Chương 476: Mới tới ngoại hải
Chương 476: Mới tới ngoại hải
Thấy mười bảy người đã tiến vào trong trận pháp, Từ Phất mới lật tay lấy một tấm lệnh bài màu bạc ra, miệng lẩm bẩm. Lệnh bài màu bạc tản sáng ra một tầng sáng trắng.
“Tấm lệnh bài này…” Ánh mắt Viên Minh khẽ động.
Lệnh bài trong tay Từ Phất vậy mà lại giống hệt với tấm lệnh bài màu bạc của hắn, dù là ngoại hình hay chất liệu đều tương tự, kể cả những đường hoa văn phía bên trên lệnh bài. Chỉ là lệnh bài của Từ Phất lại không có được cảm giác xa xưa thần bí như tấm lệnh bài của hắn.
Ngón tay Từ Phất chỉ ra, lệnh bài bắn ra một luồng sáng bạc chui vào bên trong pháp trận truyền tống.
Truyền tống trận dâng lên một luồng sáng bạc, che kín hết tầm mắt của mọi người. Đám người Viên Minh cũng theo đó nhoáng lên rồi biến mất.
Lần đầu tiên Viên Minh truyền tống với khoảng cách xa như vậy, cả người hắn như rơi vào vực sâu không đáy, còn có cả một loại lực lượng không gian vặn vẹo như muốn xé rách cả hắn ra.
Vào lúc này, tấm lệnh bài màu bạc bên trong nhẫn trữ vật của Viên Minh đột nhiên động đậy như cắn nuốt thứ gì đó. Lực lượng xé rách quanh người hắn tăng vọt lên vài lần, tựa như muốn vò nát hắn trong hư không này.
Cường độ thân thể như Viên Minh mà còn cảm thấy không thể chịu nổi, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi.
Bên trong Chân Không điện thành Phù Tang, Từ Phất nhìn thấy cả đoàn người thuận lợi truyền tống đi rồi mới thở phào một hơi.
Ngay lúc này, tám cột đá màu bạc đột nhiên vang lên tiêng kêu ong ong, lực lượng không gian chứa đựng bên trong cột đá thoắt cái đã bị hút khô. Ánh sáng bạc bên trong truyền tống trận cũng bắt đầu hỗn loạn, đã có dấu hiệu sụp đổ.
“Làm sao lại vậy? lực không gian tích súc trong truyền tống trận này đủ để truyền tống cả đi và về, làm sao lại không đủ một lần truyền tống đi vậy?” Từ Phất trợn to mắt, khó tin nói.
Trên gương mặt Giả Tứ Phương đứng bên cạnh truyền tống trận cũng lóe lên vẻ kì lạ.
Gã dựa theo chỉ thị của Nghê Mục thay đổi chút ít chi tiết của truyền tống trận, chẳng lẽ điểm nhỏ ấy đã khiến truyền tống trận mất khống chế? Nếu những tu sĩ Kết Đan kỳ kia chết trong không gian loạn lưu này, vậy coi như kế hoạch của gã và Nghê Mục đã thành công cốc vô ích rồi.
Vào lúc này, Giả Tứ Phương đột ngột vung tay lên tế ra một lá cờ màu bạc, toàn lực thôi động, rót thêm một luồng ánh sáng bạc vào bên trong truyền tống trận.
Những người khác cũng đã kịp phản ứng, vội vàng lấy lá cờ màu bạc ra cố ổn định lại pháp trận, nhưng hiệu quả mang lại không tốt hơn.
Khóe mắt Từ Phất run rẩy, gã cắn răng lấy ra một khối tinh cầu màu bạc lớn chừng nắm đấm tay ném vào bên trong truyền tống trận.
Tinh cầu màu bạc này vừa chuẩn bị đụng đến pháp trận đã lập tức hòa tan ra thành chất lỏng, sau đó chui vào bên trong truyền tống trận, khiến cho trận pháp đang hỗn loạn lung tung nhanh chóng ổn định lại như cũ.
Đám người Viên Minh lúc trước còn trải qua cảm giác bị lực lượng không gian xé rách đến mức như không thể nào hít thở nổi, một khắc sau đã thấy thân thể nhẹ nhõm lại. Tiếp đó ánh mắt bọn họ hoa lên, rồi cả bọn đã thấy mình xuất hiện lại bên trong một gian thạch điện rồi.
Đoàn người nhũn mềm hai chân, tất cả đều ngồi phịch ra đất, mặt tái nhợt. chỉ có Thanh Đồng, Tuyết Giao, Hầu Tam Thông, Kim Vân tiên tử là như không có chuyện gì.
Viên Minh thấy vậy, miệng vẫn há to thở dốc nhưng trong lòng đã thầm cảm thấy kỳ quái.
Ba người Thanh Đồng có huyết mạch yêu tộc, nhục thân cứng cỏi hơn xa người thường thì cũng không nói làm gì nhưng Kim Vân tiên tử cũng không ảnh hưởng chút nào hay sao?
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Như thể bị hư không loạn lưu hút đi vậy!” Chẳng biết ai đó nói nhỏ một câu.
Những người khác nhao nhao gật đầu, trong lòng còn sợ hãi.
Kim Vân tiên tử cau chặt mày lại. Nàng không chỉ mới dùng truyền tống trận này đến hải ngoại một hai lần đầu, chỉ là chưa từng xuất hiện tình huống như vừa rồi qua.
Viên Minh cũng nghĩ ngợi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện bèn đưa thần thức chui vào bên trong nhẫn trữ vật.
Trong nhẫn trữ vật của hắn, mặt ngoài tấm lệnh bài màu bạc đã hiển hiện rõ một tầng ánh sáng bạc sáng ngời, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ tối tăm u ám trước kia.
“Quả nhiên là lệnh bài này giở trò quỷ…”
Viên Minh vận khởi pháp lực và thần thức dò xét lệnh bài màu bạc. Tầng sáng bạc bên trên lệnh bài lập lòe không thôi, không gian trong nhẫn trữ vật cũng theo đó mà lắc lư như thể tùy thời sẽ vỡ mất.
Viên Minh vội vàng ngừng dò xét lại, linh quang trên tấm lệnh bài màu bạc biến mất, không gian bên trong nhẫn trữ vật cũng khôi phục ổn định trở lại.
Lúc này có rất nhiều người nên phức tạp và bất tiện, hắn chuẩn bị để lát nữa hẵng tìm hiểu thêm.
Đoàn người điều tức một lát mới khôi phục lại được.
“Nghỉ ngơi ổn cả rồi chứ? Đi theo ta.” Một giọng nói vang lên, rồi một nam tử cao gầy chừng ba mươi mấy tuổi từ trong một góc điện hẻo lánh đi ra.
Viên Minh đã bình ổn, vừa tỉnh táo trở lại đã theo thói quen mà quan sát qua thạch điện trước mắt này. Lúc đó trong điện tuyệt đối không có người khác, vậy nam tử cao gầy này đã xuất hiện từ lúc nào? Vậy mà có thể hoàn toàn lừa gạt được linh giác của hắn?
Nam tử cao gầy mặc một bộ áo nho sam màu xanh, nhìn qua nhăn nhúm cáu bẩn như mấy năm rồi chưa từng giặt giũ qua, khăn đội đầu lệch qua một bên, tay cầm quạt nan đong đưa, chỉ là nan quạt đã gãy hơn phân nửa. Nhìn qua có thể thấy gã mang đầy một bộ tú tài lụi bại.
“Lữ sư thúc.” Kim Vân tiên tử lại tỏ vẻ vô cùng tôn kính với tú tài lụi bại này, nàng chỉnh đốn trang phục thi lễ.
“Lữ trưởng lão.” Hiển nhiên Thiên Bảo đạo nhân, Huyễn Linh Tử, Thổ Thắng cũng nhận ra người này, trên mặt cũng biểu lộ đầy vẻ cung kính.
Những người khác nhao nhao chào, còn khẽ nghị luận. Viên Minh mơ hồ nghe thấy có người nói mấy câu như “đại trưởng lão Lữ Trường Phong của Phù Tang đảo.”
Viên Minh điều khiển phân hồn thứ nhất lại lần nữa dùng thần thức cảm ứng qua, ánh mắt lập lòe.
Lữ Trường Phong này rõ ràng là một đại năng Nguyên Anh trung kỳ. Quả nhiên lúc trước hắn đoán không sai, thực lực bên trong Phù Tang đảo không chỉ đơn giản như mọi người nhìn thấy bên ngoài.
“Đi theo ta.” Lữ Trường Phong khoát tay chặn lại, tựa hồ có vẻ chán ghét những lễ nghi phiền phức này, tự mình bước về phía lối ra của thạch điện.
Đoàn người vội vàng đuổi theo sau, đi tới một lối ra dài thật dài phía trước, nhìn qua khá giống với ở Chân Không điện của thành Phù Tang.
Viên Minh mở rộng thần thức của phân hồn thứ nhất ra, nhanh chóng tra rõ được tình huống chung quanh thạch điện này.
Tòa truyền tống trận cũng nằm trong một tòa nhà có kiến trúc tứ giác như Chân Không điện, thông đạo cũng quanh co như vậy, chỉ khác là tấm bảng trên tòa nhà này viết ba chữ: Chân Hải điện.
Đoàn người đi qua thông đạo, nhanh chóng từ lối đi hầm ngầm này ra ngoài.
Đập vào tầm mắt của những người này là một hải đảo hoang vu, đá ngầm xám trắng trải khắp mọi nơi, không có lấy một cọng cây ngọn cỏ, càng không có lấy nửa điểm nhân khí. Nếu không phải Chân Hải điện còn đang ở giữa hòn đảo này thì mọi người đều chắc chắn rằng đây là một hòn đảo hoang không người rồi.
Cách không xa Chân Không điện là một tấm bia đá cao lớn sừng sững, với ba chữ lớn “Lưỡng Giới đảo”.
“Lưỡng Giới đảo… sau đảo này, là một thế giới khác sao? Cái tên này thật thú vị.” Viên Minh thầm nghĩ một tiếng.
Lưỡng Giới đảo cũng không lớn, từ đây nhìn ra xa chừng mấy dặm nữa đã thấy hải vực mênh mông vô tận, khí tức phô thiên cái địa ập vào mặt.
Bầu trời dày đặc mây đen, sấm chớp ì ùng, thỉnh thoảng lại có một tia sét thô to đánh xuống khiến mặt nước biển bị đánh văng tung tóe.
Trong biển là sóng lớn ngập trời. Nơi nơi đều là sóng cao tới hai mươi trượng, tiếng sóng dồn dập như tiếng sấm nổ vang khiến màng nhĩ của tất cả phải ong ong lên.
Lưỡng Giới đảo như có cấm chế, sóng lớn ngập trời kia chỉ quanh quẩn phía xa ngoài biển, mỗi khi có con sóng tiến gần bờ đều sẽ tự động tiêu tán hết.
“Nơi này chính là ngoại hải. Quả nhiên hoàn cảnh ác liệt thật, không biết nếu là thế giới hải ngoại thật sự thì còn thế nào nữa?” Viên Minh nhìn quanh bốn phương, không vẻ sợ hãi gì mà ngược lại còn thấy hứng thú.
Chẳng qua không phải ai cũng can đảm như hắn, mấy tu sĩ Kết Đan chưa bao giờ ra tới hải ngoại đã bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, mặt mày có vẻ hơi tái lại.
“Lớp trẻ bây giờ lá gan chỉ như thế thôi sao? Thế này mà đã sợ choáng váng rồi sao ha ha.” Lữ Trường Phong châm chọc nói.
Những người kia vừa thẹn vừa xấu hổ, vội vàng điều chỉnh lại mặt mày bình thản như cũ.
“Bộ dạng bây giờ còn tạm được. Đi theo ta, dẫn các ngươi đến lối vào bí cảnh.” Lữ Trường Phong bay lên không, hóa thành một luồng sáng trắng vọt về phía xa.
Mọi người theo sát ông ta, rất nhanh đã bỏ lại Lưỡng Giới đảo phía sau lưng.
Lúc đứng trên đảo đã có cấm chế ngăn cách nên không thấy gì, chỉ khi rời khỏi Lưỡng Giới đảo, đám người Viên Minh mới phát hiện ra thiên địa linh khí ở ngoại hải này vô cùng nồng đậm vượt xa linh mạch ở Phù Tang đảo, nhưng cũng phi thường cuồng loạn.
Nếu linh khí ở Phù Tang đảo là một con cừu non ngoan ngoãn thì linh khí nơi đây lại như một con tinh tinh nóng nảy vậy.
Có lẽ do linh khí cuồng loạn dị thường nên đã dẫn phát ra tình cảnh hủy thiên diệt địa ở nơi này. Cuồng phong phô thiên cái địa gào thét mà đến khiến chúng tu sĩ Kết Đan kỳ cảm thấy bản thân tựa hồ lục bình trôi nổi, độn quang hơi không để ý là ngay lập tức bị thổi lệch đi ngay.
“Trước kia ta từng nghe người ta nói hoàn cảnh ngoại hải ác liệt, tu sĩ Kết Đan kỳ cũng khó sống sót được. Lúc đó luôn cảm thấy họ nói ngoa, không nghĩ lại thật như vậy. Hiện tại ta thật sự bội phục những tu sĩ dám ra ngoài ngoại hải săn giết yêu.” Ô Lỗ tới gần Viên Minh, hạ thấp thanh âm nói.
“Nơi này đã là sát ngoài rìa ngoại hải, gần tới thế giới hải ngoại rồi. Những khu vực hải ngoại khác hẳn không thể nguy hiểm thế này.” Viên Minh nói.
Đoàn người gian nan đi tới, hơn nửa ngày sau cuối cùng cũng đến nơi, là một tòa hải đảo cỡ lớn rộng chừng trăm dặm.
Nửa ngày vừa rồi cũng không dễ dàng gì, mọi người đã phải trải qua các loại thiên tai như cuồng phong, giông bão, quỷ vụ…thậm chí còn bị một đám yêu thú cấp ba tập kích.
Yêu thú ngoại hải khác hẳn với những yêu thú bình thường mà Viên Minh từng gặp, chúng nó không có linh trí cao nhưng hung hãn không sợ chết, lại khát máu hiếu sát. Nếu không có Lữ Trường Phong che chở, chỉ sợ đã có người ngã xuống rồi.
Mọi người kiệt sức, vừa đáp xuống đất đã tự tìm một chỗ ngồi xuống khôi phục pháp lực.
Lữ Trường Phong không ngăn cản, chỉ phân phó mọi người sau nửa canh giờ sẽ tập hợp lại.
Viên Minh tiêu hao không ít pháp lực nên cũng tìm đến một tảng đá vuông vắn, ngồi xuống.
Ngoại hải có thiên địa linh khí nồng đậm, đáng tiếc dị thường cuồng loạn, khó luyện hóa hấp thu. Thông thường nếu cố gắng hấp thu mười phần, đôi khi sẽ thu hoạch được bốn năm phần.
Tính tổng thể ra thì hiệu suất tu luyện như vậy chỉ ngang với tu luyện trên Phù Tang đảo.
Viên Minh cũng không quá để ý, mở ra một đạo cấm chế phòng ngự quanh người rồi vận chuyển Cửu Nguyên quyết.
Không giống Lưỡng Giới đảo, bên trong đảo này xanh mướt tươi tốt, nồng đậm linh khí thuộc tính Mộc. Pháp lực của Viên Minh nhanh chóng khôi phục lại.
Trong lúc những người khác còn vận công thì Viên Minh tranh thủ lấy tấm lệnh bài màu bạc trong nhẫn trữ vật ra xem.
Có Lữ Trường Phong ở gần đó nên hắn cũng không dò xét kỹ càng, chỉ lén thu lệnh bài vào trong không gian của Thâu Thiên đỉnh, sau đó mới vận khởi pháp lực cùng thần thức rót vào trong lệnh bài.
Trên lệnh bài màu bạc không có cấm chế hay các loại phù văn nhưng khi pháp lực cùng thần thức rót vào, vầng sáng trên lệnh bài lại càng tỏa sáng hơn.
Đến khi lệnh bài tỏa sáng đến một mức nhất định, đột nhiên phần ánh sáng đó mở rộng ra hóa thành một màn sáng màu bạc vuông vức bao phủ toàn bộ tế đàn vào bên trong. Nhìn qua chính là kết giới màu bạc chỉ xuất hiện trong không gian phong kín trước kia.
Viên Minh mừng thầm, trước kia muốn triển khai kết giới màu bạc này hắn phải xây dựng ra một không gian phong kín trước, nên cũng gặp chút ít phiền toái.
Hiện giờ có thể tùy thời kích phát kết giới màu bạc, như vậy có thể dùng thuận tiện hơn nhiều.
Lệnh bài màu bạc không chỉ biến hóa như vậy, so sánh với trước kia, kết giới màu bạc này ngưng kết chân thật hơn nhiều, cũng ngăn cách triệt để không gian kết giới bên trong ra như thể tạo thành một không gian riêng biệt vậy