Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 452 - Chương 451: Hồng Tang Tiên Quả

Chương 451: Hồng Tang tiên quả Chương 451: Hồng Tang tiên quả

Viên Minh cố nén cảm giác đau thấu tim, thủ vững tâm thần, bắt đầu kết nối với Thâu Thiên đỉnh.

Thoáng chốc sau đó, một dòng nhiệt lưu từ trong đỉnh truyền ra rồi tách thành hai dòng, dung nhập vào trong hai phần thần hồn.

Theo đó, cả chủ hồn và phân hồn vốn đang run rẩy nhanh chóng ổn định, ba động hồn lực thoáng cái đã tĩnh lại, cảm giác đau đớn khiến người ta phát điên kia cũng dịu đi rất nhiều.

Viên Minh trong lòng thoáng thả lòng, nguyện lực nhiệt lưu của Thâu Thiên đỉnh quả nhiên chữa trị thần hồn bị thương rất hiệu quả, cửa ải khó khăn nhất đã qua.

Hắn hít sâu một hơi, gắng chống người khoanh chân ngồi dậy, tiếp tục bấm niệm pháp quyết quyết nhanh chóng.

Phân hồn vừa tách ra nhanh chóng ổn định, dung mạo Viên Minh bên trong quầng sáng càng trở nên rõ ràng hơn, đồng thời đã nối liền với lục thức ngũ giác của chủ hồn.

Sau tròn nửa ngày, Viên Minh mặt mày tái nhợt bước từ trong nhà ra, có điều trên mặt hắn lại lộ vẻ hưng phấn khó kìm nén.

Thi triển Liệt Hồn Hợp Đan quyết lần này vô cùng thuận lợi, hắn hiện tại tách ra được một phân hồn hoàn toàn đồng tâm, đặt nền móng vững chắc cho việc đột phá Nguyên Anh sau này.

Tả Khinh Huy theo hắn đi ra khỏi phòng, ánh mắt y linh động hữu thần, rõ ràng đã có phân hồn ở bên trong điều khiển.

Hồn này tuy đã ổn định nhưng vẫn cần khổ tu Minh Nguyệt quyết mới có thể triệt để vững chắc.

“Sau này liền nhờ ngươi.” Viên Minh nói với Tả Khinh Huy.

Hắn dự tính để cả Tả Khinh Huynh và phân hôn thứ ba ở lại đảo Trường Thanh, cỗ phân thân Tả Khinh Huy này tiềm lực không cao, tiếp tục mang theo cũng không có tác dụng gì lớn, chẳng bằng để lại bảo vệ cha mẹ.

Lấy tu vi Trúc Cơ kỳ của Tả Khinh Huy, cộng thêm phân hồn và một đống pháp khí, phù lục mà Viên Minh còn dư, đối mặt với tu sĩ Kết Đan kỳ cũng có thể ngăn cản được một khoảng thời gian ngắn, bảo hộ cha mẹ chắc chắn không vấn đề gì.

Ngoài ra phân hồn thứ ba này cũng cần thời gian tĩnh dưỡng, đảo Trường Thanh này đúng là một nơi thích hợp.

“Ngươi ta nhất thể đồng tâm, sao phải nói mấy lời này, chuyện nhị lão cứ giao cho ta là được.” Tả Khinh Huy nói một câu xong cả ngoài tỏa ánh sáng vàng, chui xuống đất.

Viên Minh nhắm mắt điều tức, thu nạp nguyện lực khôi phục thần hồn, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng bình thường lại.

Hắn đi ra ngoài phòng khách chính thấy cha mẹ đều đang ở đó, họ đã biết hắn sắp rời đi.

“Cha, mẹ, hài nhi bất hiếu, không thể ở lâu bầu bạn cùng hai người.” Viên Minh buồn bã nói.

“Nói mấy lời ngốc nghếch vậy làm gì, dù là chim non khi lớn rồi cũng muốn rời ổ bay lượn trời cao mênh mộng, Minh nhị con đã sáng tạo ra khoảng trời của riêng mình, ha có thể ở mãi bên cạnh hai người già cổ hủ chúng ta.” Viên Tộ Trùng nói.

“Minh nhi con ở đây chăm sóc chúng ta một năm, cả cha và mẹ đã rất thỏa mãn rồi, đi làm chuyện của mình đi, sau có thời gian về nhà là được.” Mẹ Viên Minh yêu thương vuốt vuốt tóc con trai, nói.

“Vâng, con sẽ tranh thủ thời gian nhanh chóng làm xong việc rồi trở về tiếp tục hầu hạ cha mẹ.” Viên Minh nói.

“Tốt, chúng ta chờ con sớm ngày trở về.” Mẹ Viên Minh mắt rưng rưng nói.

“Tả Khinh Huy kia là phân thân của con, ẩn thân ở nơi này, cha mẹ có việc gì cứ nói nó đi làm là được.” Viên Minh quỳ xuống dập đầu bái lạy cha mẹ một cái xong cả người nhoáng cái biến mất.

Viên Tộ Trùng và phu nhân trông mặt đất trống không, thần sắc tiêu điều.



Thành Long Vương.

Chỉ mới rời đi chưa tới một năm mà khi trở lại Viên Minh đã thấy trụ sở Bách Đan phương khác xa lúc trước.

Trước kia trụ sở chỉ là một tòa lầu cao tương tự khách sạn mà giờ đã trở thành một tòa lầu cao bốn tầng nằm sừng sững cạnh mặt đường, gạch xanh ngói lam, bề ngoài trang trí nhìn qua khá thanh lịch.

Ngay cả tường lầu, mái ngói trước kia cũng đã được cải tạo, dù vật liệu được dùng không tốt bằng những tòa lâu cao mới xây nhưng lại có ưu điểm là phong cách đồng nhất.

Tòa lầu mới có vẻ được dùng như chỗ đón khách hàng ngày, trên đại môn cao hơn trước có treo một tấm biển bằng gỗ Trinh Nam khảm tơ vàng. Ba chữ Bách Đan Phường trên tấm biển có vẻ là tác phẩm từ tay danh gia, lấy trình độ thư pháp của Viên Minh cũng không thấy có khiếm khuyết gì.

Khi hắn bước qua cánh cửa lại thấy bên trong lầu còn rộng hơn bên ngoài rất nhiều, bên trong bày biện cũng theo phong cách đơn giản thanh lịch, bên trên kệ hàng đặt rất nhiều bình đựng đan dược, bên ngoài mỗi bình sự đều có dấu vết ngọn lửa vờn quanh, cái này tuy không thể tăng dược lực lên nhưng sự thống nhất này lại khiến nơi bán đan được thêm phần đẳng cấp.

Bên trong cửa hàng, rất nhiều hỏa kế thân vận trường sam màu xanh, ngực thêu nhãn đan dược đi qua đi lại giữa những kệ hàng, hết chỉnh lý rồi sắp xếp, trông có vẻ rất bận rộn nhưng khi Viên Minh nhìn kỹ lại thì phát hiện tiệm hình như không nhiều khách lắm.

Bởi cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, Viên Minh cũng không kỳ vọng Bách Đan phương vừa gây dựng đã buôn bán phát đạt, nhưng dù gì cũng là hắn bỏ tiền ra, cửa hàng lớn như vậy mà lượng khách lại ít như vậy, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng.

Cùng lúc đó, hỏa kế trong tiệm cũng phát hiện có khách mới tới cửa, bọn họ đa phần là người mới nên không nhận ra Viên Minh, một người trong đó tiến tới nghênh đón.

Còn chưa kịp mở miệng, y đã thấy Viên Minh khoát tay áo tỏ vẻ như là muốn tự mình xem xét, bèn thức thời lui ra.

Nhưng khi Viên Minh muốn bước vào trang viên, bỗng phát hiện trang viên được bao phủ bởi một đạo trận pháp, phẩm cấp trận pháp này có vẻ không thấp, dù hắn có thể phá giải nhưng khó tránh khỏi sẽ kéo theo một hồi ầm ĩ.

Ngăn cách nơi tiếp khách với chỗ ở hằng ngày như vậy trái lại khiến Viên Minh âm thầm gật đầu, chỉ là khi nghĩ tới chuyện đây rõ ràng là địa bàn của mình, mới vắng bóng chưa tới một năm mà giờ ngay cả cửa cũng không vào được, hắn không khỏi gãi gãi mũi.

Đúng lúc này, Viên Minh bỗng thấy một thiếu nữ áo trắng từ sau cửa hàng đi ra, chính là Nhan Tư Tịnh.

Nàng bước vào trong tiệm, ngẩng đầu thấy Viên Minh, hai mắt liền sáng lên.

“Viên đạo hữu? Tỷ tỷ vừa rồi còn nói ngươi có lẽ mấy ngày sau sẽ trở lại, bảo ta ở trong tiệm chờ, không ngờ đúng luôn nè .” Nhan Tư Tịnh cười nói.

Viên Minh gật gật đầu: “Đúng là khéo thật, Tịch Ảnh đâu, nàng còn ở trong điền trang không?”

“Còn, Tịch Ảnh tỷ tỷ đang ở chỗ bế quan tu luyện, nàng cũng dặn, nếu ngươi trở về thì có thể trực tiếp tới tìm nàng.”

Nói đoạn, Nhan Tư Tịnh lấy từ trong túi trữ vật ra một tấm lệnh bài: “Viên đạo hữu, bốn tháng trước tỷ tỷ đặc biệt mua một bộ trận pháp để phòng hộ, tấm lệnh bài ra vào này ngươi nhớ cất kỹ.”

Viên Minh nhận lấy lệnh bài, sau đó liền cùng Nhan Tư Tịnh vừa đi vừa nói chuyện.

“Lượng khách trong tiệm có vẻ không đông lắm, lúc khai trương các ngươi không tuyên truyền sao?” Viên Minh hỏi.

Nhan Tư Tịnh nghe thế, có chút oan ức nói: “Tuyên truyền thì có, có điều trong thành Long Vương vốn đã có không ít cửa hàng đan dược, chúng ta mới đến, tài nguyên có hạn lại không đưa ra được đan dược đặc sắc gì, thực sự là không tạo được tiếng vang gì, tỷ tỷ cũng đang buồn rầu vì chuyện này.”

Viên Minh khẽ nhíu mày, theo lời Nhan Tư Tịnh nói, thị trường đan dược Đông Hải lớn như vậy, mở một cửa hàng mà không có gì đặc sắc, tuy có thể dựa vào những thủ đoạn khác để duy trì cân bằng thu chi, nhưng cũng rất khó để phát triển lớn mạnh hơn.

Tạm không nói tại sao Tịch Ảnh duy trì Bách Đan phường, cá nhân Viên Minh đã nhập cổ phần, tự nhiên cũng có kỳ vọng nhất định với nó, không thể cứ ngồi yên không đoái hoài gì tới được.

“Nhan đạo hữu, tiếp đây người sắp xếp một chút, tìm mấy nhân thủ có thể tin tưởng được, phải cơ linh chút nữa, không yêu cầu biết luyện đan nhưng tối thiểu cũng phải có chút kiến thức cơ bản, ta về sau sẽ dạy bọn họ cách chế linh hương, sau đó có thể bán cả linh hương cùng đan dược, cũng coi như là một nét đặc trưng.” Viên Minh nói.

Nhan Tư Tịnh như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, ghi nhớ mấy lời của Viên Minh xong liền vội vàng rời đi, vừa là để chuẩn bị sắp xếp nhân sự, cũng là muốn nói đề nghị của Viên Minh cho Nhan Tư Vận nghe.

Trong khi đó, Viên Minh đã nhanh chóng tới trước gian phòng Tịch Ảnh ở, đang định gõ cửa thì cánh cửa đã tự động mở ra, Tịch Ảnh đang ngồi cạnh bàn, hai mắt đang nhìn về hắn.

“Lâu rồi không gặp.” Viên Minh mỉm cười bước vào phòng, chỉ cảm thấy một làn hương dịu nhẹ xông vào mũi.

“Sắp xếp cho cha mẹ ổn thỏa cả rồi chứ?” Tịch Ảnh hỏi.

Viên Minh ngồi xuống cạnh bàn, tự rót cho mình một chén trà: “Ừm, chọn một đảo không thu hút gì mấy, còn để lại một phân hồn bảo vệ nơi đó, ngươi bên này thì sao, chúng ta hẳn là có thể đi lấy món linh tài kia rồi chứ?”

“Cũng sắp rồi, ngày mai là có thể khởi hành xuất phát.” Tịch Ảnh gật gật đầu.

“Vị trí cụ thể ở đâu?” Viên Minh thần sắc khẽ động, hỏi.

“Còn nhớ Phù Tang thần thụ được nhắc tới trong tin tình báo người xem lần trước không? Linh tài chúng ta cần chính là Hồng Tang tiên quả kết trân thần thụ, quả này chỗ nào cũng là bảo vạy, bất luận thịt quả, hạt, hay là cuống cũng đều có thể dùng làm vật liệu luyện chế đan dược Nguyên Anh kỳ, không những thế quả này ba trăm năm mới chín, mỗi lần lại chỉ kết hai mươi mốt trái, có thể nói là quý báu cực điểm.” Tịch Ảnh chậm rãi nói.

“Thần vật như vậy hẳn có không ít người tới tranh đoạt, chỉ sợ đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, xem ra muốn lấy được, nhất định phải bỏ chút sức rồi.” Viên Minh nhíu mày.

“Cái này cũng không hẳn, bởi Phù Tang thần thụ bị Phù Tang đảo chiếm cứ, trên đó lại có Kim Ô thủ hộ, những đảo khác muốn có cũng không thể dùng cách cưỡng đoạt, chỉ có thể thông qua trao đổi lợi ích để thu hoạch, cũng bởi thế Phù Tang đảo mới có thể phồn vinh hưng thịnh mấy ngàn năm.” Tịch Ảnh nói.

“Cách trao đổi thế nào? Nói nghe chút coi.” Viên Minh khẽ nhíu chân mày, hỏi.

“Hồng Tang tiên quả chung quy có hạn, dần dàn hình thành lệ, cứ cách mỗi ba trăm năm, khi Hồng Tang tiên quả chín muồi, Phù Tang đảo sẽ tổ chức đại hội tiên quả, triệu tập các đảo Đông Hải tham gia, trong đại hội thông qua rút thăm giao đấu, cuối cùng tìm ra mười sáu người đại diện cho các đảo, các đảo này đều sẽ đạt được một trái Hồng Tang, đương nhiên việc trao đổi lợi ích vẫn phải có, tranh chỉ là tranh tư cách thôi.” Tịch Ảnh giải thích.

Viên Minh như có điều suy nghĩ, gật gật đầu hỏi: “Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có thể đánh vào danh sách mười sáu người đứng đầu là được? Nhưng mà tham gia đại hội tiên quả hình như cần danh nghĩa hòn đảo, chúng ta phải lấy thân phận gì để tham gia? Cái nữa là tu sĩ Nguyên Anh có được tham gia thi đấu không?”

“Cái này ngươi tên tâm, đại hội tiên quả dù chỉ cho phép các đảo thuộc Đông Hải tham dự nhưng lại không yêu câu tuyển thủ lên đài phải là đệ tử dòng chính của đảo, ngoại trừ tu sĩ Nguyên Anh, các đảo đều có thể tùy ý điều động tu sĩ ra sân, chỉ có điều mỗi ngươi chỉ được đánh một trận, bất luận thắng thua thế nào, sau đó đều không thể lên sàn thi đấu thêm lần nữa.” Tịch Ảnh cười nói.

“Thế thì còn được.” Viên Minh thầm thở phào một hơi.
Bình Luận (0)
Comment