Chương 528: Vị nô bộc của Tiên nhân
Chương 528: Vị nô bộc của Tiên nhân
“Đa tạ tiền bối ban trà. Vãn bối họ Viên, không biết nên xưng hô với tiền bối thế nào?” Viên Minh nói một tiếng cảm ơn, hỏi.
"Triệu Quy." Lão nông cũng không để ý việc Viên Minh chỉ báo ra họ của mình, mở miệng trả lời.
“Vãn bối thấy khí độ tiền bối bất phàm, lại không phải đồng tộc với những người ngoài kia, chẳng lẽ là tiên nhân Kim Quỳ tiên đảo này?” Viên Minh khen ngợi một phen, lại hỏi.
“Ha ha, ta chỉ là một lão nô bộc mà thôi, làm sao tính là tiên nhân được chứ? Cho dù là tổ thượng của ta thì cũng chỉ tính là nô bộc của Kim Quỳ tiên nhân mà thôi.” Triệu Quy tự giễu cười, nói.
“Kim Quỳ tiên nhân?” Hai mắt Viên Minh sáng lên.
“Không sai, Kim Quỳ tiên nhân chính là chủ nhân của tiên đảo này, chỉ tiếc ngài ấy đã rời khỏi tiên đảo này không biết bao nhiêu năm tháng rồi. Tổ tiên tộc nhân ta vốn luôn đi theo ngài ấy, nhưng lúc đó ngài lại không mang theo mấy tổ tiên ta cùng đi mà để bọn họ tự sinh tự diệt trên Kim Quỳ tiên đảo này. Hiện giờ tộc nhân đã chết hết, chỉ còn lại có một mình ta.” Triệu Quy nói.
“Vậy những người ngoài kia?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.
“Những người ngoài kia vốn là Hỏa Giác dị tộc bản địa của đảo. Linh trí bọn họ không cao, lại không có uy hiếp gì được ngươi nên không cần vô cớ hạ thủ bọn họ.” Triệu Quy nói.
“Vãn bối chỉ là người qua đường vô tình xông nhầm vào, đương nhiên sẽ không vô cớ sinh sự. Tiền bối yên tâm. Chỉ là tiền bối có biết tình hình trên Kim Quỳ tiên đảo này thế nào không? Rõ ràng mang danh là tiên đảo sao lại có mặt trời nóng bức và rừng đào vây giết người như vậy?” Viên Minh vội nói.
“Nơi tiên nhân sinh sống hiển nhiên phải thần dị phi phàm rồi. Có lẽ thần tiên ở đây cảm thấy vui vẻ, chỉ là phàm nhân chúng ta lại thấy như thân đang ở luyện ngục.” Triệu Quy lắc lắc đầu nói.
“Tiền bối nói có lý. Vãn bối có việc không thể ở lại đâu lâu được, không biết tiền bối có thể chỉ bảo cách ra khỏi rừng đào này hay không?” Viên Minh hỏi.
“Không vội, để ta nói cho người biết chút tình hình trên đảo này đã. Như ngươi thấy, trên bầu trời không chỉ có một mặt trời, mà chính xác ra thì có tới bảy mặt trời.” Triệu Quy khoát tay nói.
Viên Minh nghe vậy, thầm kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu.
“Thời gian nơi này khác hẳn với ngoại giới, cũng không có ngày đêm mười hai canh giờ luân phiên. Bình thường qua một canh giờ thì trên trời lại xuất hiện thêm một mặt trời, đến khi có đủ bảy mặt trời xuất hiện thì lúc đó chính là thời khắc nóng nhất trên Kim Quỳ tiên đảo. Sau một canh giờ này, sáu mặt trời sẽ lặn xuống chỉ còn lại một mặt trời ở trên không trung, nhiệt độ sẽ giảm xuống đến mức thấp nhất.” Triệu Quy nói.
Cho nên bầu trời ở Kim Quỳ tiên đảo sẽ không bao giờ tối, khi cực nóng qua đi thì sẽ để lại một khoảng nghỉ ngắn, rồi mặt trời lại mọc, lại thêm một vòng tuần hoàn mới.
Hai người mới nói chuyện một lát thì ngoài phòng đột nhiên truyền tới tiếng hô hoán từng tràng dài.
Viên Minh kinh ngạc nhìn Triệu Quy, rồi đứng dậy.
“Đi thôi, tiện thể nhìn qua bên ngoài một lát.” Trên mặt Triệu Quy cũng không có gì ngoài ý, bình thản nói.
Viên Minh còn muốn hỏi xem làm sao rời đi, cho nên thấy vậy cũng đi ra ngoài theo.
Vừa ra ngoài, hắn chợt kinh ngạc.
Ánh sáng bên ngoài đã tối đi vài phần, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhiều.
Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt xuyên qua kẽ lá trên đỉnh đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy một mặt trời treo cao, tản ra ánh sáng cũng nhu hòa đi.
Lúc này trong thôn có rất nhiều người thuộc Hỏa Giác dị tộc. Tất cả đều đã ra khỏi căn nhà hầm đất đơn sơ, đang hô hoán ầm ĩ chạy về phía ngoài rừng đào.
“Bọn họ đang làm gì vậy?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.
“Vào rừng hái một loại linh thảo có thể làm dịu thống khổ trên người do hỏa độc gây ra.” Triệu Quy đáp.
“Không phải lá cây Thanh Quý thụ có thể giải hỏa độc sao? Còn phải ra ngoài tìm kiếm thêm?” Viên Minh khó hiểu hỏi.
“Lá cây Thanh Quý thụ chỉ có thể giải được một phần nhỏ hỏa độc, huống hồ thân thể Hỏa Giác dị tộc bọn họ khác với chúng ta, rất dễ hấp thu linh khí thuộc tính hỏa nên tích tụ nhiều hỏa độc hơn hẳn. Vết lở loét trên người bọn họ đã lâu ngày, lá cây Thanh Quý thụ cũng khó chữa lành hết được.” Triệu Quy lắc đầu, chậm rãi nói.
“Thì ra là vậy, nhưng bọn họ ra ngoài kia không sợ bị lạc trong rừng đào hay sao?” Viên Minh gật đầu hỏi tiếp.
“Không cần phải lo, rừng đào bên ngoài không biến hóa trên phạm vi quá lớn, bọn họ sống ở đây nhiều năm như vậy sẽ không bị mất phương hướng.” Triệu Quy đáp.
Viên Minh nghe vậy có hơi thất vọng.
Hắn còn tưởng mấy người Hỏa Giác dị tộc này có phương pháp đặc biệt gì có thể phân biệt được phương hướng chứ.
“Đúng rồi, tiền bối, lúc nãy ngài có nói sẽ chỉ cho ta cách đi ra…” Viên Minh còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy rừng đào bên ngoài thôn nổ vang lên một tiếng.
Ngay sau đó có tiếng kêu rên của Hỏa Giác dị tộc.
Viên Minh nhướng mày vội vàng chạy về phía đó. Triệu Quy bên cạnh cũng nhấc chân, cả người bay ra ngoài thôn, động tác lưu loát nói không nên lời.
Đến khi hai người đi tới chỗ rừng đào ngoài thôn thì đã thấy mười mấy người Hỏa Giác dị tộc đang vây quanh hai người Lôi Hạc và Viêm Tương vào giữa. Kẻ nào kẻ nấy giơ cao mũi giáo chuẩn bị công kích đối phương.
Chẳng qua nhìn họ có vẻ dũng mãnh nhưng thật ra lại đang chịu thiệt lớn, cách không xa Viêm Tương là hai thi thể tộc nhân Hỏa Giác đã ngã xuống.
Viêm Tương nhìn đám ngoại tộc tức giận đùng đùng cũng cảm thấy cực kỳ giận dữ.
Dù gã tu luyện công pháp thuộc tính hỏa nhưng bị vây trong rừng đào một hồi lâu, trên người đã bắt đầu mọc đầy mụn lở hỏa độc đau nhức. Vừa rồi lúc bảy mặt trời trên cao, gã còn cảm giác như máu huyết của mình sôi trào, cả người như muốn bốc cháy.
Cũng may cuối cùng gã cũng gắng gượng qua được.
Thấy sắp tìm được ốc đảo, lại bị đám dị tộc da đỏ này cản đường, gã chỉ muốn giết quách tất cả đám dã thú da đỏ chưa khai hóa này đi.
Thế là đại kiếm màu đỏ có khắc một ngọn hỏa diễm nắm trong tay gã chém xuống một Hỏa Giác dị tộc trước mắt.
Đồ án hỏa diễm trên thân kiếm lóe lên, mấy ngọn lửa bùng lên nhào đến ngoại tộc.
Ngọn lửa bay tới gần, thế tới tăng vọt như một con hung thú bằng lửa sắp sửa cắn nuốt hết bọn người.
"Dừng tay." Triệu Quy tức giận, cả người đột nhiên biến mất.
Một khắc sau, một cây cuốc cũ nát lóe lên ánh sáng vàng nhạt đột ngột xuất hiện trước thanh đại kiếm.
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Cái cuốc ngăn đại kiếm lại, ngọn lửa đỏ cũng bị đánh tan, cả người Viêm Tương chấn động phải liên tục lùi về phía sau ba bước.
Cuốc cũ lại lù lù không suy suyển, Triệu Quy cũng đứng bên cạnh, một tay nắm cán cuốc.
“Ngươi là ai?" Viêm Tương vừa sợ vừa giận, chuẩn bị đánh tới Triệu Quy.
Trái ngược với gã, Lôi Hạc lại rất bình tĩnh, nhìn thấy Triệu Quy có thể dễ dàng ngăn cản công kích của Viêm Tương không khỏi kinh ngạc.
Đến khi y nhìn thấy Viên Minh cũng ở đây, trên mặt đã kinh ngạc pha lẫn vui mừng.
“Viêm Tương đạo hữu khoan động thủ đã, đều là người nhà cả.” Lôi Hạc vội vàng ngăn gã lại.
Viêm Tương bị câu nói “người nhà” làm sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng cũng không tiếp tục công kích nữa.
“Sao các ngươi lại vô cớ giết người?” Triệu Quy buông cuốc xuống, lạnh giọng hỏi.
“Đạo hữu… chúng ta không vô cớ giết người mà là bọn họ đột nhiên công kích chúng ta, chúng ta mới bất đắc dĩ ra tay chống trả.” Lôi Hạc chắp tay nói.
Viêm Tương định lên tiếng thì đã bị y đưa mắt ra dấu cản lại.
“Viên tiểu hữu, ngươi nói với vị đạo hữu này một chút. Chúng ta đều là đồng bạn vô tình lạc vào đây, hoàn toàn không có ác ý với người nơi này.” Lôi Hạc lại nhìn về phía Viên Minh, vội vàng nói.
“Các ngươi quen nhau?” Triệu Quy nhíu mày hỏi.
“Tiền bối, quả thật ta cùng đi với bọn họ, bị lạc nhau ở rừng đào.” Viên Minh đáp.
Nghe nói vậy, vẻ lạnh lẽo trên mặt Triệu Quy tản đi vài phần.
“Thôi, không biết không có tội, niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu ta sẽ không so đo. Tuy nhiên lần sau tuyệt không bỏ qua như vậy.” Triệu Quy nhìn Viêm Tương một cái, thản nhiên nói.
Viêm Tương bị y nhìn như vậy, lại có một ngọn lửa giận trong lòng bốc lên.
Thậm chí gã cũng không biết làm sao hôm nay lại dễ nổi giận như vậy.
Triệu Quy đi đến bên cạnh hai thi thể Hỏa Giác dị tộc, đặt hai cái đầu bị chém lìa về sát cơ thể, lòng bàn tay bắn ra mấy sợi tơ đen nhỏ rót vào trong thân thể bọn họ.
Vết thương trên thân thể Hỏa Giác dị tộc nhanh chóng khép lại, chốc lát sau đã hoàn toàn bình phục, sau đó bọn họ lảo đảo đứng dậy.
Ba người Viên Minh nhìn thấy cảnh này, đều không thể tin vào mắt mình.
“Tiền bối quả nhiên là cao nhân, không biết có thể chỉ cho chúng ta cách rời khỏi khu rừng đào này?” Viên Minh chắp tay hành lễ.
Viêm Tương thấy được thủ đoạn khởi tử hồi sinh của lão nông, lại nghe nói kẻ có bề ngoài xấu xí trước mặt này biết cách rời khỏi nơi quỷ quái này, vẻ mặt gã trở nên dịu đi rất nhiều.
Lôi Hạc cũng kinh hỉ, vội vàng chắp tay nói: “Kính xin đạo hữu chỉ giáo.”
“Ta có thể chỉ cho các ngươi cách rời khỏi khu rừng này, chỉ là các ngươi phải làm giúp ta một chuyện trước.” Triệu Quy nói.
"Chuyện gì?" Viên Minh thở dài, quả nhiên không dễ dàng như vậy.
“Ta muốn các ngươi đi đến một nơi cách đây ba mươi dặm về hướng Đông Bắc, thu thập Kim Quỳ linh thảo cho ta.” Triệu Quy đáp.
Ba người nghe vậy bèn nhìn nhau, lòng mang đầy nghi hoặc.
“Đạo hữu đã ở đây nhiều năm như vậy, lại quen thuộc hoàn cảnh nơi này hơn hẳn chúng ta, sao không tự đi hái?” Lôi Hạc kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên có lí do khiến ta không thể đi được, chuyện này các ngươi không cần quản.” Triệu Quy không có ý định giải thích.
“Làm sao chúng ta biết ngươi không gạt chúng ta? Ngươi chứng minh ngươi có cách đi ra khỏi rừng đào này thế nào?” Viêm Tương không nhịn được mà hỏi.
“Sở dĩ các ngươi không ra khỏi khu rừng đào này là vì đã bị Lục Nhâm Kỳ Môn trận ảnh hưởng, không ngừng bị dịch chuyển vị trí, lại không cách nào phá giải được ảo giác sai lệch. Mà ta lại có cách khiến các ngươi không bị kỳ môn đại trận ảnh hưởng. Bằng không, các ngươi vừa vào rừng đã lạc đường thì làm sao có thể mang về thứ ta muốn?” Triệu Quy lười tranh cãi, nhìn gã nói.
Viên Minh ngẩn ra, hắn chưa từng nghe qua cái tên kỳ môn này. Lôi Hạc cùng Viêm Phục ở một bên lại thay đổi sắc mặt.
“Lôi tiền bối, kỳ môn là gì?” Viên Minh truyền âm hổi Lôi Hạc.
“Kỳ môn là một loại pháp trận không chỉ bao hàm trận văn, linh lực biến hóa mà còn dung nhập thêm các nhân tố như thuật số, địa mạch, trăng trời, ngôi sao…phức tạp hơn pháp trận thông thường nhiều. Vân Hoang đại lục này có số trận pháp đại sư đông đảo, nhưng e là không có mấy người tinh thông kỳ môn đại trận.” Lôi Hạc truyền âm trả lời, trong giọng nói khó nén khiếp sợ.
“Thì ra là vậy. Tiền bối đã phân phó, vậy chúng ta tự nhiên nghe theo.” Viên Minh nhìn về phía Triệu Quy, gật đầu đồng ý.
“Ta cũng thử xem sao.” Lôi Hạc nói.
Viêm Tương không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt đã không phản đối.
“Tốt, đã vậy có vài lời ta cần nói trước. Cách của ta chỉ có thể duy trì trong một khắc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng cho nên các ngươi không cần nghĩ lợi dụng khoảng thời gian ngày này bỏ chạy ra ngoài. Ba mươi dặm đường, cộng thêm thời gian hái Kim Quỳ linh thảo đã là rất cấp bách, hi vọng cách ngươi không cần giở trò gì thêm.” Triệu Quy thản nhiên nói.
“Nói được làm được, chúng ta sẽ không lỡ hẹn.” Lôi Hạc đáp.
Viên Minh và Viêm Tương đều khẽ gật đầu.