Chương 478: Đi vào bí cảnh
Chương 478: Đi vào bí cảnh
“Thứ nguy hiểm nhất trong bí cảnh này, là tinh vũ.” Lữ Trường Phong nói.
Thấy mọi người đều lộ ra vẻ khó hiểu, Lữ Trường Phong cũng không bất ngờ, chỉ hắng giọng rồi tiếp tục giải thích:
“Không ai biết tinh vũ hình thành thế nào, các ngươi chỉ cần xem như đó là mưa sao băng đi. Cứ một thời gian lại xuất hiện một lần. Mưa này không có chỗ trốn, dù bay lên trời cao hay là trốn vào lòng đất đều không trốn thoát, chỉ có thể dùng pháp bảo pháp khí hoặc pháp thuật phòng ngự ngạnh kháng. Trong đó dùng pháp bảo thuộc tính Tinh Thần có hiệu quả tốt nhất, trong ngọc giản đưa tới cho các ngươi trước đó cũng đã đề cập đến rồi.”
Lúc này mọi người mới chợt hiểu, khó trách Phù Tang đảo bảo bọn họ chuẩn bị thêm vài kiện pháp bảo tinh thần.
“Pháp bảo Tinh Thần vô cùng hiếm có, chưa chắc các ngươi mua được. Nơi này có Thiên Tinh Tráo phù lục bí chế của Phù Tang đảo, mỗi người được ban ba tấm dùng để chuẩn bị bất cứ tình huống nào.” Lữ Trường Phong lấy ra một xấp phù lục màu lam, phất tay ném ra, rơi xuống trước mặt đám người Viên Minh mỗi người ba tấm.
Mọi người nhìn nhau, cầm lấy phù chú cất đi.
“Lữ trưởng lão, còn nguy hiểm thứ hai là gì?” Long Trùng hỏi.
“Nguy hiểm thứ hai là Tinh Không thú. Thú này có thân thể do lực lượng sao trời ngưng tụ, không có nhược điểm của yêu thú tầm thường, cơ hồ không cách nào giết chết được. Các ngươi gặp phải, nếu chạy được thì chạy." Lữ Trường Phong nói.
“Nếu không chạy được thì sao?” Một thanh niên da ngăm đen như một người nông dân phàm tục chần chừ hỏi.
“Chạy không thoát được, thì chịu chết.” Lữ Trường Phong liếc mắt nhìn thanh niên da đen, thản nhiên nói.
Thanh niên da đen tái mặt, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi.
Người này đứng cạnh một nam một nữ khác, tuổi tác họ vẫn còn trẻ.
Người nam lưng đeo sọt đựng cá, vai vác cần câu, người nữ mặc áo xanh đội mũ hoa như thể một cô gái hái trà.
Hai người này rầu rĩ nhỏ giọng bàn bạc với thanh niên da đen kia, vậy mà đang thảo luận xem có nên từ bỏ chuyến đi vào bí cảnh này hay không.
“Ba tên nhát gan." Thanh Đồng xì một tiếng, lộ vẻ khinh thường.
Những người khác nhìn về phía ba người cũng mang đầy vẻ coi thường.
Từ tin tình báo của Nhan Tư Vận, Viên Minh có đọc qua tư liệu của ba người này. Người thanh niên da đen tên là Bách Lý Truy, nam tử ngư dân tên là Hoa Bình còn nữ tử hái trà tên là Chung Linh, đều xuất thân từ ba hòn đảo cấp một là Hồng Diệp đảo, Vạn Hoa đảo, Dục Trúc đảo.
Tuy rằng ba đảo Hồng Diệp, Vạn Hoa, Dục Trúc đều là hòn đảo cấp một nhưng lại nằm hạng chót trong danh sách các đảo cấp một, cũng không giỏi chiến đấu mà chỉ tinh thông những kỹ nghệ phụ trợ như pháp trận, phù lục, trồng linh thảo...
Ba đảo này cũng biết thực lực của mình nhỏ yếu cho nên hành sự cũng vô cùng giữ mình. Thậm chí nếu không phải mua bán thiết yếu thì bọn họ cũng sẽ không ra ngoài hòn đảo của mình, càng không tham dự tranh đấu giữa các đảo ở Đông Hải nên thường xuyên bị các hòn đảo cấp một khác châm chọc là “Ba đảo co đầu rút cổ.”
Viên Minh không có thành kiến như những người khác, thậm chí còn có chút tán thưởng với phong cách làm việc vững vàng của ba người Bách Lý Truy. Nếu hắn không có bảo vật nghịch thiên như Thâu Thiên đỉnh thì cũng sẽ chọn lùi bước trở về rồi.
“Nếu lúc này muốn từ bỏ, chỉ cần ra ngoài điện chờ là được.” Lữ Trường Phong bình thản nói.
Ba người Bách Lý Truy đưa mắt trao đổi với nhau, cuối cùng vẫn lưu lại.
Bốn người Lữ Trường Phong thấy vậy mới riêng phần mình lấy ra một khay ngọc màu trắng, bắt đầu thi pháp.
Hư không xung quanh cánh cổng ánh sáng hiện ra vô số linh văn màu trắng trói chặt cánh cổng ánh sáng lại, hình thành nên một pháp trận phong ấn.
Bốn người Lữ Trường Phong thi pháp xong, linh văn phong ấn pháp trận nhanh chóng tiêu tán lộ ra một cánh cổng ánh sáng.
Một lực lượng khổng lồ từ bên trong cánh cửa bộc phát ra khiến toàn bộ đại điện rung chuyển, thiên địa linh khí phụ cận hoàn toàn trở nên cuồng loạn, hình thành nên từng vòng xoáy linh khí khổng lồ.
Ba hư ảnh ngọn núi một đỏ, một trắng, một vàng từ trong cảnh cửa ánh sáng lóe lên, nhanh chóng biến lớn hơn, bay lên khỏi mặt đất.
“Đây chính là dị tượng Tam Tiên đảo..." Viên Minh cau mày lại.
Ô Lỗ nhìn chằm chằm vào hư ảnh của ba ngọn núi, khuôn mặt xẹt qua một tia kích động, nắm tay lặng lẽ nắm chặt lại.
Những người khác cũng nhìn chằm chằm vào hư ảnh của ngọn núi với đủ thần sắc khác nhau.
“Nhanh, hư ảnh Linh Sơn bộc phát càng lúc càng nhanh, không thể để nó hoàn toàn hiện ra được.” Lữ Trường Phong khẽ quát một tiếng, nhanh chóng bấm quyết.
Ba người còn lại cũng tương tự, nhanh chóng rót đại lượng pháp lực vào trong khay ngọc.
Bốn khay ngọc màu trắng bắn ra bốn cột sáng trắng, hóa thành bốn bàn tay lớn nắm lấy hai bên cánh cửa ánh sáng, ra sức kéo ra.
Hắc ám âm trầm lộ ra khỏi khe cửa, chậm rãi xuất hiện bên trong cánh cửa ánh sáng kia như thể là một thế giới khác vậy.
Bốn người Lữ Trường Phong toàn lực thúc dục khay ngọc, cánh cửa ánh sáng đã được kéo mở toang, hiện ra một lối đi đen kịt sâu không thấy đáy.
“Mau đi vào, ba mươi ngày nữa chúng ta sẽ lại mở cánh cửa vào bí cảnh này đón các ngươi đi ra, có thể thu được bao nhiêu bảo vật còn dựa vào tạo hóa của các ngươi!” Lữ Trường Phong nói.
Mười bảy người trong điện nghe vậy không dám chậm trễ, vội vàng vọt vào bên trong thông đạo đen kịt kia.
Khi người cuối cùng bước vào, bốn người Lữ Trường Phong mới ngừng thi pháp, cái cửa ánh sáng ầm ầm khép lại.
Bốn người nhanh chóng thúc giục khay ngọc, trận pháp phong ấn lại xuất hiện phong ấn cánh cửa ánh sáng lại như ban đầu.
Hư ảnh ngọn núi đã lộ phần đỉnh ra khỏi mặt hồ gầm gừ không cam lòng, chậm rãi tiêu tán đi.
Bốn người Lữ Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt đều hơi trắng bệch, tựa hồ thi pháp trong chốc lát này cũng đã khiến nguyên khí của bọn họ đại thương.
Bốn người cũng không rời đi mà chỉ khoanh chân ngồi xuống trong đại điện, khôi phục nguyên khí.
...
Ngoài biển khơi cách đó mấy vạn dặm, có một chiếc phi chu màu lam dài hơn mười trượng đang lơ lửng ở tầng trời thấp, toàn thân phi chu chạm khắc vô số hình ảnh ngôi sao, tản mát ra hào quang lấp lánh bao bọc lấy phi chu.
Yêu thú quanh phi chu chừng trăm dặm như cảm ứng được uy áp khủng bố của phi chu mà hoảng sợ tới mức chạy trốn tứ tán.
Sóng biển cao ngút, bầu trời dày đặc mây đen, thỉnh thoảng rơi xuống từng đạo sấm sét thô to.
Nhưng bất kể sóng biển hay là sấm sét đều không đụng đến chiếc phi chu màu lam, tất cả đã bị ngăn trở ở phía xa rồi. Phi chu màu lam vững chắc như núi, như thể trời đất có sụp đổ cũng không bị ảnh hưởng gì.
Trong một gian phòng nào đó bên trong phi chu, có một đại hán khôi ngô cao tám thước, râu dưới cằm như kiếm, từng sợi tán loạn cứng cỏi. Hai mắt to như chuông đồng, uy vũ như hổ, trong tay còn đang nắn vuốt một viên tinh cầu màu trắng to bằng nắm tay.
Tinh cầu lập lòe tinh quang ẩn hiện hư ảnh ba ngọn núi màu đỏ, trắng và vàng.
“Quả nhiên Tam Tiên đảo đã xuất thế, không uổng công chúng ta tìm kiếm nhiều năm nay.” Đại hán này cười khằng khặc quái dị. Tiếng cười như xuyên thủng mây trời, khiến hư không quang đó phải ông ông vang vọng.
Đứng đối diện đại hán là ba người, một thiếu niên đứng bên trái có đôi lông mày trắng phau, con mắt cũng trắng như tuyết, toàn thân tản ra hàn ý lạnh thấu tim.
Đứng giữa là một trung niên tóc đỏ, tay cầm quải trượng đỏ như máu, hai mắt ẩn hiện huyết quang, quanh người bao phủ sát khí nồng đậm như hóa thành thực chất, hình thành nên một luồng gió đen xoay quanh người y.
Đứng bên phải là một mỹ phụ cao gầy, tóc tím mắt tím, thoạt nhìn dung mạo khá đẹp. Chỉ là trên mặt nàng ta đã đeo một chiếc mặt nạ bạc che đi nửa phần khuôn mặt bên trái.
“Xem ra tin tình báo của Giả Tứ Phương vẫn có phần chính xác, không uổng công chúng ta tiêu phí lượng tinh thần lực góp nhặt mấy chục năm đưa gã đến nội hải này.” Mỹ phụ tóc tím cười nói, giọng nói trong trẻo dễ nghe như tiếng nước suối chảy qua.
“Tiếp theo nên làm gì bây giờ? Theo như tin gã truyền về thì muốn vào Tam Tiên đảo cũng không dễ dàng.” Người đàn ông trung niên tóc đỏ hỏi.
“Căn cứ vào cảm ứng của Địa Mạch châu thì Tam Tiên đảo nằm ở hướng Tây Bắc, cứ tìm đến đó đã rồi tính sau.” Đại hán khôi ngô nói.
Chiếc phi chu màu lam chuyển hướng, hóa thành một luồng ánh sáng vọt thẳng về hướng Tây Bắc.
...
Đám người Viên Minh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm như cả người rơi vào vực sâu không đáy, rồi rất nhanh lại khôi phục quang minh thì đã thấy mình xuất hiện trong một không gian kỳ dị.
Bầu trời xanh thẳm nhìn qua tương tự với bên ngoài, chỉ là có vô số ngôi sao đang lơ lửng, mỗi ngôi sao đều lớn hơn bên ngoài mấy lần, ánh sao còn chiếu sáng hơn nửa bầu trời.
Phía dưới bầu trời là vực sâu tối om không thấy đáy, nhìn qua phải rùng mình.
Giữa nơi sáng tối giao nhau là từng khối đại lục lơ lửng, lớn thì kéo dài ngút mắt nhìn không thấy biên giới, nhỏ thì chỉ có mấy dặm. Lúc này đoàn người đang đứng trên một mảnh đất rộng chừng mười dặm.
Không gian này có thiên địa linh khí dị thường nồng đậm không thua kém bên ngoài, hơn nữa thiên địa linh khí lại ôn thuận không cuồng loạn táo bạo như ở thế giới bên ngoài.
Tuy rằng khối đại lục mà mọi người đang đứng không lớn nhưng cũng mọc đầy các loại cây cối hoa cỏ, bừng bừng sinh cơ. Đáng tiếc ở đây lại không xuất hiện linh tài. Những khối đại lục nơi xa cũng là một mảnh tươi tốt xanh um, tràn ngập sức sống như vậy.
Những người tiến vào đây đều là kẻ kiệt xuất của hòn đảo mình, coi như có kiến thức rộng rãi, nhưng đối mặt với thế giới kỳ dị như vậy cũng không khỏi ngây người, phải một hồi lâu mới khôi phục bình tĩnh.
“Chư vị, tiếp theo chúng ta phải ở trong này ba mươi ngày. Trong bí cảnh nguy cơ trùng trùng, chỉ sợ không chỉ có hai loại nguy hiểm mà Lữ trưởng lão nhắc tới. Chúng ta mới đến, không bằng đi cùng nhau, đến khi quen thuộc tình huống bí cảnh rồi thì hãy tách nhau ra, được không?” Một giọng nói sảng khoái vang lên, là Huyễn Linh Tử bước ra khỏi đám đông đề nghị với mọi người.
Những người khác đều tỏ vẻ khác nhau nhưng vẫn chưa người nào lên tiếng.
“Ý tốt của Huyễn Linh đạo hữu, bần đạo sẽ ghi nhớ. Chỉ là trước giờ bần đạo chỉ quen độc lai độc vãng, sẽ không tham dự cùng các ngươi.” Thiên Bảo đạo nhân cười khẽ một tiếng, chắp tay với Huyễn Linh Tử rồi hóa thành một đạo kim quang vọt về phía xa xa.
Kim Vân tiên tử hóa thành một đạo cầu vồng màu đỏ rời đi, còn không thèm để lại một lời.
“Huyễn Linh đạo hữu, mỗ gia cũng đi trước vậy.” Thổ Thắng cũng ha hả cười. Thân thể mập mạp hóa thành một luồng khói dày đặc màu vàng, chui xuống đất, biến mất.
Huyễn Linh Tử thấy vậy, mặt đã đầy khó coi.
Những người khác vốn không hứng thú với lời đề nghị của Huyễn Linh Tử, chỉ là còn e ngại uy thế Không Linh đảo nên không dám công khai phản đối. Hiện tại đã có Kim Vân tiên tử, Thiên Bảo đạo nhân dẫn đầu, lúc này cả bọn mới bắt đầu phân tán đi.
Trong chốc lát, nơi đây chỉ còn lại một mình Huyễn Linh Tử.
“Tầm nhìn hạn hẹp, cho là bản nhân cần các ngươi trợ giúp mới thành công được sao? Các ngươi chờ đấy mà xem!” Huyễn Linh Tử hừ lạnh một tiếng, dậm chân hóa thành một luồng sáng trắng bay đi xa.
Phía sau một tảng đá lớn cách đó vài dặm, bốn người Viên Minh, Long Trùng, Khung Vân cùng với Ô Lỗ cải trang đi ra ngoài.
“Mấy người trên đảo cấp một này có vẻ như đang mưu đồ gì đó.” Ô Lỗ nhìn về phía độn quang của Huyễn Linh Tử, ánh mắt lóe lên.
“Mặc kệ bọn họ đấu đá thế nào, đều không liên quan đến ngươi và ta. Vẫn nên nhanh chóng tầm bảo đi. Nơi này linh khí nồng đậm nhất định có không ít thiên tài địa bảo, không thể uổng công chuyến này được.” Viên Minh nhìn mấy khối lục địa xa xôi.
“Long đạo hữu, Khung đạo hữu, chúng ta từ biệt vậy.” Viên Minh chào hỏi hai người Long Trùng, xoay người định rời đi.
“Viên đạo hữu chờ một chút, lời của Huyễn Linh Tử vừa rồi có lẽ có ý đồ riêng nhưng cũng có vài phần hợp lý. Bí cảnh này quỷ dị khó lường, hành động một mình thật sự nguy hiểm, ba người chúng ta cùng đồng hành thế nào? Như vậy càng ổn thỏa một chút." Long Trùng đột nhiên đề nghị.