Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 457 - Chương 456: Giang Hồ Ngẫu Ngộ

Chương 456: Giang hồ ngẫu ngộ Chương 456: Giang hồ ngẫu ngộ

Trước mắt Viên Minh, mây tan sương tản, tầm mắt khoáng đạt.

Chỉ thấy bầu trời xanh thẳm trong suốt tựa như một khối bảo thạch màu xanh lam trong suốt nhất, đẹp đến nao lòng. Nơi chân trời phía xa xôi còn có một vầng mặt trời đỏ rực đang từ từ nhô lên, hào quang vạn trượng, chiếu rọi cả đất trời.

Viên Minh từng ngắm cảnh tượng mặt trời mọc phương đông không biết bao nhiêu nơi qua bao nhiêu lần, thế nhưng lần này đứng ở trên không trung Phù Tang đảo nhìn xuống càng thêm đồ sộ dị thường khiến hắn gần như ngừng thở.

Viên Minh nhanh chóng bình ổn lại tâm thần, nhìn thẳng tới.

Phía trên đám mây lửa, Phù Tang thần thụ đã hiển hiện toàn bộ hình dạng của mình. Lá cây xanh biếc, cành lá tươi tốt hình thành nên một mái che xanh biếc, rạng rỡ sáng rực dưới ánh mặt trời.

Trên đại thụ xanh biếc còn có một cái tổ chim khổng lồ lớn chừng một trăm trượng được xếp từ từng cành linh mộc đỏ thẫm chồng chất thành. Tổ chim tản ra chấn động thuộc tính Hỏa cực kỳ mãnh liệt khiến nhiệt độ xung quanh cao hơn không ít, tạo thành từng đợt sóng không khí vặn vẹo dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

"Linh mộc đỏ thẫm này chẳng lẽ là Phượng Tê mộc trong truyền thuyết?" Ánh mắt Viên Minh sáng ngời .

Phượng Tê mộc cũng là một trong những loại linh mộc trong truyền thuyết, nghe nói là linh mộc được Phượng Hoàng nghỉ lại bị nhiễm hỏa mộc mà thành. Không rõ yêu thú Kim Ô này từ đâu đến đây nghỉ ngơi ở Phù Tang mộc này nữa.

Tổ chim màu đỏ trống không, yêu thú Kim Ô đã đi đâu mất, không ở đây khiến Viên Minh cảm thấy hơi thất vọng.

Hắn đang định thu hồi thần thức rời khỏi không gian Thâu Thiên đỉnh thì chợt biến sắc mặt.

Lại có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đi tới thành Phù Tang, hơn nữa còn là tồn tại Nguyên Anh trung kỳ.

Người này không để ý tới lệnh cấm của Phù Tang đảo mà dùng độn thuật nhanh chóng tiến vào trong thành.

"Thủy độn thuật? Chẳng qua thi pháp tinh diệu thật, chẳng những có thể thủy độn ở nơi không có nước lại có thể thoáng một phát đi hơn mười dặm, lợi hại!" Viên Minh nhìn thấy quá trình người này thi pháp, không nhịn được mà tán thưởng.

Nam tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới tới này nhìn qua chỉ hơn bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, khí chất âm trầm, trên người quanh quẩn sát khí nặng nề, giữa khe mắt khép hờ còn tản ra ánh nhìn lạnh lẽo.

"Hẳn là tu sĩ săn yêu." tầm mắt của Viên Minh đã rộng rãi hơn xưa kia không ít. Người này sát khí nồng đậm như vậy, hiển nhiên giết chóc rất nhiều.

Người này vừa tiến vào Phù Tang đảo đã đi thẳng đến phường thị khu Ô Túc như muốn mua gì đó.

Viên Minh không miệt mài tìm hiểu sâu hơn, chỉ thu hồi thần thức đi ra khỏi không giản Thâu Thiên đỉnh.

Hắn điều tức một lúc lâu, sau đó đi ra khỏi dinh thự, cũng tiến về phường thị khu Ô Túc.

Đại hội tiên quả càng gần tới, càng có nhiều tu sĩ tràn vào thành Phù Tang. Trong phường thị cũng có thêm nhiều quầy hàng cho tán tu mua bán. Đồ bán buôn của tán tu rất lộn xộn, không có cửa hàng lớn bảo lãnh nên khó có thể định giá được, tìm được hàng tốt hay không còn tùy theo ánh mắt của mỗi tu sĩ nữa.

Viên Minh đi dạo qua các quầy hàng, tùy ý đảo qua các quầy, cũng phát hiện được vài linh vật linh tài có chất lượng tốt nhưng lại không phải là thứ hắn cần, có mua cũng không có lợi ích gì.

Hắn đi ngang qua một quầy hàng nữa, ánh mắt chợt ngừng lại.

Chủ nhân quầy hàng này là một lão nhân da ngăm đen có tu vi Trúc Cơ, ở trước mặt ông ta cũng chỉ bày chút ít linh dược bình thường, không nhiều loại nhưng mỗi loại lại không ít.

"Mấy bông hoa nhụy màu đỏ này bán thế nào?" Viên Minh thu liễm khí tức, tiến lên dò hỏi.

“Năm gốc ba mươi linh thạch." Ông lão duỗi bàn tay đen như nhuộm mực xòe ra năm ngón tay.

Viên Minh nghe vậy bèn quét mắt nhìn linh dược trên quầy hàng, sau đó gật đầu: "Được, ta lấy tất cả."

Lão nhân mừng rỡ, vội vàng lấy hộp gỗ ra đựng hết tất cả mấy đóa hoa nhụy đỏ lại, đưa tới trước mặt Viên Minh.

Bông hoa có nhụy màu đỏ này là một loại linh thảo trung giai có thể luyện chế ra đan dược chữa thương cho Trúc Cơ kỳ, chẳng qua khả năng sinh trưởng mạnh mẽ nên có giá rất rẻ.

Viên Minh nhìn thoáng qua các bông hoa sau đó trả linh thạch, quay người rời đi, chỉ còn lão nhân đang hưng phấn vì thoáng chốc đã bán được một lượng hàng lớn.

Viên Minh đi vào một góc tối không người mới nhanh chóng lấy ra hộp gỗ đựng bông hoa nhụy đỏ ra, cẩn thận cầm một đóa hoa màu đỏ nhỏ trong đó.

Nụ hoa nhỏ này vẫn còn chưa nở, màu nhạt hơn, ngửi không có mùi thơm, nhìn không có gì khác với mấy bông hoa khác. Nhưng khi Viên Minh cẩn thận gỡ cánh hoa bung ra, một mùi thơm trong veo như mùi cam quýt từ bên trong nhụy hoa đỏ tươi tản ra.

Viên Minh ngửi hương hoa, tinh thần chấn động, càng tin chắc mình mua được không phải hoa nhụy đỏ mà là Hồng Nhan hoa.

Bề ngoài của Hồng Nhan hoa giống hệt với hoa nhụy đỏ nhưng có mùi thơm nhàn nhạt, đường vân trên cành và lá cũng có điểm khác nhỏ, nếu không phải người sành hoa thì sẽ không phân biệt được chúng.

Mà so với hoa nhụy đỏ, Hồng Nhan hoa lại là tài liệu chính để luyện chế ra linh hương Ngu Mỹ Nhân. Viên Minh vốn định sau khi lấy được tiên quả sẽ tìm tòi thêm hoa này, không ngờ lại có thể mua được.

Viên Minh cất Hồng Nhan hoa đi, lòng càng thêm sảng khoái, quay người tiếp tục dạo quanh phường thị, lại chăm chú tìm tòi hơn lúc nãy không ít.

Nhưng vừa rời khỏi hẻm nhỏ vài bước, hắn khẽ biến sắc mặt, ngẩng đầu nhìn qua bên trái thấy có một tu sĩ Trúc Cơ đang cò kè mặc cả với một chủ quầy.

"Hai trăm linh thạch quá mắc, tuy rằng mảnh linh tài này của ông có linh tính thật, nhưng nhỏ như vậy căn bản không thể nào làm tài liệu chính để luyện chế ra pháp khí cả, dùng làm phụ liệu lại quá lãng phí, thật sự không đáng." Tu sĩ Trúc Cơ kia chỉ vào một mảnh vỡ nhỏ bằng lòng bàn tay trên quầy hàng, phàn nàn.

Nhìn qua y không có gì khác lạ, cũng thuộc loại người bình thường lẫn vào trong đống người sẽ không có ai để ý. Mà tu vi của y cũng là Trúc Cơ sơ kỳ, với Viên Minh mà nói không có bất kỳ đáng chú ý cả.

Chỉ là từ trên người y, Viên Minh cảm nhận được một khí tức quen thuộc như có như không, tựa hồ như cùng loại với một pháp quyết mà mình đang nắm giữ.

Hắn đang quan sát người kia thì y cũng tựa hồ nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu, vì vậy đã đối mắt với Viên Minh.

"Vị đạo hữu này, là có gì cần chỉ giáo chăng?" Trong ánh mắt Người kia mang theo đề phòng.

Viên Minh không trả lời, chỉ kỹ mặt mũi y. Dưới thần thức mạnh mẽ của mình, hắn đã dễ dàng nhìn thấu ngụy trang của người kia.

Nhìn gương mặt quen thuộc kia, hắn lại nửa cảm thán, nửa chế nhạo cười nói: "Không có chuyện gì to tát, chẳng qua cảm thấy các hạ khá giống với một vị bằng hữu hay khoác da hổ của ta mà thôi."

Nghe vậy, trong mắt nam nhân kia hiện lên một tia kinh ngạc, lặng lẽ chăm chú nhìn Viên Minh như nghĩ tới điều gì đó, rồi chợt trở nên kinh hỉ.

Để tránh phiền toái, Viên Minh đã dùng mặt nạ Huyết Cốt biến đổi dung mạo đi ra ngoài, chỉ là nhìn phản ứng người kia có thể đã thông qua lời hắn mà nhận ra thân phận của Viên Minh rồi.

"Ta vừa gặp đạo hữu đã cảm thấy quen thân, quanh đây có một quán trà, không bằng dời bước qua đó nói chuyện?" Viên Minh cười mời,

Người kia cười lớn một tiếng, quay người bỏ xuống hai trăm linh thạch, cầm mảnh tàn phiến kia lên đi cùng Viên Minh tới quán trà.

Rất nhanh, hai người đã ngồi xuống trong một gian phòng riêng, cùng dỡ bỏ lớp ngụy trang xuống, dùng mặt thật gặp người.

"Ha ha, Ô Lỗ huynh, thật sự lâu quá không gặp, không nghĩ tới ngươi cũng đã Kết Đan rồi, thật sự chúc mừng ngươi." Viên Minh cười nói.

Không sai, người này chính là Ô Lỗ cải trang thành, mà khí tức pháp quyết kia cũng chính là từ công pháp Tàng Nguyên thuật.

Hôm nay Ô Lỗ cũng thu pháp quyết lại, khí tức lộ rõ một thân Kết Đan.

"Haha, cùng vui cùng vui, nhờ Viên huynh cứu giúp trong mỏ quặng, ta mới có thể thoát thai hoán cốt. Hôm nay tuy nhập nhưng cũng chỉ là vừa vặn đuổi bước theo sau Kết Đan Viên huynh mà thôi."

Hai người nâng chung trà lên, lấy trà thay rượu mời nhau một ly.

"Năm đó lúc rời đi, ta từng nói sẽ có lúc gặp lại, không nghĩ tới quả thật còn vô tình gặp được Viên huynh ở Đông Hải này. Với thực lực Viên huynh hẳn là vì đại hội tiên quả mà đến à? Không biết Viên huynh có thân phận dự thi chưa? Nếu còn chưa tìm được hòn đảo nào phù hợp thì ta cũng có vài cách khác." Ô Lỗ nói.

"Đa tạ ý tốt của Ô Lỗ huynh. Chỉ là hôm nay ta đã cùng Hồng đảo kết minh, chuẩn bị dùng danh nghĩa bọn họ tham dự đại hội." Viên Minh từ chối đề nghị của Ô Lỗ.

"Hồng đảo? Ừ, vị Bích Thủy đảo chủ kia có chút thực lực, cũng không thích xung đột với ai. Mấu chốt nhất là nghe nói trên đảo không ít mỹ nhân, Viên huynh thật có diễm phúc a." Ô Lỗ tựa hồ biết về Hồng đảo không ít, nghe vậy lập tức cười ranh mãnh.

"Ô Lỗ huynh hiểu lầm ta rồi, ta há lại là kẻ tham sắc đẹp đâu? Chẳng qua trùng hợp có cửa này đi thôi. Không đề cập đến chuyện này, nghe ý ngươi thì hẳn cũng định tham gia đại hội tiên quả, không biết ngươi đại diện nhà ai tham chiến?" Viên Minh hỏi.

"Cũng giống Viên huynh, chỉ là một hòn đảo cấp hai tên là Huyết Yến đảo. Đến lúc đó nếu là gặp được, thỉnh Viên huynh hạ thủ lưu tình." Ô Lỗ cười khổ một tiếng, liên tục chắp tay.

"Ô Lỗ huynh cũng muốn lấy Hồng Tang tiên quả sao? Quả này ta có việc cần, không thể để lại được cho ngươi rồi." Viên Minh nhíu mày, có hơi khó nhọc nói.

"Ha ha, không sao, lần này ta cũng chỉ đến đây trải nghiệm xem thịnh hội tiên quả rầm rộ đến thế nào. Tuy rằng Hồng Tang tiên quả trân quý nhưng với ta lại không phải là không thể thiếu được, Viên huynh không cần quá suy nghĩ." Ô Lỗ khoát tay áo.

Viên Minh khe khẽ thở dài, lại rót chén trà, kính Ô Lỗ một ly." Nhưng là để ngươi thua thiệt rồi."

Hắn uống cạn chén trà, chợt nhớ đến một chuyện, liền hỏi: "Năm đó Ô Lỗ huynh từng nói bị gia tộc bức hiếp, hôm nay có còn bị quấy nhiễu? Có cần ta giúp một tay hay không?"

"Chuyện này thì không cần. Từ khi chạy trốn khỏi mỏ quặng cùa Quy Nguyên tông, vị Ngưu trưởng lão kia ra tay mấy lần muốn bắt ta lại, nhưng ta vẫn trốn thoát được. Đến lúc ta tấn thăng lên Kết Đan, định xếp đặt thiết kế giết chết lão thì đột nhiên lão ta lại mai danh ẩn tích. Có lẽ trong gia tộc đã xảy ra đại sự gì đó, cụ thể thì ta không biết. Hôm nay đã qua nhiều năm, ta cũng đã Kết Đan, lại ở Đông Hải, gia tộc không thể nào xuất động Nguyên Anh bắt ta được. Việc này coi như là xong rồi."
Bình Luận (0)
Comment