Chương 553: Một ngày - Một năm
Chương 553: Một ngày - Một năm
Không giống như những pháp bảo của Viên Minh tấn công lúc trước, cây Kim Ô tiễn này dễ dàng cắm vào cơ thể lão thụ đen bóng, nửa cây tên đâm sâu vào trong thân cây.
“Ngao…”
Hắc thụ vốn đang bị Chúng Sinh Mộng khống chế lập tức thanh tỉnh, gương mặt già nua khắc khổ phát ra tiếng kêu thảm thiết, đâm nhanh vô số cánh cây đen nhánh về phía Viên Minh.
Cùng lúc đó, sương mù màu trắng trong hai mắt nó lại tiếp tục lưu chuyển, nhìn thẳng vào Viên Minh.
Thần cung màu vàng kim trong tay Viên Minh lúc này dần hóa thành những điểm sáng rồi tiêu tán, chỉ để lại một vết bỏng đỏ trong lòng bàn tay, vậy nhưng hắn lại không để ý đau đớn mà vội vàng bấm pháp quyết, một lần nữa thôi động phù văn Chúng Sinh Mộng.
Nhưng khi ánh mắt hắn vừa chạm vào ánh mắt lão thụ, cái cảm giác bị chuông lớn đập trúng kia lại lập tức ập tới.
Khi thấy hắn sắp bị trúng chiêu, bên trên cây Kim Ô tiễn đang găm vào trong thân hắc thụ kia đột nhiên tỏa hào quang chói lòa, từng tia sáng màu vàng kim từ đó chiếu ra, chỉ trong chớp mắt đã nổ đứt hắc thụ thành hai khúc.
Khúc trên ầm ầm đổ xuống, theo đó những cành nhánh đang đâm về phía hai người họ cũng rụt trở lại.
Hai người Viên Minh, Ô Lỗ thấy thế bất giác thở phào nhẹ nhõm, xong cả người mềm nhũn ngã vật ra đất.
“Thế này là thế nào?” Ô Lỗ khàn khàn hỏi, giọng nói nghe có vẻ yếu ớt.
“Trước rời khỏi đây đã, trên đường ta sẽ nói với ngươi sau.” Viên Minh không giải thích nhiều nhanh chóng lấy đan dược ra nuốt vào, đồng thời nhét cho Ô Lỗ mấy viên.
Ô Lỗ nuốt đan dược vào xong liền vội vã vận công luyện hóa dược lực.
Trong khi đó Viên Minh đi tới trước thân hắc thụ đứt gãy kia, nhìn gương mặt già nua khắc khổ kia xong vẫn không khỏi thấy rét lạnh.
Có điều là hắc thụ này tuy đã nhắm mắt xuôi…cành, trên thân không có chút khí tức vật sống nào, nhưng cũng giống như như thụ nhân màu đen kia, trên đó lại thấy năng lượng sinh mệnh vô cùng nồng đậm.
Viên Minh vung tay lên thu nửa thân hắc thụ vào.
Tiếp đó, hắn và Ô Lỗ nhanh chóng đi một vòng trong động quật, vừa đi hắn vừa kể lại một lượt những chuyện vừa xảy ra.
“Viên huynh, ngươi thế là lại cứu ta một mạng nữa rồi.” Ô Lỗ đã hồi phục lại kha khá, nhịn không được cảm khái.
Sau thời gian khoảng một tuần trà, phía cuối động quật truyền tới một luồng sáng mờ mờ.
Hai người trong lòng vui mừng, vội chạy như bay về phía đó, tới gần mới phát hiện nơi đó có đặt sẵn một quang môn (cánh cửa ánh sáng) hình tròn mang hai màu đen trắng, bên trong truyền ra từng đợt thiên địa linh khí nồng đậm.
Viên Minh phát hiện khí tức mà hắn cảm nhận được từ trong không gian đen trắng này giống với khi phụ thể Quả Quả hôm qua, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ.
“Không sai đâu, chính là chỗ đó.” Nói đoạn, hắn vọt tới trước quang môn.
Thấy vậy, Ô Lỗ dù thấy có chút kỳ quái bởi rõ ràng đây là lần đầu tiên Viên Minh tới đây, vì sao lại nói như vậy, nhưng y cũng không bận tâm mà đi hỏi nhiều, trái lại cuống quýt chạy theo.
Thân ảnh hai người nối nhau chui vào trong quang môn rồi biến mất không thấy đâu nữa.
…
Bên trên Tam Tiên đạo, trong một không gian tăm tối không biết tên.
Ngay sau khi lão thụ yêu màu đen bị một tiễn của Viên Minh chặt đứt sinh cơ, một tiếng rên rĩ thống khổ nghẹn ngào từ trong bóng tối vang lên, giống như bị trúng một đòn tấn công nào đó.
Gần như cùng thời gian đó, mấy cây đại thụ hóa thành thụ nhân canh giữ trước Tuế Nguyệt động đồng loạt quỳ rạp xuống đấy, từng nhánh cây đâm vào lòng đất, tán cây rung lắc dữ dội, gương mặt người xấu xí kia vặn vẹo, há to miệng tru lên từng hồi thảm thiết.
Tình cảnh đám thụ nhân truy đuổi nhóm Nguyên Vô Cực lúc cũng tương tự, mặt đều lộ vẻ đau đớn, tạm thời dừng tấn công bọn người Nguyên Vô Cực.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhất thời đưa mắt nhìn nhau.
Bất thình lình, một bóng người màu máu bắn vọt ra, lao thẳng về phía Tuế Nguyệt động, nhìn kỹ thì chính là Huyết Yến đảo chủ.
“Đuổi theo hắn!” Nguyên Vô Cực thấy thế khẽ chớp mắt, trầm giọng ra lệnh.
Mấy người lập tức bay lên không, lướt nhanh về phía Tuế Nguyệt động.
Bên trong không gian tăm tối, âm thanh kia lại một lần nữa vang lên, nhưng lần này lại chỉ là một tiếng hừ lạnh.
Ngay khi âm thanh vừa vang lên, đỉnh núi màu trắng dưới thân mọi người ầm ầm nổ tung ra.
Chỉ trong chốc lát, đá lớn trên núi bắn tung tóe, bụi mù nổi lên khắp xung quanh, trên núi nứt ra từng cái rãnh lớn, tiếp đó mấy trăm sợi rễ to như trường long từ đó vươn ra. Vừa ra, đám rễ này lập tức đập tới chỗ đám người Nguyên Vô Cực, xem ra đây chính là cái rễ cây to lớn đã tiềm phục dưới mặt đất lúc trước.
Trên rễ cây mọc đầy những bộ rễ nhánh, chúng giống như những xúc tu chụp xuống đám người đang cuống cuồng chạy khắp tứ phía.
Mấy người quá sợ hãi, vội vàng thi pháp tránh né.
Nhưng số lượng những rễ cây này quá nhiều, uy áp mà chúng phát ra cực kỳ khủng bố, động tác lại linh hoạt dị thường, chẳng mấy chốc đã chặn đường gần như tất cả mọi người, chỉ thêm chốc lát nữa thôi là bọn họ sẽ chẳng còn khe hở nào để trốn đi, chuyện bị bắt là khó mà tránh khỏi.
Thế nhưng đúng vào lúc này, dị biến lại nổi lên.
Một thanh âm chói tai vang trời từ phía xa truyền tới, mang theo uy lực ngút trời, chấn cho toàn bộ mặt đất rung lắc theo.
Đám người không khỏi kinh hoảng ngẩng đầu nhìn lên, họ liền thấy luồng sáng màu vàng kim từ chỗ Kim Quỳ tiên đảo phóng thẳng ra, chớp mắt đã tới chỗ bên trên Lạn Kha đảo.
Kim quang chợt tắt, hóa thành mấy trăm cây tên màu vàng kim bắn thẳng xuống chỗ này.
Mỗi một cây tên đều bắn chính xác lên một sợi rễ to lớn.
Bên trong cơn mưa tên ngập trời, có bảy cây tên ánh sáng lớn nhất, uy lực của chúng cũng mạnh nhất.
Bảy cây tên lớn này lao đi, kéo theo những gợn đen nổi lên trong không khí, bắn thẳng về phía bảy thụ yêu cấp bốn canh giữ cửa Tuế Nguyệt động.
Bảy thụ yêu thần sắc đại biến, vội vã phi thiên hoặc độn địa, ra sức trốn chạy.
Thế nhưng bảy cây tên lớn này bám riết như hình với bóng, tiếp tục lao thẳng về phía bảy thụ yêu.
“Ầm ầm ầm…”
Tiếng nổ lớn liên tục vang lên trên Lạn Kha đảo, ánh kim sắc lửa bắn tóe khắp nơi, bốc lên bụi đất như che kín cả bầu trời, trông quả thực giống cảnh tận thế.
Đám người Nguyên Vô Cực ai nấy mặt mày biến sắc, cuống cuồng tránh né khắp nơi, thậm chí chẳng còn tâm trạng nghĩ tới cái gì Tuế Nguyệt động, chỉ mong không bị đợt tấn công khủng khiếp này tác động tới.
Ngọn núi màu trắng gần như bị san bằng, nhóm Bạch Lân thượng nhân lẫn nhóm Hắc Trúc Tẩu cũng bị ép phải rời khỏi nơi ẩn nấp, gia nhập vào đội ngũ trốn chạy.
Cũng may cơn mưa tên này chỉ trút xuống có mấy nhịp thở rồi thôi.
Đợi khi bụi đất tan đi, đám người trên đảo không hề sứt mẻ gì, trong khi đó những sợi rễ to lớn vươn ra từ lòng đất lại bị phá hủy hơn nữa, thụ nhân trên núi chết gần hết, còn bảy thụ yêu cấp bốn bậc cao thì không thấy tăm hơi đâu.
Trên một nửa đảo Lạn Kha, khắp nơi đều là những vết rách khủng bố khiến người ta thấy mà giật mình.
Thoát chết sau tai nạn, đám người Nguyên Vô Cực không dám dừng chân thêm khắc nào nữa, tất cả cùng như phát điên lao tới Tuế Nguyệt động.
Rễ cây to lớn nguyên khí trọng thương, sức lực cũng đã cạn, không cách nào ngăn bọn họ được nữa.
Trong khi đó, đám người Bạch Lân thượng nhân và nhóm Hắc Trúc Tẩu lại hoàn toàn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ.
“Hừ, Hậu Nghệ Xạ Nhật cung, Lạn Kha kỳ bàn, cứ xem như cách ngươi hỗ trợ đám ngoại lai kia thì cũng chỉ là kéo dài hơi tàn, vùng vẫy giẫy chết mà thôi, chờ ta hoàn thành toàn bộ, các người đều phải thần phục dưới chân ta.”
Bên trong không gian tăm tối kia, âm thanh lạnh lùng kia lại vang lên như tự nói, dư âm vang vọng bên trong không gian trống trải.
Lời vừa dứt, mặt đất Lạn Kha đảo lại một lần nữa vỡ ra, vô số thụ nhân lại xuất hiện, nhào về phía đám Bạch Lân thượng nhân.
…
Khi ánh sáng chói lóa dần tan đi, Viên Minh một lần nữa thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
Cổ thụ quấn đầy dây leo cao tận mây xanh, trên mặt đất phủ đầy cỏ non xanh biếc, trên đầu trời, hai vầng thái dương một đen một trắng tỏa ánh sáng đan xen, trông cực kỳ hài hòa cân đối.
Mọi thức đều giống như khi phụ thể Quả Quả.
Viên Minh quan sát bốn phía, đồng thời kết nối với thần hồn bên trong thức hải Kim Ô, yên lặng cảm nhận vị trí của Tịch Ảnh.
Rất nhanh, trên mặt hắn hiện lên vẻ vui mừng: “Ô Lỗ huynh, mời đi theo ta.”
Nghe vậy, Ô Lỗ gật gật đầu, cất bước đi theo Viên Minh.
Hai người sải bước đi thẳng một mạch, không lâu sau đó đã tới trước một sơn cốc tươi tốt, chim hót líu lo, hoa khoe muôn sắc.
Bên trong cốc, hoa tươi trải đầy đất, cây cối xanh um, còn có một hồ nước phẳng lặng nằm giữa thung lũng.
Trong hồ nước mọc đầy sen, mỗi cây cành lá như ngọc bích, thân sen to, hoa sen lớn tới độ có thể để một người ngồi thoải mái trong đó.
Ở giữa hồ nước lại thấy có một cây cổ thụ cao vút tỏa linh quang rực rỡ, những nhành cây rủ xuống như một chiếc lồng che khuất thân cây, đầu cành chạm vào mặt nước, theo từng cơn gió khẽ lay động mặt hồ tỏa ra những gợn sóng lăn tăn.
Hai người Viên Minh tới trước hồ nước, phát hiện linh khí ở đây dày hơn gấp mấy lần những chỗ khác, chỉ hít linh khí tinh thuần ở đây đã khiến tinh thần hai người chấn động.
Khi cả hai còn đang kinh ngạc, bỗng nghe có tiếng thú gầm gào truyền đến.
“Gào…meo meo?”
Một con thú nhỏ xinh xắn nhào tới bám lên chân Viên Minh rồi cọ cọ đầu vào đùi hắn.
Viên Minh cúi đầu nhìn xong lập tức mỉm cười, ôm con thú nhỏ lên, vuốt ve nó rồi hỏi: “Quả Quả, Tịch Ảnh đâu?”
Quả Quả thoải mái kêu meo meo, đoạn lại hài lòng lắc người một cái xong mới nhấc chân, chỉa móng chỉ về phía sau cái cây mọc giữa hồ.
Viên Minh ôm Quả Quả đi vòng qua hồ nước, quả nhiên ở bờ bên kia thấy Tịch Ảnh đang ngồi ngay ngắn trong hoa sen.
Không biết có phải Tịch Ảnh phát giác ra Viên Minh trong thức hải Kim Ô không mà khi Viên Minh nhìn về phía nàng, nàng cũng mở mắt đưa mắt nhìn lại hắn, nở nụ cười hoạt bát, nói: “Ngươi tới rồi!”
Viên Minh nhìn nàng, khóe miệng bất giác hơi cong lên: “Chờ lâu rồi phải không?”
Thấy cảnh này, Ô Lỗ đứng sau hắn khẽ thở dài, đoạn lẳng lặng xoay bước, trông giống như đang ngắm nhìn phong cảnh nơi khác.
Cùng lúc đó, Tịch Ảnh đứng dậy lướt qua mặt hồ, đi tới bên người Viên Minh: “Đúng là cũng được một khoảng thời gian, sao ngươi lại tới chậm vậy?”
“Không quen đường lắm, đầu tiên là tới Kim Quỳ đảo…Ồ, ngươi đột phá Kết Đan hậu kỳ rồi?”
Tịch Ảnh cười đắc ý, đáp: “Là Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong, chẳng mấy nữa là lại phải đột phá!”
Viên Minh càng thêm kinh ngạc: “Nhanh vậy? Chúng ta lên đảo cũng chỉ mới sáu, bảy ngày nhỉ?”
“Ở bên ngoài là sáu, bảy ngày, nhưng ở đây á, đã qua sáu, bảy năm.” Tịch Ảnh lắc đầu, thản nhiên đáp.
Viên Minh trợn tròn hai mắt nhìn nàng, hỏi: “Thời gian ở đây trôi không giống bên ngoài?”
“Đúng vậy, nếu không làm sao chỗ vào cửa động lại ghi là Tuế Nguyệt động chứ? Chính là bởi thời gian tại đây khác với bên ngoài.” Nghe như bọn Viên Minh đã nói tới chính sự, Ô Lỗ bèn bước lại, thuận miệng giải thích.
“Nếu đã như vậy, không lẽ nơi này có bảo vật gì có quan hệ với thời gian?” Viên Minh phỏng đoán.
“Có lẽ là có, nhưng ta từng bỏ nửa năm tìm kiếm khắp nơi này mà chẳng thể tìm được manh mối gì liên quan tới bảo vậy, có điều linh khí nơi này đúng là nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, thực sự là một thánh địa tu luyện.” Tịch Ảnh nói.
“Nơi này đúng là thánh địa tu luyện, cây đại thụ này chính là Tụ Linh chi thụ trong truyền thuyết ha? Tụ Linh chi thụ lớn như vậy, e là tìm khắp Vân Hoang đại lục cũng không có cây thứ hai.” Viên Minh nhìn về phía đại thụ giữa hồ nước.
Vật tụ linh (tập trung linh khí) trong tu tiên giới chủ yếu là tụ linh chi thạch, tu linh chi tuyền (suối tụ linh), và loại cao cấp nhất, tụ linh chi thụ.
Lưu Thiên Minh khi trước trong lúc chuyện phiếm cùng Viên Minh cũng từng nói trong Trường Xuân quan có một gốc tụ linh chi thụ, nhưng nó chỉ cao có mấy trượng, thua xa cái cây trước mắt này.
“Thiên địa linh khí nơi này cực kỳ nồng đậm, ngoài gốc tụ linh chi thụ này còn hai chỗ nữa sản sinh ra vật tụ linh, nếu các ngươi có hứng thú chút nữa có thể tới xem một chút.” Tịch Ảnh nói.
Nghe vậy, Viên Minh khẽ gật gật đầu.
“Không nói ta, các ngươi tới đây thế nào? Nơi này cách biệt với bên ngoài, các thủ đoạn liên lạc của ta đều không dùng được, bên ngoài trong mấy ngày qua có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Tịch Ảnh khoát tay ngăn lại, hỏi.
Viên Minh đang định mở miệng thì bỗng thấy có hai đạo linh quang từ trong hai vầng thái dương trên đỉnh đầu bay nhanh xuống, đáp vào chỗ cách hắn không xa.
Sau khi đáp xuống, hai đạo linh quang một đen một trắng liền nhanh chóng dung hợp lại, tiếp đó như đất bùn được một bàn tay vô hình nhào nặn, hóa thành một nam tử vận y phục đen trắng.
Người này tóc đen như mực, da trắng như tuyết, mắt trái là lòng trắng con ngươi đen, mắt phải lại là lòng đen con ngươi trắng, trông vào không thấy có thần thái gì, giống như từ đá biến thành, thoạt nhìn vô cùng cứng nhắc.
Viên Minh không cảm nhận được linh khí hay tu vi gì từ trên thân người này, nhưng chính điều này lại khiến trong lòng hắn run lên, không dám có thái độ thất lễ.