Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 501 - Chương 500: Thủ Đoạn Xử Trí

Chương 500: Thủ đoạn xử trí Chương 500: Thủ đoạn xử trí

Viên Minh đứng yên tại chỗ nhìn rừng cây gần đó một lúc lâu rồi nói: “Ô Lỗ huynh nếu đã tới, sao phải trốn trốn tránh tránh nữa.”

Sau một thoáng yên lặng, thân ảnh Ô Lỗ từ trong trong rừng bước ra, trong mắt y ánh lên nét kinh ngạc không hề che giấu.

“Ha ha, chỉ một thời gian không gặp mà thực lực Viên huynh càng ngày càng khiến người ta phải kinh ngạc, thuật ẩn thân của ta chính là hàng độc môn, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường cũng chưa chắc phát giác được, ngươi mới đó đã khám phá ra, bội phục.”

“Chỉ là một thủ đoạn dò xét nho nhỏ, không đáng nhắc tới.” Viên Minh hời hợt đáp.

Nghe vậy, trong lòng Ô Lỗ không biết phải nói gì, có thể phát giác thuật ẩn thân mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng phải bó tay, như thế mà nói là thủ đoạn nhỏ à?

“Không biết Ô Lỗ huynh không ở dưới hẻm núi luyện hóa Địa Hỏa Tâm Liên mà lại chạy tới đây làm gì?” Viên Minh hỏi.

“Tình cờ đi ngang qua thôi.” Ô Lỗ lộ vẻ ngại ngùng, gượng cười đáp.

“Ra là vậy, chuyện ở đây ta đã xử lý xong, giờ phải về ngay, Ô Lỗ huynh cứ tự nhiên.” Viên Minh cũng không bóc trần lời này của Ô Lỗ, chỉ quay người tung mình bay lên.

Đúng lúc này, hai đạo độn quang một trắng, một làm từ đằng xa đang phóng tới gần với tốc độ rất nhanh.

Ô Lỗ hơi biến sắc, ngoài thân thoáng hiện lên một tầng ánh sáng màu lam như gợn sóng nước, cả người cứ vậy hư không tiêu thất.

Chân mày Viên Minh khẽ nhíu lại, hắn vừa rồi phát hiện được Ô Lỗ ẩn thân, nhưng quá trình Ô Lỗ ẩn thân thì đây là lần đầu tiên được chứng kiến.

Dù chưa biết Ô Lỗ dùng pháp thuật hay là pháp bảo, nhưng thủ đoạn này đúng là vô cùng huyền diệu, chẳng những thân hình biến thành hư vô mà khí tức cũng bị che giấu hoàn toàn, lấy cường độ thần thức hiện tại của Viên Minh cũng không cách nào cảm ứng được, chỉ khi dùng Thâu Thiên đỉnh gia trì thần thức mới dò xét ra sự tồn tại của Ô Lỗ.

Hóa Hư thuật của hắn cũng có thể cho ra hiệu quả tương tự nhưng đó chỉ là hình thức, còn hiệu quả ẩn thân thì kém xa Ô Lỗ.

Đang khi suy nghĩ, hai vệt độn quang một trắng một lam kia đã tới không trung bên trên sơn cốc, thân ảnh Tuyết Giao và Hầu Tam Thông hiện ra, cùng nhìn xuống bên dưới.

Thấy thân ảnh Viên Minh, trên mặt hai người đều lộ vẻ kinh ngạc.

Viên Minh không để ý tới hai người, cứ thế rời đi.

“Viên đạo hữu xin dừng bước, không biết ngươi có thấy Thanh Đồng không?” Hầu Tam Thông lách mình ngăn trước người Viên Minh, chắp tay hỏi.

Người này nói nghe khách sáo nhưng ngữ điệu lại vô cùng cứng rắn, bộ dạng như chỉ cần một lời không hợp sẽ ra tay bắt người.

Tam đại dị tộc Đông Hải có thiên phú cường hoành hơn xa Nhân tộc, chẳng qua số lượng ít ỏi nên hiện tại mới phải co đầu rụt cổ một góc.

Tam tộc trong lòng xem thường tu sĩ Nhân tộc, cho rằng bọn họ ngoài việc đông người thì chẳng còn gì khác, bề ngoài lá mặt lá trái với chư đảo Đông Hải, sau lưng lại không khi nào không suy nghĩ tăng cường thực lực, mưu toàn khu trục tu sĩ Nhân tộc ra khỏi Đông Hải, thậm chí chém tận giết tuyệt.

Viên Minh vừa nãy cũng tiến hành sưu hồn Thanh Đồng, biết rõ được tình hình tam tộc, trong lòng chán ghét, lập tức thi triển Quỷ Ảnh độn pháp, nhoáng cái vòng qua đối phương, tiếp tục bay về phía xa.

“Nói với ngươi đó, tiểu tử ngươi điếc à?” Hầu Tam Thông quát lớn, xoay người đánh ra một quyền.

Một đạo quyền ảnh màu lam to bằng gian phòng mang theo uy thế khủng bố phóng ra, vạch ra những ngấn trắng trong không trung chỗ nó đi qua, đánh về phía sau lưng Viên Minh.

Viên Minh lần nữa nhoáng người, xuất hiện ở chỗ cách đó mấy chục trượng, tránh thoát quyền ảnh màu lam.

“Người Thủy Viên tộc đều hỏi người khác kiểu đó sao, một lời không hợp liền ra tay giết người?” Hắn quay người nhìn Hầu Tam Thông, từ tốn hỏi.

“Thanh Đồng đâu? Ngươi giết hắn rồi phải không?” Hầu Tam Thông trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, Tuyết Giao trên mặt phấn cũng ẩn chứa sát ý.

Trước đây không lâu, bọn họ nhận được tin từ Thanh Đồng, nói tới đây bàn bạc kế hoạch trả thù bọn Viên Minh, Long Trùng.

Trải qua chuyện lúc trước, Hầu Tam Thông và Tuyết Giao dù xem thường nhân phẩm Thanh Đồng, nhưng ba người cùng là dị tốc, khi đối mặt với tu sĩ Nhân tộc vẫn sẽ nhất trí đối ngoại.

Về chuyện Thiên Bảo đạo nhân khi trước nói không cho Thanh Đồng kết bè kéo cánh với người khác, bất luận là Hầu Tam Thông, Tuyết Giao hay Thanh Đồng đều không coi ra gì.

Bên dưới sơn cốc rõ ràng có vết tích đấu pháp, hiện tại lại không thấy tăm hơi Thanh Đồng đâu, trong khi đó Viên Minh lại thảnh thơi đứng ở chỗ này, hai người Hầu, Tuyết không thể không hoài nghi phải chẳng Thanh Đồng đã không còn trên dương thế.

Viên Minh lạnh lùng cười, xoay người bước đi.

Hầu Tam Thông chứng kiến thái độ Viên Minh còn ương ngạnh hơn cả mình, lửa giận trong lòng bùng lên, khí thế bỗng nhiên bành trướng gấp bội, bộc phát ra một cỗ khí kình cường đại xé toang quần áo bên ngoài, hóa thành một con vượn lớn lông trắng cao ba trượng.

Trên người Tuyết Giao cũng nổi lên những ngấn nước sáng loáng, hơi nước xung quanh người ả trở nên dày đặc dị thường, ngưng tự thành một cỗ lam ảnh như gợn sóng, mặt đất cùng đá núi cũng xuất hiện những giọt nước đọng.

Viên Minh dừng người, quay đầu nhìn về phía Hầu Tam Thông và Tuyết Giao, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, bộ dạng như đang vận sức sẵn sàng đại chiến một trận.

“Dừng tay!” Một dải sáng xanh lúc từ đằng xa bay vụt tới gần, thân ảnh Thanh Đồng từ trong đó hiện ra.

“Thanh Đồng, ngươi không sao chứ?” Hầu Tam Thông, Tuyết Giao cùng lên tiếp đón chào.

“Ta đương nhiên không sao, các ngươi sao lại đối đầu với người này?” Thanh Đồng nhìn Viên Minh một chút rồi hỏi.

“Chẳng phải ngươi đưa tin cho chúng ta, nói phải tìm họ Viên này và Long Trùng báo thù sao. Chúng ta tới đây thì không thấy bóng dáng ngươi đâu, lại thấy vết tích đấu pháp đầy đất, còn tưởng ngươi đã bỏ mạng trong tay kẻ này.” Tuyết Giao truyền âm nói.

“Tìm tên này và Long Trùng báo thù cũng không phải chủ ý của ta, mà là chủ trương của Huyễn Linh Tử kia. Vết tích nơi này cũng là do Huyễn Linh Tử kịch chiến với Viên Minh tạo ra, tu sĩ Nhân tộc bọn chúng đánh sống đánh chết nào liên quan gì với chúng ta. Họ Viên này thực lực cao cường, Huyễn Linh Tử, Vân Cửu Tiêu, Băng Tâm lấy ba đánh một còn đại bại, chúng ta không cần phải kết thù với hắn, tập trung tầm bảo thôi.” Thanh Đồng khẽ nhúc nhích bờ môi, truyền âm nói.

“Không sai, chúng ta đi.” Tuyết Giao cũng không định đánh với Viên Minh, ngay tiếp đó một vầng sáng màu lam bao trùm ba người, trong chớp mắt cả ba đã biến mất ở phía xa.

Viên Minh nhếch miệng cười, đưa mắt nhìn xung quanh đó, phân hồn thứ nhất trong Thâu Thiên đỉnh phủ thần thức xuống nhưng không phát hiện tung tích Ô Lỗ quanh đây, hẳn đã rời xa.

“Viên Minh, ta còn tưởng ngươi sẽ giết luôn đám Huyễn Linh Tử, Thanh Đồng, không ngờ người lại nghĩ ra vụ dùng Không Không thủ sáo sửa trí nhớ bọn chúng, để bọn chúng biến thành tín đồ trung thành của Minh Nguyệt giáo, lại còn gieo Hồn Hàng phù văn trong thần hồn bọn chúng, không thể không nói, chiêu này của ngươi dùng thực sự quá đẹp.” Tiếng Tịch Ảnh vang lên trong thức hải hắn.

“Giết chúng làm gì, ta cũng không phải loại điên hiếu sát thành tính, coi như muốn trút giận thì khống chế chúng kiểu này vẫn tốt hơn giết chúng xả tức nhiều, hơn nữa còn có thể kiếm được một lượng lớn nguyện lực. Huống hồ đám Thanh Đồng, Huyễn Linh Tử là nhân vật nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi Đông Hải, đường đột đánh giết tất nhiên sẽ gây ra sóng gió không nhỏ, bất lợi cho cả Minh Nguyệt giáo lẫn Bách Đan phường, vẫn là xử lý như vậy thì thỏa đáng hơn.” Viên Minh nói.

“Chà chà, coi bộ thủ đoạn xử sự của ngươi càng ngày càng lão luyện, đủ tư cách làm lãnh tụ tông phái rồi.” Tịch Ảnh cười nói.

“Ta thực sự không có hứng làm lãnh tụ tông phái.” Viên Minh lắc đầu nói, mọi chuyện này thực sự đều là để tăng tốc tu luyện Hồn tu, mau chóng gia tăng thực lực.

“Còn tên Ô Lỗ kia ngươi tính thế nào? Thần thông ẩn thân của người này có vẻ không đơn giản, còn có ý muốn nhìn trộm chuyện của ngươi, có nên đuổi hắn khỏi đội ngũ cho khỏi phiền phức không. Lấy thực lực của hắn, dù phải một mình xông pha bí cảnh cũng đủ sức tự vệ.” Tịch Ảnh nói.

“Việc này để sau rồi nói.” Viên Minh im lặng một lúc rồi đáp.

Hắn cũng chưa biết nên xử trí Ô Lỗ thế nào.

Người này thần bí xuất hiện tại Phù Tang đảo, đại diện Huyết Yến đảo tham gia Tiên Quả hội, còn có thể ngụy trang thành kẻ khác tiến vào bí cảnh, tất cả mọi hành vi có vẻ bí ẩn.

Nhưng nói sao hai ngươi cũng là bạn bè từ khi còn ở Nam Cương, chỉ cần Ô Lỗ không cản đường hắn, Viên Minh cũng không định ra tay với y, ai lo việc người đó, không dính dáng tới nhau là tốt nhất.

Đúng lúc này, bầu trời bỗng vang lên những tiếng ù ù rung động, những vì sao trải khắp trời đột nhiên tỏa sáng rực rỡ, soi tỏ toàn bộ mặt đất.

“Lại có Tinh Vũ đổ xuống sao?” Viên Minh ngừng độn quang, trong lòng hưng phấn, lật tay tế lên Tử Tinh Cửu Long thương.

Ngay lúc này, hơn ngàn ngôi sao băng từ trên trời giáng xuống, hóa thành hơn ngàn con thú lớn hình dạng như sư tử, ầm ầm đáp xuống đất.

Viên Minh lúc trước khi ở trong đầm lầy kịch động đã đụng độ Tinh Không thú một lần, có điều không trung bên trên đầm lầy phủ đầy mây độc nên hắn không thấy được cách Tinh Không thú xuất hiện, giờ mới biết thì ra chúng là từ trên trời rơi xuống.

Tinh Không sư thú vừa đáp đất liền phát hiện Viên Minh ở gần đấy, tức thì ba, bốn mười con Tinh Không sư thú lao tới chỗ hắn, những con khác chạy tới những hướng khác.

Viên Minh biết đám Tinh Không thú này lợi hại, lập tức gọi ra Lôi Vũ, chạy bán sống bán chết.

Rống rống…

Tinh Không thú quen thói giết chóc, lập tức đuổi theo không bỏ.

Đám Tinh Không sư thú này tứ chi cường kiện, chạy như bay, nhanh hơn đám Tinh Không quái ngưu trước đó rất nhiều, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Lôi Vũ.

Con Tinh Không sư thú dẫn đầu ngoác cái miệng như chậu máu ra táp xuống.

Viên Minh vỗ lưng Lôi Vũ, thân thể Lôi Vũ liền trầm xuống, tránh thoát cú cắn của Tinh Không thú trong đường tơ kẽ tóc.

Tinh Không thú nổi giận gầm lên, lần nữa ngoác miệng ra, lam quang bên miệng bừng lên, phun ra một viên quang đạn to bằng cái thớt, bắn tới sau lưng Viên Minh.

Viên Minh hơi giật mình, không ngờ Tinh Không sư thú lại có thể phát ra công kích thuật pháp.

Hắn điều khiển Lôi Vũ tiếp tục tránh né, đồng thời vung Tử Tinh Cửu Long thương quét ngang về sau.

Một dải sáng chói mắt màu tím hiện lên, quang đạn màu lam bị chém thành hai khúc, sau đó dung nhập vào trong Tử Tinh Cửu Long thương.

Viên Minh thấy cảnh này khẽ giật mình, xem ra quang đạn màu lam cũng là do lực lượng sao trời tạo nên, Tử Tinh Cửu Long thương cũng có thể hấp thu.

Nếu là như vậy…

Viên Minh lập tức thông qua tâm niệm kết nối với Lôi Vũ, hóa thành một đạo lôi ảnh lao thẳng tới chỗ cạnh một con Tinh Không sư thú.

Hắn lật tay tế lên Lôi Công chùy, bắn ra một đạo lôi điện thô to, hung hăng bổ vào ngực Tinh Không sư thú. Cùng với đó, hồ quang điện trên hai cánh Lôi Vũ bộc phát, bắn ra mấy chục tia chớp bạc thô to đánh lên thân Tinh Không sư thú.

Tinh Không sư thú hình thể to lớn không kịp tránh né, cả người lập tức bị đánh ra mấy chục cái lỗ, lảo đảo lùi về sau mấy bước.

Một bóng thương màu tím nhanh như điện đánh tới, đâm vào đầu Tinh Không sư thú, cắm ngập vào bên trong.

Tinh Không sư thú người cứng đờ, mặt lộ vẻ hoảng sợ, khắp cơ thể nổi lên những điểm sáng. Những điểm sáng này nhanh chóng tụ về phía đầu như cá voi hút nước.

Thân thể cao lớn của Tinh Không sư thú nhanh chóng thu nhỏ, sau thời gian mất nhịp thở liền hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại Tử Tinh Cửu Long thường nằm lơ lửng ở đó, ánh tím trên thân thương nở rộ.

Một cỗ lực lượng sao trời cách không truyền đến, so với hấp thu tinh quang từ Tinh Vũ truyền tới thì mạnh hơn rất nhiều, dung nhập vào xương cốt toàn thân Viên Minh.

Sau một hồi xương cốt tê dại, hắn phát giác cường độ xương cốt của mình rõ ràng tăng thêm mấy phần.
Bình Luận (0)
Comment