Chương 588: Dung hợp sâu
Chương 588: Dung hợp sâu
Bên trong hang động.
Dư uy tự bạo của bàn cờ Lạn Kha còn chưa tản hết, toàn bộ hang động vẫn còn những đợt sóng khí trùng kích tàn phá khắp nơi, xen lẫn với từng tràng sấm động vang vọng chấn điếc màng nhĩ của mọi người trong động, khiến đầu óc choáng váng.
Phải một lúc lâu sau thì dư uy đáng sợ kia mới dần yếu đi.
Lúc này Bất Tử thụ rủ cành xuống không có chút động tĩnh, trên thân cũng không có khí tức nào như thể đã bị thương nặng, đồng quy vu tận cùng với bàn cờ Lạn Kha rồi.
Đám con rối thụ nhân ở gần lão cũng bị dư chấn của uy lực khủng bố kia lan tới, kẻ bị thương, kẻ chết mất, nhất thời thi thể nằm ngang dọc khắp nơi.
Cảnh tượng thảm liệt khiến chúng tu sĩ kinh ngạc không thôi, nhất thời không có ai dám tiến tới xem xét.
Viên Minh lại không bỏ qua cơ hội tuyệt vời này, bảo Hoa Chi nhanh chóng vọt tới liên tục thu nhặt tử thi đám con rối thụ nhân vào bên trong Tu La Phệ Huyết đồ, thậm chí còn nhặt được cả bảy tám bộ thi thể con rối thụ nhân cấp bậc Nguyên Anh.
Những thi thể này được hắn chuyển vào trong không gian Thâu Thiên đỉnh. Lúc này hắc thụ của hắn đã vươn dài đoạn rễ cây ra đâm vào trong cơ thể bọn chúng, điên cuồng hấp thụ lấy lực lượng Bất Tử thụ còn sót lại bên trong.
Đám người đã sớm chạy ra xa, giờ mới lần lượt xuất hiện, quan sát Bất Tử thụ yêu.
Nhìn cảnh tượng như ở luyện ngục, đám người vẫn còn lộ ra vẻ kinh sợ.
Cho dù là đại hán áo xanh hay Kim Sào đều là yêu thú cấp năm cũng phải hoảng sợ trước hành động tự bạo của bàn cờ Lạn Kha, chạy thoát rồi đều mang theo vẻ mặt xám xịt quay lại.
“Quá ẩu tả!” Kim Sào không nhịn được mà thở dài.
“Cũng may khí linh kia hung hãn không sợ chết nếu không làm sao chúng ta có cơ hội lật ngược thế cờ! Đáng tiếc thế gian này đã không có bàn cờ Lạn Kha nữa.” Đại hán áo xanh thở dài, ra vẻ tiếc nuối.
Năng lực thần kỳ mà bàn cờ Lạn Kha bày ra khiến cả ông ta đều phải cảm thấy hứng thú.
Đám người Hắc Trúc Tẩu, Thạch Nghiễn Sư lại không đa sầu đa cảm như đại hán áo xanh, mà chỉ mang theo vẻ mừng như điên.
Bọn hắn gần như tuyệt vọng, may mắn có bàn cờ Lạn Kha hung hãn không sợ chết kéo theo Bất Tử thụ yêu cùng chết chung.
Đúng lúc này, La Tề trong đám người lật cổ tay, lòng bàn tay y lóe sáng. Bàn cờ Đại La phỏng chế theo bàn cờ Lạn Kha rời tay bay lên, xoay tròn trên không.
Trong tiếng kinh ngạc của mọi người, bàn cờ Đại La tản ra ánh sáng hai màu đen trắng, ngưng tụ thành bóng dáng khí linh Hắc Bạch.
“Khí linh lại không chết!” Nhất thời, một nghi vấn dâng lên trong lòng mọi người.
“Xem ra khí linh Hắc Bạch này đã lên kế hoạch từ đầu, đã định tự bạo đối phó với Bất Tử thụ yêu, mới khiến người ngoài luyện chế ra bàn cờ Đại La.” Viên Minh trong Thâu Thiên đỉnh thấy vậy, thầm cảm phục mưu tính của khí linh Hắc Bạch.
“Đừng lơi lỏng, Bất Tử thụ yêu kia chỉ bị trọng thương, vẫn chưa thật sự chết được. Thừa dịp lão ta suy yếu mà tiến hành công kích tiếp, không nên cho lão cơ hội khôi phục.” Khí linh Hắc Bạch ngưng tụ thành hình, lập tức nói.
Đám người nghe vậy đều kinh hãi, ngay cả Viên Minh cũng sửng sốt.
Bọn họ đã dò xét qua, thấy trên thân thể Bất Tử thụ yêu đã không còn dao động yêu khí nên đã nghĩ lão chết rồi, nhưng bọn họ làm sao dám không tin lời khí linh Hắc Bạch nói?
Lúc này mọi người mới giơ chiêng gõ trống vội vàng xuất thủ, từng đạo công kích toàn lực nhao nhao đánh về phía Bất Tử thụ yêu.
Hậu Nghệ Xạ Nhật cung vẫn luôn trầm mặt lại tỏa sáng chói mắt, ba mũi Kim Ô thần tiễn nhỏ hơn lúc trước một chút đã hiện ra trên dây cung. Cung kéo căng lên, nhắm thẳng về phía Bất Tử thụ yêu.
Tiếng “vèo” xé gió vang lên!
Ba mũi tên hóa thành ánh sáng lao vọt đi, nhao nhao bắn trúng phần đầu, giữa và dưới gốc bản thể Bất Tử thụ yêu.
“Rầm rầm rầm.”
Ba tiếng nổ ầm ầm vang lên, hang động u ám dưới lòng đất bị kim quang chói mắt bao phủ khiến hầu hết mọi người đều bị chói mắt mù tạm thời.
Ngay sau đó là một luồng gió lốc bạo tạc trùng kích đến, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, thổi bay cả đám tàn thi và loạn thạch tán loạn, toàn bộ động đá ngổn ngang hỗn loạn cả lên.
Đám người nhao nhao tế ra pháp bảo phòng ngự, chỉ có Kim Sào là còn chìm đắm trong thái dương lực, mở to hai mắt nhìn về phía bên kia.
Ông ta nhìn thấy thân thể Bất Tử thụ yêu bị bạo tạc thành bốn đoạn, rơi tứ tán.
Viên Minh trong Thâu Thiên đỉnh cũng vận dụng thần thức cẩn thận cảm ứng bên trong Bất Tử thụ yêu, nhanh chóng có phát hiện.
Khí tức của Bất Tử thụ yêu đã hoàn toàn tiêu tán, thần hồn lực còn sót lại cũng nhanh chóng tán loạn mất, hành động của đám con rối thụ nhân trong hang động trở nên chậm chạp đi, lần lượt ngã xuống.
Hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Gặp phải trọng thương trí mạng liên tiếp như vậy, dù sinh mệnh lực của Bất Tử thụ yêu kinh người đến đâu cũng khó mà sống sót được.
Viên Minh thu liễm tâm tư, tiếp tục để Hoa Chi thu thập con rối thụ nhân, còn hắn thì chuyên âm điều khiển Bất Tử thụ màu đen hấp thu nguyên khí của những con rối thụ nhân này. Thân cây khổng lồ của hắn lại cao lớn hơn rất nhiều.
Quanh thân thể Viên Minh tản mát ra khí tức sinh mệnh nồng đậm, bắt đầu biến hóa kịch liệt.
Câu Mang linh quyết của hắn lại tinh tiến thêm, rốt cuộc đã chạm tới cảnh giới tầng thứ tư, bắt đầu đột phá.
Viên Minh mừng rỡ, toàn lực vận chuyển Câu Mang linh quyết.
Mối liên hệ giữa hắn và Bất Tử thụ màu đen càng thêm chặt chẽ, pháp lực của hắn hoàn toàn dung hợp với sinh cơ bừng bừng của Bất Tử thụ, không còn phân biệt.
Câu Mang linh quyết đã thành công đột phá lên tầng thứ tư!
Ngay lúc Câu Mang linh quyết đột phá lên tầng thứ tư, trên thân thể Bất Tử thụ màu đen đột nhiên bộc phát ra một chấn động mãnh liệt, chỉ trong tích tắc đã hoàn toàn ép khô toàn bộ nguyên khí của tất cả con rối thụ nhân trong không gian này.
Cùng lúc đó trong thân cây Bất Tử thụ màu đen bỗng hiện ra một vòng xoáy linh khí, không ngừng cắn nuốt lấy thiên địa linh khí, tụ tập lại trong vòng xoáy.
Sinh mệnh lực hùng hồn trên người Bất Tử thụ cũng tụ tập về phía hắn, ngay cả khí huyết lực của chính Viên Minh cũng bị vòng xoáy này hút lấy, không ngừng tụ tập về phía vòng xoáy.
Lúc đầu Viên Minh có hơi kinh hoảng, nhưng sau đó hắn nhanh chóng chuyển sang kinh hỉ, thậm chí không nhịn được mà cười to.
Sau khi vòng xoáy linh khí không ngừng hấp thu ba loại lực lượng này, dần dần lại chuyển hóa từ hư sang thực, ngưng tụ thành một viên Bất Tử thụ tâm. Tốc độ hình thành vượt xa dự đoán của Viên Minh.
“Mau, mau thừa dịp này phân tách một phần thần hồn dung nhập vào thụ tâm, như vậy có thể hoàn toàn khống chế được Bất Tử thụ yêu.” Lúc này, Tịch Ảnh vốn không có chút động tĩnh đột nhiên mở mắt, vội vàng nhắc nhở.
Viên Minh nghe vậy khẽ nheo mắt, lúc trước Tịch Ảnh chưa từng nói đến việc này.
Chỉ là hắn tin tưởng Tịch Ảnh nên đã vận chuyển ngay Liệt Hồn Hợp Đan quyết.
Thần hồn Viên Minh hiện nay càng ngày càng cường đại, lại có nguyện lực phụ trợ thêm, hơn nữa hắn cũng có lĩnh ngộ Liệt Hồn Hợp Đan quyết, còn vận dụng ngày càng thuận thục nên thời gian thi triển thuật này cũng càng lúc càng ngắn hơn.
Chỉ mấy hơi thở, một phân hồn đã được phân liệt ra khỏi thần hồn của hắn, được Viên Minh dẫn dắt bay ra khỏi thức hải tới Bất Tử thụ tâm.
Khi phân hồn kia vừa vào trong thụ tâm, Viên Minh lại cảm thấy như lại lần nữa tiến vào trong một vùng thức hải, chẳng qua nơi này lại cực kỳ khác biệt với thức hải của hắn.
Thức hải này tương đối khổng lồ, lại lạnh lẽo tĩnh mịch như thể một vùng đất hoang sơ còn chưa khai phá.
Phân hồn của hắn tiến vào, không gian hoang sơ này như đột ngột có một cơn mưa xuân xuất hiện. Bắt đầu có từng tia hồn lực ngưng tụ lại, như thể đang âm thầm tưới tắm vạn vật, dần dần nảy sinh ra sinh cơ.
Viên Minh điều khiển phân hồn nhanh chóng dung hợp với Bất Tử thụ tâm, gốc Bất Tử thụ màu đen của hắn cũng nhanh chóng lớn lên.
Hắn tựa như một con thú non ăn không đủ no, tham lam cắn nuốt lấy thiên địa linh khí trong không gian Thâu Thiên đỉnh. Quanh người hắn nhộn nhạo từng đợt yêu lực chấn động, sinh ra từng luồng yêu khí tinh thuần tràn ngập sinh cơ.
Có thể vì phân hồn của hắn ở trong Bất Tử thụ tâm nên yêu lực gốc Bất Tử thụ màu đen hơi khác với Bất Tử thụ yêu trong hang động dưới đất, ít đi một phần dã tính, nhiều thêm một phần linh động.
Viên Minh cảm ứng một chút, nhanh chóng nhận ra cường độ yêu lực của Bất Tử thụ đã đạt đến cấp ba.
Bất Tử thụ lột xác thành thụ yêu, Viên Minh mới động tâm niệm, thử khống chế hành động của nó.
Nhưng vì phân hồn mới vừa dung hợp không bao lâu, hơn nữa hình thái của nó là thụ yêu nên ban đầu Viên Minh cũng không thuần thục, còn vô thức khống chế như khống chế con người.
Ý niệm của hắn muốn vươn tay lên, thì đám dây leo trên cành Bất Tử thụ cũng nhao nhao chuyển động, chỉ là động tác quá lớn nên không ít cành cây va đập vào nhau, tạo thành không ít nút rối, thắt nút.
Khi Viên Minh muốn động chân thì rễ cây cắm dưới mặt đất cũng lay động, rồi rút ra khỏi mặt đất, chống lấy thân thể to lớn bắt đầu xê dịch.
Chỉ là chưa đi được một trượng thì rễ cây đã xoắn lại nhau khiến hắn thiếu chút nữa đã té ngã.
Viên Minh cực vui vẻ, thế nhưng vẫn mạnh mẽ đè nén tâm tình.
Hắn vội vàng thu liễm thần thức không khống chế cho cây di chuyển nữa, mà cẩn thận cảm giác từng tấc cơ thể Bất Tử thụ, thử phân tán thần niệm bản thân dò xét từng phân từng tấc trên thân thể nó.
Cảm giác này rất đặc biệt. Hắn như thể đang không ngừng tìm hiểu, chắp vá từng mảnh vỡ của một cái bình sứ bị vỡ vụn, chỉ chỗ nào có thần niệm đi qua thì hắn mới có thể cảm giác rõ ràng thêm phần thân thể này.
Cũng may phân hồn này đã dung hợp cùng thụ tâm khiến quá trình này vô cùng trôi chảy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Viên Minh đã hoàn toàn thăm dò toàn bộ đoạn dây leo cũng như từng nhánh rễ của thân cây này.
Khi hắn khống chế hành động của thân cây lần thứ hai, động tác đã trở nên vô cùng thông thuận, không có xuất hiện chuyện dây leo bị thắt nút hay mớ rễ cây vấp vào nhau.
Viên Minh tiếp tục thử nghiệm các năng lực khác như phần rễ cây.
Rễ cây Bất Tử thụ vô cùng kiên cố, còn có khả năng cắn nuốt đáng sợ. Dù gốc cây này còn nhỏ nhưng bản chất không khác nhau, cho nên hẳn sẽ không kém hơn bao nhiêu.
Hắn cảm ứng rễ của Bất Tử thụ, nhanh chóng nở nụ cười.
Sau khi hóa thành thụ yêu, uy lực cắn nuốt của rễ cây Bất Tử thụ màu đen đại tiến, dù không cách nào giống như Bất Tử thụ yêu trong hang động có thể đưa một gã Nguyên Anh kỳ vào chỗ chết chỉ sau vài hơi thở nhưng đối phó với tu sĩ Kết Đan kỳ lại không vấn đề gì.
Chỉ là bộ rễ của Bất Tử thụ này không cứng cỏi bao nhiêu, điểm này cực kỳ chênh lệch với bộ rễ của gốc Bất Tử thụ yêu trong hang động.
“Xem ra Bất Tử thụ yêu kia đã dùng biện pháp đặc biệt nào đó cường hóa bộ rễ của nó.” Viên Minh thầm nghĩ.
Hắn lắc đầu, không chế một nhánh rễ đen kéo dài về phía trước thử nghiệm khả năng kéo dài đến bao nhiêu.
Nhưng chỉ thấy đầu rễ kia kéo dài chừng mười trượng, không tiếp tục kéo dài nữa.
“Chỉ mới được mười trượng…” Viên Minh thở dài, có chút thất vọng.
Nhưng cùng lúc đó hắn lại thấy cổ quái, rõ ràng là rễ cây đã không kéo dài nữa nhưng sao hắn vẫn có ảo giác như tứ chi đang kéo dài ra?
“Chẳng lẽ đây là huyễn chi?” Viên Minh nhịn không được nhíu mày nói.
Có lẽ vì bản thân mới vừa dung hợp với Bất Tử thụ tâm nên mới sinh ra ảo giác có tứ chi?