Chương 503: Truyền lưu về tam thư
Chương 503: Truyền lưu về tam thư
“Quả nhiên là sau khi xảy ra tình huống này, danh tiếng Huyết Dũng giáp trụ vốn nổi như cồn nhanh chóng rớt xuống đáy. Mấy hòn đảo mưu toan dựa vào Huyết Dũng giáp trụ kéo dài sự thống trị của mình cũng nhanh chóng bị các hòn đảo khác hủy diệt, mấy bộ Huyết Dũng giáp trụ cũng lần lượt bị thất lạc trong các cuộc chiến loạn, hiện tại hầu như không ai nhớ đến sự tồn tại của Huyết Dũng giáp trụ nữa. Nếu không Ô Lỗ cũng không dễ dàng qua mắt được Phù Tang đảo trà trộn đi vào." Tịch Ảnh nói.
“Không đúng, không phải ngươi nói sau khi mặc Huyết Dũng giáp trụ vào sẽ không cách nào cởi ra được hay sao? Vậy làm sao Ô Lỗ cởi được bộ giáp trụ này ra?” Tịch Ảnh nhắc tới Ô Lỗ, làm Viên Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Ta cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, nên lúc nãy ngươi nói bộ giáp trụ màu đỏ thẫm treo trên tường, ta mới ngạc nhiên như vậy. Hiện tại xem ra, có lẽ bộ Huyết Dũng giáp trụ của Ô Lỗ đã được cao nhân cải tiến qua, hoặc là người này có thần thông nào đó có thể thoát ra khỏi Huyết Dũng giáp trụ.” Tịch Ảnh nói.
“Ngoại trừ Ngọc Dũng thuật, còn bí thuật gì của Lạn Kha Ngọc Thư được lưu truyền nữa không?” Viên Minh chậm rãi gật đầu, sau đó lại tiếp tục hỏi.
“Theo ta được biết thì còn một bộ nữa, thuật này ngươi cũng biết, chính là bộ Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp của Hải trưởng lão Quy Nguyên tông mà ngươi lấy được.” Tịch Ảnh đáp.
“Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp xuất xứ từ Lạn Kha Ngọc Thư?” Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, sau đó mới bình tĩnh lại.
Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp quả thật rất thần kỳ, xứng với quy cách trong Lạn Kha Ngọc Thư.
“Ngươi lấy được phương pháp này hẳn là còn không đầy đủ. Quy Nguyên tông cũng chỉ dùng nó bồi dưỡng ra một nhóm tu sĩ yêu đan. Theo ta được biết có một tông pháp tên là Hoa Gian phái ở Nam Cương gần sát với Đông Hải, có được bộ Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp hoàn chỉnh. Từ đó bọn họ làm ra được rất nhiều điều thần kỳ như cấy yêu đan của yêu thú cấp bốn vào trong người tu sĩ bồi dưỡng ra tu sĩ Nguyên Anh kỳ; cấy ghép huyết mạch của yêu thú vào trong người tu sĩ gia tăng tư chất tu luyện của tu sĩ lên; đưa thêm một thần hồn vào một thân thể khác, bồi dưỡng ra tu sĩ một thể hai thần hồn…. Tổ sư Gian Hoa phái còn lấy Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp làm căn cơ sáng chế ra một bộ thần thông tuyệt đỉnh có tên là “Di Hoa Tiếp Ngọc”, được xưng tụng là có thể di dời bất luận công kích nào, đứng ở thế bất bại. Đáng tiếc tông môn này đã suy vong từ lâu, Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp cũng theo đó mà tiêu tan.” Tịch Ảnh thở dài nói.
Viên Minh cũng có chút tiếc nuối sau đó lại hỏi: "Vậy Bồng Lai Tiên Thư có bí thuật gì hiện thế? ”
“Trong tam thư, chỉ có Bồng Lai Tiên Thư là chưa từng có người nào nhìn qua, chỉ nghe nói là có một quyển sách như vậy mà thôi. Chẳng qua theo những lưu truyền ở Đông Hải thì trong Bồng Lai Tiên Thư có ghi chép phương pháp thành tiên, đạt được quyển sách này là có thể đắc đạo phi thăng, lập tức thành tiên." Tịch Ảnh nói.
Viên Minh nghe vậy lắc đầu, cảm thấy lời truyền lưu này quá hoang đường.
Muốn phi thăng thành tiên cần phải khổ tu từng bước một, làm sao có thể đi tắt lập tức thành tiên ngay?
Hắn im lặng không nói gì, tuy rằng trong lòng cũng thầm mơ tưởng tới ba quyển tiên thư này nhưng hắn đến Đông Hải là vì Hồng Tang tiên quả, sau đó sẽ nhanh chóng rời đi, chỉ sợ vô duyên với ba quyển tiên thư này. Hắn chỉ có thể để đám người Thanh Đồng, Huyễn Linh Tử thử điều tra một chút.
Viên Minh không ở bên ngoài bao lâu mà đi vào chỗ ở của mình, dùng lệnh bài màu bạc mở kết giới ra sau đó mới lấy Tử Tinh Cửu Long thương ra.
Tử Tinh Cửu Long thương là kiện linh bảo phỏng chế với mười hai đạo phù văn, nhất định chỉ dẫn bên trong đó không phải chỉ để cho có, mà hẳn thật sự có gì đó.
Sau khi phân chia xong Địa Tâm Hỏa liên, hẳn đám người Long Trùng còn chưa có mục tiêu cụ thể. Tiếp đó hắn có thể mang theo bọn họ đi theo hướng chỉ dẫn của Tử Tinh Cửu Long thương, không chừng gặp được cái gì kinh hỉ cũng nên.
Nghĩ đến đây, Viên Minh lại lần nữa tế luyện Tử Tinh Cửu Long thương một phen, đến khi hoàn toàn nắm giữ phù trận ẩn chứa trong thương này mới thu nó lại.
Hắn tĩnh tâm lại, sau đó lấy một túi trữ vật, bấm pháp quyết điểm ra.
"Rầm" một tiếng, một đống đồ xuất hiện trên mặt đất, là các loại linh tài, đan dược, ngọc giản điển tịch…
Những thứ này hắn thu được từ trên người đám Thanh Đồng, Huyễn Linh Tử.Tuy rằng vì vài nguyên nhân mà hắn buộc phải buông tha đám người này, đương nhiên với đồ đạc trên người bọn họ lại không cách nào khách khí mà cầm đi cả.
Lúc trước hắn ban cho Lôi Vũ và Hoa Chi viên yêu đan cấp ba cũng là lấy từ chỗ mấy người Huyễn Linh Tử này.
Đầu tiên, Viên Minh đưa tay thả một sợi linh lực ra cuốn lấy một gốc linh thảo màu vàng đất. Linh thảo này không khác với linh thảo tầm thường khác, chỉ là nó tỏa ra một mùi tanh hôi, còn xâm nhiễm cả linh lực của hắn chuyển thành màu vàng.
Không biết Huyễn Linh Tử lấy được gốc linh thảo cực độc này từ đâu mà đến Hoa Chi cũng không nhận ra, chỉ nói độc tính cực mạnh đến nó cũng không dám đụng vào.
Viên Minh suy nghĩ chốc lát rồi ném gốc độc thảo màu vàng vào túi linh thú chứa Tử Cực Thái Tuế.
Tử Cực Thái Tuế cảm ứng được độc thảo xuất hiện, lập tức nhúc nhích lê thân thể mập mạp đi qua, cắn hai ba miếng nuốt sạch độc thảo này.
Sau vài hơi thở, trên người Tử Cực Thái Tuế xuất hiện một đường vân màu vàng.
Từ đường vân kia, Viên Minh cảm ứng được khí tức tương tự với khí tức độc thảo màu vàng, ánh mắt như chợt hiểu ra. Hắn lấy hết toàn bộ tài liệu kịch độc trong mớ linh tài trên mặt đất, còn cả yêu đan màu đỏ và linh quả màu tím lấy được từ Thanh Đồng đút cho Tử Cực Thái Tuế ăn.
Thân thể Tử Cực Thái Tuế nhúc nhích, vài đường độc văn chậm rãi hội tụ, cuối cùng dung hợp lại với nhau hình thành nên một đường vân duy nhất có màu nâu.
Viên Minh bấm tay điểm ra, một đạo kiếm khí chui vào trong túi linh thú đó, quẹt lên đường độc vân vừa mới dung hợp một chút. Một luồng khí độc màu nâu tràn ra.
Hắn lấy một cái bình ngọc ra, bao phủ một tầng Hàn Nguyệt tinh bên ngoài rồi mới thu khí độc màu nâu vào bên trong, sau đó ném cho Hoa Chi.
“Ngươi xem thử độc tính của khí độc màu nâu này thế nào?”
Hoa Chi nhận lấy bình ngọc, thò một đầu nhánh cây vào bên trong. Vô số đốm nâu lập tức xuất hiện trên nhành cây, sau đó nhanh chóng lan tràn về phía bản thể nó.
Hoa Chi giật mình, lập tức ngắt đứt đoạn cây kia, rụt trở về.
Đoạn nhành lưu lại bình ngọc nhanh chóng chuyển màu nâu, sau đó lần lượt vỡ vụn hóa thành bột phấn.
“Kịch độc thuộc tính thổ lợi hại quá, tốc độ lan tràn cực nhanh, rất có hiệu quả đối với yêu thú thuộc tính thủy.” Hoa Chi nói.
"Độc tính như thế nào?" Viên Minh lại hỏi.
"Ta chỉ có thể nói độc tính rất mạnh." Hoa Chi hơi chần chừ, có chút bất đắc dĩ nói.
“Không có thứ gì để tham chiếu, quả thật khó mà nhận xét được. Như vậy đi, ngươi cho độc tính của ngươi là một điểm, vậy khí độc màu nâu này có thể được bao nhiêu điểm?” Viên Minh suy nghĩ một chút, nói.
“Cân nhắc từ mọi mặt liều lượng kịch độc, tốc độ ăn mòn, độ khó phá giải… độc này hẳn là chừng năm điểm." Hoa Chi cân nhắc một lát, đưa ra một đáp án.
“Năm điểm cũng coi như không tệ, vậy bình Nhất Nhật Hồng này thì thế nào?” Viên Minh ném bình ngọc chứa Nhất Nhật Hồng vào túi linh thú của Hoa Chi. Nắp bình lóe sáng, toàn bộ bình nổi lên rất nhiều linh văn màu trắng.
Viên Minh bấm quyết điểm ra, linh văn màu trắng vỡ tan, bạch quang trên nút chai cũng tiêu tán, phịch một tiếng mở ra.
“Ngươi làm gì vậy? Muốn hạ độc chết ta à?” Lúc trước Hoa Chi cũng nghe được Thanh Đồng và Huyễn Linh Tử nói chuyện với nhau, cho nên mới như thấy rắn rết mà hoảng hốt kêu to.
"Yên tâm đi." Viên Minh vung lệnh bài màu bạc trong động thủ, hư không thoáng vặn vẹo.
Xung quanh bình Nhất Nhật Hồng xuất hiện một vòng tròn kết giới nhỏ, bên trong là rất nhiều giọt nước trong suốt không cách nào thấy được bằng mắt thường theo miệng bình tán ra ngoài. Viên Minh phải dựa Thâu Thiên đỉnh gia trì thần thức mới có thể nắm bắt được những giọt nước trong suốt này.
Giọt nước trong suốt này nhanh chóng tản ra ngoài, đụng phải kết giới bèn bắn ngược về.
Qua mấy ngày mò mẫm hắn đã sử dụng lệnh bài màu bạc thuần thục không ít, đã có thể đồng thời mở ra mấy kết giới không gian.
Độc tính của Nhất Nhật Hồng mãnh liệt có thể xuyên thấu bất kỳ pháp bảo, bí thuật hình thành hộ thuẫn nào. Nhưng kết giới không gian có tính chất đặc thù, Nhất Nhật Hồng cũng không làm gì được.
Hắn đã thử nghiệm qua, nếu không cũng không dám ném thẳng bình độc dược vào trong túi linh thú của Hoa Chi thế này.
Lúc này Hoa Chi mới yên lòng tiến đến gần, nhưng cũng không nhìn thấy cái gì.
“Nhất Nhật Hồng không màu không mùi, ngươi không thể nào nhìn thấy được. Thế này đi, người chìa một nhánh dây leo qua, quấn quanh kết giới màu bạc thử xem.” Viên Minh nói.
Hoa Chi bèn làm theo.
Lệnh bài trong tay Viên Minh lại một lần nữa ngưng tụ thêm một kết giới màu bạc lớn hơn bao phủ dây leo của Hoa Chi cùng với kết giới cũ vào bên trong.
Kết giới ban đầu tan rã, chừng bảy tám giọt nước trong suốt chạm vào dây leo của Hoa Chi rồi thấm vào bên trong.
Nhánh dây leo nhanh chóng biến đỏ, nguyên bản dây leo còn đang nhảy nhót không ngừng đã nháy mắt không còn động đậy, tất cả đã mất đi sinh cơ.
Tuy nói Nhất Nhật Hồng sẽ khiến người trúng độc chịu đựng thống khổ một ngày trời sau đó mới chết đi, nhưng nếu sinh linh có sinh mệnh lực quá nhỏ yếu cũng sẽ nhanh chóng bị trúng độc mà chết mất.
Sắc mặt Hoa Chi biến đổi, im lặng không nói.
“Thế nào? Cảm ứng được chưa?” Viên Minh hỏi.
“Cũng không xê xích bao nhiêu, chỉ là kết giới màu bạc này đã ngăn cách hoàn toàn liên hệ giữa nhánh dây leo này với tâm thần của ta. Người có thể lấy đoạn dây leo này ra ngoài được không? Như vậy ta có thể cảm ứng rõ hơn.” Hoa Chi nói.
"Có thể." Viên Minh huy động lệnh bài.
Đoạn dây leo của Hoa Chi rơi xuống, kết giới màu bạc nứt ra một khe hở, đoạn dây leo vừa rời ra thì khe hở lập tức khép lại không để những giọt nước kia tản ra ngoài.
Hoa Chi nhìn đoạn dây leo không còn sinh cơ, lại không chế một đoạn dây leo khác chạm vào. Màu đỏ trên dây leo kia vẫn chưa lan qua.
“Yên tâm đi, sau khi xâm nhập vào thể nội thì độc tính của Nhất Nhật Hồng hoàn toàn dung hợp với sinh linh đó, đồng sinh cộng tử, sinh linh bị độc chết thì độc tính của Nhất Nhật Hồng cũng sẽ biến mất theo.” Viên Minh nói.
Thần sắc của Hoa Chi buông lỏng, tiếp tục cảm ứng đoạn dây leo bị mất đi sinh cơ, sau đó thu hồi lại nhánh dây nói: “Kịch độc này quá đáng sợ, Nhất Nhật Hồng này lợi hại hơn kịch độc của ta, hơn cả khí độc màu nâu vừa rồi rất nhiều. Theo tiêu chuẩn đánh giá vừa rồi, loại độc này có độc tính đạt đến ...hai mươi điểm.”
Viên Minh nghe vậy, chậm rãi gật đầu, đại khái đã ước lượng ra được độc tính của Nhất Nhật Hồng rồi.
Hắn vẫy vẫy lệnh bài màu bạc, kết giới màu bạc bao quanh bình Nhất Nhật Hồng nhanh chóng thu nhỏ lại, áp súc toàn bộ giọt nước trong suốt vào trong bình lại.
Nắp bình lại lần nữa đóng chặt, linh văn màu trắng lại xuất hiện, lần nữa phong ấn miệng bình lại.
Viên Minh tiếp tục xem xét vật phẩm khác trên mặt đất, nhanh chóng tra xét qua mớ linh tài, phân loại cất đi.
Sau đó hắn lại mở mấy bình đan dược ra, xem xét kỹ lượng.
Hơn phân nửa đan dược trong này là đan dược loại đề thăng tu vi, dược tính rất mạnh, thích hợp cho hắn sử dụng, còn lại là đan dược chữa thương, giải độc cũng rất quý giá.
**