Chương 624: Tiếp tục xông tới
Chương 624: Tiếp tục xông tới
Phồn Vân đảo, mấy ngày sau.
Trên bầu trời ngoài đảo, Viên Minh cùng Hầu Cừu mượn tầng mây ẩn thân, lén đánh giá tình huống trên đảo.
Căn cứ vào tin tức mà Đông Hải Minh thu được thì Phồn Vân đảo cũng chỉ là một hòn đảo cấp ba tại Hồng Diệp, diện tích cũng không lớn nhưng lại được Vu Nguyệt giáo bố trí đại lượng binh lực, chưa kể lúc nào cũng có hai gã Nguyên Anh tọa trấn canh gác.
Đồng thời trong đảo còn bố trí rất nhiều trận pháp cấm chế, cộng thêm có Xích Huyết Hồng Sa trận bao phủ nên có thể nói là dễ thủ khó công.
Lúc này Vu Nguyệt giáo đồ ở trên đảo lại không phát hiện ra hai người Viên Minh tới gần, vẫn đang một mực duy trì đại trận phòng hộ không hề lơi lỏng.
"Viên thần sứ có muốn xông lên trước?" Bỗng nhiên Hầu Cừu quay đầu hỏi.
Thông qua Tình Động, Viên Minh có thể cảm nhận được trong lòng Hầu Cừu mênh mông chiến ý, không khỏi kinh ngạc nhìn gã một cái.
Không nghĩ tới Hầu tộc trưởng say mê quyền thế này vậy mà cũng hiếu chiến như vậy, không biết có phải đó là vì thiên tính của Hầu tộc ảnh hưởng hay không?
"Nếu Hầu tộc trưởng thích thì có thể thỏa mái ra tay, ta sẽ ở một bên lược trận phụ ngươi." Viên Minh suy nghĩ một chút cũng cũng vui vẻ giữ thực lực lại.
"Ha ha, vậy Viên thần sứ cũng phải cẩn thận không thì bị ta đoạt hết danh tiếng đấy, sau khi về sẽ không dễ coi đâu." Hầu Cừu cười lớn một tiếng, tay bấm pháp quyết, một luồng ánh sáng từ trong cơ thể gã bay ra. Là tấm Hổ Phù mà Hầu Thượng đã nhờ Viên Minh chuyển ra ngoài.
Chỉ có điều lúc này tấm Hổ Phù đã đủ hai phần, bên trên tản mát từng luồng khí tức hung bạo khiến Viên Minh không khỏi ghé mắt mà nhìn.
Trong tích tắc Hổ Phù xuất hiện, mặt biển dưới chân hai người run rẩy, sóng biển cuồn cuộn chợt ngừng lại trong tích tắc rồi nhưng nhận được mệnh lệnh mà điên cuồng đổ dồn về chỗ dưới chân Hầu Cừu, chồng chất lên nhau tạo thành một cây cột nước cao tới mấy trăm trượng.
Ngay sau đó bên trong Hổ Phù đột nhiên bắn ra một tia sáng màu xanh biếc vào cột nước. Chỉ nghe oong một tiếng, cột nước chậm rãi kéo ra hai bên, tạo thành một cánh cổng bằng nước.
Tiếp đến, mười ngón tay như những cây cột đá từ trong thủy môn thò ra, mỗi ngón tay đều dài chừng một trượng đang ra sức kéo hai bên cột của thủy môn rộng ra. Chủ nhân của ngón tay trên cũng hiển lộ a, là một khuôn mặt khỉ tựa như lôi công.
Sau khi nó thò đầu ra, hai lỗ mũi nó khẽ nhúc nhích, không cần Hầu Cừu chỉ huy đã đưa hai con mắt đỏ ngầu nhìn về phía Phồn Vân đảo cách đó không xa.
"Gàoooo!"
Tiếp đó, một tiếng gầm thét vọng tới tận mây xanh, sóng âm vô hình chấn động xuất ra, khiến sóng cuồng nổi lên bốn phía, khuynh đảo cả một vùng biển.
Đám Vu Nguyệt giáo đồ trên Phồn Vân đảo đã sớm bị cột sóng ngút trời làm kinh sợ, lúc này lại nhìn thấy có dị thú hung bạo từ trong thủy môn đi ra, gào to rung trời chuyển đất mà hoảng sợ muôn phần.
"Địch tập!"
Tiếng gọi ầm ĩ vang lên, có hai luồng ánh sáng từ trong đảo bay ra, ngừng giữa không trung.
Bọn họ chính là tu sĩ Nguyên Anh được Vu Nguyệt giáo an bài trấn giữ nơi này. Một người mặc áo bào đỏ thẫm tên là Giang Lô, đến từ chính Nghiệp Hỏa đảo. Người còn lại có đồng tử rắn có dị sắc tên là Thanh Tu đến từ chính Thiên Xà đảo.
Theo lý thì nơi trọng yếu này không thể để cho những tu sĩ Đông Hải đầu hàng đóng giữ, nhưng Vu Nguyệt giáo không có bao nhiêu Nguyên Anh được phái tới Đông Hải, tất cả đều là chiến lực trọng yếu dưới tay Bạch Cốt tôn giả. Mắt trận lại phân tám nơi nên không thể nơi nơi đều bố trí nhân thủ của gã được.
Huống hồ nơi đây gần tiền tuyến, nào có chuyện để cho người bên mình xung trận đầu? Hơn nữa có Xích Huyết Hồng Sa trận phụ trợ, Đông Hải Minh cũng không thể nào tiến đánh được, phòng ngừa nơi này cũng chỉ là đề phòng vạn nhất, căn bản bọn họ cũng không trông chờ mấy kẻ này liều mình sống chết với Đông Hải Minh cả.
Bởi vậy hai người này nhìn thấy dị thú công tới đều kinh ngạc không hiểu.
"Đây là Tổ Viên của Thủy Viên đảo? Đông Hải Minh đánh tới rồi hả? Mấy đảo tiền tuyến kia làm ăn kiểu nào mà không có tin tức gì truyền về cả?" Thanh Tu kinh ngạc nói.
"A? Hầu Cừu kia điên rồi à? Cho rằng tay nắm Tổ Viên là vô địch thiên hạ rồi sao?" Giang Lô càng thêm hoang mang.
"Mặc kệ nó, muốn chết thì gã đi mà chết. Tổ Viên này có thực lực Nguyên Anh hậu kỳ, ta và ngươi đều không phải là đối thủ của nó. Nhanh mở đại trận lên." Thanh Tu lập tức nói.
Giang Lô không có dị nghị gì, hai người nhanh chóng bay về đảo. Cùng lúc đó Tổ Viên do Hầu Cừu triệu hoán cũng đã hoàn toàn hiện thân trên mặt biển.
Nó hiện thân giữa mặt biển đã cao đến trăm trượng, tứ chi rắn chắc như núi cao, lông mao đen toàn thân như thể cương châm. Nhìn từ xa, Phồn Vân đảo chợt như lộ ra thật nhỏ bé.
Nó hiện thân, căn bản không cần Hầu Cừu điều khiển mà đưa hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào đám Vu Nguyệt giáo đồ bay tới bay lui trên Phồn Vân đảo như nhìn con sâu cái kiến. Tay nó vung lên nắm một trảo về phía mặt biển, nước biển cuồn cuộn bị súc ép thành một cây trường mâu. Nó phất tay, ném bay trường mâu về phía Phồn Vân đảo.
Một cú ném như mây trôi nước chảy mà đi. Phải biết thủy mâu này dài gần bằng nửa người Tổ Viên, lại cộng thêm quái lực của hung thú thì lúc rời tay trường mâu đã mang theo kình khí ngút trời, gió rít ầm ầm. Lúc trường mâu đụng vào đại trận trên Phồn Vân đảo đã như cả vùng biển rít gào kéo tới đã khiến Linh quang trên trận pháp bị chấn ép đến tán loạn, đã như muốn bị nứt vỡ mất.
Các Vu Nguyệt giáo đồ trên đảo đã bị dọa mất mật. Tuy nói bọn họ là Vu Nguyệt giáo đồ nhưng thật ra cũng chỉ là những tu sĩ quần đảo Đông Hải đã đầu hàng, sớm đã nghe nói đến truyền thuyết Tổ Viên của Thủy Viên đảo. Lúc trước còn cho là Thủy Viên tộc nói ngoa, nhưng hôm nay thấy trực diện mới cảm thấy truyền thuyết kia căn bản còn không miêu tả hết chiến lực chân chính của Tổ Viên, cái đám khỉ nước kia nói vậy còn khiêm tốn chán!
Với Tổ Viên mà nói thì thủy mâu kia chẳng qua chỉ là một chiêu mở đầu, sau khi ném xong nó không đứng ở chỗ đó nữa mà chạy như điên về phía Phồn Vân đảo. Dường như lực cản của nước biển không ảnh hưởng gì đến nó, không làm tốc độ của nó chậm đi chậm đi chút nào, thậm chí còn trợ giúp, thúc đẩy nó vọt về phía trước nhanh hơn.
Trong quá trình vọt đi như bay đó, Tổ Viên cũng không ngừng ném thủy mâu ra. Trường mâu đáng sợ kia đánh vào màn bảo hộ như mưa, khiến đám tu sĩ trên đảo sợ tới mức liều mạng thúc giục trận pháp, sợ xuất hiện một tia sơ hở nào đó để lọt Tổ Viên đi vào.
Nhưng mà dưới oanh kích của màn mưa thủy mâu, trận pháp ở trên đảo đã sớm lung lay sắp đổ. Lúc Tổ Viên vọt tới gần đảo thì vòng bảo hộ Linh lực bao phủ toàn bộ đảo đã bị tổn hại không chịu nổi. Không thấy Tổ Viên dùng kĩ xảo gì, chỉ là ngẩng đầu đập một quyền xuống, lại mang theo khí kình ầm ầm chấn động sơn hải đập vào màn hào quang, khiến tấm màng này lập tức sụp đổ thành từng mảnh.
"Hặc hặc, trận đã phá. Viên thần sứ còn không mau theo ta tiến công!" Hầu Cừu nói xong, tay đã hiện ra song kích, không đợi Viên Minh trả lời đã bay vọt về phía hòn đảo.
Viên Minh chỉ khẽ nhíu mày. Nơi này là trận nhãn nhưng lực lượng phòng ngự lại thực sự quá bạc nhược, phòng ngự trận pháp vừa đụng đã vỡ, chưa kể số lượng tu sĩ đóng giữ ở trên đảo cũng quá ít, thậm chí còn không có bao nhiêu Kết Đan cả. Đừng nói có thêm hắn, dù chỉ một mình Hầu Cừu đến đây cũng đã có thể dễ dàng công phá được rồi.
Ngay khi hắn vừa nghĩ như vậy thì trên bầu trời chợt biến đổi.
Cuồng phong không biết từ đâu mà đến gào thét cuốn ngang mặt biển, nghiền tất cả những thi thể thành mảnh cát đỏ vụn bay tán hết trong gió, tuy không gây chú ý nhưng lại khiến cho người ta lại cảm thấy mông lung mơ hồ.
Chỉ là ngay sau đó, sức gió này như hấp thụ thêm lực lượng mảnh cát đỏ vụn này khiến tốc độ tăng vọt. Chỉ trong nháy mắt, hoặc trong một thoáng hít thở, hoặc trong thời gian cực ngắn, cát đỏ đầy trời đã che kín tầm mắt, căn bản không thể nhìn thấy gì trước mắt.
Lúc này Hầu Cừu còn chưa bay đến đảo, thấy vậy cũng lập tức tỉnh táo lại, vội vàng vận chuyển linh lực hình thành màn hào quang hộ thể. Chỉ là Tổ Viên lại không có bao nhiêu lí trí, cả thân mình cao lớn không hề có phòng hộ nào, bị vô số mảnh cát đỏ vụn hóa thành huyết khí ào ào tiến vào cơ thể khiến hai mắt nó trở nên càng đỏ lên, hung tính càng nồng đậm, nhưng đồng thời cũng khiến mạch máu trong cơ thể nó giãn to rồi nổ tung. Chỉ thoáng chốc sau nó đã biến thành một con khỉ đầy máu.
"Không đúng, Viên thần sứ. Uy lực trận pháp này không chỉ tăng gấp hai lần lúc trước." Hầu Cừu quay đầu quát.
Lúc này Viên Minh cũng vận chuyển linh quang hộ thể toàn lực chống lại cát đỏ ăn mòn. Nghe thấy Hầu Cừu nói hắn chợt biến sắt mặt, tâm tình trở nên nặng nề.
Xích Huyết Hồng Sa trận bao trùm vạn dặm hải vực, dù bọn họ có đoán được khi lẻn vào tập kích, tu sĩ cố thủ mắt trận phát hiện không đúng sẽ lập tức khởi động đại trận, cũng đã chuẩn bị sẵn chuyện đỡ đòn trận pháp, cường công mắt trận.
Chẳng qua tất cả kế hoạch đều căn cứ vào uy lực Xích Huyết Hồng Sa trận bày ra trước kia, ai nghĩ đến phụ cận mắt trận còn có thể gia tăng uy lực trận pháp lên cao nữa. Lúc trước Tịch Ảnh tính toán ra mắt trận cũng không thể tính ra được điểm này.
Để phòng ngừa cát đỏ xâm nhập vào trong cơ thể, bọn họ không thể không ngừng duy trì linh quang hộ thể. Uy lực trận pháp tăng lên bao nhiêu lần thì linh lực của bọn hắn cũng tiêu hao theo bấy nhiêu lần, đã khó mà phân tâm đối địch nữa. Mà địch nhân lại dễ dàng đối phó với bọn họ. Chỉ cần có thể công phá màn linh quang hộ thể, thậm chí không cần làm bọn họ bị thương cũng đủ để khiến bọn họ bị cát đỏ đầy trời này xoắn giết chết rồi.
Còn may đối mặt với hai tu sĩ Nguyên Anh, đám Vu Nguyệt giáo đồ thực lực thấp kém ở trên đảo không bị cát đỏ ảnh hưởng, thậm chí cả tầm mắt cũng không bị ngăn trở lại không có tâm tư tiến lên tấn công, chỉ lặng yên cách xa đám người Viên Minh, đợi bọn họ chết trong tầng cát đỏ hoặc tự rút lui mà thôi.
"Không được, Viên thần sứ, kế hoạch đánh lén đã thất bại, chúng ta phải lập tức rút lui thôi. Nếu cứ thế này, đến khi đám Vu Nguyệt giáo đồ tiền tuyến kịp phản ứng vây kín thì đã muộn mất."
Nhưng mà Viên Minh lại chợt lóe lên ý tưởng khác, lại cảm thấy có phần thắng. Lúc này nếu bọn họ từ bỏ, quả thật sẽ thất bại mất. Hắn bèn lắc đầu.
Thần thức hắn từ trong Thâu Thiên đỉnh tuôn ra, nhanh chóng tìm được chính xác vị trí mắt trận bèn chống chọi với cát đỏ bay về phía mắt trận.
Hầu Cừu trợn to mắt nhìn, nhìn cát đỏ đã kín đặc xung quanh, chỉ do dự trong chớp mắt rồi cũng cắn răng theo sát Viên Minh.
Sau một lát, hai người bọn họ tới một quảng trường. Cát đỏ ở nơi này càng thêm dày đặc, đến mức tu vi của Hầu Cừu cũng chỉ có thể dùng toàn bộ pháp lực phòng hộ, căn bản không thể nào phân tâm điều khiển Pháp bảo ngăn địch được. Mà Viên Minh đương nhiên cũng tương tự vậy.
Trên quảng trường dưới chân bọn họ, qua màn cát đỏ dày đặc có thể thấy một pháp trận màu đỏ tươi vận chuyển cực nhanh, bên trong là vài chục tu sĩ ngồi xếp bằng, nhắm mắt niệm chú như không bị ảnh hưởng của cát đỏ chút nào.
Giang Lô cùng Thanh Tu cũng ở trung tâm của đám người, cũng bấm niệm pháp quyết như đang chủ trì vận chuyển trận pháp. Cảm ứng hai người Viên Minh tới, bọn họ cũng đầy kinh ngạc.
"Không hay, bọn họ đang nhắm vào mắt trận!" Giang Lô lập tức phản ứng ra.