Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 431: Ánh Sáng Không Thuần Tuý

Chương 431: Ánh sáng không thuần tuý Chương 431: Ánh sáng không thuần tuý

Viên Minh nhíu mày, rất nhanh chọn lựa tín đồ, bắt đầu tìm kiếm nơi khác.

Giày vò hơn nửa đêm đến khi thần thức hao tổn, có chút mệt mỏi, hắn kiểm tra mười thành dưới đất, cũng không thể tìm ra tung tích Hứa Triệt.

Hứa Triệt phảng phất hư không tiêu thất.

Viên Minh thu hồi Thâu Thiên Đỉnh, vuốt vuốt mi tâm ê ẩm, trong lòng gần như đã xác định, Hứa Triệt bên kia nhất định xảy ra vấn đề.

Hắn tìm kiếm rộng lớn như thế, trừ phi đối phương vẫn lạc, nếu không căn bản không có khả năng tìm không thấy đối phương.

Nhưng Hứa Triệt làm việc cẩn thận, phần lớn chỉ hoạt động trong thành, ngoài ý muốn vẫn lạc khả năng không lớn.

Mấu chốt là ngày nay nguyện lực xảy ra vấn đề, Hứa Triệt lại đột nhiên liên lạc không được, tất nhiên không phải trùng hợp.

Nguyện lực tín đồ cực kỳ trọng yếu để hắn tu luyện hồn tu, tự nhiên không thể khinh thị, sắc mặt hắn một hồi âm tình biến hóa, lúc này không chần chờ nữa, đứng dậy rời Lâm Uyên thành.

. . .

Sau nửa tháng.

Lúc mặt trời lặn, bên ngoài một tòa thành dưới đất cách Ô Vân Thành năm trăm dặm, tại cửa vào Ô Tố Thành, một gã đầu đội mũ rộng vành, thân ảnh thẳng tắp, xuyên qua cửa thành cũ nát thấp bé, đi vào thành nội.

Thành nhỏ này ở biên cảnh sa mạc, không chút phồn hoa, trong thành hiếm thấy phòng ốc dùng gạch xây thành, đại đa số đều là phòng ốc thấp bé dùng các khối đá bất quy tắc xây thành.

Cửa sổ phòng ốc cực nhỏ, nhìn giống như từng tòa lầu canh và lô cốt cao thấp đan xen vào nhau.

Trên đường phố cửa hàng thưa thớt, không thấy người bán hàng rong, ngay cả người đi đường vãng lai cũng đội mũ choàng, đi lại vội vàng.

Không thể khác, chỉ vì trước mắt đang bị đám gió đen tứ ngược, khắp trong thành đều là bão cát cuốn lên, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất khô ráo.

Viên Minh đội mũ rộng vành, dọc theo đường phố đi vào phía trong, lần theo vị trí ngày hôm trước phát hiện, chậm rãi bước đi.

Không lâu sau, hắn tới trước cửa một tiểu viện trong ngõ hẻm.

Viên Minh gõ vang cánh cửa, đồng thời một sợi ý niệm truyền vào trong sân.

Ngay sau đó, hắn nghe một hồi âm thanh vật gì bị đụng đổ, tiếp đó tiếng bước chân dồn dập chạy ra.

"Kẹt kẹt" một thanh âm vang lên.

Cửa gỗ tiểu viện màu vàng đất bị kéo ra, từ bên trong nhô ra một gương mặt thô ráp đầy râu gốc rạ, nếp nhăn và vết sẹo trên mặt nhíu chung một chỗ, tạo thành thần sắc sợ hãi lại kinh nghi.

"Hồ Cát, dạo này khoẻ chứ?" Viên Minh thấy thế, tháo xuống mũ rộng vành trên đầu, lộ ra khuôn mặt.

Khuôn mặt trung niên hán tử, nếp nhăn trên mặt trong nháy mắt giãn ra, thần sắc kinh nghi biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại sợ hãi và vui mừng, vội vàng xoay người quỳ lạy trên mặt đất.

"Thần minh đại nhân "

Hồ Cát lập tức hô to một tiếng, chợt bò tới bên chân Viên Minh, ôm giày của hắn hôn xuống.

"Ngươi làm gì vậy?" Viên Minh giật nảy mình, vội vàng rút chân về.

Lúc này, hắn thấy phía sau phòng như lô cốt kia, đi ra một phụ nhân gầy yếu, chính là thê tử Hồ Cát, xương gò má nàng phiếm hồng, chỉnh đốn quần áo hơi xốc xếch, vừa bước nhanh tới bên này.

Phụ nhân thoạt nhìn khá suy nhược, nhưng rõ ràng không có bệnh trạng, nàng cũng như Hồ Cát hô to "Thần minh đại nhân", vọt tới dưới chân Viên Minh, quỳ hôn giày của hắn.

Viên Minh không còn cách nào đành chịu đựng, vội vàng gọi bọn họ đứng dậy, đi vào viện tử.

Hai người theo sau lưng Viên Minh, lộ ra câu thúc bất an, trong mắt mang theo vui sướng và e ngại.

Viên Minh nhìn thấy, trong lòng nghi hoặc trùng trùng, hắn chưa hề chỉ thị Hứa Triệt làm việc như thế, chưa hề bảo tín đồ làm đại lễ với mình, chính Hứa Triệt cũng chưa từng đề cập qua.

Chẳng biết tại sao lại thành bộ dạng như giờ.

Viên Minh ngồi xuống băng ghế đá trong sân, nhìn hai người, mở miệng hỏi: "Gần đây chỗ các ngươi có xuất hiện chuyện kỳ quái gì, hoặc là gặp được cái gì kỳ quái không?"

Hồ Cát nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, cùng thê tử liếc nhau, hai người đồng thời lắc đầu.

"Từ lúc chuyển đến Ô Tố Thành này, ta quá bận rộn truyền đạo, ngẫu nhiên dùng tiền lương bố thí mà thần sứ đưa tới, cũng không gặp chuyện gì kỳ quái." Hồ Cát tưởng Viên Minh khảo thì gã truyền đạo, vội vàng giải thích.

"Thần sứ?" Viên Minh nghi ngờ hỏi.

"Chính là Hứa Triệt đại nhân, hắn nói dân chúng bình thường đều là người không có lợi sẽ không dậy sớm, cần dùng lợi ích hấp dẫn, lại lấy sự tích Minh Nguyệt thần cảm hóa, dạy bọn họ nghi lễ Minh Nguyệt thần giáo, để bọn hắn thấy thần tích thần giáo, sẽ nhận được tâm linh giải thoát, từ đó thành kính thờ phụng Chân Thần." Hồ Cát thấy sắc mặt Viên Minh nghi ngờ, vội vàng kinh sợ nói.

"Lần gần đây nhất hắn đến khi nào?" Viên Minh nghe vậy nhíu mày, hỏi.

"Đại khái hơn một tháng trước, thần sứ đại nhân đưa tới tiền lương và tượng thần hoàn toàn mới, sau đó chưa từng quay lại." Hồ Cát đáp.

Viên Minh lúc này mới nhớ tới, bản thân bận bịu tu luyện cùng các loại sự vụ, cũng vì yên tâm với Hứa Triệt, hoàn toàn chính xác trước đây thật lâu không chủ động liên lạc với y.

Đúng lúc này, Viên Minh chợt nghe bên ngoài viện truyền đến một hồi tiếng bước chân lộn xộn, đi thẳng tới bên ngoài viện.

Chợt, vang lên tiếng gõ cửa gỗ.

Hồ Cát nhìn ra cửa một cái, cũng không vội đi mở cửa, mà có chút kích động giải thích với Viên Minh: "Đều là tín đồ của ngài, đến đây cùng cầu nguyện, ngài có muốn hạ xuống phúc phận, để bọn hắn gặp mặt chân thân thần minh không?"

"Ngươi tự đi tiếp dẫn, ta ở một bên quan sát, chớ đề cập đến ta ở đây." Viên Minh trầm giọng nói.

"Vâng có thể để cho bọn hắn cùng một chỗ với ngài, đã là thiên đại ban ân rồi." Hồ Cát vội vàng đáp ứng, quay người đi mở cửa.

Cửa gỗ mở ra, một đám người cãi nhau đi vào, chỉ chốc lát sau đã tụ tập gần trăm người, viện tử vốn không lớn lập tức tràn đầy.

Đám người rộn rộn ràng ràng, phi thường náo nhiệt, đại đa số đều mang theo người nhà, cả nhà thờ phụng Minh Nguyệt thần.

Trong đó còn có không ít phụ nhân mang thai, từng kẻ dìu dắt nhau, lộ ra thập phần thân thiện.

Hồ Cát ngay từ đầu còn có chút bận tâm, nhưng thấy tất cả mọi người tựa hồ căn bản không nhìn thấy Viên Minh ngồi ngay ngắn ở trên băng ghế đá, không khỏi trong lòng cảm khái một câu "Quả nhiên là thần minh", sau đó không nói thêm gì nữa.

Đám người chen trong sân, từng kẻ rất là kích động, nói bản thân thờ phụng "Minh Nguyệt thần" đến nay phát sinh biến hóa, cho là mình chứng kiến thần tích.

Có người nói thân thể của mình càng ngày càng tốt, có người nói bệnh tật đã khỏi hẳn, có người nói đi trong sa mạc ba ngày đường không mệt, có người nói lúc mình múc nước có thể khiêng vạc lớn nhất, thậm chí có người nói, lão bà của mình mang thai sinh đôi được hai đứa con trai

Viên Minh càng nghe càng nhíu mày, thờ phụng mình thì có nguyện lực che chở, trình độ nhất định có thể cường thân kiện thể, trừ tà trừ túy, lúc nào còn có thể phù hộ sinh con?

Nghe những thần tích này, Viên Minh càng cảm thấy hoang đường.

Có người nói mình nằm mơ thấy một con đại mãng xà chui vào thể nội, sau đó hoài thai, có người nói trong sa mạc gặp được một đầu hoàng kim xà, cũng có người nói lúc cầu nguyện, thấy được huyễn ảnh Minh Nguyệt thần

Thậm chí, ngay cả mình ra ngoài gặp sói hoang sinh con, cũng liên quan đến thành tích Minh Nguyệt thần.

"Hứa Triệt này truyền đạo thế nào, cái này truyền là đạo gì?" Viên Minh nhíu mày trầm ngâm không nói.

Hồ Cát thấy Viên Minh hình như không vui, tưởng rằng tín đồ nào tuỳ tiện nói bậy, mạo phạm đến thần minh, vội vàng quát bảo ngưng lại.

Đám người tựa hồ cũng hết sức kính trọng tiểu đầu mục này, trong viện rất nhanh yên tĩnh trở lại.

Hồ Cát khom người về phía Viên Minh, xoay người đi vào trong phòng, không lâu sau ôm ra một vật bị vải đỏ che kín, cung kính đặt trên bàn đá bên cạnh Viên Minh.

Viên Minh xem hình dáng, biết rõ chính là tượng Minh Nguyệt thần.

Nhìn thấy tượng thần bị dời ra ngoài, không khí trong viện bắt đầu trang nghiêm, mọi người cùng xoạt xoạt quỳ trên đất.

Thê tử Hồ Cát cũng từ trong nhà bưng ra một cái bàn cao, bên trên đặt cống phẩm trái cây táo hương lê, bày đồ cúng trước tượng thần.

Lúc này, Hồ Cát ngửa đầu nhìn thoáng qua sắc trời.

Chỉ thấy một vòng trăng khuyết mơ hồ hiển hiện trên đầu, gã mở miệng nói với đám người: "Minh Nguyệt đã hiện, bắt đầu cầu nguyện."

Dứt lời, gã cũng như đám người, té quỵ trên mặt đất.

Tất cả mọi người phủ phục, trong miệng nói lẩm bẩm, bắt đầu thành tâm cầu nguyện.

Viên Minh nhìn bộ dạng cả bọn thành kính, trong lúc nhất thời vậy mà cũng nhiều hơn mấy phần trang nghiêm.

Theo cầu nguyện của bọn họ, Viên Minh nhìn thấy trên thân những người này bắt đầu hiện ra điểm điểm sáng mơ hồ, như ngàn vạn huỳnh huy phiêu tán trên đỉnh đầu bọn họ, chợt tụ lại tượng thần phía trên bàn.

Điểm sáng bị tượng thần hấp thu, ở trong lập tức ngưng tụ ra một tia nguyện lực cùng nhịp thở với Viên Minh.

Mà cùng lúc đó, nơi khác tại tòa thành nhỏ này, cũng có huỳnh huy sinh ra, tụ tập tới bên này.

. . .

Viên Minh thấy vậy, lấy ra Thâu Thiên Đỉnh, vận chuyển Minh Nguyệt Quyết, thử tiếp dẫn những nguyện lực này.

Tiếp theo một cái chớp mắt, một sợi ánh sáng màu trắng từ thân tượng bay thẳng lên, rơi thẳng vào Thâu Thiên Đỉnh trong tay Viên Minh.

Con ngươi hắn co rụt lại, lập tức cắt ngang công pháp vận chuyển.

Hắn rõ ràng nhìn thấy trong quang mang kia xen lẫn từng sợi ánh sáng nhạt đỏ sậm, cũng không thuần túy.

Mà theo hắn ngừng thi pháp, những ánh sáng kia lại hạ xuống tượng thần, cũng có một bộ phận tản ra, như một sợi gió nhu hoà phất qua đám người, nhất thời làm bọn họ sảng khoái, không khỏi lại nghĩ là thần tích đến.

Chỉ là lúc này Viên Minh căn bản vô tâm nghĩ những thứ này, hắn đưa tay mở ra bao đỏ trùm trên tượng Minh Nguyệt thần, quan sát tỉ mỉ.

Lúc mới nhìn cũng không nhận thấy dị thường, so với tượng thần lúc trước hắn giao cho Hứa Triệt thì hơi khác biệt, thậm chí khắc hoạ cẩn thận sinh động hơn.

Nhưng nhìn một chút, Viên Minh phát hiện, trong tay tượng thần này lại nhiều ra một mâm tròn màu đen tinh xảo.

Chất liệu mâm tròn kia thoạt nhìn giống như thạch như ngọc, có chút thông sáng, phía trên điêu khắc đường vân phức tạp kỳ dị, chính giữa có một đường vân trăng khuyết màu máu.

Mâm tròn màu đen này chạm trổ còn cao hơn tượng thần một bậc, đặt chung một chỗ rõ ràng có cảm giác không hài hoà, khiến người ta vừa nhìn liền cảm giác không phải là cùng một vật.
Bình Luận (0)
Comment