Chương 63: Chồn lửa xông vào
Chương 63: Chồn lửa xông vào
Vừa nghĩ đến Hô Hỏa trưởng lão, Viên Minh liền có chút tức giận không biết xả đâu.
Bất kể nói thế nào, ngươi này cũng xem như quan phương nhân sĩ của Bích La Động, lại vì một số mục đích không thể cho người khác biết mà cấu kết với Khôn Đồ, mưu hại một Phi Mao thú nô, quả thực đáng hận.
“Ở chỗ này!” Hắn đang nghĩ ngợi, bỗng nghe một tiếng la gọi từ không trung phía trên đỉnh đầu truyền xuống.
Viên Minh ngửa đầu, đưa tầm mắt xuyên qua những kẽ hở giữa những tàng cây, thấy ngay được một bóng đen đang lượn vòng trên không trung, trên đó còn có một người đứng thẳng, tay cầm một món pháp khí dạng ống tròn, hơn nửa còn đang giương mắt nhìn hắn.
“Hô Hỏa!” Viên Minh nghiến răng thầm mắng một câu, xong vội vàng khỏi thân cây, chui vào trong bụi rậm, rồi tiếp tục chạy vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn.
Hắn lần này đến ngay cả thời gian để đánh dấu cũng không có, đã không còn ý định quay lại, giống như con ruồi mất đầu, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Viên Minh chạy nhanh một hồi, rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng hô hoán trên đỉnh đầu nữa.
Nhưng không đợi hắn có nửa khắc thả lỏng tinh thần, cành cây trên đỉnh đầu đột nhiên gãy đôi, tiếp đó một cái bóng to lớn từ trên cao đáp xuống, đánh thẳng về phía hắn.
Viên Minh vội vàng thi triển vab, nghiêng người, cướp đường lướt nhanh ra phía xa.
Còn chưa kịp đứng vững, hắn đã thấy con thanh chuẩn thần tuấn kia đè sụp một mảng lớn cây cối, đáp xuống mặt đất.
Hô Hỏa trưởng lão trưởng lão nhảy xuống, nhìn Viên Minh, lạnh lùng quát: “Chớ giãy dụa, ngươi trốn không thoát.”
Lão vừa nói xong, phần rừng phía sau và bên cạnh đều có tiếng động truyền tới, rất nhanh sau đó thân ảnh Khôn Đồ và ả chột mặt kia liền xuất hiện.
“Phi! Không ngờ chỉ là một tên thú nô, thế mà lãng phí nhiều thời gian của chúng ta như vậy.” Khôn Đồ cưỡi trên lưng sói xanh, nhổ một bãi nước bọt, cay cú nói.
Ba người bọn gã cùng nhau hình thành tam giác, vây Viên Minh vào giữa.
“Yên tâm đi, lần này hắn trốn không nổi. Có điều, như ước định từ trước, đầu hắn thuộc về người, toàn bộ đồ trên người hắn đều thuộc về ta.” Hô Hỏa trưởng lão lên tiếng nhắc nhở.
Nghe bọn chúng nói chuyện, Viên Minh dù trong lòng tức gận nhưng lại chẳng có cách gì.
Đối mặt với ba người này vây công, hắn tự biết mình chắc chắn đánh không lại, dù chỉ muốn chạy trốn thôi thì trước mắt cũng rất khó thực hiện.
“Không vấn đề, ta chỉ lấy mạng hắn. Có điều đồ vật đều thuộc về ngươi, vậy ngươi không thể cứ bỏ công không bỏ sức mãi, lấy chút bản lĩnh thực sự ra, mau mau làm thịt gia hỏa này mới được.” Khôn Đồ cười lạnh nói.
“Đấy là đương nhiên.” Hô Hỏa trưởng lão gật đầu đáp.
Dứt lời, lão đưa tay vỗ bên hông, trong lòng bàn tay lập tức có thêm một lá cờ nhỏ hình tam giác màu đỏ lửa, bên trên mặt cờ có thêu một con cóc ba chân màu vàng kim và một mảng lớn phù văn phức tạp.
“Viên Minh, đứng trách ta, muốn trách thì chỉ có thể trách người trưởng thành quá nhanh, lại thực sự có thể trong thời gian ngắn như vậy gom đủ huyết thực, ta thật muốn xem một chút xem trên người ngươi che giấu bí mật gì, yên tâm, ta sẽ để cho ngươi được chết một cách thống khoái.” Hô Hỏa trưởng lão dùng hai ngón tay kẹp phần cán tinh xảo của cây cờ nhỏ hình tam giác, đoạn phất nhẹ về phía Viên Minh.
“Phừng!”
Chỉ thấy con cóc màu vàng kim trên mặt cờ như sống lại, há miệng phun một cái tới phía Viên Minh.
Chớp mắt sau đó, một ngọn lửa màu đỏ tía phun trào ra, kéo theo từng đợt sóng nhiệt nóng bỏng lao về phía Viên Minh.
Viên Minh vội vàng nhoáng người nghiêng đi, tránh qua bên cạnh.
Nhưng thân thể hắn vừa nghiêng đi một chút, một cơn lốc từ bên cạnh thổi đến, cứng rắn cắt ngang vab của hắn, đồng thời thổi hắn đứng thẳng người lại, trực diện nghênh đón ngọn lửa hừng hực kia.
“Hỏng bét!” Viên Minh thầm kêu không ổn, lúc muốn lần nữa tránh né cũng đồng thời nhận ra đã quá muộn.
Không khí nóng bỏng đập mặt, chỉ chớp mắt nữa thôi sẽ nuốt chửng hắn.
Đúng lúc này, một cái bóng nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên từ trong rừng nhảy ra, đi tới trước người Viên Minh.
Khi còn đang tưởng là mèo bạc lúc trước tới cứu viện, hắn lại bất ngờ phát hiện cái bóng trước người mình toàn thân dài nhỏ, mang bộ lông đỏ lửa bóng mượt, bộ dáng khá giống hồ ly, rõ ràng là một con chồn lửa.
Chồn lửa tung mình lên không trung, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, không hề có vẻ gì như e ngại hay muốn tránh né, trái lại còn có vẻ như rất hứng thú với ngọn lửa đang từ phía đối diện đánh tới.
Chỉ thấy nó hóp bụng lại rồi thình lình ngoác miệng ra, tức thì có một lực hút cực lớn từ trong miệng nó truyền ra.
Ngay sau đó, ngọn lửa cuồn cuộn như mây tía cuốn ngược, ào ạt chui vào trong miệng nó, chỉ chớp mắt đã bị nó một hơi hút sạch.
“Ợ…”
Sau khi đáp xuống, chồn lửa giống như mới ăn uống no nê, thỏa mãn ợ một cái.
Tiếp đó, bụng của nó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Một màn bất thình lình này khiến tất cả những người ở đây sửng sốt, bao gồm cả Viên Minh, ai cũng không biết tiểu gia hỏa này chui từ đâu ra.
“Thứ gì đây?” Hô Hỏa trưởng lão cau mày hỏi.
“Không rõ.” Ả chột mắt lắc đầu, đáp.
Khôn Đồ lại lộ vẻ phân vân, mờ hồ cảm giác hình như có chút ấn tượng, nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể nhớ ra đó là thứ gì.
“Xem ra còn có chút thần dị, mặc kệ là cái gì, trước bắt lại rồi tính.” Hô Hỏa trưởng lão nói.
Ả chột mắt khẽ gật đầu, xong lập tức vung tay lên, tức thì một cây trâm ô mộc tạo hình đơn giản, mặt ngoài phủ một tầng hào quang màu tím sậm bắn ra, lướt theo hình xoắn ốc, bay về phía con thú nhỏ.
Chồn lửa hình như mới ăn no, cũng không biết là không chú ý hay là căn bản không để vào mắt, mà đối mặt với cây trâm đang bay tới lại chẳng có động tác tránh né, cứ mặc kệ nó phóng tới phía mình.
Lúc này, Khôn Đồ hình như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng lớn tiếng quát: “Mau dừng tay, không được đánh…”
Tiếng quát không đầu không đuôi, chữ cuối còn khàn khàn kéo thật dài của gã khiến ả chột mắt giật nảy cả mình.
Đợi khi ả phản ứng kịp, muốn thu hồi pháp khí thi đã quá muộn.
Ngay thời điểm trâm ô mộc sắp đánh trúng chồn lửa, một bóng ngươi như dán sát mặt đất xẹt ngang qua, đưa một tay nhấc chồn lửa lên, ôm nó vào trong ngực.
Tuy không biết vừa rồi vì sao chồn lửa lại cứu hắn, nhưng hắn vẫn ra tay bảo vệ nó.
Không chờ chồn lửa kịp phản ứng, Viên Minh đã vận sức ném một cái thật mạnh, đẩy nó vào chỗ xa trong núi rừng.
Khôn Đồ thấy có cơ hội để lợi dụng, lập tức đưa tay cách không đánh một quyền về phía Viên Minh.
Chỉ thấy trong hư không, một quyền ảnh thình lình bay qua, đập ầm ầm lên lưng Viên Minh, đánh cho cả người hắn bay lên, cắm đầu nhào về phía xa.
Viên Minh sau khi đáp đất lại lộn hai vòng, miệng phun máu tươi mới lần nữa đứng lên, một tay cầm kiếm chặn trước người, tập trung tinh thần phòng bị.
Ba người Khôn Đồ thì đã sớm đuổi theo, lần nữa vây hắn vào giữa.
Trước mắt, Viên Minh đã là cá trong chậu, không có cơ hội chạy thoát.
“Đến lúc lên đường rồi.”
Ngay vào thời khắc mấy người muốn ra tay giết người diệt khẩu, một vệt sáng màu đỏ bỗng nhiên từ phía xa lao nhanh tới, kéo theo một cỗ khí tức nóng rực.
“Hỏa hành chi thuật.” Khôn Đồ thầm giật mình.
Lúc mấy người còn chưa kịp có phản ứng, một nữ tử xinh đẹp vận nhuyễn giáp màu đỏ lửa đã xuất hiện trước mặt.
Nàng nhìn qua khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người mảnh khảnh, thân hình khá đầy đặn, ngũ quan thanh tú, khí chất dịu dàng, trông vô cùng xinh đẹp, chững chạc.
Khoảnh khắc nữ tử này vừa xuất hiện, mọi người ở đây đều bị choáng ngợp trước vẻ đẹp của nàng.
Ả chột mắt kia khi vừa thấy nàng, đáy mắt thậm chí còn không thể kiềm chế để lộ ra một chút vẻ ghen ghét.
“Vãn bối Khôn Đồ, đệ tử dưới trướng Mông Sơn trưởng lão của Ngự Thú đường, bái kiến Tam động chủ.” Khôn Đồ sau khi nhìn rõ người đến, lập tức ôm quyền khom người thi lễ.
Hô Hỏa trưởng lão thấy thế, sắc mặt khẽ biến, cũng vội vàng hành lễ.
Lão bị đày đi quản lý Phi Mao thú nô từ nhiều năm trước, gần như không thể có cơ hội gặp qua vị Tam động chủ trầm mê luyện khí, chấp chưởng Hỏa Luyện đường trong truyền thuyết này.
Ả chột mắt trong lòng thậm chí còn giật mình hơn, lập tức quỳ sụp xuống.
Trái lại Viên Minh căn bản không biết nàng là ai, vẫn cứ duy trì tư thế phòng ngự như trước.
Chỉ thấy vị Tam động chủ mang vẻ đẹp trưởng thành kia đảo mắt nhìn qua đám người, lạnh nhạt hỏi: “Có thấy một con chồn lửa không?”
Nàng tựa như không hề có hứng thú gì với tình cảnh mấy người giằng co trước mắt, cũng chẳng có ý muốn hỏi tới.
Nghe lời này, thần sắc mấy người Khôn Đồ liền trở nên căng thẳng.
Bảo sao gã cảm thấy con chồn lửa kia quen mắt, bởi vị Tam động chủ này có nuôi một con chồn lửa có thể nuốt hỏa diễm, chứa dị hỏa trong người, tuy vẫn còn nhỏ nhưng lại là bảo bối trân quý nhất của nàng.
Mà cái thứ ma xui quỷ khiến đi cứu Viên Minh vừa rồi, rất có khả năng chính là con chồn lửa đó.
“Mới…mới rồi có thấy, có điều nó bị tên Phi Mao thú nô ti tiện kia làm bị thương rồi ném đi, hiện không rõ tung tích.” Khôn Đồ ngưng lại một chút, xong lập tức kể ra một câu chuyện bịa đặt vô cùng trôi chảy.
Tam động chủ lúc này mới đưa tầm mắt lại gần, nhìn về phía Viên Minh.
Vừa thấy hắn, lông mày của nàng không khỏi hơi nhíu lại, ánh mắt rơi lên thanh trường kiếm bằng đồng trong tay Viên Minh.
Dừng một chút, nàng lại hỏi: “Người làm con chồn lửa của ta bị thương sao?”
Viên Minh chỉ lắc đầu, không lên tiếng giải thích.
“Nhìn ngươi cũng không có bản lĩnh đó. Thanh Ngư kiếm trên tay ngươi, từ đâu mà có?” Tam động chủ tiếp tục hỏi.
“Ngươi biết kiếm này?” Viên Minh nghe thế, hơi kinh ngạc hỏi lại.
“Trả lời câu hỏi của ta.” Ngữ điệu của Tam động chủ nghe rất ôn hòa, lại mang theo vẻ uy nghi không thể chất vấn.
Viên Minh do dự một chút, xong liền đem chuyện mình làm thế nào có được Thanh Ngư kiếm ra kể sơ lược một lần.
Đám Khôn Đồ thấy cảnh này, trong lòng bỗng cảm thấy bất ổn.
“Tam động chủ, đừng bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa gạt, kẻ này vô cùng tàn ác, khát máu thành tính, không những không chịu quản giáo mà còn tàn sát đồng bạn, đã có nhiều Phi Mao thú nô chết trong tay hắn.” Khôn Đồ cuống quýt lên tiếng.
“Tam động chủ, ta là trưởng lão quản lý Phi Mao thú nô khu vực này. Tên này đúng như Khôn Đồ nói, là kẻ tội ác tày trời, ta lần này mới Khôn Đồ đạo hữu tới hỗ trợ chính là để thực thi gia pháp.” Hô Hảo ở bên cạnh lập tức mở miệng phụ họa.
“Mặt dày vô sỉ!”
Viên Minh thấy thế thầm thở dài. Hắn tự biết cãi không lại nên cũng lười nói chuyện.
“Đưa Thanh Ngư kiếm cho ta.” Tam động chủ ánh mắt lạnh nhạt, thần tình trên mặt cũng không có gì thay đổi, chỉ hờ hững ra lệnh.
Ba người Khôn Đồ nghe thế, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.
Viên Minh nhíu mày, nhưng không làm ra động tác gì mà chỉ giữ nguyên tư thế cầm kiếm đề phòng.
Có điều cơ bắp toàn thân căng cứng đã để lộ tâm tình căng thẳng của hắn hiện tại.
Nhưng đợt một chốc mà vị Tam động chủ kia cũng không ra tay, Khôn Đồ đảo mắt, mở miệng nói: “Đừng để thứ xấu xa này làm bẩn mắt động chủ, chúng ta mau giết hắn.”
Dứt lời, gã nhanh chóng liếc mắt ra hiệu cho hai người kia.
Ả chột mắt là kẻ đầu tiên tấn công, trâm ô mộc xoắn tít, hung hăng bắn vọt về phía hậu tâm Viên Minh.