Chương 569: Đến Bồng Lai
Chương 569: Đến Bồng Lai
Tu vi của bọn Hắc Trúc Tẩu sớm đạt tới bình cảnh nên không có nhiều tiến bộ lớn, chỉ có thể đặt toàn bộ hi vọng vào Minh Nguyệt thần. Mà Viên Minh là Minh Nguyệt thần sứ lại đột nhiên biến mất khiến tâm trạng mấy người đều nặng nề, chỉ im lặng không nói gì trở về.
Thấy không có ai có dị nghị, khí linh Hắc Bạch vung tay lên, một bộ pháp trận truyền tống đen trắng xuất hiện dưới chân mọi người.
“Truyền tống này sẽ đưa nhóm các ngươi đến đảo Bồng Lai đảo. Về phần đến đó sẽ gặp phải chuyện gì, sống hay chết thì phải xem vận khí của các ngươi.” Khí linh Hắc Bạch thản nhiên nói, cả người nhoáng lên rồi biến mất.
La Tề cũng theo khí linh Hắc Bạch biến mất, không còn lại chút dấu tích.
Cửa vào Tuế Nguyệt động cũng biến mất không còn thấy gì nữa, chỉ còn lại là một sơn động bình thường.
“Chuyện gì xảy ra?” Nguyên Vô Cực nhìn về phía Ô Lỗ.
“Tại hạ cũng không rõ, dường như đảo chủ và khí linh Hắc Bạch ước định gì đó với nhau, tiếp theo sẽ không đồng hành cùng chúng ta.” Ô Lỗ đáp.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nhướng mày.
Đầu tiên là không thấy bóng dáng của Viên Minh và Tịch Ảnh đâu, tiếp đó là La Tề cũng biến mất theo khí linh Hắc Bạch, tâm tình mọi người đều bắt đầu nặng nề.
“Chư vị, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Thật sự đi khiêu chiến với Bất Tử thụ yêu? Đây là tồn tại Phản Hư kỳ, chúng ta chỉ là một đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đừng nói phải đối đầu với Bất Tử thụ yêu mà thật sự còn chưa chắc địch nổi thụ yêu cấp bốn thượng giai nữa.” Hắc Trúc Tẩu nói.
Lúc trước chỉ ở cửa vào Thâu Thiên đỉnh đã có trọn vẹn bảy tám thụ yêu cấp bốn thượng giai, nếu không phải có phi tiễn từ Kim Quỳ tiên đảo bắn tới thì bọn họ đã không thể vào được trong động rồi.
Trong lòng mọi người đều nặng nề, nhất thời trầm mặc.
“Minh Nguyệt thần của các ngươi có chỉ thị gì không?” Nguyên Vô Cực nhìn về phía đám người Hắc Trúc Tẩu, Bạch Lân thượng nhân.
“Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì của Minh Nguyệt thần đại nhân, chúng ta cầu nguyện cũng không trả lời...” Hắc Trúc Tẩu lắc đầu nói.
Vừa nói được nửa câu thì cả người y đột nhiên chấn động, trong thức hải vang lên giọng nói hùng hồn của Minh Nguyệt thần.
“Không cần chần chừ, tiến về Bồng Lai đảo.”
Đám người Bạch Lân thượng nhân cũng đồng thời nghe được những lời này, gương mặt căng cứng đã thư giãn không ít.
“Nếu Minh Nguyệt thần đã bảo chúng ta đi tới thì chúng ta đi thôi, thay vì ở nơi này không có đường thoát không bằng phóng tay đánh cược một lần! Hơn nữa hai kiện linh bảo Hậu Nghệ Xạ Nhật cung và bàn cờ Lạn Kha cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, để mặc cho một nhà Bất Tử thụ yêu độc đại.” Nguyên Vô Cực nghe được Hắc Trúc Tẩu thuật lại lời truyền âm của Minh Nguyệt thần bèn nói.
Những người khác nghe vậy nhao nhao gật đầu, bước vào trong truyền tống trận.
Khi tất cả mọi người bước vào trong pháp trận xong, truyền tống trận trong nháy mắt bộc phát ra linh quang chói mắt rồi lập tức ảm đạm xuống.
Tất cả mọi người biến mất, truyền tống trận cũng chậm rãi ẩn đi.
Giữa không trung chợt vặn vẹo, hai bóng người một bạc một xanh hiện ra, dừng lại trong tích tắc lại biến mất lần nữa.
…
Mặt đất rìa ngoài Bồng Lai đảo tản ra linh quang chói mắt, đám người Nguyên Vô Cực mới hiện thân chưa đứng vững đã nhanh chóng lia mắt nhìn xung quanh.
Chỉ thấy ánh sáng trên đảo ảm đạm như thể hiện tại là ban đêm.
Trên đảo, cây xanh phủ kín bầu trời, sinh cơ dào dạt. Thậm chí ngọn núi cao ngút tầng mây trên đảo cũng phủ đầy màu xanh, mây mù lượn lờ. Giữa không trung còn lơ lửng một mặt trăng tròn trắng ngần, đẹp không tả xiết.
Đoàn người lại không có hứng thú vãn cảnh, ngay lập tức đưa thần thức dò xét xung quanh, chỉ sợ lọt phải ổ phục kích của Bất Tử thụ.
Nhưng mà thời gian dần trôi qua, quanh đây chỉ một mảnh tĩnh mịch không có bất kì dấu hiệu không ổn nào.
Lúc này Viên Minh cùng Tịch Ảnh đang trốn trong Thâu Thiên đỉnh. Hoa Chi đã biết được tình huống bên trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh cũng không kiêng kị nàng nên đã giấu Thâu Thiên đỉnh trong pháp khí trữ vật của nàng.
Túi linh thú chứa Tam Nhãn ô cưu cũng được treo bên người Hoa Chi để thuận tiện cho Viên Minh thi pháp.
Viên Minh vận chuyển thần thức cấp bậc nửa bước Ngôn Vu, dùng Tam Nhãn ô cưu làm mốc tản ra phạm vi trăm dặm xung quanh, bao phủ lấy toàn bộ Bồng Lai đảo.
Sau một lúc, hai mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc. Trên đảo có rất nhiều bảo vật nhưng lại không có khí tức đặc biệt nào, đặc biệt là khí tức của Bất Tử thụ.
"Không phải nói bản thể Bất Tử thụ ở Bồng Lai tiên đảo sao? Sao lại không tìm được, chẳng lẽ ở dưới lòng đất?" Hắn đưa thần thức xuống dưới đất dò xét.
Thế giới dưới lòng đất tràn ngập vô số loại khí tức hỗn tạp như trọc khí, sát khí, nguyên từ lực… có thể cản trở thần thức thẩm thấu xuống. Nhưng hiện nay thần thức của Viên Minh mạnh mẽ vô cùng, lại có Thâu Thiên đỉnh gia trì nên dễ dàng thẩm thấu được, đơn giản thăm dò vào trong lòng đất chừng mười dặm nhưng hắn vẫn không thu được gì.
Đến nơi này, hắn đã dò xét hết thế giới trong lòng đất, đi xuống thêm nữa chỉ toàn là khí lưu hỗn tạp với không gian lực, thoạt nhìn rất giống như hư không loạn lưu trong truyền thuyết.
“Chẳng lẽ Tam Tiên đảo tồn tại trong hư không loạn lưu.” Viên Minh chợt kinh ngạc.
Không thấy gì dưới lòng đất, hắn bèn cẩn thận tìm tòi trên mặt đất, rất nhanh đã có phát hiện.
Trong vô số cây cối xanh tươi khắp đảo bất chợt có vài gốc cây nhỏ màu xám, thoạt nhìn không có gì bất thường nhưng trong cây nhỏ lại ẩn chứa một tia khí tức của Bất Tử thụ.
Khí tức này cực kỳ yếu ớt, nếu thần thức của Viên Minh không mạnh mẽ lại có Thâu Thiên đỉnh gia trì như thế này, hẳn sẽ không thể nào quan sát được.
“Làm sao bây giờ?” Hắc Trúc Tẩu ho khan một tiếng, nhìn về phía những người khác.
“Chúng ta đến đây để giết yêu thụ, nếu đã đến Bồng Lai tiên đảo rồi đương nhiên không có đạo lý sợ này sợ kia. Trước tiên cứ xem qua các nơi trên đảo đã đi.” Nguyên Vô Cực thản nhiên nói, cất bước đi về phía trước, ba người Lộng Triều tán minh khác bèn đuổi theo sau.
Những người khác thấy vậy cũng cất bước đi theo.
Đoàn người có tu vi cao thâm nên nhanh chóng tìm tòi qua không ít nơi, rồi đi tới một cung điện vàng son lộng lẫy ngay dưới chân ngọn núi cao.
Bên trên cửa chính cung điện có treo một tấm bảng màu vàng viết bốn chữ lớn “Bồng Lai tiên cung”, phía sau là mấy tòa nhà nữa, nhìn qua như thể một trang viên.
Hư không xung quanh trang viên lập lòe linh quang, có cấm chế khiến thần thức không thể nào tản ra được.
“Có điểm thú vị.” Nguyên Vô Cực tế ra một cái khay tròn màu đỏ tươi bảo vệ bản thân rồi tiến vào trong điện.
Xuyên qua đại môn sẽ thấy được một đình viện rộng lớn, hai bên là vườn hoa với rất nhiều hoa cỏ cây cối có vẻ ngoài đặc biệt, có dây leo đỏ tươi, có trúc như ngọc tím, có linh hoa màu xanh huỳnh quang…
“Đây là Xích Xà đằng, to như vậy ít nhất cũng là linh dược hai ngàn năm!”
“Tử Ngọc trúc, có tới ba mươi hai đốt, trúc này trăm năm mới mọc thêm một đốt a!”
“Mấy cánh hoa xanh này cũng không tệ…”
Nhìn thấy linh hoa trong vườn, mọi người vừa mừng vừa sợ.
Những thứ này ở bên ngoài thứ nào không phải là linh tài trân quý dị thường, vậy mà được trồng tùy tiện trong vườn.
Đám người lập tức thi triển thần thông hái mấy linh hoa linh thảo này.
Nhưng dĩ nhiên những thứ này đều có cấm chế, pháp lực đám người còn chưa đụng đến đã bị từng lồng ánh sáng vàng kim đánh bật ra.
Một ngọn thương màu tím bắn ra đâm vào một màn sáng bao quanh một gốc linh thụ màu cam, thoáng cái đã đâm ra hơn mười lần.
Màn hào quang vỡ vụn, linh thụ màu cam lập tức bị bóng thương cuốn lấy, bị nhổ tận gốc kéo vào trong tay Hoa Chi.
Một đạo đao quang màu đỏ tươi cũng chém lên trên một màn bảo hộ màu vàng kim khác khiến nó vỡ vụn. Là Nguyên Vô Cực ra tay chộp lấy gốc linh thảo màu trắng bạc bỏ vào trong túi.
Những người khác thấy vậy vừa sợ vừa ganh ghét, cũng tế ra pháp bảo phá giải màn bảo vệ màu vàng kim này.
Nhưng mà màn sáng này vô cùng cứng cỏi, ngoài Nguyên Vô Cực và Hoa Chi ra thì những người khác phải rất tốn công mới dùng pháp bảo phá vỡ được.
Năng suất kém hẳn Hoa Chi cùng Nguyên Vô Cực.
Hoa Chi không để ý tới người khác mà tiếp tục khống chế trường thương màu tím xuất kích bốn phía, dễ dàng đánh nát từng màn sáng bảo vệ màu vàng kim, thu lấy linh tài bên trong.
“Nàng ta làm sao làm được? Là do trường thương màu tím kia?” Những người khác khó hiểu.
Không ít người ánh lên vẻ tham lam trong mắt, nhưng nghĩ đến sau lưng nàng là Minh Nguyệt thần đều nhao nhao từ bỏ ý định trong đầu đi.
Ô Lỗ đương nhiên nhận ra Tử Tinh Cửu Long thương là pháp bảo của Viên Minh, y chỉ hơi nghi hoặc làm sao pháp bảo của hắn chạy tới tay Hoa Chi mà thôi, cũng không nghĩ nhiều mà tranh thủ thời gian đoạt lấy linh tài.
Nguyên Vô Cực đảo thần thức qua người Hoa Chi cùng với lúc nàng xuất thủ, nhanh chóng phát hiện ra mánh khóe.
“Thì ra là thế, là dùng độc sao…”
Xung quanh Hoa Chi có rất nhiều giọt nước trong suốt lơ lửng, rơi xuống quanh màn bảo vệ màu vàng kim, là kịch độc trong suốt do Tử Cực Thái Tuế phóng thích ra.
Hoa Chi dùng thuật cộng sinh dung hợp với Tử Cực Thái Tuế nên nắm giữ được năng lực này.
Những kịch độc này không những có hiệu quả với sinh linh như người và yêu, còn có năng lực ăn mòn mạnh mẽ khiến màn bảo hộ bị lủng thành từng lỗ lớn.
Dù cách này không hoàn toàn phá vỡ được màn bảo hộ nhưng đã đủ giúp Tử Tinh Cửu Long thương có được chỗ sơ hở để công kích vào, dễ dàng phá vỡ màn bảo hộ này.
Từng gốc linh tài không ngừng xuất hiện trong không gian Thâu Thiên đỉnh, rơi bên cạnh Tịch Ảnh.
Ngũ Hành Tạo Hóa thụ cần rất nhiều linh thảo trên ngàn năm nuôi dưỡng mới nhanh chóng lớn lên được.
Tịch Ảnh không khách khí với Viên Minh, thúc giục Ngũ Hành Tạo Hóa thụ, từng đoạn rễ cây ngũ sắc ngoi lên khỏi mặt đất quấn lấy đống linh thảo, nhanh chóng cắn nuốt linh lực bên trong.
Toàn thân Ngũ Hành Tạo Hóa thụ sáng rực rỡ ngũ sắc, chậm rãi trưởng thành.
“Thật tốt, những linh thảo này giúp cho Cú Mang linh quyết của ta rút ngắn thời gian hoàn thành không ít.” Tịch Ảnh lộ vẻ vui mừng.
Tuy rằng hai vườn hoa này không ít linh tài nhưng cũng vẫn không đủ cho đám người hái, chẳng mấy chốc đã bị hái sạch sẽ, trong đó hơn phân nửa rơi vào trong tay Hoa Chi.
Xử lý vườn linh tài xong, đoàn người lại đi tiếp, rất nhanh tới sảnh đường đối diện vườn hoa. Trong phòng có mấy ghế gỗ màu tím sáng lấp lánh, nhìn qua không phải vật tầm thường.
Trên vách tường ngoại trừ nến, tranh trang trí thì còn có bốn bức tranh sơn thủy cũng lượn lờ linh quang.
Bên trong Bồng Lai tiên cung không cách nào thi triển thần thức nên không ai dám chắc trong phòng có cấm chế đoạt mạng hay không, cũng không dám tùy tiện đi vào.
Hoa Chi cũng đang chần chừ thì tiếng truyền âm của Viên Minh đã vang lên trong thức hải.
"Trong sảnh không có nguy hiểm."
Hai mắt Hoa Chi sáng rực, lập tức bay vút đi vào, hai tay bắn ra hai luồng sáng xanh quấn lấy hai bức sơn thủy trên tường.
Hai bức tranh sơn thủy khác cũng bị Nguyên Vô Cực và Huyết Giới tôn giả ra tay đoạt mất.
“Sơn Hà Lưu Cảnh đồ! Là một kiện pháp bảo chín đạo phù văn song thuộc tính thủy thổ, đáng tiếc cần có bốn bức hợp lại mới phát huy ra uy lực lớn nhất.” Huyết Giới tôn giả cười ha ha nhìn về phía hai bức tranh trong tay Hoa Chi.
Hoa Chi không để ý đến uy hiếp của Huyết Giới tôn giả mà lật tay thu bức tranh vào.
Những người khác thấy vậy thầm hối hận mình cẩn thận quá mức, để đám người Hoa Chi, Nguyên Vô Cực chiếm tiên cơ.
Nhìn thấy trong phòng khách không có nguy hiểm, bọn họ vội vàng lướt vào trong vơ vét khắp nơi.
Nguyên Vô Cực, Lan Tiêu, Băng Ly cũng không ở lại sảnh đường mà lướt và hai bên sảnh tìm kiếm bảo vật khác.