Chương 510: Tam Tiên điện
Chương 510: Tam Tiên điện
“Phụ thân cũng không nhìn thấu kết giới do tấm lệnh bài kia tạo thành à? Chẳng lẽ đó cũng là một kiện linh bảo mô phỏng? Hắn là một tán tu Kết Đan, lấy đâu ra nhiều bảo vật như vậy?” Kim Vân tiên tử giật mình.
“Cho nên ta mới nói chớ xem thường người trong thiên hạ. Mỗi thời đại đều có một số người lội ngược dòng đi lên, từ một nhân vật khiêm tốn nhảy vọt trở thành nhân vật khuấy động phong vân. Năm đó Tu La thượng nhân cũng là như thế." Giọng nói uy nghiêm nói.
“Phụ thân nói đúng. Hiện tại xem ra Viên Minh này quả thật có lực chiến với Nguyên Anh, muốn cường đoạt Hàn Nguyệt giới chỉ sợ còn có chút phiền toái." Kim Vân tiên tử hơi nhíu mày.
“Ngươi a, ngang ngược quen thói, cứ gặp là nghĩ đến cướp đoạt? Muốn có Hàn Nguyệt giới không chỉ mỗi một cách đó.” Giọng nói uy nghiêm bất đắc dĩ nói.
“Ý của phụ thân là ta mua lại chiếc nhẫn kia từ Viên Minh? Nhưng đó là linh bảo mô phỏng, chưa chắc đối phương nguyện ý.” Kim Vân tiên tử nói.
“Không có gì mà không thể trao đổi được, nếu không thể thì chỉ có giá cả không đủ cao, hoặc lợi ích xuất ra không vừa lòng đối phương mà thôi.” Giọng nói uy nghiêm thản nhiên nói.
“Ta hiểu rồi…” Kim Vân tiên tử chậm rãi gật đầu, hóa thành một đạo kim quang, tiếp tục đuổi theo Viên Minh.
Một canh giờ sau.
Tại một sơn cốc thanh tĩnh với dòng sông nhỏ trong veo xỏ xuyên qua, cọ rửa sỏi đá ven bờ sông sạch sẽ nhẵn nhụi đến tròn trịa.
Dưới đáy sông là từng bụi rong nước tản ra linh quang nhàn nhạt đung đưa, tựa như những dòng ngôi sao ngân hà, còn như thể liên kết cùng với những ánh sao trên bầu trời.
Có không ít yêu ngư bơi lội săn mồi giữa bụi rong riêu. Tu vi của chúng nó còn chưa tới yêu thú cấp một, cũng chỉ ăn rong rêu nên hai bên có đấu đá nhau thì cũng hiếm khi đổ máu.
Nhưng lúc này đột nhiên lại có một con yêu ngư đuôi xanh dài hơn một trượng từ đâu đó xuất hiện, ngoạm lấy một con cá nhỏ, đắc ý cắn nuốt.
Bề ngoài yêu ngư này giống cá chép nhưng miệng lại mọc răng nanh, toàn thân tản dao động yêu lực của yêu thú cấp ba khiến những yêu ngư khác căn bản không dám tới gần, chứ đừng nói là phản kháng.
Cá chép đuôi xanh này có hai mắt đỏ thẫm, răng nanh trong miệng xé thịt cá con, máu tươi nhuộm đỏ một vùng nước, nhìn như thể một đóa hồng liên nở rộ.
Đúng lúc này, trên bầu trời lại đột ngột xuất hiện một trận cuồng phong ào xuống, khiến nước sông bị dồn ép về hai bờ. Con cá chép đuôi xanh cũng bởi vậy mà hoàn toàn bại lộ dưới ánh sao.
Nó là yêu thú cấp ba, hiển nhiên không cách nào bị mất nước như vậy mà chết đi được.
Yêu lực toàn thân của nó tràn ra, ngoài không trung đột nhiên xuất hiện mấy dòng nước bao kín cả người nó lại. Sau đó nó vọt về phía dòng sông nơi xa.
Nhưng chớp mắt tiếp theo, lại có một cặp trảo sắc bén màu đen từ trên trời sà xuống, đơn giản xé toạc dòng nước, đâm vào thân thể cá chép đuôi xanh.
Uy áp khổng lồ chụp xuống, cá chép đuôi xanh vừa mới uy vũ không ai bì kịp đã nháy mắt ngất đi.
Bắt con yêu ngư này là một con cự ưng xanh đen dài mười mấy trượng, có đôi cánh cứng như sắt thép, sắc bén như lưỡi kiếm, lúc đối địch chỉ cần bắn ra một cái lông vũ cũng đủ xuyên thấu bụng đối phương.
Song trảo của cự ưng phát ra khí tức sắc bén, tựa hồ có thể xuyên thủng tất cả phòng ngự. Nhưng khiến người ta kinh sợ hơn cả là đôi mắt của con ưng này, sáng đến kinh người, chỉ liếc mắt nhìn qua đã có loại cảm giác đao thương xuyên ngực, kinh hồn táng đảm.
Cự ưng xanh đen đã kiếm đủ bữa ăn, chuẩn bị về hưởng thụ thì chợt thoáng nhìn qua phía bờ sông, mắt toát ra một tia nghi hoặc.
Chẳng qua nó nhìn xung quanh không có thêm thứ gì khác nên không để ý đến nữa, mà phóng lên trời, nhắm thẳng về tổ.
Cự ưng rời đi không lâu, nơi bờ sông vốn trống không lại xuất hiện ra bóng dáng bốn người Viên Minh.
“Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng con Kiếm Vũ ưng kia đã phát hiện ra rồi. Nếu bị nó phát hiện ra, e là chúng ta còn chẳng có cơ hội chạy trốn nữa.” Long Trùng vẫn còn hốt hoảng nói.
“Có lẽ lúc nó ở trên trời đã phát hiện ra khí tức của chúng ta, may mà có ẩn thân phù của Hồng huynh, nếu không thì phiền toái rồi.” Viên Minh suy đoán.
Sau khi mấy người rời khỏi Vân Đỉnh điện đã quay về sơn cốc lấy khối Hậu Thổ Trấn Sơn thạch dưới đáy cốc đi.
Chỉ là ngọn Hậu Thổ sơn nằm sâu dưới mặt đất thì Viên Minh đành bất lực, trơ mắt nhìn bảo bối ở dưới đó mà thôi.
Bốn người rời đi, tiếp tục đi sâu vào trong lục địa, một đường đi nguy hiểm trùng trùng nhưng cũng may thu hoạch không ít.
Long Trùng gật gật đầu, thuận miệng hỏi: "Một đường tới đây, chúng ta gặp phải mấy con yêu thú cấp bốn rồi? ”
"Tính cả trọng Sơn tượng, đã là năm con rồi." Khung Vân đáp.
"Ai, linh khí trên khối đại lục này cũng quá dư dả mới ra được ra nhiều yêu thú cấp bốn như vậy. Nếu có thể chuyển linh mạch dưới đất đến Thiên Long đảo ta thì không chừng một năm sau ta có thể trùng kích lên được Nguyên Anh." Long Trùng thở dài một tiếng.
“Chuyện hoang đường đó thì nằm mơ đi, dù ngươi có cách lấy được linh mạch nơi này, ngươi cảm thấy tứ đảo giữ cửa vào sẽ mặc cho ngươi mang đi sao? Nếu không phải lần đầu thăm dò gặp phải tổn thất thảm trọng thì dù các đảo liên hợp gây khó dễ, bốn đảo Phù Tang cũng sẽ không để chúng ta cùng đi vào thăm dò, lại còn đòi hỏi nhiều như vậy? Bọn họ cũng không dễ nói chuyện như vậy đâu.” Khung Vân lắc đầu.
"Khung cô nương nói không sai, so với linh mạch không cách nào lấy được, chúng ta vẫn nên để tâm đến mấy bảo vật ở nơi này thì hơn." Viên Minh đồng ý.
“Bảo vật tốt thì tốt nhưng lại có rất nhiều yêu thú cấp bốn, cứ đi sâu vào trong không biết còn gặp phải nguy hiểm gì nữa. Nếu không chúng ta không cần đi tới, tìm kiếm quanh đây, thu hoạch cũng không ít đâu.” Khung Vân đề nghị.
Long Trùng tùy tiện xua tay: “Tới thì đã tới, sao lại vì nguy hiểm chưa xảy ra mà đã hốt hoảng bỏ chạy, thật không ra gì mà. Nếu thật có yêu thú cấp bốn canh giữ thì chúng ta lui về là được. Yêu thú thủ hộ bảo vật như Trọng Sơn tượng sẽ không đuổi theo chúng ta không buông đâu.”
“Không sai, không vào hang hổ sao bắt được hổ.” Viên Minh gật đầu phụ họa.
Trong đan điền của hắn, Tử Tinh Cửu Long Thương lẳng lặng lơ lửng, đầu thương đang chỉ về phía trước, lực chỉ dẫn bên trong thân thương càng ngày càng mãnh liệt, khoảng cách đến vị trí chỉ dẫn càng ngày càng gần.
“Bảo vật ở đại lục này rất nhiều, chúng ta mới tiến vào không lâu đã thu hoạch được từng này, dừng lại ở đây quá đáng tiếc.” Ô Lỗ cũng nói.
Ba người còn lại đều tán thành đi tới, Khung Vân đành phải bất đắc dĩ chấp nhận, bốn người tiếp tục đi sâu vào đại lục.
Không đi được bao lâu, Ô Lỗ đột nhiên khẽ dừng bước, nhìn về phía một bụi hoa màu đỏ gần đó.
“Những thứ này..." Viên Minh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Trong bụi hoa là hơn mười gốc linh thảo có hình cánh hoa như phượng hoàng giương cánh, là Phượng Minh thảo mà Kim Vân tiên tử cùng Thiên Bảo đạo nhân nhờ bọn họ tìm kiếm.
“Xem ra đây chính là nơi mà tứ đảo Phù Tang tìm kiếm.” Hắn nhìn quanh.
“Nếu như thế nhanh truyền tin lại cho bọn Kim Vân tiên tử, Thiên Bảo đạo nhân xem như trả lại nhân tình đổi lấy gốc hỏa liên lúc trước đi.” Long Trùng lấy tấm truyền âm phù ra.
Viên Minh nhìn về phía sau một cái, nhưng cũng không cự tuyệt.
Hắn sớm đã phát hiện Kim Vân tiên tử đi theo phía sau, chỉ sợ nữ nhân này đã nhìn thấy Phượng Minh thảo, đã như thế thì ngăn cản cũng vô ích.
Long Trùng thông báo cho Thiên Bảo đạo nhân xong, cả bọn bắt đầu đi tiếp.
Không biết qua bao lâu, cả bọn đã đến cuối con sông nhỏ. Xuất hiện trước mặt đám người Viên Minh này là một thung lũng rộng lớn.
Hoa cỏ trên bãi đất trống tươi tốt thơm ngát, còn được bao phủ linh khí tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng cả mảnh đất trống này.
Nhưng đáng chú ý hơn cả vẫn là một tòa cung điện khổng lồ sừng sững giữa trung tâm bãi đất trống này.
Cung điện có hai tầng, mười hai cột rồng chống đỡ, mái lợp ngói lưu ly tứ sắc, cửa sổ và cửa ra vào đều dùng ngọc thạch phỉ thúy chạm khắc nên, dưới ánh sao tản ra ánh sáng mờ ảo mông lung tựa như lầu các trong trăng, u ảnh trong nước.
“Các ngươi nhìn tấm bảng kìa!” Long Trùng nhìn đại điện, đột nhiên trợn to hai mắt.
Trên cửa điện là tấm bảng cổ kính treo cao có khắc ba chữ vàng - Tam Tiên điện.
Trong mắt Viên Minh cũng mang theo đầy vui vẻ, Tử Tinh Cửu Long thương trong đan điền hắn run rẩy kịch liệt chỉ về phía bên trong đại điện
“Tam Tiên điện? Nghe nói bí cảnh này có liên quan tới Tam Tiên đảo, chẳng lẽ là nói nơi này?” Khung Vân lẩm bẩm.
Ô Lỗ đột nhiên không nói một lời bay lên, nhìn vẻ mặt tựa hồ còn có chút vội vàng.
Hành động này của y khiến hai người Long Trùng tỉnh táo lại, vội vàng bay về phía đại điện.
Viên Minh cũng theo sau bọn họ, lại đi không nhanh không chậm.
Đang lúc bọn họ vừa đến gần thì đột nhiên chung quanh đại điện dâng lên linh quang ba màu xanh, trắng và vàng, như thể những cánh hoa bao lấy đại điện, tạo thành một màn phòng hộ không cách nào xuyên qua, ngăn cản bốn người Viên Minh bên ngoài.
Lúc này Long Trùng bèn lấy thanh pháp bảo trường thương ra, hung hăng đâm về phía màn phòng vệ nhưng lại chỉ hiện lên những gợn sóng như có như không, sau đó lại không có thêm động tĩnh gì nữa.
“Màn phòng hộ này thật kiên cố, tuyệt đối là thần thông cấp bậc Nguyên Anh kỳ." Sắc mặt Long Trùng trầm xuống.
Ô Lỗ nhíu mày, đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên thấy một đạo kim quang từ phía sau bắn tới. Là Kim Vân tiên tử cưỡi một đạo kim quang bay tới, rơi xuống đỉnh đầu mọi người.
"Là Tam Tiên Điện! Cuối cùng cũng tìm thấy rồi! ”
Kim Vân tiên tử nói xong, mắt đầy hưng phấn, không quan tâm trò chuyện với đám người Viên Minh mà xoay tay lấy một bảo kính màu bạc ra, thi pháp thúc dục đánh lên phía trên đại điện.
Cùng lúc đó có năm luồng độn quang từ xa nhanh chóng vọt tới, là năm người Thiên Bảo đạo nhân, Thổ Thắng, Chung Linh, Bách Lý Truy, Hoa Bình đáp xuống trước Tam Tiên điện.
Viên Minh cũng đã sớm phát hiện năm người tới gần nên không kinh ngạc.
“Ha ha, Tam Tiên điện, quả nhiên sư phụ nói không sai, nơi này có cơ duyên giúp ta thăng cấp Nguyên Anh!” Thiên Bảo đạo nhân mừng như điên nhìn về đại điện.
Thổ Thắng vẫn chưa nói gì, nhưng trong mắt cũng hiện vẻ hưng phấn, mà trên mặt ba người Chung Linh lại chủ yếu là khiếp sợ.
“Thiên Bảo đạo hữu, ngươi thỉnh chúng ta tới đây lấy bảo vật, không biết trong Tam Tiên Điện này có bảo vật gì?” Chung Linh hỏi.
“Chung đạo hữu yên tâm, trân bảo trong điện này chắc chắn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của các ngươi. Ta không tiện nói kỹ tình hình, chỉ cần phá vỡ màn phòng hộ này là các ngươi tự rõ ràng.” Thiên Bảo đạo nhân nói với ba người một câu, liền không để ý tới nữa mà tế ra một kiện pháp bảo màu vàng hình cái cối xay, hung hăng đánh về phía màn phòng hộ ba màu.
Thổ Thắng cũng tế ra một thanh chiến đao bản rộng, bổ về phía màn phòng hộ.
Ba người Chung Linh truyền âm trao đổi với nhau, cũng nhanh chóng tế ra pháp bảo, đánh về phía trước.
“Viên huynh, chúng ta làm sao bây giờ?” Long Trùng vô thức hỏi Viên Minh.
“Kim Vân tiên tử, Thiên Bảo đạo nhân đã coi trọng nơi này như vậy, hẳn Tam Tiên điện không tầm thường. Chúng ta đã đến, không thể bỏ lỡ cơ duyên được, cũng cùng ra tay đi.” Viên Minh tế ra Lôi Công chùy, bổ ra một tia lôi điện thô to vào màn phòng hộ ba màu.
Ba người Long Trùng thấy vậy cũng nhao nhao tế pháp bảo ra.
Nhất thời, đủ các loại linh quang pháp bảo đánh vào màn phòng hộ ba màu, phát ra hàng loạt tiếng nổ inh tai nhức óc. Màn phòng hộ nổi lên từng gợn sóng, động tĩnh càng lúc càng lớn.