Chương 581: Vào Quảng Hàn
Chương 581: Vào Quảng Hàn
Tịch Ảnh nghe Viên Minh nói vậy mà suy tư thật lâu như còn đang ngẫm nghĩ ý tứ trong đó.
“Ý mà ta thức tỉnh được gọi là Cộng Mệnh, tổng cộng phân làm hai giai đoạn. Giai đoạn đầu được gọi là “Tỏa Mệnh” (khóa mệnh) chỉ cần tiếp xúc thân thể với mục tiêu là có thể phát động được, từ đó dung hợp sinh cơ của ta với người đó, khóa chết lại cùng nhau. Giai đoạn thứ hai là “Cộng Mệnh” tức là thông qua giai đoạn thứ nhất là Tỏa Mệnh rồi, có thể cùng có chung sinh cơ với đối phương, đồng sinh cộng tử. Nếu ta bị bất cứ thương tổn gì thì đối phương cũng sẽ xuất hiện thương tổn tương tự, mà thương tổn mà đối phương gặp phải cũng sẽ xuất hiện trên người ta.” Viên Minh giải thích.
“Chỉ có người cộng mệnh với ngươi làm ngươi bị thương mới như vậy? Hay là sau khi hoàn thành Cộng Mệnh thì chỉ cần ngươi bị thương, bất luận do ai thì người cộng mệnh với người cũng bị thương tổn tương tự?” Tịch Ảnh hỏi.
“Là tình huống sau.” Viên Minh đáp.
“Nói như vậy thì chỉ cần cộng mệnh với đối phương, ngươi tự hại mình cũng có thể khiến hắn bị thương?” Tịch Ảnh từ một suy ra ba, lập tức liên tưởng đến khả năng này.
“Không sai.” Viên Minh gật đầu.
“Nếu là người bình thường thì năng lực này chỉ như gân gà, nhưng mà ngươi tu tập cả ba loại pháp tu, thể tu, hồn tu, lại có linh thú như Hoa Chi, hiện tại lại luyện được Bất Tử thụ thành linh thực bản mệnh. Luận về năng lực chịu thương tổn thì đã không có mấy người ở Vân Hoang đại lục hơn được ngươi. Bây giờ lại có thần thông Cộng Mệnh này trong tay, có thể phát huy được năng lực đến không thể tưởng tượng được.” Tịch Ảnh gật gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, thoáng cái đã nghĩ đến rất nhiều tình huống ứng dụng thần thông này.
“Có lẽ bản thân ta có những điều kiện này nên mới thức tỉnh ý này a.” Viên Minh nói.
“Chính xác!” Tịch Ảnh đáp.
Trong lúc Tịch Ảnh và Viên Minh đang trò chuyện cùng nhau thì Hoa Chi lại truyền tin về nói đã dọn dẹp sạch sẽ đám thụ nhân tu sĩ Nguyên Anh bên ngoài, bao gồm cả lão giả Nguyên Anh hậu kỳ tóc đỏ.
Tịch Ảnh lật tay lấy ra một trận bàn, nói: “Trận bàn truyền tống đã xong rồi đây.”
Viên Minh nhìn trận bàn trong tay nàng, chợt thoáng do dự.
Tuy rằng hiện tại đã như mũi tên đã căng trên dây cung, nhưng bây giờ là thời cơ tốt để vào Quảng Hàn sao?
Hay là, thật sự không còn cách nào khác có thể rời khỏi Tam Tiên đảo?
Tịch Ảnh thấy hắn không nói gì, biết được hắn có điều băn khoăn cũng không khuyên bảo gì, chỉ nói: “Cho dù ngươi đi vào hay không thì ta đều ủng hộ ngươi.”
Viên Minh mím môi, khẽ gật đầu. Hắn vừa định nói thêm thì đã nghe thấy tiếng của Thất Dạ từ trong Tu La Phệ Huyết đồ truyền tới.
“Viên tiểu hữu chớ do dự, cơ hội trời cho ở trước mắt, nên nhanh chóng đi tới thành Quảng Hàn quyết chiến, nếu không chúng ta sẽ vĩnh viễn không có hi vọng đánh bại được Bất Tử thụ yêu.”
Viên Minh nhíu mày: “Thất Dạ tiền bối, trong thành Quảng Hàn lại xảy ra chuyện gì nữa sao?”
“Không sai, ẩn tật của Bất Tử thụ yêu lại tái phát, đang phải toàn lực ứng phó. Viên tiểu hữu tấn công vào lúc này, lão sẽ không thể nào ra tay đề phòng được, cơ hội này không thể bỏ qua.” Thất Dạ nhanh chóng nói.
Viên Minh ánh mắt chợt lóe: "Nếu là như thế, ta lập tức xuất phát. ”
“Được, chỉ là có một chuyện, lúc quyết chiến có lẽ Tu La Phệ Huyết đồ sẽ có tác dụng lớn, ngươi lại luôn trốn trong không gian pháp bảo không thể nào sử dụng tốt được, tốt nhất nên giao lại cho người nào đáng tin cậy nhất đề phòng những chuyện phát sinh sau này.” Giọng của Thất Dạ lại lần nữa vang lên.
Viên Minh không tin tưởng Thất Dạ, đợi giọng nói của y dần biến mất mới dùng nguyện lực của Minh Không nữ vương làm điểm neo đậu, đưa thần thức hàng lâm xuống thành Quảng Hàn.
Chỉ thấy trong hang động lúc này, Bất Tử thụ yêu đang dồn toàn bộ yêu lực hội tụ cả vào trong cơ thể, toàn lực chóng đỡ lấy ma kính màu đen đang xao động.
Viên Minh quan sát một lúc, xác nhận Thất Dạ không nói sai bèn thu hồi thần thức về. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
“Lúc này ta sẽ bảo tất cả cùng tiến vào thành Quảng Hàn.”
Tịch Ảnh gật đầu, còn Viên Minh lại mượn lực lượng của đài sen bạch ngọc, dùng thân phận Minh Nguyệt thần ra chỉ thị cho mọi người.
Không giống những lần truyền âm riêng từng người, lần này giọng nói của Minh Nguyệt thần đã trực tiếp vang vọng bên tai mỗi người.
“Chư vị, ta đã dò ra thông đạo không gian rời khỏi Tam Tiên đảo nằm ở giữa mặt trăng tròn màu trắng kia, vả lại ta cũng có cách truyền tống được các người tới mặt trăng đó. Chỉ là bản thể Bất Tử thụ yêu cũng đang trấn thủ ngay tại thông đạo, muốn rời đi nhất định phải tử chiến một trận với lão.”
Nghe vậy, mọi người ai nấy đều cả kinh, lộ ra đủ vẻ mặt khác nhau.
Viên Minh cũng không để ý đến vẻ mặt bọn họ, tiếp tục nói: “Hiện tại Bất Tử thụ yêu đang bị ẩn tật khốn nhiễu tạm thời không thể xuất toàn lực được. Nếu tranh thủ lúc này đào thoát, liều mạng đánh một trận có thể kiếm được cơ hội tự do, còn muốn chọn ở lại nơi này thành con rối của thụ yêu đều tùy thuộc vào lựa chọn của chư vị. Nhưng nhớ kỹ, chư vị chỉ có tối đa nửa khắc suy xét mà thôi.”
Giọng nói của Minh Nguyệt thần từ từ tiêu tán nhưng những lời của hắn vẫn luôn vang vọng trong lòng mỗi người.
Đoàn người nhìn nhau, trầm mặc một lát, Nguyên Vô Cực tỏ thái độ trước nhất.
“Ha ha, không đi thì sớm muộn gì cũng bị vây chết ở đây, đi thì chưa chắc sẽ chết, còn có gì mà do dự? Chẳng qua tiến vào rồi thì hành động tiếp theo thế nào, chúng ta sẽ tự mình quyết định.”
Đại hán mặc áo xanh cũng nói: “Hai chúng ta như nhau, cùng tiến vào, nhưng sẽ không mặc theo ngươi sai phái.”
“Ta nói rõ, quyền lựa chọn là của chư vị.” Viên Minh cười nhạt, lấy thân phận Minh Nguyệt thần đáp lời.
Hiện tại bên trong mặt trăng tròn kia không có nơi nào an toàn, nơi nơi đều là con rối thụ nhân, một khi tiến vào sẽ không tránh khỏi việc phải đối đầu với Bất Tử thụ yêu. Trừ phi đám người Nguyên Vô Cực lựa chọn đầu hàng như Bạch Lân thượng nhân nếu không hoàn toàn không thể đứng ngoài cuộc được.”
Huống chi chia ra ba bên tự hành động với Viên Minh càng thêm dễ đối phó, hắn chỉ cần bảo vệ người của hắn là được.
Nguyên Vô Cực cùng đại hán áo xanh đều đã tỏ thái độ, nhưng ba người Hắc Trúc Tẩu vẫn có chút do dự.
Bọn họ đương nhiên biết đạo lý môi hở răng lạnh, chỉ là Nguyên Vô Cực là Nguyên Anh hậu kỳ, đại hán áo xanh là yêu thú cấp năm, ít nhiều gì cũng có vốn liếng đấu với Bất Tử thụ yêu. Nhưng ba người bọn họ chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, lại không thiện đánh giết, tùy tiện gia nhập chiến trường cảnh giới Phản Hư chỉ sợ không tạo ra nổi một gợn sóng, coi như tặng không đầu người cho người ta, không bằng ở lại nơi này tránh vướng tay vướng chân.
Nhưng lúc này, Ô Lỗ đột ngột lên tiếng: “Minh Nguyệt thần đại nhân, không biết ta có thể góp chút ít sức lực cho trận chiến được chăng?”
“Đương nhiên là được. Dù ngươi là Kết Đan nhưng dưới trướng Bất Tử thụ yêu cũng có đám con rối thụ nhân Kết Đan, có thể cầm chân bọn chúng để ta chuyên tâm đối phó với Bất Tử thụ yêu.” Viên Minh đáp.
Ô Lỗ gật đầu: “Được, đã như vậy ta nguyện đi cùng Hoa thần thị đi tới mặt trăng tròn kia.”
Ô Lỗ vừa dứt lời thì đã nghe thấy giọng nói của Viên Minh vang lên trong thức hải: “Ô Lỗ tiểu hữu, ngươi nguyện ý cùng hành động đã khiến ta rất vui mừng, chắc chắn sẽ dốc sức bảo vệ ngươi chu toàn. Chỉ là sau khi tiến vào mặt trăng trắng kia, ngươi lập tức thúc giục Độn Thiên Thạch phù ẩn thân giúp ta làm một việc, không cần giao thủ chính diện với đám con rối thụ nhân.”
Ô Lỗ kinh ngạc, không biết Minh Nguyệt thần đã biết chuyện y có Độn Thiên Thạch phù từ lúc nào, tâm tư y xoay chuyển, chỉ là vẫn bình thản nói: “Cẩn tuân theo pháp chỉ của Minh Nguyệt thần .”
Ba người Hắc Trúc Tẩu nghe vậy, trên mặt có chút mất tự nhiên.
Ô Lỗ chỉ là tu sĩ Kết Đan kỳ mà còn quyết tâm đến bậc này, ba người bọn họ là Nguyên Anh mà còn do dự không dám quyết định thật quá mức nhát gan mất mặt. Chỉ là chuyện này liên quan đến sinh tử, ba người bọn họ không thể không thận trọng cân nhắc.
Ngay lúc này bỗng nhiên Long Trùng lên tiếng hỏi: “Minh Nguyệt thần tại thượng, tại hạ có một nghi vấn, không biết người bị luyện thành khôi lỗi có khả năng hồi phục lại nguyên dạng không?”
Viên Minh biết y muốn hỏi liệu có cứu được phụ thân mình hay không, chỉ yên lặng thở dài một tiếng. Hắn nhớ lại những lần tiếp xúc với những con rối thụ nhân, bèn đưa ra phán đoán của mình.
“Có khả năng phục hồi nguyên dạng, nhưng người bị luyện thành con rối thụ nhân đã bị Bất Tử thụ yêu nắm giữ toàn bộ nhục thân, thần hồn và cả Nguyên Anh trong tay, bởi vậy phải giết chết Bất Tử thụ yêu mới có hi vọng.”
Nghe vậy, Long Trùng chợt mừng rỡ. Dù với y mà nói, giết chết Bất Tử thụ yêu chỉ là chuyện hão huyền nhưng biết tin có thể cứu được phụ thân mình vẫn còn hơn không.
“Đa tạ Minh Nguyệt thần đại nhân đã giải thích, tại hạ nguyện cống hiến sức lực mình tiến vào mặt trăng trắng, chém giết Bất Tử thụ yêu.” Long Trùng hướng về bầu trời cúi đầu.
Thấy Long Trùng cũng nguyện ý gia nhập quyết chiến, ba người Hắc Trúc Tẩu nhìn nhau, rốt cục trở nên kiên định.
“Chúng ta cũng muốn đi.” Ba người Hắc Trúc tẩu nói.
Trong Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh mỉm cười, sau đó đưa trận bàn truyền tống đến trước mặt Hoa Chi.
“Các ngươi chờ một lát, trận bàn sáng lên là có thể toàn lực sử dụng, mượn nhờ trận pháp truyền tống vào mặt trăng trắng.”
Hắn cũng nhân cơ hội đó giao Tu La Phệ Huyết đồ cho Hoa Chi, âm thầm dặn dò: “Cất kỹ bảo vật này, tiến vào trong rồi nghe theo mệnh lệnh mà hành động.”
Viên Minh thấy Hoa Chi lĩnh mệnh rồi bèn không kéo dài thời gian nữa, trực tiếp lấy vị trí Minh Không nữ vương làm mốc, thả trận bàn vào trong hang động dưới đất của mặt trăng trắng.
Mấy con rối thụ nhân bên cạnh Minh Không nữ vương nhìn qua, còn chưa kịp phản ứng thì trận bàn đã phóng ra hào quang sáng chói.
Cùng lúc đó, trận bàn trong tay Hoa Chi đã được kích hoạt, bắt đầu sáng lên ánh sáng màu bạc.
Hoa Chi thấy thế lập tức thi pháp thúc dục trận bàn, nháy mắt sau bên cạnh nàng đã xuất hiện một tòa trận pháp màu bạc lớn tới mấy trượng.
Mọi người nhanh chóng đứng vào trong trận pháp, tiếp đó đã thấy trước mắt lóe lên vầng sáng màu bạc, đã xuất hiện ở giữa hang động rồi.
Chung quanh tối đen không thấy có một tia sáng, mọi người mới thi pháp chiếu sáng xung quanh. Còn chưa thấy rõ được cảnh tượng thì đã nghe được một giọng nói kinh ngạc vang lên.
“Hả? Là các ngươi à? Làm sao vào đây được?” Thất Dạ bay tới, lơ lửng cách đó mấy trượng.
Lúc này đám người Hoa Chi, Nguyên Vô Cực, đại hán áo xanh cũng đã nhìn thấy tình huống xung quanh, thấy rõ cả một gốc đại thụ mặt người cực kỳ khổng lồ chiếm cứ hang động. Tất cả đều vô cùng kinh ngạc.
Chỉ là lúc này hai mắt thụ yêu đang nhắm lại như ngủ say.
“Đây là Bất Tử thụ yêu?” Hắc Trúc tẩu nhìn qua, ánh mắt mang đầy sợ hãi.
“Minh Nguyệt thần hại ta!” Nguyên Vô Cực lập tức hiểu ra.
Vị trí truyền tống trận cách Bất Tử thụ yêu gần như vậy thì bọn họ có thể tự do hành động cái gì? Dù có nguyện ý hay không thì cũng đều phải giao phong chính diện với Bất Tử thụ yêu cả.
“Đừng có ngơ ra đó, đi theo ta!” Hoa Chi hô to lên một tiếng, nhanh chóng chạy xa khỏi Bất Tử thụ yêu trước khi mọi người kịp phản ứng.