Chương 595: Vây chặn
Chương 595: Vây chặn
Ma kính trước ngực ma tướng giáp đen lóe lên, tản ra một tầng hắc vụ như một tầng áo khoác đen đắp lên người hắc giáp, tiếng “rắc rắc” trên người cũng biến mất, người gã cũng đã không còn dấu hiệu tan rã nữa.
Ngay khi chuẩn bị động thủ với lão giả áo đen thì đã có hai bóng người nhanh chóng bay vút tới, là đại hán áo xanh và Ngân Không.
Cùng lúc đó, hư không cạnh đó cũng lóe lên ánh sáng vàng kim, Kim Sào và Kim Vân tiên tử cũng xuất hiện, vây bọc lấy ma tướng giáp đen và lão giả áo bào đen vào giữa.
Ma tướng giáp đen và lão giả áo đen lập tức ngừng tay. Ma khí quanh người ma tướng giáp đen bắt đầu cuồn cuộn. Gã cất tiếng cười lớn như thể không lo lắng gì về tình huống trước mắt.
“Đám các ngươi tới đây cũng là vì Đại Hoang Tinh Hà châu?” Gã hạ giọng hỏi.
“Bản thể Bất Tử thụ yêu đã chết, một phân thân như ngươi đừng mong chạy thoát được, mau giao Đại Hoang Tinh Hà châu ra đây, ta có thể cho ngươi chết một cách thoải mái.” Đại hán áo xanh nhìn hạt châu màu bạc trong tay lão giả áo đen, ánh mắt lóe lên một tia tham lam.
Lúc này lại có vài người từ phía xa đi tới, là đám người Lộng Triều tán minh cầm đầu là Nguyên Vô Cực cùng với Nghê Mục và Quả Quả.
Nhìn thấy đại hán áo xanh và Kim Sào xuất hiện, vẻ mặt của Nguyên Vô Cực đã trở nên khó coi hẳn. Dù sao thì bọn họ cũng không thể chống lại được đại hán áo xanh hay Kim Sào được cả.
Nguyên Vô Cực không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu nhóm người Lộng Triều tán minh tản ra xung quanh, chặn kín đường lui của lão giả áo đen cũng như ma tướng giáp đen lại.
Nghê Mục cũng lẫn trong đám người Lộng Triều tán minh, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình xuống.
Ngay lúc này lại có hào quanh màu xanh lóe lên, Viên Minh cũng theo đó hiện thân.
Mới vừa rồi hắn còn đang cố luyện hóa hết nửa phần thân thể Bất Tử thụ nên chưa cảm ứng kịp tình hình, hiện nhìn thấy rõ tình huống trước mắt không khỏi cau mày lại.
Những người khác chỉ lướt mắt nhìn Viên Minh rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đặt chú ý vào ma tướng giáp đen và lão giả áo đen.
Chỉ có Nghê Mục đánh giá Viên Minh từ trên xuống dưới, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Viên Minh cũng nhìn thấy Quả Quả trong đám người bèn đưa mắt nhìn qua hỏi han.
Tức khắc sau, giọng nói của Tịch Ảnh xuất hiện trong thức hải hắn, nhanh chóng kể lại chi tiết tình hình phát sinh trong Quảng hàn cung.
Những người ở đây vây chặt lấy ma tướng giáp đen và lão giả áo bào đen vào giữa nhưng không ngừng đề phòng lẫn nhau, không có ai động thủ trước. Không khí mơ hồ trở nên khẩn trương hẳn.
“Các hạ là ai? Mục tiêu của chúng ta là phân thân Bất Tử thụ yêu, nếu không muốn chết ở đây, xin mời rời đi ngay cho!” Nguyên Vô Cực thấy Kim Sào và đại hán áo xanh không nói gì bèn chuyển mắt nhìn qua ma tướng giáp đen nói.
Lúc này Kim Sào và đại hán áo xanh đang bao vây lấy ma tướng giáp đen và lão giả áo đen, không biết giữa hai bên có ân oán gì. Nếu hiện tại ma tướng giáp đen rời đi, nói không chừng có thể dẫn theo hai bị yêu thú cấp năm đi cùng.
“Chư vị, ma tướng giáp đen này chính là linh bảo Tà Vương kính từ ma giới đến đây, hấp thu một bộ phận tinh hoa của Bất Tử thụ mà biến hóa thành, cực giỏi mê hoặc nhân tâm, dấy động tranh chấp. Chư vị chớ để gã lấy được Đại Hoang Tinh Hà châu, nếu không gã sẽ chạy loạn khắp các nơi. Đại Hoang Tinh Hà châu là linh bảo không gian có thể mở ra được thông đạo hư không, phá không độn tẩu, không cách nào đuổi kịp được cả.” Không đợi ma tướng giáp đen mở miệng, Viên Minh đã lên tiếng nhắc nhở.
“Ma giới? Có Ma giới thật sao?” Tất cả mọi người đều giật mình, sau đó không ít người đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hiển nhiên không ít người trong bọn họ cũng như Viên Minh lúc trước, chưa bao giờ nghe nói đến Ma giới qua.
Ma tướng giáp đen cũng kinh ngạc không nghĩ tới có người lại biết nhiều về bản thân gã đến vậy.
Sau khi Thất Dạ bị Bất Tử thụ yêu bắt được vẫn cúi đầu ẩn nhẫn chưa lộ ra chân thân ma tộc của mình, cho nên Tà Vương kính gặp qua Thất Dạ nhưng cũng không phát hiện ra kẻ địch ẩn nấp ngay bên cạnh mình.
“Tà Vương kính? Viên đạo hữu, rốt cuộc là chuyện thế nào, mời nói rõ ràng ra.” đại hán áo xanh nhíu mày hỏi.
Tựa hồ như ông ta không nghi ngờ chuyện về Ma giới mà cực hứng thú với Tà Vương kính này.
Viên Minh nghe vậy bèn nhắc lại những điều Thất Dạ đã nói cho mình nghe, cũng nói chút ít tình hình của Tà Vương kính cho mọi người biết.
Nhưng hắn vẫn nhấn mạnh ở điểm Tà Vương kính có khát vọng hấp thu oán hận, sợ hãi và các cảm xúc tiêu cực khác nên đã cố tình dẫn phát tranh đấu, hi vọng có thể tập hợp được mọi người cùng trấn áp Tà Vương kính lại, tránh để thương sinh gặp họa.
Về phần nguồn gốc những tin tức này, Viên Minh đẩy toàn bộ cho Minh Nguyệt thần, không hề nhắc đến Thất Dạ.
Hắn cũng không nói cho mọi người biết chuyện Đại Hoang Tinh Hà châu có thể giúp bọn họ rời khỏi Tam Tiên đảo.
“Có chút thú vị, vốn nghĩ ngươi chỉ là một kiện kinh bảo đặc biệt, không nghĩ lại còn đến từ Ma giới.” Đại hán áo xanh nghe vậy, cẩn thận nhìn qua Tà Vương kính một lượt mới cười nói.
Lời nói mang đầy hiếu kỳ, tựa hồ không hề có ý thù địch gì.
“Tà Vương kính cái gì, chúng sinh thiên hạ không có quan hệ gì với Lộng Triều tán minh chúng ta? Chỉ cần chư vị không nhúng tay vào cuộc đấu giữa chúng ta và phân thân Bất Tử thụ, Lộng Triều tán minh chúng ta coi như thiếu chư vị một phần tình.” Nguyên Vô Cực chậm rãi nói.
Viên Minh nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
“Nếu tà bảo này đã đến từ Ma giới thì không thể mặc kệ được.” Ngoài dự liệu, Nghê Mục bỗng nhiên mở miệng nói.
“Hậu hoạn không nhỏ, quả thật không thể để mặc gã chạy trốn.” Kim Sào trầm ngâm, rồi khẽ đồng tình.
Viên Minh chắp tay với hai người, bày tỏ cảm tạ.
“Tiểu tử, ta và ngươi dây dưa nhiều năm cũng coi như có quen biết, tình huống trước mắt nếu ta và ngươi không liên thủ chỉ e khó mà chạy thoát được.” Nghe mọi người nói với nhau, ma tướng giáp đen mới dùng thần thức liên hệ với lão giả áo bào đen, mượn sức đối phương.
“Liên thủ với ngươi? Chỉ cần ta lơi lỏng cảnh giác, e là ngươi sẽ lập tức cắn nuốt cả ta và Đại Hoang Tinh Hà châu sạch sẽ, sau đó phá không chạy đi?” Lão giả áo đen cười lạnh truyền âm đáp.
“Đạo hữu nghĩ nhiều rồi, ta chưa từng tiếp xúc qua Đại Hoang Tinh Hà châu, có đoạt được bảo cũng không thể nào lập tức sử dụng ngay được, chỉ có thể chết dưới tay đám gia hỏa này thôi. Tại hạ không ngu, há có thể hành động mất trí như vậy?” Ma tướng giáp đen truyền âm nói.
“Ngươi thật muốn liên thủ? Cũng không thể không được, chỉ là thực lực đám gia hỏa này không thấp, đánh giết thật thì ta và ngươi không có cửa thắng. không bằng ngươi giúp ta kéo dài thời gian, ta sẽ vận dụng Đại Hoang Tinh Hà châu mang theo ngươi bỏ chạy.” Lão giả áo bào đen trầm ngâm rồi truyền âm nói.
“Các hạ định lấy ta làm bia đỡ đạn, tranh thủ thời gian để ngươi bỏ chạy? Nghĩ ai cũng ngu ngốc sao, nghĩ đẹp lắm! Đúng ta là đề nghị liên thủ, nhưng nếu ngươi dựa vào điểm này mà đòi đè ép ta thì nên tỉnh lại đi! Cùng lắm thì bản tọa không dựa vào Đại Hoang Tinh Hà châu, trốn vào hư không loạn lưu bên ngoài bí cảnh Tam Tiên đảo này, tốn thêm chút ít thời gian nhưng vẫn có thể rời khỏi nơi quái quỷ này được, các hạ cứ ôm Đại Hoang Tinh Hà châu chịu chết ở chỗ này đi!” Ma tướng giáp đen trở mặt, cười lạnh truyền âm.
“Vậy các hạ tính thế nào?” Lão giả áo đen khó coi truyền âm hỏi.
“Trước mắt ta và ngươi liên thủ thoát khỏi đám gia hỏa này dây dưa, sau đó cùng thúc giục Đại Hoang Tinh Hà châu chạy trốn. Trước đó ngươi đừng hòng giở trò, nếu không đừng trách ta đập nồi chìm thuyền, cá chết lưới rách.” ma tướng giáp đen truyền âm nói.
“Được.” lão giả áo đen biết đây là cơ hội sống sót duy nhất, mới đáp ứng.
Ma tướng giáp đen cười khẽ, lắc mình đến đứng cạnh lão giả áo đen.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều biến sắc mặt.
Suy nghĩ trong đầu Viên Minh chợt chuyển, bèn lật tay tế ra Diệt Hồn kiếm lăng không bổ xuống ma tướng giáp đen.
Một đạo kiếm khí đen dài mấy trượng bắn ra, xuất hiện trước người ma tướng giáp đen, chém xuống đầu gã!
Mặc dù không biết ma tướng giáp đen đã đạt được ước định gì với phân thân Bất Tử thụ nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt, mà mọi người ở đây đều ôm tâm tư cùng mục đích khác nhau, trước mắt hắn cứ quấy động chiến cuộc lên đã rồi hãy nói sau!
Ngay lúc vung kiếm lên, Viên Minh cũng đồng thời phát động năng lực Tình Động thúc đẩy chiến ý của đám người lên.
Ngoại trừ Kim Sào và đại hán áo xanh, tất cả mọi người quanh đó đều theo bản năng tế pháp bảo của mình ra công kích về phía hai người ma tướng giáp đen!
Con mắt đỏ tươi của ma tướng giáp đen thoáng tối lại, mặt kính trước ngực tản ra một lượng ma khí cực lớn phân làm nhiều phần khác nhau, hóa thành từng cự chưởng màu đen đối chọi với Diệt Hồn kiếm khí cùng mớ pháp bảo của những người khác.
Một loạt tiếng nổ ầm vang, cự chưởng màu đen bị vỡ vụn, hóa thành hắc khí tiêu tán!
Chẳng qua đám pháp bảo của mọi người cũng bị đánh bay, Diệt Hồn kiếm khí của bị đánh tan.
Không chỉ thế, trong cự chưởng màu đen còn mang theo một lực nguyền rủa thuận theo pháp bảo tiến ngược về phía chủ nhân của pháp bảo đó.
Mọi người mới biến sắc mặt, vội vàng thi pháp hóa giải.
Viên Minh vận chuyển phù văn Nguyền Rủa trên thân Diệt Hồn kiếm, nhẹ nhàng hóa giải lực nguyền rủa rồi phi thân lên trước.
“Vị đạo hữu này dừng tay đã! Ta có lời muốn nói!” Ma tướng giáp đen kinh ngạc nhìn Viên Minh, mở miệng nói.
Viên Minh mắt điếc tai ngơ không để ý, phóng xuất hơn mười đạo kiếm khí tung hoành đánh về phía ma tướng giáp đen.
“Nếu các hạ không ngừng ta, ta sẽ lập tức phá hủy Đại Hoang Tinh Hà châu, mọi chuyện xem như kết thúc!” ma tướng giáp đen lắc mình né tránh, quát lớn.
Lão giả áo đen bên cạnh giơ cao Đại Hoang Tinh Hà châu lên, hạt châu bộc phát ra ánh sáng bạc chói mắt.
“Viên đạo hữu tạm ngừng tay, trước tiên xem bọn họ muốn nói gì.” Kim Sào biến sắc mặt, nhoáng người tới trước mặt Viên Minh ngăn hắn lại.
“Kim Sào tiền bối, Tà Vương kính giảo hoạt vô cùng, không nên để cho gã có cơ hội thở dốc, nếu lúc này đang chiếm ưu thế thì nên tiện thể tiêu diệt luôn cả bọn mới tốt!” Viên Minh truyền âm thuyết phục.
“Không sao, Tà Vương kính và phân thân Bất Tử thụ như cá trong chậu, không chạy đi đâu được, chớ để Đại Hoang Tinh Hà châu hư tổn.” Kim Sào phất tay áo nói.
Viên Minh thấy vậy, đành phải dừng tay lại.
“Chư vị đạo hữu, hiện tại Bất Tử thụ yêu đã đền tội, còn phân thân này có thực lực không thể nào sánh được cùng bản thể, không đáng để lo lắng. Thù hận giữa chúng ta đều đã giải, sao không vui vẻ kết thúc? Chư vi có sở cầu là bảo vật trên Tam Tiên đảo, hoặc rời khỏi nơi này, hoặc hạt Đại Hoang Tinh Hà châu này đều có cách giải quyết cả, sao cứ nhất định phải phân định sinh tử chứ?” Ma tướng giáp đen nói.
Lời này vừa ra, sắc mặt của tất cả mọi người đều biến đổi.
“Không sai, ngươi có cách giải quyết gì thích hợp?” Kim Sào hỏi.
Ma tướng giáp đen không để ý đến Kim Sào mà quay người nhìn về phía đám người Lộng Triều tán minh nói: “Ta từ chỗ các con rối của Bất Tử thụ yêu biết được không ít chuyện về Lộng Triều tán minh. Các ngươi muốn cướp lấy Đại Hoang Tinh Hà châu này là để có thể đi đến thế giới hải ngoại đi? Chúng ta có thể thương lượng, nếu các ngươi không gây khó dễ, ta hứa sau này sẽ dẫn các ngươi đi sâu vào thế giới hải ngoại. Ta vượt qua hải ngoại mà đến đây, tình huống nơi đó thế nào ta hiểu rõ hơn bất kỳ kẻ nào trong số các ngươi.”
Đám người Nguyên Vô Cực nghe vậy ngẩn ra, mặt lộ ra vẻ do dự.