Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 565 - Chương 564: Tâm Ma Kiếp

Chương 564: Tâm Ma kiếp Chương 564: Tâm Ma kiếp

Mấy người còn lại thấy vậy cũng mang theo vẻ khó coi mà đi.

Mãi đến khi đi xa, Huyết Giới tôn giả mới một mực đè nén hỏi: “Đại ca, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

“Ta luyện thành hai bộ Huyết Thần tử, vừa rồi đã tổn thất một bộ.” Nguyên Vô Cực không quay đầu lại đáp.

“Cái gì? Tổn thất một bộ Huyết Thần tử?” Băng Ly kinh hô lên.

“Minh Nguyệt thần kia thật sự sâu không lường được. May mà hắn cũng có chỗ cố kỵ nên không thật sự muốn đối phó ta. Lần này là ta tính sai.” Nguyên Vô Cực thở dài, chậm rãi nói.

Tâm tình gã hôm nay rất phức tạp. Lần này xem như dò ra được thực lực của Minh Nguyệt thần cực mạnh, quả thật là một mối uy hiếp với Bất Tử thụ. Nhưng gã lại tổn thất vô ích một bộ Huyết Thần tử, là thiệt thòi lớn.

Mà bên đối kia, Hoa Chi dùng thân phận người hầu của Minh Nguyệt thần trấn an mấy người Minh Không nữ vương một chút rồi quay trở lại trong không gian Thâu Thiên đỉnh.

Trận chiến vừa rồi cũng khiến nàng hao tốn không ít sức lực, cần phải tu dưỡng một trận mới có thể khôi phục hoàn toàn được.

Viên Minh cũng qua trận chiến vừa rồi hiểu được chút ít thần thông của Huyết Thần tử, coi như không uổng phí nỗ lực của Hoa Chi.

Chỉ là thu hoạch lớn nhất vẫn là có thể trấn nhiếp được những người Lộng Triều tán minh kia, tin rằng vấp ngã lần này khiến bọn họ tỉnh ra, có thể yên tĩnh một đoạn.

Qua chuyện này, quả thật Lộng Triều tán minh không đến khiêu khích nữa, mấy phương nhân mã đều bình an vô sự, thỉnh thoảng lại cử hành trao đổi hội. Lúc Lộng Triều tán minh cần nhờ cậy Minh Nguyệt thần hỗ trợ vật phẩm ngoại giới cũng mang theo thái độ cung kính nhiều hơn. Bí cảnh dần dần trở nên hài hòa chưa từng có.



Nháy mắt đã qua hai mươi năm.

Bên trong Thâu Thiên đỉnh, đài sen bạch ngọc vẫn tỏa ánh sáng vàng kim trong vắt như trước.

Bên cạnh tế đàn, Tụ Linh thụ không ngừng tiếp tế linh khí, bên tán cây còn phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt như thể có vô vàn con đom đóm, nhìn thần kỳ mà rực rỡ.

Chỉ là bên trong Thâu Thiên đỉnh không chỉ có một mình gốc cổ thụ này.

Cách đó không xa là gốc Ngũ Hành Tạo Hóa thụ trong vườn linh điền đã cao chừng một trượng, cành lá ngũ sắc nhìn đủ màu lại không hề chướng mắt khó coi.

Lúc này Tịch Ảnh đang khoanh chân ngồi dưới tàng cây, trên người dâng lên từng luồng sáng ngũ sắc như long xà du tẩu, rồi dâng lên trên Ngũ Hành Tạo Hóa thụ như tương dung một thể với thân cây. Dưới gốc cây lại có linh quang ngũ sắc tràn vào trong cơ thể Tịch Ảnh như tạo thành một vòng tuần hoàn, không ngừng tăng tiến theo tiến độ tu hành của Cú Mang linh quyết.

Nhưng mà Ngũ Hành Tạo Hóa thụ là linh mộc thượng cổ nên rất khó sinh trưởng, Tịch Ảnh tỉ mỉ chăm sóc hai mươi năm nhưng cũng chỉ cao hơn một trượng, bởi vậy Cú Mang linh quyết của nàng vẫn chỉ luẩn quẩn ở tầng thứ nhất.

Lúc ấy Tịch Ảnh cũng chỉ cách đột phá một bước chân, tu hành tầng thứ nhất của Cú Mang linh quyết đã tăng tiến tư chất, giúp nàng thuận lợi đột phá qua cánh cửa ngăn cách, bước vào Nguyên Anh kỳ.

Sau khi đột phá, Tịch Ảnh vẫn tiếp tục khổ tu Cú Mang linh quyết, không có ý định buông bỏ.

Dưới sự thúc đẩy của Cú Mang linh quyết cùng Ngũ Hành Tạo Hóa thụ, pháp lực của nàng đã tăng tiến không ít, cách Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong đã không xa.

Tịch Ảnh cũng không dốc toàn bộ thời gian vào Cú Mang linh quyết mà còn thỉnh thoảng bớt chút thời gian tu luyện công pháp bí thuật khác nữa.

Linh quang ngũ sắc trên người nàng nhanh chóng tiêu tán, thay vào đó là một luồng linh quang màu vàng đất nồng đậm chậm rãi dâng lên người nàng.

Lúc này Tịch Ảnh đang tu luyện Thái Âm Luyện Tì quyết.

Không như Viên Minh, nàng không thiếu khuyết Thổ linh căn, tu luyện phương pháp này đã mạnh lại càng thêm mạnh. Từ lúc đột phá vào Nguyên Anh, Tịch Ảnh cũng lấy phương pháp này từ Viên Minh phấn khởi tu luyện bí pháp này, hiện đã tu luyện đến cảnh giới phi thường cao thâm rồi.

Hai mươi năm qua Viên Minh cũng thu hoạch được rất nhiều.

Năm đó Bất Tử thụ từ hạt giống cũng đã trở thành một gốc đại thụ màu đen cao mười mấy trượng, cành lá trải rộng.

Sau khi biến lớn, nó cũng mọc ra khỏi thân thể Viên Minh, cắm rễ trong Thâu Thiên đỉnh, chiếm lấy một không gian không nhỏ trong Thâu Thiên đỉnh này.

So với Ngũ Hành Tạo Hóa thụ, sinh trưởng của Bất Tử thụ chỉ có thể dùng từ cực mau lớn để hình dùng. Nhờ vậy mà Cú Mang linh quyết của Viên Minh cũng đột nhiên tăng mạnh, đạt đến cảnh giới thứ ba.

Chỉ là Bất Tử thụ này mọc ra từ trong người Viên Minh nên nửa người của hắn đã hòa cùng một thể với đại thụ, khó mà phân tách ra được.

Viên Minh cười gượng, hắn xem như đã bị Cú Mang linh quyết và Tịch Ảnh lừa thảm rồi.

Bất Tử thụ đã cắm rễ vào trong người hắn, dung hợp chặt chẽ, dù hắn có tu luyện Cú Mang linh quyết viên mãn hay từ bỏ Cú Mang linh quyết thì cũng không chắc được có thể tách ra khỏi quái thụ này hay không nữa.

Còn nếu không may, có lẽ về sau phải vĩnh viễn ở cùng với gốc Bất Tử thụ đen này.

Chẳng qua dung hợp một thể với đại thụ đen này cũng không hoàn toàn có hại. Bất Tử thụ có thể tự thu nạp thiên địa linh khí, tương đương với việc hiện tại Viên Minh có thêm một nguồn lực bổ sung thiên địa nguyên khí nữa, tốc độ khôi phục pháp lực vượt xa tu sĩ tầm thường, đương nhiên pháp lực cũng bền bỉ hơn rất nhiều.

Hai mươi năm qua, hắn cũng không lơ là tu luyện Cửu Nguyên quyết.

Bên ngoài Thâu Thiên đỉnh, Nhan Tư Tịnh cũng đã luyện chế các loại yêu đan linh thảo hắn đưa cho thành đan dược, lại được trở ngược vào cho hắn.

Có đan dược, pháp lực của Viên Minh cũng gia tăng nhanh chóng, hiện nay đã đạt tới Kết Đan hậu kỳ.

Ngoài pháp tu thì Viên Minh cũng có sự tinh tiến về hồn tu không ít.

Mười năm trước hắn đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên chi thể, hiện đang ở Tiên Thiên chi thể trung kỳ, nội tức cũng đã luyện đến trình độ đỏ như máu tươi, có lẽ một phần còn nhờ công hiệu luyện hóa Tu La Phệ Huyết đồ.

Nhưng mặt thể tu lại tăng tiến cực chậm, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì đại thụ màu đen.

Vì muốn nhanh chóng tu thành Cú Mang linh quyết mà Viên Minh đã đổ hết huyết nguyên lực dư thừa của Tu La Phệ Huyết đồ, ưu tiên cung ứng nuôi dưỡng Bất Tử thụ. Thậm chí những yêu thú mà đám Huyễn Linh Tử đưa tới cũng đều bị hắn ném cho đại thụ màu đen hấp thu cả.

Bất Tử thụ càng lớn càng cần nhiều khí huyết lực, huyết nguyên lực bên trong Tu La Phệ Huyết đồ nhanh chóng cạn khô, đám người Huyễn Linh Tử bên ngoài cũng không còn bắt yêu thú dễ dàng như lúc trước nên cảnh giới thể tu đã tăng chậm lại.

Mà về phương diện hồn tu lại không bị Cú Mang linh quyết hạn chế, lại có đám người Vân Cửu Tiêu cung cấp nguyện lực nên thần hồn bản thể của Viên Minh đã đạt tới tu vi Tình Vu đỉnh phong từ mười lăm năm trước, chỉ còn cách Miên Vu nửa bước nữa mà thôi.

Vốn Viên Minh còn chuẩn bị sẽ một phát đột phá đến cảnh giới Miên Vu thì Tịch Ảnh đã bảo hắn chờ thêm một thời gian nữa, không cần vội vã đột phá cảnh giới, còn bảo hắn tạm thời dừng hấp thu nguyện lực lại.

Viên Minh nghi hoặc muốn hỏi nguyên do nhưng Tịch Ảnh lại không trả lời thẳng, chỉ bảo hắn đến lúc đó sẽ tự biết. Đồng thời trước lúc đó, nàng hi vọng Viên Minh tạm thời quên chuyện đột phá lên Miên Vu đi.

Dù không hiểu như Viên Minh vẫn làm theo, hoàn toàn bỏ quên chuyện đột phá lên Miên Vu. Cũng không biết có phải do đã hòa hợp cùng đại thụ hay không mà hiện tại tâm tính của hắn cũng càng lúc càng trở nên trầm ổn hơn, thích yên tĩnh không thích động quá nhiều.

Cứ như thế mãi đến nửa năm sau, một ngày này Viên Minh đang nhắm mắt tu luyện thì Tịch Ảnh lại đột nhiên gọi bảo hắn: “Bây giờ ngươi có thể thử đột phá lên Miên Vu được rồi.”

Viên Minh khẽ gật đầu, nhìn vào thần hồn bên trong, nghi hoặc hỏi: “Đã nhiều năm này, thần hồn bản thể ta gần như không có biến hóa gì, sao năm đó không thử đột phá, hiện tại lại có thể?”

“Bởi vì lúc ấy ngươi hấp thu quá nhiều nguyện lực. Ngươi hẳn phải biết bên trong nguyện lực ẩn chứa rất nhiều tạp niệm của các sinh linh. Những tạp niệm này sẽ gia tăng độ khó trong đột phá lên Miên Vu, cho nên muốn đột phá nhất định phải tạm dừng hấp thu nguyện lực.” Tịch Ảnh đáp.

“Nhưng ta đã dùng Hoán Tâm quyết luyện hóa hết tạp niệm, huống hồ qua Thâu Thiên đỉnh chuyển hóa cũng đã không còn chứa tạp niệm rồi. Nguyện lực tinh thuần có thể hấp thu trực tiếp, hẳn là không ảnh hưởng đến đột phá mới phải.” Viên Minh lại càng thêm nghi hoặc.

“Hóa Tâm quyết luyện hóa cũng không hoàn mỹ, nguyện lực sinh ra đã dính liền tạp niệm khó có thể tách rời, dù qua các thủ đoạn loại bỏ, có thể không ảnh hưởng đến tu luyện thường ngày nhưng vẫn có thể ảnh hưởng sâu xa đến thiên kiếp hàng lâm trong lúc đột phá lên Miên Vu. Đây là phép tắc của trời đất, bất kể là ai cũng không thay đổi được.” Tịch Ảnh lắc đầu.

“Vậy làm sao những Miên Vu trong Vu Nguyệt giáo đột phá được?” Viên Minh tò mò hỏi.

“Trong giáo có những bí quyết làm giảm ảnh hưởng của vấn đề này, trong đó hữu hiệu nhất là đích thân Vu Nguyệt thần ra tay hỗ trợ đột phá. Nghe nói chỉ những thiên tuyển chi tử lập đại công cho Vu Nguyệt giáo, được Vu Nguyệt thần nhìn trúng thì mới có đãi ngộ này.” Tịch Ảnh nói.

Viên Minh bừng tỉnh, nhớ là cảnh tượng lúc trước quan sát thấy Tịch Ảnh đột phá lên Nguyên Anh, mới hỏi: “Ngươi nói thiên kiếp lúc đột phá lên Miên Vu là chỉ lôi kiếp sao?”

“Đột phá lên Miên Vu không có lôi kiếp, dù sao hồn tu tu luyện thần hồn, gặp kiếp nạn như thiên lôi thì ai có thể đột phá nổi?” Tịch Ảnh lắc đầu.

“Là tâm ma kiếp?” Viên Minh như hiểu ra.

“Không sai, tu sĩ hồn tu đột phá lên cảnh giới Miên Vu chắc chắn phải trải qua khảo nghiệm tâm ma kiếp, rất khó đột phá. Trong Vu Nguyệt giáo có rất nhiều Tình Vu nhưng lại lác đác không có bao nhiêu Miên Vu là bởi nguyên nhân vì tâm ma kiếp này.” Tịch Ảnh nói.

Vẻ mặt Viên Minh cũng trở nên nghiêm trọng hẳn: “Xem ra kiếp nạn này không thể coi thường được, chẳng biết tâm ma kiếp cụ thể ra sao, phá giải được cần có bí quyết gì không?”

“Tâm ma kiếp mỗi người mỗi khác, hình thức biểu hiện cũng khác nhau. Phương pháp ta dùng lúc ấy chưa hẳn ngươi áp dụng hiệu quả, bây giờ nói ra lại khiến ngươi càng thêm hiểu lầm.” Tịch Ảnh lắc đầu.

“Vậy chẳng phải thuận theo ý trời sao?” Viên Minh cau mày nói.

“Cũng chưa hẳn, dù không có phương pháp cụ thể nhưng tựu chung có thể tóm gọn tám chữ - Tuân Thủ Bản Ngã, Giữ Vững Sơ Tâm.”

Tịch Ảnh nói xong đưa cho Viên Minh một miếng ngọc giản.

Viên Minh nhận lấy ngọc giản, phát hiện bên trong có ghi chép một bộ công pháp tên là Tam Hồn Cửu Luyện

“Trước khi tiến vào Tam Tiên đảo, ta không nghĩ ngươi có thể đột phá Miên Vu ở đây nên chưa kịp chuẩn bị đan dược phụ trợ đột phá. Hiện cũng chỉ có bản bí pháp này giúp ngươi tôi luyện thần hồn đến cực hạn, có thể gia tăng tỷ lệ đột phá. Ngươi chuyên tâm tìm hiểu phương pháp này, đến khi hoàn toàn nắm giữ rồi thì hãy thử đột phá.” Tịch Ảnh dặn dò, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia lo lắng.

Viên Minh thấy nàng như vậy, lại không cảm thấy nôn nóng: “Yên tâm, ta đã từng mượn Thâu Thiên đỉnh thể nghiệm qua lực lượng cảnh giới Miên Vu thế nào rồi, hiện chân chính đột phá sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Tịch Ảnh chỉ khẽ gật đầu, giấu lo lắng xuống đáy lòng, không nói gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment