Chương 494: Bộc phát
Chương 494: Bộc phát
Dưới ánh nhìn chăm chú của ba người Viên Minh, mặt hồ dung nham chợt phồng lên tạo thành một bong bóng khổng lồ.
Trong bong bóng đó là một con cá sấu cực lớn, hai mắt lóe sáng màu vàng sậm, toàn thân tản ra khí tức khủng bố vượt xa các con hỏa ngạc khác. Chỉ là khí tức của nó lại có vẻ bất ổn.
“Hỏa Ngạc vương cấp bốn! Chỗ này nó chiếm địa lợi, tu sĩ Nguyên Anh chưa chắc là đối thủ của nó, mau rút lui!” Thiên Bảo đạo nhân lập tức tế ra Thanh Diệp phi toa, bay ngược ra ngoài.
Kim Vân tiên tử cũng trở nên ngưng trọng, tay vỗ nhẹ linh điểu dưới thân, hóa thành một luồng kim quang vọt lên bờ.
Tuy rằng Thổ Thắng bị trọng thương nhưng vẫn không mất đi năng lực hành động. Y gắng gượng lướt người đi tới một tảng nham thạch cách đó không xa.
Ánh mắt Viên Minh lóe lên, cũng mang theo Lôi Vũ dùng phi độn chạy trốn. Chỉ là động tác của hắn chậm hơn người khác vài tích tắc.
Hai mắt Hỏa Ngạc vương cơ hồ như rực lửa. Nó vừa mới trùng kích bình cảnh cấp bốn trung giai ở sào huyệt dưới đáy hồ, không ngờ đám tu sĩ nhân tộc chết tiệt này lại đột nhiên đột kích khiến nó sắp thành lại bại mất, còn cướp đi cả hơn phân nửa Địa Tâm Hỏa liên nữa.
Không giết sạch đám người này, lửa giận trong lòng nó sẽ không tiêu biến được.
Hỏa Ngạc vương há mồm phun ra một hạt châu đang bốc cháy đỏ rực, một luồng sóng nhiệt cực nóng quét ra ngoài. Hạt châu như thể một mặt trời nhỏ rơi xuống phàm trần, chui vào sâu trong hồ dung nham.
Ầm!
Nhiệt độ nóng rực giữa hồ trong nháy mắt lại vọt tăng thêm vài lần, thiên địa linh khí sôi trào lên khiến các loại khí tức bắt đầu dao động kịch liệt, khuấy loạn toàn bộ mặt hồ.
Hỏa Ngạc vương quẫy đuôi, một nửa hồ dung nham cuộn trào lên hình thành một con sóng lớn ngập trời chụp xuống bốn người đang ở giữa hồ.
“Tốt, quả là cầu được ước thấy mà!” Viên Minh thầm mừng rỡ, trên mặt lại làm ra vẻ sợ hãi không ngừng trốn chạy.
Hàn khí trên tay hắn lại bùng lên, một mảng băng tinh trắng cực lớn lại đột ngột xuất hiện, chớp mắt đã ngưng tụ thành một quả cầu băng bao phủ lấy người hắn vào bên trong.
Sắc mặt Thổ Thắng tái nhợt. May mắn là y đã bay được tới tảng nham thạch màu đen, cả người theo đó nhoáng lên rồi dung nhập vào bên trong nham thạch, biến mất không còn thấy gì nữa.
Kim Vân tiên tử cùng Thiên Bảo đạo nhân cũng cả kinh, vội vàng tăng tốc độ độn tốc của mình lên.
Nhưng mà phạm vi công kích của Hỏa Ngạc vương rất rộng, tuy rằng hai người đã dốc toàn lực chạy trốn nhưng vẫn bị con sóng dung ngam ngập trời chụp xuống.
Viên Minh cũng bị dung nham nuốt chửng, cuốn xuống đáy hồ.
Bị nham tương cực nóng xung quanh công kích, quả cầu băng màu trắng không ngừng bị hòa tan. Chẳng qua hàn bằng do Hàn Nguyệt giới ngưng tụ ra vô cùng cứng rắn, lại ẩn chứa hàn khí kinh người, hơn nữa Viên Minh cũng không ngừng rót hàn khí vào nên tốc độ hòa tan cũng không quá nhanh.
“Cuối cùng cũng có thể buông tay buông chân được!” Viên Minh khởi động bả vai, thúc giục Hàn Nguyệt giới bắn ra một luồng hàn quang màu trắng chống lại dung nham ăn mòn, đồng thời yên lặng mở Tu La Phệ Huyết đồ ra.
Hồng Lăng và Huyết Ảnh bắn ra, chui vào bên trong hồ dung nham.
Hỏa Ngạc vương quẫy động tứ chi, nhanh chóng vọt vào trong dung nham, nhắm thẳng hướng Kim Vân tiên tử bị đánh xuống đáy hồ, khí tức của nó lại ẩn nấp đi hoàn toàn không hiển lộ ra ngoài chút nào.
Sắc mặt Kim Vân tiên tử hơi tái nhợt nhưng nhìn khí tức, có lẽ cũng không bị thương.
Hỏa vân xung quanh nàng nồng đậm gấp mấy lần, đơn giản ngăn cản dung nham nóng bỏng ở bên ngoài. Nàng ta đang điều khiển kim sắc linh điểu bay lên trên, hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm đang đến gần.
Trong chớp mắt Hỏa Ngạc vương đã tiến đến cách Kim Vân tiên tử chỉ khoảng mấy trượng, há miệng to đỏ ngòm cắn mạnh xuống.
Linh điểu dưới chân Kim Vân tiên tử hoảng sợ kêu váng lên, lúc này nàng ta mới phát hiện nguy hiểm ngay sát sau lưng, mặt mày biến sắc.
Vào lúc này, lại có một cái bóng đỏ vọt tới bên cạnh nàng. Là một nữ tử mặc áo đỏ!
Người này nhìn qua không triển khai bất luận thủ đoạn gì hộ thân cả nhưng dường như không bị ảnh hưởng của nham tương cực nóng chút nào. Nàng ta đưa tay khẽ chụp xuống.
Cả người Hỏa Ngạc vương cứng ngắc lại như thể bị một tấm lưới vô hình trói chặt, hàm răng nhọn như cự kiếm chợt ngừng lại phía sau lưng Kim Vân tiên tử chừng một thước.
Kim Vân tiên tử hoảng hốt, vội nhìn qua nữ tử áo đỏ một cái rồi tiếp tục bay lên trên cao.
Hỏa Ngạc vương vừa kinh vừa sợ, đưa hai chân trước chụp vào tấm lưới vô hình quanh người như muốn xé nát nó đi. Nhưng mà chân trước của nó như bị dính chặt vào tấm lưới, cả người như thể con ruồi rơi vào mạng nhện không thể nào động đậy nổi, một thân đầy sức mạnh vậy mà lại không có chỗ thi triển ra.
Một đám huyết vân từ một bên khác phóng tới, bao phủ Hỏa Ngạc vương lẫn tấm lưới lớn vào bên trong.
“Khí huyết thật là nồng đậm! Ha ha, rốt cuộc hôm nay cũng đã được uống thoải mái rồi!” Chín cái bóng đỏ tươi từ trong đám huyết vân bắn ra, phát ra tiếng cười khằng khặc quái dị chui vào bên trong cơ thể Hỏa Ngạc vương.
Hỏa Ngạc vương lạnh dần xuống, khí lực tiêu tán cực nhanh, vong hồn tán đi, ngoài thân nó cũng dâng lên một quầng lửa đỏ thẫm, dung nham phụ cận nhanh chóng sôi trào cuồn cuộn.
Kim Vân tiên tử bay ra khỏi hồ nước, lướt bay cao lên không trung. Sau khi đã né tránh ổn thỏa mới dám quay người nhìn lại.
Dung nham trên mặt hồ lại cuồn cuộn trào lên, con sóng dung nham mang theo ngọn lửa cao mấy chục trượng lại dâng lên, kịch liệt va chạm vào nhau.
Bên trong lòng hồ dung nham sôi trào đó còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng ma ảnh huyết hồng đang kịch đấu với Hỏa Ngạc vương, khí tức tản ra kinh người vượt xa cấp độ Kết Đan.
“Nữ tử áo đỏ kia hẳn là tồn tại Nguyên Anh kỳ. Chỉ là tu sĩ Nguyên Anh kỳ không thể tiến vào bí cảnh này được kia mà?” Kim Vân tiên tử cau mày.
Trong lúc suy tư, nàng ta cũng không ngừng nghỉ mà tiếp tục bỏ chạy ra xa hơn.
Dưới con sóng dung nham cực lớn lại đột ngột sinh ra một mảng ánh sáng đỏ rực, màu sắc đỏ sẫm đậm màu hơn cả dòng dung nham, như thể trong đó còn đổ thêm huyết tương đậm đặc vào.
Nhưng đến khi sóng lớn đi qua, ánh sáng đỏ sẫm kia cũng đột ngột biến mất như chưa hề xuất hiện qua.
Cùng biến mất, còn có cả Hỏa Ngạc vương cấp bốn nữa.
Kim Vân tiên tử nhanh như chớp vọt tới rìa ngoài mặt hồ, đáp xuống một mỏm nham thạch dựng cao.
Long Trùng, Thanh Đồng và những người kiềm chế hỏa ngạc khác thấy tình huống không ổn, cũng đều rút về.
Mấy con hỏa ngạc không đuổi theo bọn họ mà đều nhào cả vào trung tâm hồ dung nham, trong mắt chúng nó còn mang theo cả kinh hãi.
Lúc này bên trong lòng hồ dung nham lại xuất hiện luồng ánh sáng đỏ thẫm, mười mấy con hỏa ngạc đột ngột chìm xuống đáy hồ như thể bị thứ gì đó kéo xuống.
Một khắc sau, huyết quang đỏ thẫm lại đột ngột biến mất.
Đám người đứng bên bờ hồ nhìn thấy cảnh này mà toát mồ hôi lạnh. Mấy con hỏa ngạc này ở trong hồ dung nham đã tính là chiếm hết thảy địa lợi, có thể kéo được tất cả các con mồi xuống dưới hồ. Thế mà hiện tại lại bị kéo xuống?
Ánh sáng đỏ thẫm kia là quái vật gì?
Kim Vân tiên tử khiếp sợ khó hiểu, sau đó đồng tử mắt đột nhiên co rút lại.
Lòng hồ dung nham cuồn cuộn sôi trào đã phá hủy hoàn toàn khu vực đá ngầm bên dưới. Mà Địa Tâm Hỏa liên bên trong vòng đá ngầm đen đó đã không còn lại gì cả, tất cả không biết đã biến mất từ lúc nào rồi.
“Kim Vân đạo hữu, đã có chuyện gì vậy? Thiên Bảo đạo hữu và Viên đạo hữu đâu?” Long Trùng nhìn về phía Kim Vân tiên tử, mặt mày âm trầm hỏi.
Một luồng độn quang màu xanh lảo đảo từ trong hồ nham thạch bắn ra, đáp xuống bên cạnh đám người. Rồi Thiên Bảo đạo nhân thương tích đầy người hiện ra.
Gần như ngay tức khắc, mặt đất sau lưng đám người cũng lóe lên ánh sáng màu vàng, rồi Thổ Thắng cũng xuất hiện.
Y vốn đã bị thương nặng, lại cưỡng ép thi triển thổ độn thuật nên thương tích chồng thương tích, vừa xuất hiện đã ngồi bệt xuống mặt đất. Sau đó y lấy ra một cái bình ngọc xanh lục, mặc kệ bên trong có bao nhiêu đan dược, cứ thế dốc thẳng vào miệng. Sau khi nuốt vào, sắc mặt tái nhợt của y mới đỡ hơn một chút.
Nhìn thấy hai người xuất hiện, Long Trùng mừng rỡ, đang muốn hỏi hai người tình huống của Viên Minh thì lúc này, dị biến lại xuất hiện!
Dưới đáy hồ dung nham lại truyền đến tiếng nổ trầm đục, tựa hồ như tiếng cự thú viễn cổ rống gào, lại như tiếng sấm ì ùng rền vang trong tầng mây đen nặng nề.
Ngay lúc đó, mặt đất chợt rung chuyển kịch liệt.
“Ùng ục….”
Dung nham trong hồ như bị đun sôi, nước sôi sục như nồi lẩu đang sôi trào tản ra từng bong bóng khí to lớn theo từng đợt khói đặc bốc lên. Đáy hồ như thể xuất hiện một con suối đang ùng ục tuôn dung nham ra ngoài. Khí tức nóng rực phun ra, tản ra mùi lưu huỳnh vô cùng nồng đậm.
“Không ổn, chỉ sợ dung nham trong hồ sắp phun trào rồi, đi mau!” Thiên Bảo đạo nhân khẽ biến sắc, hét lớn nói.
Y khống chế Thanh Diệp phi toa nhanh chóng lùi về phía sau. Kim Vân tiên tử theo sát phía sau, cũng cưỡi kim sắc đại điểu bay đi.
Thổ Thắng cũng ráng cắn răng gắng gượng tiếp, lần nữa thi triển thổ độn thuật trốn vào lòng đất.
Những người khác không dám dừng lại, đều lập tức phi độn đi.
Ba người Chung Linh, Hoa Bình, Bách Lý Truy canh giữ phía ngoài cùng, khống chế Vạn Mộc đại trận đứng cách xa nhất lại chạy nhanh nhất. Thậm chí bọn họ còn bỏ mặc cả cọc gỗ bày trận, nhắm hướng rìa ngoài đại lục mà chạy trốn.
Trong chớp mắt, bên hồ chỉ còn lại ba người Long Trùng, Khung Vân và Ô Lỗ là vẫn chưa nhúc nhích.
“Đi mau, ngươi còn lề mề gì nữa?” Khung Vân kéo Long Trùng rời đi.
“Viên huynh còn chưa đi ra, làm sao chúng ra có thể bỏ mặc hắn được?” Long Trùng không nhúc nhích, lo lắng nhìn mặt hồ đang sôi trào.
"Long huynh, Viên huynh thực lực cao cường, nếu hắn còn sống nhất định sẽ có kế sách toàn thân trở ra. Ngươi cứ cứng đầu ở lại đây chỉ sợ hại người hại mình, vẫn nên rời đi trước thì tốt hơn." Ô Lỗ cũng vội vàng khuyên nhủ.
Một tiếng nổ ầm vang lên, dung nham trong hồ cuối cùng đã phun trào ra ngoài!
Một cột nham tương to lớn đỏ thẫm từ trong lòng hồ đột ngột phun lên, xông cao lên trời, mang theo dung nham cực nóng cùng với khói bụi xám đen cuồn cuộn, xen lẫn với rất nhiều mảnh vụn nham thạch bên trong bắn tung ra khắp bốn phương tám hướng.
Không chỉ có thế, mặt đất gần hồ dung nham cũng chậm rãi phồng to lên.
Mặt đất dưới chân ba người Ô Lỗ cũng tương tự, rồi một luồng khói đen dày đặc chui ra ngoài. Tựa hồ như sắp sửa có dung nham phun ra.
“Không tốt, địa hình nơi này sắp sụp đổ theo rồi, mau chạy đi!” Ô Lỗ không để ý tới Long Trùng nữa mà hóa thành một luồng hắc quang bay vọt về phía xa.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Long Trùng cũng không nấn ná thêm nữa mà cùng Khung Vân bay lên trời.
Hai người vừa mới bay lên không trung thì mặt đất dưới chân bọn họ cũng đã ầm ầm nổ tung, rồi một cột dung nham nóng chảy theo đó vọt về phía hai người.
“Tránh ra!” Long Trùng ra sức đẩy Khung Vân qua một bên, bản thân y cũng mượn lực lùi ngược về phía sau, hung hiểm né tránh được dòng dung nham cực nóng vừa xông lên.
Ầm ầm ầm!
Lại một cột dung nham nóng chảy nữa phun thẳng lên trời, nham thạch nóng chảy hóa thành mưa lửa đầy trời, mang theo vô số khói đen dày đặc che kín khắp mặt hồ dung nham cùng với khu vực quanh đó.
Khắp nơi bây giờ chỉ còn một tràng cảnh trời long đất lở.
Long Trùng rời đi cuối cùng, lúc này bốn phương tám hướng chỉ toàn nham thạch nóng chảy cùng khói dày đặc nên y không dám khinh thường, gian nan tả xung hữu đột phi độn ra ngoài.
Mặt đất phía bên dưới lại nổ ầm lên, rồi một cột dung nham nóng chảy phá tan mặt đất vọt lên.
Long Trùng vội vàng lách người sang ngang né tránh.Thế nhưng phía sau khói đen dày đặc đó đột ngột xuất hiện một luồng sáng xanh lục, rồi Thanh Đồng bất chợt hiện ra.
"Đi chết đi." Trong mắt gã hiện lên sát ý điên cuồng.
Lúc ánh sáng xanh lục xuất hiện, Long Trùng cũng cảm giác phía sau mình có một luồng hàn ý đánh úp tới, cảm thấy không ổn bèn vội vàng phóng ra bảo quang hộ thể.
Nhưng trong nháy mắt sau, một lực trùng kích cường đại xuất hiện đập vào thắt lưng y.
Long Trùng không kịp đề phòng, cả người bị đánh bay thẳng về phía cột dung nham nóng chảy.