Chương 466: Không thèm giấu diếm
Chương 466: Không thèm giấu diếm
“Ha ha, Bích Thủy đạo hữu, quyền cước không có mắt. Nếu Lưu mỗ có chỗ nào đắc tội, xin đừng trách." Lưu đảo chủ nhếch miệng cười, ôm quyền nói.
“Vậy mong là Lưu đảo chủ thương hương tiếc ngọc, chớ có quá mức làm khó nô gia." Bích Thủy Nhu cúi người, ôn nhu nói.
Vừa nói, ánh mắt nàng chuyển chuyển, cùng với giọng nói nhu hòa khiến người ta nhìn qua không khỏi cảm thấy nhìn mà thương. Quả thật hoàn toàn trái ngược với trạng thái nàng gặp La Vạn Sơn vừa rồi.
Đây cũng không phải vì nàng có hảo cảm gì với vị Lưu đảo chủ này. Mà ngược lại, nàng thừa biết hai người Lưu đảo chủ cùng La Vạn Sơn đều là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cá mè một lứa như nhau, trong lòng chỉ cảm thấy chán ghét.
"Quả là hồ ly câu người, đáng tiếc lão tử không ăn chiêu này." Lưu đảo chủ cũng không khỏi thầm than một tiếng.
Gã tự thấy mình không giống với tên La Vạn Sơn ngu xuẩn kia, chưa bao giờ để mắt đến nữ nhân, đương nhiên cũng không có chuyện té ngã dưới tay nữ nhân, càng không có chuyện thương hương tiếc ngọc gì được. Chẳng qua gã cũng vô ý buông lỏng đề phòng vài phần.
“Mời.” Lưu đảo chủ giơ tay lên, nói.
Dứt lời, gã không đợi Bích Thủy Nhu ra tay trước mà nâng tay vỗ túi linh thú bên hông. Một luồng sáng bay ra hóa thành một con mãnh hổ toàn thân bao phủ một màn nước màu xanh.
Con thú này cao hơn một trượng, lông bóng mượt khẽ đung đưa trong không khí như thể như thể cả người nó đang chìm trong dòng nước. Còn chiếc đuôi cực dài phía sau như cọng cỏ dài lung lay bất định trong nước.
Lưu đảo chủ vung tay lên, con thủy lam mãnh hổ vọt phóng như bay lao về phía Bích Thủy Nhu, những nơi nó đi qua đều bị phủ một mảng sương mù mờ mịt, hơi nước nồng đậm cũng theo đó trào đến.
Đến gần khoảng một trượng, móng vuốt cực đại của nó đột nhiên chụp xuống. Lúc này lại có tiếng sóng nước réo cuồn cuộn vang lên.
Một đợt sóng sương mù ngưng kết ngay dưới móng vuốt nó, hóa thành một con sóng nước mang theo khí thế vỗ bờ đập xuống Bích Thủy Nhu.
Bích Thủy Nhu thấy vậy bèn vung tay lên, hào quang xanh biếc trong lòng bàn tay tuôn ra hóa thành một tầng vách ngăn vô hình chắn trước người mình, bị sóng nước kia đập trúng.
"Ầm!" một tiếng vang lớn, mảng lớn bọt nước tung tóe nổi lên bốn phía.
Sóng nước tan vỡ nhưng tầng vách chắn vô hình cũng rung chuyển, nổi lên từng gợn sóng, có một số chỗ còn như bị tan rã mất.
Lúc này móng vuốt mãnh hổ to lớn lại lần nữa theo sát tới, đánh tan tầng vách chắn, vọt thẳng về phía Bích Thủy Nhu.
Vẻ mặt Bích Thủy Nhu không thay đổi, ngược lại còn lộ vẻ kiều mị vui vẻ, cả người nàng như quỷ mị lách người đi. Móng vuốt mãnh hổ chỉ có thể chụp vào khoảng không.
Cùng lúc đó, ba luồng sáng màu đen phá không lao tới, hiện ra ba mũi dùi nhọn màu đen đâm thẳng vào đầu của thủy lam mãnh hổ.
Ánh sáng màu lam quanh thân mãnh hổ bùng lên khiến mũi dùi nhọn màu đen như đâm vào trong vũng lầy, tốc độ trở nên chậm chạp đi nhiều.
Ngay sau đó, mãnh hổ thu trảo của mình chụp xuống phía trước người nó, đánh tan toàn bộ mũi dùi nhọn màu đen.
Lưu đảo chủ ở phía xa nhìn thấy vậy, thầm ước tính thực lực của Bích Thủy Nhu, chỉ cảm thấy đối phương không thể yếu như vậy được.
Thế nhưng vào lúc này, lại có dị biến nảy sinh.
Trong hư không phía sau lưng gã chợt hiện lên một mảng sóng nước cuồn cuộn. Chính giữa là một luồng ánh sáng xanh biếc, rồi một con linh nga (con ngài, hoặc sâu bướm) có kích thước không thua kém gì với con Lưu Lan hổ của gã hiện ra, đột ngột xuất hiện giữa không trung.
Linh nga xòe hai cánh, khẽ vỗ vỗ. Những đường vân mờ ảo mỹ lệ bên cánh trái nó vậy mà lại ngưng tụ hóa thành một khuôn mặt nữ tử kiều diễm. Đường vân bên cánh phải lại có biến hóa kỳ lạ hơn, ngưng tụ thành hình ảnh một bộ xương trắng.
Hai cánh trái phải vừa vỗ lên, hình ảnh mỹ nữ đan xen với bạch cốt tạo nên một hình ảnh vừa quỷ dị lại kỳ lạ.
"Không tốt!" Trong lòng Lưu đảo chủ lập tức vang lên tiếng cảnh báo.
Gã căn bản không biết Bích Thủy Nhu đã thả ra linh thú từ lúc nào.
Vẻ mặt Lưu đảo chủ đầy ngưng trọng, chỉ thoáng nhìn qua hình ảnh giao thoa trên cánh của linh nga đã cảm thấy hoa mắt, ánh mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Gã vô thức nghĩ muốn triệu hồi Lưu Lan hổ về bảo vệ mình, nhưng lúc này linh nga kia lại đột ngột vỗ cánh.
Biến hóa lại chầm chậm xảy ra, khuôn mặt nữ tử kia lại càng trở nên sinh động hơn.
Trong thoáng chốc, hình ảnh một nữ tử mặc trường bào màu xanh nước biển từ trên cánh bướm ngài thoát ra, nhẹ nhàng phiêu phiêu đi về phía gã.
"Sư mẫu." vẻ mặt Lưu đảo chủ cứng đờ, thì thào lên tiếng.
Đó là nữ tử duy nhất mà gã từng thương yêu. Để có được nàng, gã đã không màng phản bội, sát hại sư phụ từng dạy dỗ gã nhiều năm. Chỉ là hết thảy đều là một tuồng kịch do chính nàng ta bày ra mà thôi.
Nàng cố tình dụ dỗ gã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, rồi lại liên hợp những người khác đuổi giết khiến gã phải chạy trốn ra ngoài hải ngoại.
Nhiều năm như vậy, nhưng khuôn mặt này xuất hiện trước mắt vẫn khiến Lưu đảo chủ khó có thể khiến mình không lâm vào ảo cảnh được.
Mọi người vây xem ở bên ngoài võ đài đương nhiên không nhìn thấy ảo giác gã nhìn thấy, chỉ thấy Lưu đảo chủ đứng ngây người, bất động tại chỗ. Mà con linh nga kỳ dị thì đang lơ lửng trên không trung trước mặt gã, không ngừng vung vẩy hai cánh, rải ra từng đợt bụi phấn màu xanh nhạt.
Bên kia, Lưu Lan hổ bên kia vẫn theo chỉ thị của chủ nhân, không ngừng truy kích Bích Thủy Nhu nhưng hiển nhiên đã rơi vào hạ phong.
Mọi người vây xem thấy tình cảnh như vậy, cảm thấy đại cục đã định. Chẳng qua tất cả đều bất ngờ không nghĩ tới Lưu Lan đảo lại bị đánh bại dễ dàng như vậy.
"Tên ngu xuẩn, lại để rơi vào huyễn thuật dễ dàng như vậy." La Vạn Sơn thấy vậy cũng không kìm được mà nổi giận mắng.
Bên kia, Tịch Ảnh tiến tới trước mặt Viên Minh hỏi: "Trước khi lên võ đài, ngươi nói gì với Bích Thủy Nhu vậy? Chẳng lẽ là chỉ đạo nàng giao chiến như thế nào sao?"
"Không có, ta chỉ nhắc nhở nàng chú ý một chút, cẩn thận Lưu Lan đảo sử dụng thủ đoạn bỉ ổi." Viên Minh lắc đầu nói.
"Ngươi phát hiện cái gì sao?" Tịch Ảnh nhíu mày hỏi.
Lúc trước nàng chỉ chú ý tới Phù Tang thần thụ ở nơi xa, ngược lại không để ý tới phía bên Lưu Lan đảo. Dù sao bọn người kia căn bản không lọt vào mắt của nàng, nên không đáng để tâm.
"Không có gì, chỉ là thấy La Vạn Sơn thân cận với gã nên nhắc nhở một câu mà thôi." Viên Minh lắc đầu nói ra.
Khi hai người đang nói chuyện thì trên võ đài, Bích Thủy Nhu đã quật ngã Lưu Lan hổ xuống đất, cả người bồng bềnh xông về phía Lưu đảo chủ đang lâm vào trong ảo cảnh.
Ngay khi tới gần gã chừng mười bước, hai tay Bích Thủy Nhu vận khởi pháp lực, song chưởng đột nhiên đánh thẳng về phía trước.
Chỉ thấy hai luồng sóng nước cao lớn, tuôn ra hào quang xanh biếc mãnh liệt, phóng thẳng về phía sau lưng Lưu đảo chủ.
Chỉ là sắp đánh tới mục tiêu, hai tròng mắt Lưu đảo chủ chợt nổi lên một tầng tơ máu. Rồi gã nhanh chóng thoát khỏi khống chế của huyễn thuật, quay người đánh ra một chưởng về phía sau.
Gã tung chưởng ra, đồng thời cũng có một tiểu ấn màu xanh sẫm được bọc trong tầng pháp lực màu xanh nước biển cũng theo đó đập tới Bích Thủy Nhu.
Ấn chương màu xanh sẫm trong màn pháp lực màu lam càng ngày càng lớn, đến khoảng giữa của hai người thì ấn đã biến lớn như cái đấu. Rồi nó tách mảng hào quang màu xanh bao quanh mình ra, đè ngược về phía Bích Thủy Nhu.
Cùng lúc đó, Lưu Lan hổ bị đánh bay đi lúc nãy cũng đã theo khống chế của Lưu đảo chủ, vọt ra phía sau lưng tập kích Bích Thủy Nhu.
Mắt thấy bị tiền hậu giáp kích sắp rơi vào hạ phong, Bích Thủy Nhu đã gần thua cuộc. Thế nhưng gương mặt nàng chợt lóe lên ý cười, cả người biến thành bọt nước tiêu tán đi mất.
Nháy mắt tiếp theo, Huyễn linh nga lại vỗ cánh. Bên trong đồ án xương khô trắng chợt có một bóng người tách ra, là bản thể của Bích Thủy Nhu. Nàng ta nhanh chóng vọt về phía Lưu đảo chủ đang toàn tâm toàn ý công kích lại huyễn tượng.
Người kia phát hiện ra dị thường thì đã không kịp trở tay, chỉ có thể vội vàng quay người, chưởng đối chưởng với Bích Thủy Nhu.
Bàn tay hai người vừa đụng vào nhau, lập tức có một lực cực mạnh xông tới đánh bay Lưu đảo chủ ra ngoài, đập vào cả Lưu Lan hổ đang vọt phóng lên phía sau lưng rồi cùng nhau văng ra ngoài. Rốt cuộc gã đã thua cuộc.
Mọi người ồn ào trầm trồ khen ngợi, còn Bích Thủy Nhu chỉ thi lễ quay người trở về quảng trưởng.
Khóe miệng Lưu đảo chủ tràn ra máu tươi, mang theo chút ít chật vật trở về vị trí của mình.
La Vạn Sơn nhìn thấy bộ dạng này của gã, nhịn không được mà khinh thường, nói: "Bại quá nhanh!"
Khóe miệng Lưu đảo chủ nhếch lên một nụ cười lạnh, tiện tay ném ra. Một chiếc bình nhỏ màu đen đã bị ném trở về phía gã.
La Vạn Sơn nhận lấy, chớp mắt phát giác được không đúng bèn vội mở bình ra, mới phát hiện bên trong đã rỗng tuếch, gương mặt gã vốn cứng đờ chợt hiện lên vẻ mừng rỡ: "Lưu huynh, đã được rồi?"
"Bớt nói nhiều lại, lúc nào đưa ta thù lao?" Lưu đảo chủ chẳng muốn nhiều lời với gã.
"Cho ta hai ngày, nghiệm chứng không sai sẽ chắc chắn sẽ khiến Lưu huynh thỏa mãn." La Vạn Sơn mừng rỡ đáp.
Bên kia, nhìn thấy Bích Thủy Nhu chiến thắng trở về, Tịch Ảnh lại nhìn lướt qua quảng trường, nói với Viên Minh: "Không nhìn, không nhìn, rất không thú vị."
Viên Minh suy nghĩ một chút, dù sao tất cả đảo phái nhân thủ ra ở ba vòng tỉ thí sẽ không lặp lại nên không có cơ hội quan sát đối thủ vòng tiếp theo, có xem tiếp cũng xác định không có ý nghĩa gì bèn gật đầu.
"Vậy hai vị rời đi trước đi, ta còn muốn nhìn một lát nữa." Bích Thủy Nhu nói ra.
Nàng khác hai người Viên Minh, còn muốn nhân cơ hội này quan sát thực lực của các đảo khác thế nào.
"Cũng được, vậy chúng ta đi trước." Viên Minh đứng dậy, đang muốn cùng Tịch Ảnh rời đi.
Nhưng vào lúc này, một trận chiến khác lại bắt đầu.
Nhìn thấy người trên võ đài, Viên Minh không khỏi sửng sốt, rồi mang đầy vui vẻ kéo Tịch Ảnh trở lại.
"Làm sao không đi?" Tịch Ảnh kinh ngạc hỏi.
"Nhìn thêm một trận." Viên Minh vừa cười vừa nói.
Tịch Ảnh theo tầm mắt hắn nhìn qua võ đài, chỉ thấy trên đó là một bà lão tóc trắng cùng một nam thanh niên. Người đầu không có gì đặc biệt, người sau lại có vài phần quen mắt nhưng nhìn một lát, nàng vẫn không nhớ ra được là ai.
Viên Minh tất nhiên là rõ ràng, nam thanh niên đại biểu cho Huyết Yến đảo xuất chiến không ai khác, mà là Ô Lỗ.
"Gia hỏa này to gan thật, ngay cả dung mạo cũng không đổi mà dám tới đây dự thi?" Viên Minh thầm suy nghĩ.
Nghĩ đến, lần này y không phải làm nhiệm vụ của gia tộc, hoặc nói không như lúc trước phải ẩn núp vào Huyết Yến đảo trộm lấy bí tịch tu luyện mà thật sự vì tiên quả mà đến.
Cho nên Ô Lỗ cũng không cần phải giấu giếm gì.
Đối thủ của Ô Lỗ cũng là một tu sĩ của hòn đảo cấp hai nhưng có thực lực yếu hơn y một khoảng lớn. Hai người giao thủ không tới mấy hiệp thì y đã ra tay đánh ra một kích nặng nề, đánh ngất đối thủ đi.
Thấy Ô Lỗ xuống đài, Viên Minh cũng không đi qua đó nhận biết nhau mà cùng Tịch Ảnh rời đi, quay về nơi ở.
Tỷ thí ngày đầu tiên một mực kéo dài đến chạng vạng tối mới có thể kết thúc toàn bộ.
Sau khi Bích Thủy Nhu từ hội trường trở về bèn liền trực tiếp tìm tới Viên Minh cùng Tịch Ảnh.
Tịch Ảnh vừa nhìn thấy trong mắt nàng mơ hồ còn mang theo sắc thái vui vẻ, liền lập tức đoán được nguyên do, cười nói: "Có phải đã có lịch đối chiến ngay mai rồi không?"