Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 410 - Chương 409: Tiêu Diệt Từng Phần

Chương 409: Tiêu diệt từng phần Chương 409: Tiêu diệt từng phần

Ngay khi bàn tay Lôi Minh lão tổ sắp chạm đến Nhan Tư Tịnh thì dị biến đột ngột phát sinh!

Một nhánh Tử Hắc đằng đột ngột từ trong ngực Nhan Tư Tịnh bắn ra, lập tức xuyên thủng bả vai Lôi Minh lão tổ không hề có phòng bị.

Lôi Minh lão tổ hoảng hốt đẩy Nhan Tư Tịnh ra, đồng thời biến chưởng thành đao, vận chuyển pháp lực lên bàn tay ngưng tụ ra một hư ảnh thanh lôi đao chém xuống, nháy mắt đã cắt dây leo thành hai đoạn.

Nhưng mà dây leo đứt gãy lại nháy mắt chui vào trong thân thể Lôi Minh lão tổ.

Lôi Minh lão tổ định thò tay lôi đoạn dây leo ra thì đã không còn thấy bóng dáng nó đâu nữa.

Ngay sau đó, một lực lượng nguyền rủa cường đại trút xuống, vừa mới tiếp xúc với Lôi Minh lão tổ đã nhanh chóng chui vào thân thể lão hệt như đoạn dây leo lúc nãy.

Lôi Minh lão tổ lập tức cảm giác pháp lực trong cơ thể trở nên vô cùng hỗn loạn, pháp lực cuồn cuộn như thể dòng nước sôi sục nổ tung lên. Kinh mạch và khí hải của mình chạy tán loạn. Nguyên Anh của lão cũng đột nhiên héo rút lại, vẻ ngoài màu vàng dần cứng ngắc lại rồi nhanh chóng rút lại thành một viên kim đan ảm đạm. Thần hồn của lão cũng từ trong đó bắn ngược ra.

Lôi Minh lão tổ lập tức phun ra một ngụm máu tươi, khí thế toàn thân đột ngột hạ thấp xuống, nhanh chóng ngã xuống Kết Đan hậu kỳ.

Cùng lúc đó, Viên Minh ngồi ngay ngắn trên đài sen trong Thâu Thiên đỉnh cách đó không xa cũng kêu lên một tiếng trầm thấp, máu tươi trong mũi chảy xuống. Mà trong thức hải của hắn hiện như có phong ba bão táp, hồn lực như thể sóng biển dữ dội dồn dập. Trong hư ảnh trăng tròn bên trên, thần hồn Viên Minh cũng bày ra vẻ mặt thống khổ đến vặn vẹo, bên mặt ngoài cũng giăng đầy vết rạn nứt.

Viên Minh phát giác được tình huống trong thức hải, vội vàng thu nạp nguyện lực vọt tới đài sen nhằm chữa trị thần hồn của mình.

Lúc Lục Dục tôn giả tiến vào tầng thứ tư, Viên Minh đã vận dụng cấm chế truyền tống chuyển tấm bia đá hạch tâm cùng mình đến một nơi khác.

Tuy đây là hành động hành động bất đắc dĩ nhưng không hẳn nằm ngoài kế hoạch của hắn.

Tam địa Hàn Vũ cảnh thật ra không phải là nơi thí luyện mà là chỗ tu luyện mà Tu La thượng nhân thiết lập ra. Viên Minh vận dụng cấm chế đưa đám ngươi Lục Dục tôn giả đến đây vừa để bọn họ hiểu lầm nơi này là chỗ thí luyện cuối cùng, cũng tránh việc bọn họ ép hỏi Tịch Ảnh chỗ hạch tâm cấm chế, đồng thời hạn chế cho bọn họ tụ tập lại cùng nhau hành động.

Viên Minh là hồn tu, có thể thông qua hồn nha chia sẻ tầm mắt. Có lẽ cũng như hồn điệt của Lục Dục tôn giả nhìn thấy được tầm nhìn của người bị phụ thể, có thể phân tán ra ba con đường khác nhau để tìm kiếm chắc chắn là lựa chọn tốt nhất và tiết kiệm thời gian nhất.

Lục Dục tôn giả lựa chọn hệt như dự kiến của hắn, điều này có nghĩa là Viên Minh sẽ có được cơ hội đánh bại từng người một.

Hắn đã suy nghĩ kỹ càng mới quyết định ra tay với Lôi Minh lão tổ trước tiên. Dù sao Nhan Tư Tịnh cũng đã nói cho hắn biết chuyện Lôi Minh lão tổ có nội thương trong người, cho nên không thể nghi ngờ việc trong đám Nguyên Anh, ông ta là người yếu nhất.

Lúc nãy Viên Minh đã thông qua phân hồn thương nghị với Nhan Tư Tịnh làm thế nào tách Lôi Minh lão tổ và Kim Hi tiên tử ra, không nghĩ tới vết thương cũ của Lôi Minh lão tổ tái phát nên đã chủ động chia đường với Kim Hi, tạo cơ hội cho bọn hắn.

Sau khi Hoa Chi phát động đánh lén, Viên Minh cũng lập tức thúc giục phù văn nguyền rủa trên Diệt Hồn kiếm làm suy yếu Lôi Minh lão tổ.

Nhưng mà Diệt Hồn kiếm vốn có lực cắn trả vô cùng mạnh mẽ, hôm nay lại bị hắn dùng cảnh giới hồn lực Miên Vu thúc giục, tuy rằng đã bộc phát ra uy lực đến tình trạng khủng bố nhưng theo đó, lực cắn trả cũng không thể nào tưởng tượng được.

Chỉ là dù Viên Minh lâm vào quẫn cảnh tạm thời không cách nào ra tay được, nhưng bên ngoài Thâu Thiên đỉnh hắn vẫn còn người giúp sức nữa.

Lôi Minh lão tổ phun ra một ngụm máu tươi, còn chưa kịp biết rõ chuyện gì xảy ra đã cảm giác được tu vi chợt hạ xuống, lập tức lộ vẻ kinh ngạc. Ông ta vội phun ra pháp bảo Kinh Lôi ấn, chưa kịp thúc giục đã thấy một con vượn yêu một tay nắm trường thương xuất hiện ngay bên cạnh Nhan Tư Tịnh bị mình đẩy qua bên cạnh.

Là linh thú Kim Cương của Viên Minh.

Kim Cương vừa rơi xuống đất đã lập tức đạp mạnh xuống mặt đất, rồi một tiếng "ầm" vang lên, y chỉ để lại một đạo tàn ảnh, mặt đất dưới chân bị nghiền nát. Còn bản thể y đã đột ngột xuất hiện trước mặt Lôi Minh lão tổ, trường thương trong tay gào thét kinh người, đánh thẳng đến Lôi Minh lão tổ.

Trong lòng Lôi Minh lão tổ lập tức điên cuồng báo động, thậm chí không cần quản đến chuyện thúc giục pháp bảo, trực tiếp thiêu đốt tinh huyết thi triển ra một đạo bí pháp biến bản thân thành lôi quang, lóe lên rồi nhanh chạy ra khỏi động.

Nhưng mà lôi quang còn chưa ra khỏi cửa động đã bỗng tiêu tán mất. Thân thể Lôi Minh lão tổ lại hiện ra, trên mặt hiện thêm mấy vệt tím đen như những nhánh dây leo khiến cả người ông ta cứng ngắc giữa không trung, đến ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích được.

Lúc này Kim Cương cũng lao đến, tốc độ không chậm hơn độn tốc lôi quang của Lôi Minh lão tổ bao nhiêu.

Trường thương trong tay Kim Cương vung lên, lồng ngực Lôi Minh lão tổ bỗng nhiên xuất hiện một vết thương lớn chừng miệng chén ăn cơm. Cùng lúc đó mấy con quỷ vật Kết Đan kỳ cũng đột nhiên chui lên từ dưới đất đánh về phía ông ta.

Sau một hồi âm phong gào thét, thương ảnh lập loè, cả người Lôi Minh lão tổ đã nhanh chóng biến thành một bãi thịt nát.

Thấy vậy, Kim Cương buông Tử Tinh Cửu Long thương xuống, định quay người đi lại thấy bên trong đống thịt nát có một đạo thần hồn nhanh như chớp bay vọt ra. Thừa dịp còn bất ngờ, nó lách qua vòng vây của đám quỷ vật Kết Đan bay thẳng ra ngoài cửa động chạy mất.

Nhưng đột nhiên có một bóng kiếm màu đen xuất hiện giữa không trung, là Viên Minh tạm thời chữa trị vết rách thần hồn lại lần nữa ra tay, dùng Diệt Hồn kiếm khí đóng đinh thần hồn Lôi Minh lão tổ xuống mặt đất.

Âm khí bốn phía theo đó vọt tới tạo thành một màn bảo hộ hình bán cầu bên ngoài thần hồn này.

"Kim Cương, lệnh bài màu bạc." Bỗng nhiên bên tai Kim Cương vang lên tiếng truyền âm của Viên Minh.

Nghe vậy Kim Cương lập tức gật đầu, phất tay ném ra một tấm lệnh bài màu bạc hình thành nên một lớp màn màu bạc ngay bên dưới vòng bảo hộ bằng âm khí.

Đúng lúc này, Lục Dục tôn giả đang ở Hàn Vũ cảnh xa xa thấy được chiến cuộc thông qua hồn điệt. Lão trầm mặt xuống, ngẩng đầu nhìn U Minh cảnh lần nữa, sau đó vận chuyển hồn lực liên lạc với Kim Hi tiên tử cũng đang ở trong U Minh cảnh.

"Lôi Minh bị lô đỉnh của hắn giết chết, nhưng chân chính ra tay có lẽ là người khác. Ta đã truyền vị trí cho ngươi, lập tức tiến tới xem xét, phải cẩn thận phòng bị. Ngoài lô đỉnh kia cùng kẻ đang ẩn nấp, còn có hai con linh thú là Đằng yêu đánh ra dây leo có thể tạm thời khống chế được thân thể, còn có con vượn yêu hẳn là thể tu cảnh giới Tiên Thiên thể, không thể cận chiến được." Lão lạnh lùng ra lệnh.

Thông qua hồn điệt, lão có thể tùy thời cảm ứng được trạng thái của từng người bị ký sinh, bởi vậy lúc Lôi Minh lão tổ vừa bị đánh lén thì lão cũng đã biết được tình huống. Chẳng qua lão không nghĩ tới người kia lại có thủ đoạn như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã giết chết được Lôi Minh lão tổ.

Mấu chốt nhất là trên tay người nọ rõ ràng còn cầm một tấm lệnh bài có thể hoàn toàn che đậy được cảm ứng của hồn điệt nên lão đã không còn nhìn thấy được tình huống của Lôi Minh lão tổ nữa, chỉ có thể phái Kim Hi tiên tử tiến đến xem xét.

Lão lại không lo lắng Kim Hi tiên tử có chết hay không. Nếu có thể trả giá một Nguyên Anh mà thăm dò ra được thân phận người kia, với lão mà nói không có gì tổn thất cả.

Chẳng qua có người ẩn giấu được bản thân trong Tu La cung, thoát khỏi thần thức của lão khiến lão rất bất ngờ.

Nghĩ đến thân phận người phía sau màn, Lục Dục tôn giả không khỏi cau mày lại.

Bên kia, trước khi vòng bảo hộ màu bạc sắp hình thành, Viên Minh đã lập tức truyền âm cho Nhan Tư Tịnh, bảo nàng sớm đứng vào bên trong.

"Cẩu tặc, ngươi bức hại tỷ muội chúng ta, có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?" Nhan Tư Tịnh hung dữ trừng mắt nhìn thần hồn Lôi Minh lão tổ, giận dữ nói.

"Nhan Tư Tịnh, ngươi bỏ qua cho ta đi. Ngươi nghĩ lại xem, tuy rằng ta nhốt tỷ muội các ngươi nhưng ta từng bạc đãi các ngươi qua chưa? Ngươi có được tu vi hiện tại không phải nhờ ta cung cấp đại lượng đan dược cho hay sao? Nể tình này, tha cho ta một mạng đi." Thần hồn Lôi Minh lão tổ lộ ra vẻ vẻ kinh hoảng, đau khổ cầu khẩn.

"Ha ha, nể tình? Ngươi gọi chuyện cho cừu non ăn đợi làm thịt là ân tình sao? Hôm nay nếu không phải nhờ Minh Nguyệt thần đại nhân tương trợ ngươi có thể để ta sống sót rời đi không? Những nữ tu bị ngươi thái bổ xong có thảm trạng thế nào, ngươi cho là ta không thấy sao?" Nhan Tư Tịnh cười lạnh nói.

Lôi Minh lão tổ nhìn được trong mắt Nhan Tư Tịnh tràn ngập hận ý biết mình đã lành ít dữ nhiều, không còn kêu khóc cầu xin tha thứ mà bắt đầu mắng chửi ầm lên.

"Tiện tỳ! Ta hận sao không thái bổ ngươi sớm hơn! Còn ả tỷ tỷ mắt mù kia của ngươi nữa, ta nên sớm treo ngược các ngươi lên, ngày đêm đùa bỡn, đến khi chán ngán mới..." Lôi Minh lão tổ càng mắng chửi càng phun ra đủ loại từ ngữ bẩn thỉu khó nghe khiến Nhan Tư Tịnh tức đến tái mặt, kìm được sát ý trong lòng mà bấm pháp quyết thi triển ra Hoán Lôi thuật.

Điện quang lóe lên lập tức bao trùm toàn bộ thần hồn Lôi Minh lão tổ, chỉ mấy hơi thở sau đã hoàn toàn đánh tan thần hồn của ông ta.

Nhan Tư Tịnh nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi thần hồn Lôi Minh lão tổ, mãi đến khi ông ta hoàn toàn tiêu tán đi mới hung hăng nhổ một miếng, lửa giận trong lòng mới thoáng ngơi bớt.

"Mau đi thôi, Kim Hi tiên tử đã sắp đến rồi." tiếng Viên Minh truyền âm lại vang lên.

Nghe vậy, Nhan Tư Tịnh khẽ gật đầu, còn Kim Cương thì nhanh chóng thu lại lệnh bài màu bạc, đám quỷ vật Kết Đan cũng nhao nhao tản đi. Về phần Hoa Chi ra tay đầu tiên thì bản thể nó vẫn chưa từng đi ra khỏi túi linh thú.

Đợi bọn hắn thu dọn xong xuôi, một đạo bạch quang bỗng nhiên xuất hiện bao lấy Nhan Tư Tịnh cùng Kim Cương lại.

Rất nhanh, cả bọn đã mất hút. Lúc Kim Hi tiên tử chạy đến thì chỉ thấy thịt nát đầy đất cùng dấu vết chiến đấu chứng minh nơi đây đã có một Nguyên Anh chết đi.

Mà ở trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh cũng thu hồi ánh mắt lại. Bên cạnh hắn là tấm bia đá màu xanh lơ lửng, hiển nhiên đã được hắn luyện hóa hoàn toàn.

Thông qua tấm bia đá, hắn đã sớm thấy được phản ứng của Lục Dục tôn giả. Dù không biết lão nói gì với Kim Hi tiên tử thông qua hồn điệt nhưng dựa vào sắc mặt lão, có thể thấy lão không biết được hung thủ thật sự là ai.

Trước khi Lôi Minh lão tổ chết, Nhan Tư Tịnh đã nhắc đến việc có Minh Nguyệt thần đại nhân giúp đỡ, nhưng Lục Dục tôn giả lại không có phản ứng gì. Như vậy có nghĩa là lệnh bài màu bạc hình thành nên màn bảo hộ đã hoàn toàn ngăn chặn được liên hệ với hồn điệt.

Xác nhận được điểm này rồi, Viên Minh đã cảm thấy đã nắm chắc được thêm một phần đối mặt với cục diện sắp tới.
Bình Luận (0)
Comment