Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 547 - Chương 546: Dao Động

Chương 546: Dao động Chương 546: Dao động

Không lâu sau, Viên Minh đưa thần thức tản đến người Thanh Đồng.

Lúc này Thanh Đồng đang giao chiến với một đám quái trùng lông dài, Huyễn Linh Tử cùng Hầu Tam Thông cũng ở bên cạnh cùng triền đấu với quái trùng.

Trên đỉnh đầu bọn họ vẫn phủ đầy một vùng sao trời dày đặc như thể vẫn chưa rời khỏi bí cảnh. Viên Minh do dự một lát, thấy bọn họ nhất thời vẫn chưa rảnh tay được cũng không quấy rầy bọn họ, mà chuyển thần thức tiếp tục cảm ứng được Vân Cửu Tiêu cùng Băng Tâm.

Lúc trước hai người bọn họ cùng vào truyền tống trận, hiện giờ hẳn cũng đang ở Tam Tiên đảo.

Viên Minh nghĩ vậy nhưng khi thần thức vươn đến gần Vân Cửu Tiêu lại phát hiện lúc này y như đang ở một hang động tự nhiên thì phải.

Tay y còn đang cầm một viên dạ minh châu tản ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng vách đá màu xám xanh, chiếu sáng cả đống thạch nhũ trên đỉnh đầu.

Hàn khí trên thạch nhũ đông kết thành sương, chậm rãi theo thạch nhủ nhỏ giọt dọc theo mỏm đã rớt xuống cổ Vân Cửu Tiêu. Cảm giác lạnh băng kia khiến y run lên, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng khẩn trưởng.

Viên Minh phát hiện trong lòng Vân Cửu Tiêu tràn ngập bất an cùng sợ hãi, tựa hồ là đang lo lắng chuyện gì đó.

Lúc này Băng Tâm và Tuyết Giao cũng ở bên cạnh y, tâm tình cả ba tương tự nhau. Mà ở cách đó một khoảng xa, ba Nguyên Anh là Bạch Lân thượng nhân, Minh Không nữ vương và một gã tráng hán Thủy Viên tộc đang tụ tập nhau lại bàn bạc chuyện gì đó.

Bọn họ cũng không phát hiện ra thần thức của Viên Minh hàng lâm. Viên Minh cũng không định kinh động bọn họ, bèn dùng thần thức liên hệ với Vân Cửu Tiêu. Giọng nói khẽ của hắn nhanh chóng vang lên trong thức hải y.

“Vân Cửu Tiêu, hiện ngươi đang ở chỗ nào?”

Vân Cửu Tiêu bị giọng nói xa lạ đột ngột vang lên bên tai, trong lòng giật thót. Chẳng qua y đã bị Viên Minh sửa sang lại trí nhớ nên nhớ ra đây chính là cách thức Minh Nguyệt thần liên hệ với tín đồ mình, thái độ nhanh chóng chuyển sang cung kính.

“Minh Nguyệt thần đại nhân, hiện ta đang ở Lạn Kha đảo.” y thầm nói trong lòng.

Viên Minh có chút bất ngờ, không nghĩ tới Vân Cửu Tiêu lại đang ở Lạn Kha đảo.

“Đã lên tiên đảo rồi sao không ở ngoài tầm bảo mà ở đây làm gì? Hay bảo vậy ngươi đang tìm trong lòng đất?” Viên Minh tiếp tục hỏi.

Vân Cửu Tiêu cười khổ một tiếng: “Ngài hiểu lầm rời, ta bất đắc dĩ lắm mới trốn vào đây. Trên đảo quá nhiều thụ yêu, nếu bị phát hiện chỉ có một đường chết. Ngay cả đám người Bạch Lân thượng nhân cũng khó mà may mắn chạy thoát được.”

“Thụ yêu? Có bộ dáng này?” Viên Minh sửng sốt, tái hiện hình ảnh đám thụ yêu màu xanh đen từng xuất hiện ở Hỏa Tinh cung trong thức hải Vân Cửu Tiêu.

“không sai, là chúng nó.” Vân Cửu Tiêu liên tục gật đầu.

Trong lòng Viên Minh chợt trầm xuống. Hắn vốn tưởng thụ yêu chỉ xuất hiện trên Kim Quỳ đảo, nhưng xem ra có lẽ bọn chúng đồng thời tất công cả ba tòa tiên đảo.

Chỉ là vì sao cả đoạn đường tới đây, hắn lại không đụng phải con nào?

Viên Minh trầm ngâm một lát mới nói: “Kể rõ tình hình Tam Tiên đảo khi người tới xem sao.”

“Sau khi ta lên truyền tống trận ở Tam Tiên điện xong, một mình xuất hiện ngoài bãi biển của hải đảo. Sau đó ta một mực đi vào trong rừng rậm tầm bảo, trên đường vô tình gặp Băng Tâm, hai người chúng ta bèn kết bạn đi ra giữa hồ trên đảo thử thời vận. Vất vả lắm mới lên được Lạn Kha đảo, nhưng đi dạo mấy ngày trên đảo cũng không phát hiện được gì cả. Mãi đến ba ngày trước chẳng biết có một đám thụ yêu khổng lồ từ đâu xuất hiện trên đảo, ta cà Băng Tâm một đường trốn tránh khỏi bị đuổi giết, chật vật không chịu nổi. Cũng may ngày hôm qua chúng ta tình cờ gặp được Tuyết Giao và nhóm ba tiền bối Nguyên Anh Bạch Lân thượng nhân mới tránh được một kiếp, cuối cùng tìm được nơi này tránh nạn.” Vân Cửu Tiêu trả lời.

Nghe vậy, Viên Minh nhất thời có chút thất vọng.

Xem ra hắn đánh giá Vân Cửu Tiêu quá cao rồi. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, bí cảnh cấp cao như Tam Tiên đảo, dù là nhân tài Kết Đan của Đông Hải cũng không có bao nhiêu người hiểu rõ được cả.

Thử nghiệm chán chê, cuối cùng hắn đành quay lại biện pháp ban đầu. Viên Minh thở dài, đang định thu hồi thần thức của mình về, chợt vô tình nhìn thoáng qua đám người Bạch Lân thượng nhân.

Vừa nhìn qua, trong lòng Viên Minh chợt khẽ động, một ý tưởng lớn mật xuất hiện trong đầu hắn.

“Vân Cửu Tiêu, cứ làm theo lời ta nói…”

Ngay khi Viên Minh và Vân Cửu Tiêu đang liên hệ với nhau thì trong đám người Bạch Lân thượng nhân vốn tưởng như rất hòa hợp lại nổi lên tranh chấp.

“Thế này không được, thế kia cũng không được, chẳng lẽ các ngươi định trốn ở đây cả đời hay sao?” tráng hán Thủy Viên tộc cả giận nói.

“Cái gì mà muốn hả? Ngươi không xem thử mình ra ý tưởng ngu ngốc thế nào hả? không phải dụ địch đi vào thì cũng là trộm tập kích sau lưng, nói tới nói lui cũng không ngoài một chữ “giết”, không hiểu ngươi luyện hóa đầu óc của mình luôn không? Với số lượng thụ yêu ngoài kia, chỉ sợ ngươi vừa mới ra tay thì toàn bộ thụ yêu trên đảo đều sẽ đổ dồn cả vào đây, ngươi nghĩ chúng ta có thể giết sạch được cả đám chúng nó sao?” Bạch Lân thượng nhân phiền não nói.

“Vậy ngươi tính ở đây chờ đợi, chờ đến khi bọn chúng hết thọ nguyên sao? Hay là ngươi coi trong trọng nơi phong thủy bảo địa này? Thà bỏ cơ nghiệp Thiên Xà đảo cũng phải ở nơi này tu luyện thành tiên?” tráng hán Thủy Viên tộc khoanh tay trước ngực, nhổ một bãi nước bọt ở bên cạnh.

“Đủ rồi, cũng đừng ầm ĩ nữa. Các ngươi xem mình có còn bộ dáng của một tộc trưởng hay không? Tranh cãi như vậy có thể giải quyết được nguy cơ của chúng ta sao?” Minh Không nữ vương bị bọn họ làm ầm ĩ nhức đầu, nhịn không được quát lớn.

Bạch Lân thượng nhân hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, mà tráng hán Thủy Viên tộc vẫn trợn mắt nhìn Bạch Lân thượng nhân như trước, chỉ là giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn.

“Tóm lại chúng ta không thể cứ ngồi đây chờ chết. Minh Không, ngươi quyết định đi, ta tin ngươi, ngươi nói làm gì thì làm đó.”

Nghe vậy, Minh Không nữ vương thở dài một tiếng, xoa xoa mi tâm, nhưng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.

Đúng lúc này, Vân Cửu Tiêu ở một bên bỗng nhiên đi tới.

"Ba vị tiền bối, ta có một lời, không biết có nên nói hay không.”

"Ha ha, ngươi..."

Bạch Lân thượng nhân cười khinh miệt định trào phúng vài câu, lại bị Minh Không nữ vương hung hăng trừng mắt một cá. Sắc mặt y lạnh xuống, nhưng cũng không lên tiếng nữa.

Minh Không nữ vương không hơi sức đâu nghĩ tới tâm tình của Bạch Lân thượng nhân mà quay đầu nhìn về phía Vân Cửu Tiêu: “Nói đi.”

“Không biết ba vị tiền bối có nghe nói qua về Minh Nguyệt thần chưa?” Dưới ánh nhìn chăm chú của ba vị Nguyên Anh, Vân Cửu Tiêu thở dài một hơi, chậm rãi nói.

“Minh Nguyệt thần? Chẳng lẽ ngươi là Vu Nguyệt giáo?” Đồng tử mắt của Minh Không nữ vương co rụt lại, nghĩ tới cái gì đó.

Vân Cửu Tiêu chống cự áp lực, kiên định lắc đầu, kể lại lời truyền: “Không phải, ba vị tiền bối, Minh Nguyệt thần đại nhân mà ta tín ngưỡng không phải là Tôn Giả của Vu Nguyệt giáo mà là một vị thần linh khác, dù không tính là ngang hàng với Vu Nguyệt thần nhưng cũng có chút thần thông.”

“A, nếu hắn đã có chút thần thông sao không trực tiếp nói chuyện với chúng ta mà còn để ngươi truyền lời giùm?” Tráng hán Thủy Viên tộc nhìn Vân Cửu Tiêu hỏi.

“Vì là tín đồ mới được Minh Nguyệt thần đại nhân nhìn ngó, mới nghe được Minh Nguyệt thần đại nhân triệu hoán. Chẳng qua hiện nay Minh Nguyệt thần đại nhân đang nhìn ta nên có thể nghe thấy được lời của các vị tiền bối. Các tiền bối muốn hỏi gì xin cứ hỏi.” Vân Cửu Tiêu chắp tay hướng về phía trên đỉnh đầu mình.

“Hừ, đừng nói mò thêm nữa, ngươi tới tìm chúng ta có mục đích gì? Cứ nói thẳng ra đi.” Trong mắt Bạch Lân thượng nhân lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Vân Cửu Tiêu cũng cảm thấy sợ hãi nhưng có Minh Nguyệt thần làm chỗ dựa, y vẫn lấy hết can đảm nói: “Minh Nguyệt thần đại nhân nói cho ta, ngài đã thấy Đông Hải sinh loạn. Lúc này ở bên ngoài Tam Tiên đảo, giáo đồ Vu Nguyệt giáo thừa dịp Nguyên Anh các đảo không có mặt mà tiến hành cướp giết bốn phía. Phù Tang đảo đứng mũi chịu sào, các hòn đảo cấp một khác cũng đều đang rối loạn.”

Nghe vậy, ba người Minh Không nữ vương đều cả kinh.

Bọn họ vừa là Nguyên Anh vừa là tộc trưởng, phải đặt vận mệnh của chủng tộc ở phía trên cùng.

Khác với nhân tộc, bọn họ là dị tộc, các hòn đảo dưới trướng đều là huyết mạch của bản tộc. Nếu thất thủ, nhân tộc tuyệt đối sẽ không cho bọn họ chiếm cứ lấy một hòn đảo, chờ đón bọn họ chỉ có thể trở về với biển rộng, làm bạn với yêu thú mà thôi.

Chẳng qua bọn họ sẽ không vì lời của một tiểu bối Kết Đan mà kinh hoảng thất thố.

“Lời ngươi nói, có gì chứng minh?” Minh Không nữ vương hỏi.

“Không sai, nói miệng khơi khơi, tất cả chúng ta tiến vào Tam Tiên đảo đều bị cắt đứt liên hệ với ngoại giới, ngươi là một tiểu bối Kết Đan làm sao liên lạc được với bên ngoài?” Tráng hán Thủy Viên tộc cũng quát hỏi.

“Ba vị tiền bối, lời ta vừa mới nói là Minh Nguyệt thần nói cho ta biết. Thần thông của ngài vượt xa Nguyên Anh, tự nhiên có thể liên lạc trong ngoài Tam Tiên Đảo, nếu mấy vị như không tin thì hãy nhìn vật này."

Vân Cửu Tiêu nói xong, chắp hai tay trước ngực nhìn lên trời cầu nguyện một lát. Tiếp theo có mấy tấm Lưu Ảnh phù xuất hiện, chậm rãi rơi xuống trước mặt y.

Thấy vậy, tráng hán Thủy Viên tộc trợn to hai mắt, quay đầu nhìn về Minh Không nữ vương và Bạch Lân thượng nhân, thấy biểu lộ của bọn họ cũng kinh ngạc tương tự như mình.

Với tu vi của bọn họ còn không phát hiện được mấy tấm Lưu Ảnh phù này xuất hiện thế nào, mà thủ đoạn và tu vi của Vân Cửu Tiêu tuyệt đối không thể nào làm được như vậy.

Chẳng lẽ, Minh Nguyệt thần mà y nói đến có thật sao?

Bất tri bất giác, trong lòng ba người Minh Không nữ vương sinh ra một tia dao động.

Vân Cửu Tiêu hoàn toàn không biết ba người Minh Không nữ vương đang khiếp sợ. Y đã bị sửa đổi ký ức nên bản thân tín nhiệm và kính ngưỡng Minh Nguyệt thần không giới hạn, chuyện truyền tống vật phẩm nhỏ nhặt này căn bản không có gì đáng ca ngợi cả.

Y đặt Lưu Ảnh phù trước mặt, thi pháp thúc giục, trong phù ghi lại là thảm trạng trên Phù Tang đảo.

Thành thị phồn hoa đã hóa thành biển lửa, thi thể khắp nơi, tu sĩ trên bầu trời hỗn chiến giết đỏ mắt, căn bản không phân biệt địch ta.

Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng khóc liên tiếp vang lên lại bị tiếng kêu giết cùng tiếng cười điên cuồng lấn át. Dưới đống đổ nát là đám hồn tu áo đen tùy ý cướp bóc giết chóc, gặt hái huyết nhục và vong hồn.

Nhìn cảnh tượng đó, hai mắt ba người Minh Không nữ vương như muốn nứt ra, bởi trong đống thi thể rải đầy kia cũng xuất hiện thi thể tộc nhân bọn họ.

"Không được! Không thể chờ thêm nữa, chúng ta nhất định phải rời khỏi Tam Tiên đảo ngay bây giờ!” Tráng hán Thủy Viên tộc thét dài một tiếng, đứng lên.

Bạch Lân thượng nhân không nói gì, tựa hồ còn luyến tiếc cơ duyên trên Tam Tiên đảo.

Mà Minh Không nữ vương hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu nhìn về phía Vân Cửu Tiêu: "Chúng ta phải trả giá gì thì Minh Nguyệt thần mới cho chúng ta biết tình hình hiện tại của đảo chúng ta?”
Bình Luận (0)
Comment