Chương 548: Truyền thừa Hoá Huyết
Chương 548: Truyền thừa Hoá Huyết
Bạch Lân thượng nhân và Minh Không nữ vương nhìn thoáng qua nhau, sau đó tiến lên mấy bước, bắt đầu cầu nguyện.
Gã vừa mới bị khốn trong huyễn cảnh, khiến thần hồn thụ thương không nhẹ, nhưng lúc này cầu nguyện lại thành kính ngoài ý muốn, cũng không biết là bị lực lượng Minh Nguyệt Thần làm tin phục, hay là có tâm tư khác.
Viên Minh cũng không để ý Bạch Lân thượng nhân thành tâm hay không, dù sao trong lòng đối phương có mưu ma chước quỷ gì, gã cung cấp nguyện lực lại là sự thực, trên điểm này không thể động tay chân gì.
Rất nhanh, Viên Minh tiếp lệnh mà gã chuyển cho tộc nhân, cũng thu hai kiện pháp bảo, chuẩn bị dựa theo Bạch Lân thượng nhân thỉnh cầu, chuyển giao ra ngoài.
Người cuối cùng cầu nguyện tự nhiên là Minh Không nữ vương.
So với hai người kia, tâm tư nàng này linh thông, cung cấp nguyện lực kém hơn một chút, bất quá mức độ nguyện lực đậm đặc vượt xa Kết Đan kỳ, về phần Trúc Cơ kỳ thậm chí phàm nhân càng không thể so sánh.
Nàng cũng để Viên Minh thế nàng chuyển đạt một số mệnh lệnh, cũng lấy ra hai tấm phù lục và một khối ngọc giản yêu cầu chuyển giao, bất quá sau cùng, nàng lại đưa ra một vấn đề rất có ý tứ.
"Nếu trong tộc nhân ta có những người khác cầu nguyện, khẩn cầu ngài cứu vớt Bích Giao Đảo, được không?"
Viên Minh nghĩ thông suốt tâm tư Minh Không nữ vương, không thể nín được cười: "Chỉ cần thực tâm cầu nguyện, ta sẽ tương trợ."
Minh Không nữ vương từ chối cho ý kiến gật đầu, không nhiều lời nữa, kết thúc cầu nguyện.
. . .
Một canh giờ sau.
Trên Lạn Kha đảo, Viên Minh từ trong Thâu Thiên Đỉnh hiện thân, thu hồi Ngân sắc lệnh bài, tiếp tục đi đến chỗ sâu hòn đảo.
Liên quan tới ba người Minh Không nữ vương thỉnh cầu, hắn đã hạ lệnh Nhan Tư Vận, để người Bách Đan Phường nghĩ cách liên hệ với Bích Giao tam đảo, đến lúc đó hắn có thể thông qua Thâu Thiên Đỉnh, truyền đạt mệnh lệnh ba người Minh Không nữ vương cùng vật phẩm ra ngoài.
Viên Minh xử lý xong việc vặt, lại tốn chút thời gian luyện hóa nguyện lực ba người Minh Không nữ vương cung cấp, tu vi thần hồn tăng vọt lên.
Mặc dù ba người tín ngưỡng không thành kính bằng đám Nhan Tư Tịnh, nhưng thân là Nguyên anh, cung cấp nguyện lực thực sự quá mức khổng lồ, Viên Minh nhất thời khó mà hoàn toàn hấp thu. Huống chi, ngày nay việc cấp bách là thăm dò Tiên đảo, bởi vậy hắn cũng không lưu lại lâu trong Thâu Thiên Đỉnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng Viên Minh thấy cảnh sắc vẫn như cũ không thay đổi, hắn vì thu được nguyện lực mà tâm tình vui vẻ, cũng dần dần trầm xuống.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên hắn nghe nơi xa truyền đến tiếng nổ rất nhỏ.
Hắn lập tức chấn động ginh thần, vội vàng bước tới phía âm thanh, nhưng đi đến nửa đường, hắn chợt dừng lại, ánh mắt quét qua, nhìn vị trí phía bên tay trái.
Chỗ đó có vài cây đại thụ vờn quanh, trên mặt đất xuất hiện một cái hố nhỏ, trung tâm hố, một quân cờ màu đen lẳng lặng nằm ở đó, mặc dù không lớn, nhưng chung quanh là một đám thuần trắng, ngược lại phá lệ dễ thấy.
Viên Minh đi ra phía trước, cầm lên quân cờ, rót vào pháp lực, lại như đá ném vào biển rộng, không chút trả lời, lại dùng thần thức dò xét, cũng không phát hiện trong quân cờ có phù văn hoặc cấm chế gì.
Cái này tựa hồ chỉ là một quân cờ bình thường.
Viên Minh khẽ nhíu mày, suy nghĩ tìm tòi một lát, vẫn thu quân cờ vào nhẫn trữ vật, sau đó tiếp tục đi tới hướng âm thanh truyền tới.
Vị trí quân cờ cách chỗ thanh âm truyền đến không xa.
Viên Minh vòng qua mấy cây đại thụ, rất nhanh nhìn thấy xa xa trên một mảnh đất trống, có hai nhóm người đang giằng co.
Vì an toàn, hắn cũng không tới gần, âm thầm thả ra thần thức, lan tới chỗ đất trống.
Trên đất trống có tổng cộng năm người, trong đó một phương là tu sĩ Nguyên Anh kỳ tham gia Tiên quả hội, đã tham dự đại trận truyền tống ra ngoại hải, bởi vậy Viên Minh cũng đại khái nhận ra.
Cầm đầu là một vị lão giả khuôn mặt gầy gò, đầu đội mũ trúc, một thân áo tơi, cầm một cây cây gậy trúc màu đen, chính là Nguyên Anh Dục Trúc Đảo tên là Hắc Trúc Tẩu.
Bên cạnh lão là hai tu sĩ một nam một nữ, nam tên là Thạch Nghiễn Sư, chính là Nguyên Anh Hồng Diệp Đảo, thân mang quần áo văn sĩ màu xanh nhạt, dưới môi có chòm râu dê, thoạt nhìn giống như tiên sinh dạy học.
Nữ là Vạn Hoa Cô Vạn Hoa Đảo, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, đầu đội bách hoa hoàn, quần áo toàn thân do mảnh lá bện thành, làn da trắng noãn lộ ra trong lá xanh, tựa như tiên tử đản sinh trong nụ hoa, để cho người nhìn không khỏi sinh lòng trìu mến.
Ba người bọn họ tu vi chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ, mà hai Nguyên Anh giằng co với bọn họ, lại có một người là Nguyên Anh trung kỳ.
Tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ là một nam tử tóc đỏ có chút bệnh trạng, sắc mặt trắng bệch không máu, một vết sẹo thật dài xẹt qua mũi, chia khuôn mặt gã trên dưới hai nửa, thoạt nhìn tựa như bị người chém đứt.
Tay gã chống một cây huyết hồng quải trượng, trên mu bàn tay có một vết thương hình Thập tự, máu đỏ tươi từ trong miệng vết thương chảy ra, nhưng tựa như có linh tính lơ lửng, giống như dây lụa, nối gã cùng huyết hồng quải trượng.
Sau lưng gã là một vị thiếu niên bạch đồng bạch mi, cả người thoạt nhìn tựa như là một tôn băng điêu, toàn thân bao phủ một luồng hơi lạnh.
"Huyết Giới Tôn giả, ngày nay ở trên đảo có không ít thụ nhân qua lại, cho dù chúng ta liên thủ cũng chưa hẳn chiếm được chỗ tốt, ngươi thực muốn ở chỗ này động thủ với chúng ta?" Thần sắc Hắc Trúc Tẩu u ám, lớn tiếng quát hỏi.
"Vậy sao? Những thụ nhân kia khô cằn, đều là mảnh gỗ vụn, ăn không đã nghiền. Lúc này ta thật vất vả gặp gỡ các ngươi huyết khí tràn đầy, dù ta muốn buông tha các ngươi, nhưng bụng của ta lại không chịu đáp ứng." Huyết Giới Tôn giả cười nói.
"Hừ, khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi chẳng lẽ cảm thấy, bằng vào hai người các ngươi là có thể giữ được chúng ta!" Vạn Hoa Cô hừ lạnh một tiếng.
Huyết Giới Tôn giả nhìn chằm chằm Vạn Hoa Cô, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ vui mừng: "Ồ, hôm nay ngược lại vận khí tốt, thế mà gặp phải cơ thể Thanh Mộc Trường Xuân. Nói thật, trước kia những huyết thực bẩn thỉu kia ta đã ăn chán, ngược lại loại như ngươi xưa nay ta còn chưa từng nếm qua, chắc hẳn sẽ có một phong vị khác? Hắc hắc!"
Nói xong, gã còn duỗi ra đầu lưỡi đỏ choét liếm môi một cái, hầu kết cũng nhúc nhích theo.
Vạn Hoa Cô bị ánh mắt gã nhìn chằm chằm làm toàn thân nổi da gà, lúc này gầm thét một tiếng, tay vung lên, một lẵng hoa tràn đầy hoa cỏ tuột tay bay lên, lăng không bay ra.
Lẵng hoa quay tròn giữa không trung, từ đó dâng trào một mảng lớn phấn sương mù vàng nhạt, phủ tới Huyết Giới Tôn giả.
Huyết Giới Tôn giả không sợ chút nào, quải trượng đập lên mặt đất, trong nháy mắt mặt đất trước mặt gã xuất hiện một vũng huyết đầm, từ đó chui ra một đầu rồng máu me đầy đầu, đón phấn sương mù vàng nhạt đến, há miệng hút chúng vào.
Viên Minh thông qua thần thức thấy cảnh này, Tu La phệ huyết đồ trong thức hải bỗng nhiên truyền đến thanh âm ngạc nhiên của Huyết ảnh.
"Là Hóa Huyết Công! Quá tốt rồi, lại có tu sĩ tu luyện phương pháp này tới Nguyên anh, xem ra Hóa Huyết Môn ta cũng không suy tàn, chí ít vẫn còn truyền thừa tại thế!"
Viên Minh nghe ba chữ "Hóa Huyết Công", thần sắc hơi động một chút, vừa định hỏi thăm chi tiết lại phát hiện tình hình chiến đấu lại có biến hóa.
Huyết Giới Tôn giả đơn giản phá giải chiêu thức Vạn Hoa Cô, vừa định trào phúng một tiếng, đột nhiên thần sắc khẽ động, tựa hồ có chút ngạc nhiên.
Chỉ thấy trên huyết long của gã ngưng tụ ra, bỗng nhiên toát ra từng đoá từng đoá hoa tươi màu sắc khác nhau. Hoa tươi sinh trưởng nở rộ, trong nụ hoa lại phun ra mảng lớn phấn hoa, bay tới Huyết Giới Tôn giả.
Nhưng vào lúc này, bạch mi thiếu niên sau lưng Huyết Giới Tôn giả đã động.
Y đưa tay lên, đầu ngón tay bay ra một đạo băng truỳ màu trắng, trong băng trùy dâng trào mảng lớn hàn vụ, phảng phất hai cánh tay, vòng qua thân Huyết Giới Tôn giả, bảo hộ gã.
Phấn hoa chui vào băng vụ, nhẹ nhàng không đến một hơi đã bị Hàn Sương bao khỏa, nhao nhao rơi trên mặt đất.
Hắc Trúc Tẩu thấy nàng này xuất thủ, đột nhiên hất cần câu lên, dây câu phá vỡ hư không, tiếp theo một cái chớp mắt xuất hiện sau lưng bạch mi thiếu niên.
Nhưng vào lúc này, Huyết Giới Tôn giả quỷ quyệt cười một tiếng, trên thân huyết long bỗng nhiên mọc ra vô số tơ máu, trực tiếp bao khỏa hoa tươi, sau đó huyết long đột nhiên quay đầu, tinh chuẩn tìm được vị trí lưỡi câu, há miệng táp tới.
Hắc Trúc Tẩu biến sắc, lập tức muốn thu hồi lưỡi câu, nhưng bạch mi thiếu niên cũng đồng thời xuất thủ, hàn khí mênh mông dâng tới móc câu, khiến cho tốc độ đại giảm.
Tiếp theo một cái chớp mắt, huyết long cắn trúng lưỡi câu, tơ máu trên người nó cũng theo dây câu leo lên, chui vào cần câu phá vỡ hư không, lan tới Hắc Trúc Tẩu.
Đột nhiên, Thạch Nghiễn Sư xoay tay phải lại, một thanh bút lông dính đầy mực nước xuất hiện trong lòng bàn tay gã, theo gã nâng bút viết nhanh, trong chớp mắt một chữ cấm "Cấm" đen như mực hiện lên ở không trung.
Theo cấm tự xuất hiện, thông đạo hư không do cần câu Hắc Trúc Tẩu phá vỡ bỗng nhiên đóng lại, hiểm lại càng hiểm cách trở tơ máu vọt tới.
Nhưng cần câu Hắc Trúc Tẩu bởi vậy mất đi mảng lớn dây câu và lưỡi câu, đồng thời lão bị phản phệ, Hắc Trúc Tẩu ho hai tiếng, cũng phun ra hai ngụm máu tươi, khí thế toàn thân bắt đầu hỗn loạn.
Bất quá, Hắc Trúc Tẩu vẫn ném qua Thạch Nghiễn Sư ánh mắt cảm kích, dù sao bản thể cây gậy trúc vẫn không hư hại, còn có khả năng khôi phục, còn nếu bị tơ máu ăn mòn, coi như triệt để không thể dùng được nữa.
Huyết Giới Tôn giả chưa thể triệt để ăn mòn pháp bảo Hắc Trúc Tẩu, cũng không thèm để ý, chỉ khẽ cười một tiếng:
"Hắc hắc, sớm nghe nói câu công Hắc Trúc Tẩu xuất chúng, mỗi khi vung cần tất có thu hoạch, sao ngày nay câu đầu đại ngư ta, ngay cả dây câu cũng không dám thu?"
Hắc Trúc Tẩu cũng không để ý tới gã trào phúng, truyền âm với Thạch Nghiễn Sư: "Thạch đạo hữu, bằng tạo nghệ trận pháp của ngươi, có biện pháp dùng trận pháp đưa chúng ta khỏi nơi này không?"
"Rất khó." Thạch Nghiễn Sư lắc đầu.
"Rất khó, vậy là vẫn có khả năng? Nếu ta và Vạn đạo hữu toàn lực ngăn cản bọn họ, cần chèo chống bao lâu?" Hắc Trúc Tẩu hỏi.
Thạch Nghiễn Sư trầm mặc một lát: "Hai khắc đồng hồ."
Nghe vậy, Hắc Trúc Tẩu nhìn về phía Vạn Hoa Cô, truyền đạt lại lời của Thạch Nghiễn Sư, nhưng Vạn Hoa Cô lại thở dài một tiếng.
"Nơi đây hoa cỏ sinh cơ không hiện, chỉ bằng pháp bảo, ta không phải đối thủ của bọn họ." Nàng khẽ lắc đầu.
Sắc mặt Hắc Trúc Tẩu trầm xuống, cắn răng một cái, lấy ra ba tấm ngọc phù nội liễm linh quang.
"Đây là tổ sư đảo ta lưu lại. . ."
Lão còn chưa dứt lời, liền nghe Huyết Giới Tôn giả cười lớn một tiếng: "Thương lượng xong chưa? Thương lượng xong, có thể chết được rồi!"