nói âm nhu của lão:
"Coi như bọn ngươi may mắn, hôm nay bản tôn lại được linh bảo, tâm tình thoải mái, không tạo nhiều sát nghiệt. Chỉ cần chịu hạ hồn điệt thành hồn nô tọa hạ của bản tôn, sẽ lưu lại cho các ngươi một mạng."
"Chỉ là nếu có kẻ không biết tốt xấu, thà buông một thân tu vi cũng muốn đối nghịch với bản tôn thì đừng trách bản tôn không nể tình, tự tay tế luyện các ngươi vào linh bảo này." Lục Dục tôn giả âm trầm nói.
Lôi Minh lão tổ cùng Kim Hi tiên tử nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
...
"Lục Dục tôn giả?"
Trong tháp cao, Viên Minh nghe thấy cái tên này từ Tịch Ảnh, lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Xem ra ngươi cũng có nghe nói về lão, ngược lại đỡ cho ta mất thời gian kể chuyện." Tịch Ảnh bất ngờ liếc nhìn Viên Minh.
Nghe vậy, Viên Minh vội kể sơ lại những chuyện mình trải qua trong Chúng Sinh Mộng. Sau khi nghe xong, trên mặt Tịch Ảnh cũng lộ ra vẻ ngoài ý.
"Ngươi nói là, Triêu Thiên tông bị hủy là do Lục Dục tôn giả này âm thầm bày mưu tính kế? Khó trách Tu La thượng nhân ghi hận Lục Dục tôn giả, nhất định phải giết lão như vậy. Hóa ra là có quan hệ thế này." Tịch Ảnh đăm chiêu nói.
"Tạm không nói đến chuyện này. Theo ta được biết Nguyên Anh kỳ chỉ có tuổi thọ ngàn năm, hồn tu cũng không có hiệu quả kéo dài tuổi thọ. Nếu như Lục Dục tôn giả đã tồn tại ba ngàn năm trước, chẳng lẽ sau đó lão đột phá Phản Hư kỳ, nên mới gia tăng thêm tuổi thọ?" Viên Minh nghi ngờ nói.
"Chuyện này lại không phải. Năm đó Tu La thượng nhân đuổi giết Lục Dục tôn giả, hầu như chém giết hoàn toàn lão ta, cuối cùng lại nhờ phương pháp ký sinh hồn điệt mà thoát mạng. Ba ngàn năm nay, Lục Dục tôn giả một mực âm thầm chữa thương, mãi những năm gần đây tu vi với lại trở về Miên Vu đỉnh phong. Về phần Lục Dục tôn giả có thể sống lâu như vậy, có thể do lão tu luyện Lục Dục Đoạn Tình đại pháp. Pháp môn này chính là công pháp hồn tu hàng đầu của Vu Nguyệt giáo, có thể khống chế lục dục bao gồm sinh dục, thức dục (nhận thức), ngôn dục, hiển dục (vẻ bề ngoài), cảm dục, tình dục của con người . Uy năng so với Minh Nguyệt quyết mà ta đưa cho ngươi còn quỷ dị và mạnh mẽ hơn nữa." Tịch Ảnh lắc đầu nói ra.
"Khống chế lục dục! Thật quá quỷ dị, chẳng lẽ Lục Dục Đoạn Tình đại pháp còn có thể gia tăng thọ nguyên?" Viên Minh kinh ngạc nói.
"Không thể, chẳng qua nghe đồn tu luyện Lục Dục Đoạn Tình đại pháp tới cảnh giới cao nhất có thể chặt đứt mối liên hệ giữa thần hồn và nhục thân. Chỉ cần có thể không ngừng bổ sung hồn lực bị tiêu hao là có thể khiến thần hồn trường tồn hậu thế, có thể tùy ý đoạt xá thân thể người khác mà trùng sinh." Tịch Ảnh đáp.
"Còn có thủ đoạn nghịch thiên như vậy? Chẳng lẽ không phải vô địch thiên hạ rồi sao?" Viên Minh hít một hơi lạnh, lẩm bẩm nói.
"Lục Dục Đoạn Tình đại pháp tuy mạnh nhưng cũng có nhiều tai hại. Đầu tiên muốn tu luyện pháp môn này viên mãn khó như lên trời. Năm đó Vu Nguyệt giáo có không ít người tu luyện công pháp này nhưng lại chưa có người nào bước ra một bước cuối cùng, không nghĩ đến Lục Dục bị Tu La thượng nhân đuổi giết, đến cuối cùng chủ động từ bỏ nhục thân, trực tiếp dùng hồn lực sống tạm. Hành động này tuy điên cuồng nhưng lại giúp lão đánh bậy đánh bạ, khám phá ra bí ẩn của cảnh giới tầng này, cuối cùng thành công tồn tại đến nay."
"Mặt khác, dùng phương pháp này kéo dài tuổi thọ phải cần đến một lượng thần hồn cực kỳ khủng bố. Bởi vậy cách một đoạn thời gian. Lục Dục sẽ phải thôn phệ thần hồn một đám tu sĩ nguyên vẹn. Mà bởi cần số lượng nhiều nên lão không cách nào loại bỏ hoàn toàn cảm xúc tạp niệm còn quấn trên thần hồn, dần dà thần hồn của lão đã không còn thuần túy nữa, thỉnh thoảng sẽ lâm vào trạng thái điên cuồng, thậm chí còn tự cãi nhau với mình. Chẳng qua lão cũng hiểu rõ tác hại như vậy, cho nên không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không tự mình lộ diện."
"Còn nữa, bởi lão thay đổi thân thể nhiều lần, tu vi hồn tu vẫn còn được, nhưng mấy thân thể thay đổi có thực lực và thiên phú khác nhau. Như lần này lão thay đổi thân thể cũng chỉ là pháp tu Nguyên Anh trung kỳ, dù là thực lực hay thiên phú vẫn thua xa nhục thân năm đó của lão." Tịch Ảnh giải thích nói.
"Vậy lần này là Tu La cung hiện thế hay là Tu La Phệ Huyết đồ hấp dẫn lão tới đây?" Viên Minh lập tức kịp phản ứng.
"Không sai, ta đã nghĩ cách báo tin Tu La cung xuất thế cho lão biết đấy. Lão thèm muốn linh bảo này từ lâu rồi. Lần thứ nhất lão không đến kịp, phệ huyết đồ mới bị Tu La thượng nhân chiếm đi, hôm nay lão sẽ không phạm sai lầm tương tự như vậy nữa. Quả nhiên như ta đoán, lão đã đích thân tới đây." Tịch Ảnh khẽ gật đầu.
"Ngươi muốn thừa dịp lão lộ diện ở chỗ này mà giết lão?" Nghe đến đó, Viên Minh cũng hiểu ra ý định của Tịch Ảnh, hỏi.
"Nếu bỏ qua cơ hội lần này, Lục Dục tôn giả trốn về hang ổ sẽ khó có cơ hội nữa. Ngươi sẽ giúp ta chứ?" Tịch Ảnh nhìn Viên Minh hỏi.
"Ta đương nhiên sẽ giúp ngươi, chẳng qua Lục Dục tôn giả cao minh như vậy, ta hiện lại chỉ có cảnh giới Tình Vu, tuy có thể thông qua Thâu Thiên đỉnh tạm đề thăng hồn lực lên cảnh giới Miên Vu nhưng vẫn còn kém xa lão." Viên Minh chậm rãi nói ra.
"Không sao, ta tự có cách đối phó với tuyệt chiêu của lão. Ngoài ra, trong động phủ này không chỉ có hai chúng ta muốn lấy mạng lão." Khóe miệng Tịch Ảnh lộ ra vui vẻ, sau đó lại biến mất, nói.
"Ngươi nói là Tu La thượng nhân? Nhưng ông ta cũng chỉ là một đám tàn hồn trong Chúng Sinh Mộng, nếu có năng lực đó thì lúc Lục Dục vào trận tiếp nhận thí luyện đã sớm hàng phục lão rồi." Viên Minh có chút bận tâm.