Chương 567: Trùng kích Nguyên Anh
Chương 567: Trùng kích Nguyên Anh
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã tám chín năm.
Trong không gian Thâu Thiên đỉnh, Bất Tử thụ lại cao lớn không ít, cành lá xum xuê đã bao phủ gần như toàn bố tế đàn.
Thân thể Viên Minh vẫn còn khảm ở trong Bất Tử thụ, toàn thân lượn lờ ánh sáng xanh vô cùng chói mắt.
Hắn bỗng mở to hai mắt lóe lên hai tia sáng kinh người, như thể hai tia chớp giữa đêm tối.
“Không uổng công ta khổ tu ngày đêm, cuối cùng đã có thể đạt tới Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong.” Viên Minh vui vẻ nói.
Hắn đã sớm dùng hết lượng huyết nguyên lực trong Tu La Phệ Huyết đồ, mà thực lực đám người Huyễn Linh Tử cũng có hạn, chưa kể tốc độ dòng chảy thời gian bên ngoài mới chỉ trôi qua tám chín ngày, khác biệt với bên trong bí cảnh Tuế Nguyệt động, bọn họ mới chỉ đáng giết được mấy con yêu thú cấp ba đủ cung cấp cho Bất Tử thụ mà thôi. Cho nên thể tu của hắn không có gì thay đổi, vẫn chỉ là Tiên Thiên chi thể trung kỳ.
Bởi thiếu khí huyết lực nên Cú Mang linh quyết cũng tiến triển chậm chạp, chỉ dừng lại ở tầng thứ ba.
Về hồn tu, nhờ có đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ như Bạch Lân thượng nhân, Hắc Trúc Tẩu cung cấp nguyện lực nên cũng có chút tiến cảnh, chỉ là còn cách Miên Vu trung kỳ khá xa.
Ngược lại thì phần hồn thứ nhất lại có thay đổi đáng kể, chủ hồn của hắn đột phá Miên Vu, phân hồn thứ nhất cũng mơ hồ có dấu hiệu phá quan.
Chẳng qua Viên Minh cũng không để ý nhiều tới hồn tu và thể tu, vì hơn nửa tâm tư của hắn đã dùng để tu luyện Cửu Nguyên quyết.
Viên Minh thu liễm pháp lực, vẻ mặt trầm ngâm.
Hiện tại cách kỳ hạn ba mươi năm mà khí linh Hắc Bạch đưa ra chừng vài tháng. Bí cảnh Tuế Nguyệt động an ổn yên bình, thiên địa linh khí bên trong Thâu Thiên đỉnh càng thêm nồng đậm, là thời điểm tốt để trùng kích Nguyên Anh.
Tuy rằng hơi gấp gáp nhưng Tịch Ảnh đã luyện cho hắn một viên Ngũ Hành Ngưng Anh đan, tu thành tầng thứ ba của Cú Mang linh quyết thì linh căn của hắn cũng đã sánh được với song linh căn, tỉ lệ thành công khá lớn. Nếu hắn may mắn thành công sẽ có thêm phần nắm chắc đối phó với Bất Tử thụ yêu hơn nữa.
Vừa nghĩ đến đây, Viên Minh lại nhắm mắt vận chuyển Cửu Nguyên quyết.
Sau nửa tháng, hắn đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ còn phân hồn thứ ba dùng để tiến giai Nguyên Anh còn ở bên ngoài, cần triệu hoán trở về.
Viên Minh điều khiến một nhánh cây Bất Tử thụ rủ xuống, chạm tới đài sen bạch ngọc.
Hiện tại hắn đã dung hợp với Bất Tử thụ thành một thể, nhánh cây Bất Tử thụ chạm vào đài sen bạch ngọc cũng có hiệu quả tương tự như khi hắn ngồi lên vậy.
…
Trường Thanh đảo, Đông Hải.
Là hòn đảo cấp ba, Đông Hải trong khoảng thời gian này chìm trong rối loạn và chiến hỏa nhưng vẫn chưa lan tới hòn đảo nhỏ không đáng chú ý này.
Chẳng qua vì phần yên bình hiếm có này, đã có không ít tu sĩ cùng phàm nhân ở các hòn đảo cấp thấp nhao nhao đến đây nhắm tránh né tai họa, bởi vậy mà mấy hòn đảo nhỏ gần Trường Thanh đảo tạm thời náo nhiệt hẳn lên.
Trong Cổ trấn, Tả Khinh Huy ngồi ngay ngắn trong tĩnh thất. Trước mặt ông ta là một nam tử tráng niên mặc quần áo hoa quý đang thấp giọng bẩm báo.
“...tiểu nhân đã an bài nhân thủ trà trộn vào trong đám phàm nhân tới đây tránh nạn, đoán chừng không bao lâu nữa có thể biến bọn họ thành tín đồ của Minh Nguyệt thần đại nhân.” Nam tử tráng niên này cung kính nói.
Tả Khinh Huy gật gật đầu. Ông ta là phân hồn của Viên Minh cho nên hoàn toàn không có nhu cầu gia tăng thực lực của bản thân, mà chỉ đặc biệt chú ý đến việc bảo vệ an nguy của cha mẹ Viên Minh.
Hiện tại phàm nhân trên Trường Thanh đảo này đều đang dần chuyển thành tín đồ Minh Nguyệt thần, nô bộc dưới trướng tu sĩ trên đảo cũng phần lớn là tai mắt của ông ta.
Ông ta không cần những người này làm việc gì, chỉ cần khi gặp tình huống đột phát, đặc biệt dính đến an nguy của Cổ trấn thì nhất định phải cầu nguyện với Minh Nguyệt thần là được.
Như vậy, Viên Minh có thể thông qua Thâu Thiên đỉnh mà hàng lâm, dù cách xa bao nhiêu cũng có thể bảo hộ cha mẹ hắn chu toàn.
Nam tử trước mặt Tả Khinh Huy là trấn trưởng của Cổ trấn, cũng bị hắn tự tay sửa lại ký ức trở thành tín đồ Minh Nguyệt thành, phụ trách quản lý toàn bộ sự vụ giáo đồ trên đảo này.
Chẳng qua Tả Khinh Huy không gọi y đến chỉ để báo cáo tình huống.
“Ngươi làm rất tốt, Minh Nguyệt thần đã quyết định đích thân ban thưởng, hãy nhắm mắt cầu nguyện đi.” Tả Khinh Huy nói.
Nam tử tráng niên mừng rỡ bèn quỳ mọp xuống đất, bắt đầu cầu nguyện Minh Nguyệt thần.
Rất nhanh, một đạo thần thức cường hoành bao phủ bốn phía, Tả Khinh Huy cũng lập tức đứng lên, chắp tay hướng bầu trời.
Ngay sau đó là hư ảnh cánh cửa hai màu vàng bạc xuất hiện trong tĩnh thất, chính là Triệu Hoán quang môn.
Phân hồn thứ ba từ trong cơ thể Tả Khinh Huy bay ra, vào trong cánh cửa ánh sáng, tích tắc sau xuất hiện bên trong Thâu Thiên đỉnh.
Từ khi có không gian lực tiếp dẫn, Viên Minh vẫn thử dùng năng lực pháp trận màu bạc của Thâu Thiên đỉnh tiếp dẫn vật phẩm nên đã có hiểu biết rõ ràng rất nhiều.
Không chỉ vật phẩm mà hồn thể cũng có thể thông qua pháp trận không gian Thâu Thiên đỉnh truyền tống qua lại được.
Đáng tiếc là người sống lại không thể qua lại. Pháp trận màu bạc của tế đàn cực kỳ bài xích vật sống, dù là một ít yêu thú cấp một cũng không được. Nếu cố truyền tống đi cũng chỉ khiến nó chết mất.
Viên Minh hài lòng gật đầu, đưa phân hồn thứ hai rót vào trong thể nội Tả Khinh Huy, khống chế phân thân này.
Hắn không thể bỏ qua an nguy của cha mẹ, cho nên Tả Khinh Huy phải ở lại Trường Thanh đảo.
Sau khi bay ra thêm một bình đan dược, cánh cửa ánh sáng tiêu tán đi, Tả Khinh Huy lại nói: “Mở mắt đi, niệm tình người làm việc lao khổ, Minh Nguyệt thần đặc biệt ban thưởng cho một bình thần đan có thể khiến lành lặn xương cốt, ngươi cần tận tâm làm việc chớ cô phụ Minh Nguyệt thần.”
Trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh thu phân hồn thứ ba lại, tiếp tục chuyên tâm bế quan, chuẩn bị trùng kích Nguyên Anh.
…
Vài ngày sau.
Viên Minh ngồi đối diện với phân hồn thứ ba, đã điều chỉnh tinh khí thần toàn thân tốt nhất, bắt đầu chính thức trùng kích Nguyên Anh.
Tịch Ảnh cũng ngừng tu luyện, ở bên cạnh hộ pháp cho Viên Minh.
Mười năm khổ tu, tu vi của Tịch Ảnh không tăng lên bao nhiêu, pháp lực vẫn là Nguyên Anh sơ kỳ, hồn tu cũng không có tiến triển lớn, không rõ nàng bận rộn chuyện gì.
Hồn tu Kết Đan không giống như pháp tu thông thường. Như Tịch Ảnh lúc trước phải dựa vào một bí thuật Kết Anh mang tên “Thần Khí Giao Dung pháp”, mà Viên Minh thì dùng nửa sau của bí quyết “Liệt Hồn Hợp Đan quyết”.
“Tạm thời cũng được rồi.”
Viên Minh nhắm hai mắt lại, miệng nói thầm. Phân hồn thứ ba ngồi trước mặt hắn đã giao hai tay vào nhau bày ra một bộ thủ thế kỳ quái, còn bản thể Viên Minh thì đang vận chuyển nửa sau của Liệt Hồn Hợp Đan quyết.
Tiếp đó, Viên Minh lập tức cảm thấy Kim Đan sinh ra cảm giác trống rỗng, đồng thời từ trong đó truyền ra một lực hút muốn kéo thần hồn của hắn ra khỏi thức hải.
Đúng lúc này phân hồn thứ ba trước mặt hắn đã biến thành một luồng sáng chui vào trong đan điền của hắn trước, hòa cùng một thể với Kim Đan.
Cảm giác trống rỗng trong nháy mắt biến mất, Kim Đan của Viên Minh bắt đầu biến hóa thêm một bước.
Trên đỉnh đầu của Viên Minh lóe lên một dải tinh quang, lấp kín toàn bộ không gian bên trong.
Linh quang nhanh chóng dung hợp lại với nhau, chỉ qua vài hơi thở đã ngưng tụ thành một dải hào quang ngũ sắc một đường kéo dài đến vô định.
Không khí trong Thâu Thiên đỉnh cũng theo đó mà như ngưng đọng lại, vô số linh quang hội tụ tới bao phủ hoàn toàn cả người Viên Minh. Từng đợt thiên địa linh khí rót vào trong người hắn, trùng kích vào Kim Đan trong đan điền.
Cứ vậy, suốt một tháng trôi qua.
Lúc này Kim Đan của Viên Minh đã hoàn toàn trong suốt như lưu ly, có thể nhìn xuyên thấu từ bên ngoài thấy được một tiểu nhân có ngoại hình như trẻ con, gương mặt lại không khác Viên Minh chút nào.
Tựa hồ cảm ứng được Kim Đan có biến hóa, hắn thầm mừng rỡ tiếp tục dẫn thiên địa linh khí trùng kích vào.
Ngay lúc này trong lúc thiên địa linh khí tụ tập lại, đột nhiên xuất hiện hai luồng sáng một vàng một bạc tản mát ra khí tức chí dương chí âm, như thể hai tia lôi điện bổ vào Kim Đan của hắn.
“Phốc!”
Viên Minh há mồm phun ra một ngụm máu tươi, Kim Đan trong suốt bỗng hiện lên một vết nứt, khí tức toàn thân cũng trở nên uể oải đi.
Trong thân thể của hắn còn có những tia sáng vàng kim nhỏ bé không ngừng lập lòe nhảy nhót tùy ý tàn phá cơ thể hắn.
Thần hồn hắn cũng chất động kịch liệt, cũng bị vô số ánh sáng màu bạc nhảy nhó phát hủy gần sụp đổ.
“Có chuyện gì vậy?” Viên Minh không chịu nổi vội thúc dục Tu La Phệ Huyết đồ, một luồng khí huyết lực nồng đậm lập tức tràn vào cơ thể hắn giúp tu bổ phần nội tạng bị tổn thương.
Đây là phần huyết nguyên lực tinh thuần cuối cùng mà hắn đặc biệt để lại đột phá Nguyên Anh.
Bên trong đài sen bạch ngọc cũng truyền ra một luồng nguyện lực tinh thuần giúp phần thần hồn bị thương của hắn khôi phục lại.
Nhưng dị biến không để cho hắn có cơ hội thở dốc. Mấy tức sau, lại có tám tia sáng vàng bạc lần lượt bổ xuống khiến thân thể Viên Minh trở nên tiều tụy, thần hồn run rẩy, sinh cơ yếu ớt.
“Không cần kinh hoảng, đây là lực lượng âm dương khảo nghiệm ngươi! Ngươi có thể chất thất linh căn, tiến giai Nguyên Anh còn khó khăn hơn cả ta. Chẳng qua một khi Kết Anh thành công thì thần thông sẽ càng thêm cao minh hơn nhiều.” Tiếng của Tịch Ảnh vang lên.
Viên Minh hít sâu một hơi, toàn lực vận chuyển Cửu Nguyên quyết cùng Minh Nguyệt quyết, dốc sức ổn định thân thể cùng thần hồn.
Chỉ cần gắng gượng qua lần này, hắn nắm chắc chín phần đột phá thành công lên Nguyên Anh.
Nhưng mà chín tia âm dương lực liên tục đánh xuống khiến thần hồn hắn bị thương quá nặng, nếu căn cơ của hắn không vững chắc, thần hồn không có nguyện lực bảo hộ thì đã sớm trọng thương té ngã rồi.
Đúng lúc này, Bất Tử thụ sau lưng Viên Minh đột nhiên chấn động, truyền đến một nguồn sinh cơ đặc hữu của Bất Tử thụ.
Bất Tử thụ chính là linh chủng của trời đất, nguồn sinh cơ này cực kỳ hiệu quả với những tổn thương về cả nhục thân lẫn thần hồn, cho nên tình hình của Viên Minh cuối cùng cũng có chuyển biến tốt đẹp.
Thần hồn của hắn nhanh chóng được ổn định lại, nhục thân bị tàn phá cũng nhanh chóng xuất hiện một nguồn sinh cơ nồng đậm cấp tốc tu bổ thương thế.
“Tốt!” Viên Minh mừng rỡ, lấy ra một viên đan dược ngũ sắc được chuẩn bị từ trước, bỏ vào trong miệng.
Cuối cùng cũng đến lúc Ngũ Hành Ngưng Anh đan do Tịch Ảnh luyện chế phát huy tác dụng.
Đan dược vào bụng lập tức hóa thành linh quang ngũ sắc tràn vào trong đan điền, bao phủ toàn bộ Kim Đan trong suốt, rồi thẩm thấu hòa cùng một thể với Kim Đan.
Khi linh quang ngũ sắc biến mất, Nguyên Anh trong Kim Đan đã trở nên rất sống động như người thật, mà vỏ ngoài của Kim Đan cũng đã trải đầy vết nứt.
Trên người Viên Minh cũng nổi lên luồng ánh sáng ngũ sắc xanh, lục, lam, đỏ, vàng, lại thêm hai màu vàng kim và bạc xen lẫn bên trong, rồi bao phủ toàn bộ thân thể hắn.
Thiên địa linh khí trong không gian Thâu Thiên đỉnh cũng hội tụ tới, hình thành nên vòng xoáy linh khí ù ù chuyển động, dị tượng còn to lớn hơn so với lúc Tịch Ảnh đột phá nữa.