Chương 434: Rốt cuộc ngươi là ai?
Chương 434: Rốt cuộc ngươi là ai?
"Tà giáo đồ ngoan cố, ta đã cho ngươi cơ hội, là chính ngươi từ bỏ." Tế Tự cười lạnh một tiếng.
Huyết nhục nơi mi tâm y phân liệt ra, lộ ra một khối tinh thạch màu đỏ khảm nạm ở đó, ở trong tản mát ra một mảnh hào quang màu đỏ chiếu ra tứ phương, huyễn cảnh ngưng kết ra chung quanh trong nháy mắt mất đi màu sắc, biến mất, lộ ra diện mục thật sự.
Đài hành hình giam cầm y, như tro tàn tiêu tán vô hình.
Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, mi tâm bắn ra một mảnh sóng âm màu đen, bao phủ lại Tế Tự.
Tế Tự vung pháp trượng lên, một cỗ lục sắc u mang phun ra ngoài, đụng thẳng vào sóng âm màu đen, bẻ gãy nghiền nát sóng âm, chiếu rọi trên thân Viên Minh.
Viên Minh lập tức cảm giác toàn thân cứng đờ, phát giác hai chân đã mất đi tri giác.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện hai chân của mình hiện lên một mảnh xám trắng, lại thình lình ngưng kết thành đá, đồng thời một lớp màu xám đang lan tràn lên, bắp đùi và phần eo của hắn đang dần hóa đá.
Chỉ trong khoảnh khắc, cổ của hắn trở xuống, đã biến thành cứng rắn như đá.
"Ngươi là hồn tu Tình Vu đỉnh phong? Chỉ là loại hồn lực cứng ngắc này, tựa hồ không phải chính ngươi tu luyện ra." Viên Minh hoạt động cổ một chút, nhìn về phía tên đầu trọc, hỏi.
Tế tự nghe vậy nao nao, nhíu mày, y không nghĩ tới tình cảnh như thế mà Viên Minh còn có thể thản nhiên như vậy.
Thế là y không nói nhảm nữa, lách mình tới trước người Viên Minh, hai mắt đột nhiên trợn lên, hai con ngươi thoáng chốc trở nên tối đen như mực, tựa như hai giếng sâu.
Trong đôi mắt Tế tự dũng động hắc vụ nồng đậm, hai đầu hắc xà mắt xanh lân phiến lóe lên kim loại sáng bóng, dài hơn thước từ bên trong chui ra, đầu rắn ngẩng lên, lưỡi rắn thè ra thụt vào, đột nhiên chui tới hai mắt Viên Minh.
Nhưng trước người Viên Minh hiện lên một hư ảnh hắc sắc bình phong, hai đầu hắc xà mắt xanh hư không tiêu thất.
Tế Tự giật mình, hai mắt lại lần nữa bắn ra hai đầu hắc xà, nhào về phía Viên Minh.
Nhưng thân ảnh một Lục bào lão giả trống rỗng xuất hiện trước người Viên Minh, hai tay duỗi ra bắt lấy hai đầu hắc xà, lại là Thiên Quỷ tán nhân.
Hai con Tam nhãn hồn cưu từ trong cơ thể Thiên Quỷ tán nhân bắn ra, câu trảo sắc bén một trái một phải chia ra bắt lấy hai đầu hồn xà.
Tam nhãn hồn cưu phát ra một tiếng kêu bén nhọn, song trảo lôi kéo, điên cuồng xé rách hai hắc xà thành hai đoạn.
Tế Tự hét thảm một tiếng, hai mắt lập tức chảy ra huyết lệ đỏ thắm, tinh khí thần cả người trở nên cực kỳ suy giảm.
Bên ngoài thân Viên Minh hiện lên lôi quang màu bạc, vết tích hoá đá trên thân vỡ nát, khôi phục tự do.
Hắn đưa tay muốn làm gì, bỗng ngừng lại, phất tay áo lên.
Một tòa hắc sắc bình phong xuất hiện, chính là Bách Quỷ Dạ Hành Đồ, bên trong đồ bắn ra quang mang trắng xoá.
Mi tâm Viên Minh cũng bắn ra một cỗ gợn sóng màu đen, hợp lại với bạch quang.
Tế Tự thấy hoa mắt, cả người xuất hiện trong một không gian màu trắng, thân thể lần nữa bị phủ lên đài hành hình, chỉ bất quá lần này không phải xiềng xích gia thân, mà chui vào xương tỳ bà.
"Nói một chút đi, tại sao các ngươi ra tay với ta?" Viên Minh đi tới trước Tế Tự, vỗ nhẹ ống tay áo, mở miệng hỏi.
"Lại là huyễn thuật? Đáng tiếc ngươi chỉ là Tình Vu, loại huyễn thuật trình độ này căn bản khốn không được ta!" Tế Tự không thèm để ý, sau đầu lại lần nữa dâng lên một vòng sáng màu hồng.
Một cỗ thần hồn lực cuồng bạo hơn trước bộc phát, hung hăng trùng kích lên không gian màu trắng.
Nhưng không gian màu trắng nổi lên một hồi gợn sóng nhàn nhạt, sau đó bình tĩnh lại, không có dấu hiệu phá giải.
"Sao lại như vậy!" Tế Tự lộ vẻ kinh hãi.
Không gian huyễn thuật trước mặt kiên cố không thể tưởng tượng, y đã kích phát toàn bộ hồn lực, lực lượng thần hồn vị đại nhân kia lưu lại phảng phất kiến càng lay cây.
Viên Minh nhìn thấy cảnh này, trong mắt lại lướt qua vẻ vui mừng.
Trong ba tháng qua, hắn ngoại trừ tu luyện Ma Tượng Trấn Ngục Công, khi rảnh cũng nghiên cứu phù văn Chúng Sinh Mộng trong Bách Quỷ Dạ Hành Đồ, dùng nó tăng lên cảnh giới Mộng Điệp huyễn thuật.
Cảnh giới Mộng Điệp huyễn thuật của hắn đình trệ đã lâu, mượn nhờ phù văn Chúng Sinh Mộng cuối cùng đạt đến cảnh giới "Thận lâu", đồng thời có thể điều động huyễn lực phù văn "Chúng Sinh Mộng" tương trợ, khiến cho uy lực huyễn thuật đại tăng.
Hôm nay thử một lần, quả nhiên không phụ kỳ vọng, Tế Tự đạt gần tới hồn lực Miên Vu cũng không thể đột phá.
Viên Minh phất phất tay, móc sắt đâm xuyên lồng ngực Tế Tự lập tức kéo ra hai bên, kịch liệt đau nhức tê tâm liệt phế đánh tới, khiến trán Tế Tự đổ mồ hôi lạnh.
"Những thứ trước mắt mặc dù là huyễn thuật, thân thể của ngươi cũng không bị thương tổn, nhưng cảm giác đau đớn lại nửa phần không giả, đây là thần hồn của ngươi bị thương, so với tổn thương nhục thân, càng đau gấp mười lần." Viên Minh thản nhiên nói.
Bảo thạch lần nữa tỏa ra ánh sáng.
Lần này, không đợi nó triệt để phun ra quang mang, đã có một thanh trường kiếm màu đen phóng thẳng tới, chính là Diệt Hồn kiếm đâm thẳng vào mi tâm y.
"Ba" một tiếng vỡ vụn vang lên.
Bảo thạch ở mi tâm Tế Tự bị Diệt Hồn kiếm đâm trúng, nổ bể ra hóa thành tinh phấn, trên trán y máu tươi chảy xuống.
Rốt cuộc Tế Tự lộ vẻ hoảng sợ, ngón tay khẽ động nhỏ bé không thể nhận ra.
Tay phải y mang theo một chiếc nhẫn nhỏ màu vàng óng, thập phần không đáng chú ý, đột nhiên chia năm xẻ bảy.
Kim sắc pháp trượng kia bỗng nhiên sáng lên tia sáng chói mắt, "Ầm" một tiếng nổ tung.
Một cỗ kim quang bao trùm thân thể Tế Tự, trong phút chốc hình thành một tòa trận pháp màu vàng, hư không gần đó kịch liệt chấn động, lại là một tòa trận pháp truyền tống.
"Muốn chạy trốn?" Viên Minh nhíu mày lại, vung tay áo một cái.
Một ngân sắc tiểu kỳ bắn ra, đón gió phồng lớn mấy lần, quấn lấy thân thể Tế tự đầu trọc.
Không gian trong ngân sắc tiểu kỳ bị thôi động, hư không phụ cận vặn vẹo, trận pháp màu vàng vận chuyển dừng lại một cái chớp mắt.
Lòng bàn tay Viên Minh hiện lên ngân quang, thêm ra một thanh ngân sắc lôi chùy, chính là Lôi Công chùy, bắn ra một đạo lôi điện thô to, hung hăng đánh vào trên trận pháp màu vàng.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, trận pháp màu vàng bị đánh nát một góc!
Liên tiếp biến hóa nhanh hơn thiểm điện, Tế Tự còn chưa kịp phản ứng, trận pháp màu vàng đã triệt để ngừng vận chuyển.
"Ngươi không phải Viên Minh! Viên Minh chỉ là tu sĩ chưa Kết Đan, không thể có thần thông như vậy! Rốt cuộc ngươi là ai?" Tế Tự trợn mắt há hốc mồm, khàn cả giọng quát.
Viên Minh không trả lời, bấm tay điểm một cái.
Lại một sợi xiềng xích thô to trống rỗng toát ra, quán xuyên lồng ngực Tế Tự. Tế Tự lại lần nữa kêu lên thảm thiết.
Hắn thi triển thần thông sưu hồn, tay khẽ vồ, một cỗ hắc khí bao phủ lại đầu Tế Tự, thẩm thấu vào thần hồn. Ánh mắt Tế Tự lập tức trở nên hỗn độn.
Thần hồn Tế Tự vậy mà hiện ra màu phấn hồng, mà lại dị thường cứng cỏi, sưu hồn vậy mà không thẩm thấu vào được.
Viên Minh nhăn mày lại, thu hồi thần thông sưu hồn.
"Nếu ngươi dám giết ta, Vu Nguyệt Giáo sẽ không bỏ qua cho ngươi." Ánh mắt Tế Tự khôi phục thanh minh, ngoài mạnh trong yếu quát.
"Nếu ta e ngại Vu Nguyệt Giáo, hôm nay cũng không xuất hiện ở đây, muốn sống thì nói hết thảy cho ta!" Viên Minh cười lạnh, nói.
Trên mặt Tế Tự có chút kinh hoảng, con mắt vòng vo mấy vòng, không nói gì.
"Xem ra các hạ dự định thử một chút thủ đoạn khác, đã vậy, để ngươi nếm thử thật tốt." Viên Minh âm trầm nói.
Không thấy hắn có cử động gì, đài hành hình trong nháy mắt biến lớn một phần, lực lượng câu trảo xé rách cũng tăng cường gấp đôi. Tế Tự cảm thấy xương ngực sắp bị xé đứt, đau đớn khó nhịn, phát ra tiếng gầm nghẹn ngào.
Còn chưa xong, vô số lưỡi đao sắc bén xuất hiện quanh người Tế tự, từng thanh liên tiếp đâm vào thể nội y.
Thân thể Tế Tự rất nhanh bị đâm thành tổ ong vò vẽ, toàn thân co rút vặn vẹo.
"Ngươi mơ tưởng gạt ta nói cho ngươi cũng chết không nói cho ngươi cũng sẽ chết, ta tuyệt không phản bội Vu Nguyệt Giáo " Tế Tự run giọng nói.
"Xem ra xương cốt của ngươi cứng rắn hơn ta tưởng. Vậy ta thay đổi một chút. Nếu ngươi là người Vu Nguyệt Giáo, chắc hẳn đã nghe nói trong Vu Nguyệt Giáo có một môn bí pháp bức cung tên là "Vạn Ti Trừu Hồn thuật", có thể biến hồn phách thành từng tia, rút ra từng cây, rút đủ trọn vẹn một vạn lần, đối phương mới hồn phi phách tán, mà lại không thể độ luân hồi. Từ khi ta đạt được môn bí pháp này còn chưa dùng, hôm nay dùng ngươi luyện tay một chút vậy" Viên Minh dừng huyễn thuật tra tấn, mặt không thay đổi nói.
"Vạn Ti Trừu Hồn Thuật!" Thần sắc Tế tự đại biến, thân thể không ngừng run rẩy, tựa hồ cực kì sợ hãi môn bí thuật này.
Viên Minh chú ý tới thần sắc y, âm thầm cười một tiếng.
Trong miếng ngọc của Lục Dục Tôn giả xác thực ghi chép môn bí thuật này, chỉ là Vạn Ti Trừu Hồn Thuật cần đại lượng thời gian luyện tập mới có thể nắm giữ, trong khoảng thời gian này hắn bận rộn, chỉ hiểu chút da lông, còn chưa kịp tu luyện, chỉ có thể hù người một chút.
Hắn nói lẩm bẩm, tay phải hiện ra một tầng hồng quang, sau đó dần dần hóa thành từng cây tia nhỏ màu đỏ.
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội, nói hết thảy cho ta, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết! Nếu không thì cẩn thận nhấm nháp tư vị hồn phi phách tán." Viên Minh nói.
Sắc mặt Tế Tự đau thương, nhưng bờ môi động mấy lần, vẫn không mở miệng.
"Xem ra ngươi đã lựa chọn, cơ hội sống không muốn, lại muốn lựa chọn thống khổ mà chết, ta thành toàn cho ngươi!" Viên Minh hừ lạnh lên tiếng, vô số tơ hồng bắn ra, chui vào đầu Tế Tự.
Tế Tự cảm thấy phảng phất có ngàn vạn rễ cương châm đâm vào chỗ sâu thần hồn, chia cắt thần hồn y thành vô số khối, tiếng kêu thê lương thảm thiết bắt đầu, bắp thịt trên mặt vặn vẹo biến hình.
"Chưa gì đã kêu cha gọi mẹ rồi? Ta chỉ mới bắt đầu, chờ chân chính rút ra hồn tia, thống khổ sẽ tăng lên mấy chục lần!" Viên Minh cười lạnh, một cây tơ hồng quấn lấy thần hồn Tế Tự.
"Mấy chục lần!" Tế Tự kinh hoảng.
Thống khổ hiện tại, y đã khó có thể chịu đựng, nếu như tăng lên mấy chục lần, y hoài nghi mình sẽ đau đến hồn phi phách tán.
Nhìn thấy Viên Minh biến đổi pháp quyết, bắt đầu thi triển Vạn Ti Trừu Hồn Thuật, Tế Tự rốt cuộc đè nén không được nội tâm sợ hãi, hoảng hốt vội nói: "Không, ta nói, ta nói "
Thấy phòng tuyến tâm lý Tế tự bị công phá, tia nhỏ màu đỏ bay ra vẫn không thu lại, vẫn như cũ lơ lửng trên đỉnh đầu Tế Tự, tùy thời chuẩn bị rơi xuống.
"Thành thật khai báo rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao nhằm vào Minh Nguyệt giáo ta?" Viên Minh nhàn nhạt hỏi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thi triển Vạn Ti Trừu Hồn Thuật đến nước này, cũng đã là cực hạn với hắn, nếu tiếp tục mấy hơi thở, chỉ sợ sẽ bị khám phá ra.