Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 652 - Chương 651: Xem Trò Vui

Chương 651: Xem trò vui Chương 651: Xem trò vui

Nghe La Vĩnh Kỳ trả lời, Tịch Chính chỉ yên lặng gật đầu.

Chẳng biết tại sao trong lòng ông ta ẩn ẩn có một loại dự cảm không rõ, cảm giác như lần này mưu tính không thuận lợi như tưởng tượng.

Nghĩ đến đây ông ta không khỏi chuyển mắt nhìn về phía Hình Dung rời đi.

Mà đúng lúc này nam tử ba mắt ngồi đối diện ông ta đột nhiên cười nhẹ một tiếng.

"Hạm Không ngươi đủ lão luyện thành thục, chẳng qua đôi khi như vậy lại mất đi sắc bén. Huống hồ cho dù ngươi ngàn tính vạn tính vẫn sẽ có chỗ sơ suất. Nói cho cùng có một số việc phải dựa vào thực lực bản thân nói chuyện. La đạo hữu ngươi nói có đúng hay không?" Nam tử Tam nhãn nói xong nhìn qua La Vĩnh Kỳ.

Nghe vậy La Vĩnh Kỳ không phụ họa thêm, chỉ nhếch miệng mỉm cười, ánh mắt đảo qua hai người Tịch Chính cùng nam tử tam nhãn, đã nhận ra được quan hệ giữa hai người có chút vi diệu.

"Nếu có phát hiện ra điều gì, Tà Nhãn ngươi có thể nói thẳng, đang mang đại sự không cần phải đâm chọt gì ở đây đâu." Tịch Chính không vui nói.

"Ngươi nghĩ nhiều rồi, làm gì có đâm chọt hay không đâm chọt. Chuyện ở Nam Cương, ngươi làm chủ, ta chỉ là phụ tá chịu trách nhiệm hỗ trợ thêm, đương nhiên cần thỉnh thoảng nhắc nhở vài câu, tránh cho sau này lại bảo ta không chịu xuất lực." Tà Nhãn tôn giả cười khẽ.

Tịch Chính càng thêm không vui nhưng lại bận tâm đến thể diện của Vu Nguyệt giáo, không muốn cãi vã nội bộ trước mặt người ngoài nên đè nén cơn giận xuống, coi như không nghe thấy Tà Nhãn tôn giả nói gì.

"Tà Nhãn tôn giả, La tiền bối, Hạm Không tôn giả lo lắng không phải không có lý. Thực lực Bàn Ti đảo không kém, có thể một mẻ hốt gọn hay không còn nằm ở chỗ lão tổ Tiêu gia kia, chúng ta cũng nên suy nghĩ kỹ lưỡng." Lúc này Tây Môn Duệ bỗng nhiên mở miệng nói.

Lần này Tà Nhãn tôn giả lại không tiếp tục phản bác thêm.

"Cũng đúng, vậy đợi lát nữa ta làm phiền Hình sư đệ một chuyến vậy, sớm để Tiêu Phương Thành biết rõ cấu tạo trận pháp cấm chế ở Trúc Hải phường thị, cũng tiện thể nhìn xem lão gia hỏa kia Tiêu Phương Thành kia có nổi ý đồ gì khác không." La Vĩnh Kỳ thấy thế bèn gật đầu nói.

Sau đó mấy người lại bàn bạc về kế hoạch cụ thể thêm một chút mới tản đi.

Nhưng chừng nửa nén nhang sau, Tây Môn Duệ lại trở về gõ cửa phòng Tà Nhãn tôn giả.

"Những lời Tôn giả nói trên đại điện vừa rồi là có ý gì chăng?" Vừa vào cửa, Tây Môn Duệ hàn huyên vài câu rồi đi thẳng vào vấn đề.

Thái độ Tà Nhãn tôn giả đối với Tây Môn Duệ hiền lành hơn không ít, nghe gã hỏi cũng không giấu giếm.

"Đương nhiên là có, không nghĩ tới Tịch Chính càng tu luyện lên cao, tới cảnh giới Miên Vu đỉnh phong rồi mà không phát hiện ra được vấn đề." Khóe miệng Tà Nhãn tôn giả nhếch lên một tia cười lạnh.

"A? không biết vấn đề ở chỗ nào?" Tây Môn Duệ hiếu kỳ.

"Hình Dung kia đã bị người khống chế, vừa rồi ở trên điện, chấn động thần hồn của y có chút sai biệt nhỏ, nếu không ngoài ý thì có lẽ kế hoạch của chúng ta đã bị người khác biết được. Đến lúc đó ở Trúc Hải phường thị, ai mai phục ai khó mà nói được. Tốt nhất là Tây Môn công tử sớm có chuẩn bị, tránh bị rơi vào bẫy." Tà Nhãn tôn giả nói.

"Thì ra là thế, ta không nghĩ tới thật. Chỉ cho là bên phía lão tổ Tiêu gia sẽ có rủi ro, kết quả lại là người một nhà xảy ra vấn đề. Chẳng qua như vậy cũng tốt, chúng ta chỉ cần nhìn xem trò vui là được. Nhiệm vụ lần này thất bại vừa hay có thể đổ trách nhiệm lên đầu Tịch Chính. Tịch gia hôm nay càng ngày càng đắc thế, nếu để bọn họ làm xong chuyện ở Nam Cương này thì ngày sau khó có thể áp chế rồi." Tây Môn Duệ vẫn mang đầy vẻ tao nhã, chỉ là lời nói lại lạnh lùng đến cực điểm.

"Nên như vậy, chẳng qua chỉ là một đám phản đồ lâm trận bỏ chạy, hôm nay nhìn thấy bản giáo khởi thế lại muốn quy phụ, gió thổi hai mặt, dây leo đầu tường mà cũng muống xưng vương xưng bá một vực, thật khiến người ta cười đến rụng răng." Tà Nhãn tôn giả lạnh giọng phụ họa nói.

"Đúng vậy, Tịch gia muốn quy phụ không phải là không được. Chẳng qua là cần phải biết rõ địa vị của mình. Hôm nay đến tiểu nữ nhi Tịch Chính cũng dám ra vẻ với ta, thật đúng là không biết trời cao đất rộng là gì. Chờ bọn hắn đến lúc sơn cùng thủy tận, ta cũng muốn xem vị công chúa Tịch gia cao quý kia còn dám ngóc đầu lên trước mặt ta hay không?" Tây Môn Duệ lộ ra vẻ âm lãnh.

Nghe vậy, trong mắt Tà Nhãn tôn giả lại hiện lên chút ít xem thường không dễ dàng phát giác, sau đó thản nhiên chuyển chủ đề đi.

" Vu Nguyệt thần đại nhân khâm điểm Tịch Chính phụ trách chuyện ở Nam Cương, ta chỉ có quyền giám sát, không tiện nhúng tay quấy rối. Chẳng qua nếu bọn họ có chỗ sơ suất, chúng ta chỉ cần nhìn kết quả là được. Vu Nguyệt thần đại nhân còn giao cho ta một việc khác, còn cần Tây Môn thiếu gia phối hợp thêm." Tà Nhãn tôn giả nói.

Tây Môn Duệ tò mò nhìn gã, thấy Tà Nhãn tôn giả lật tay lấy một pho tượng ra.

Pho tượng điêu khắc một nam tử dáng vẻ trầm tư, mặt mũi không rõ ràng, chỉ lờ mờ nhìn ra được hình dạng ngũ quan.

"Đây là tượng của một kẻ gọi là Minh Nguyệt thần. Tây Môn công tử cũng biết công pháp của Tịch gia có tên là Minh Nguyệt quyết, Vu Nguyệt thần đại nhân hoài nghi hai chuyện này có điểm liên quan nên phái ta âm thầm điều tra quan hệ giữa Tịch gia cùng Minh Nguyệt giáo. Trước đó vài ngày, Tây Môn công tử một mực làm khách ở Tịch gia, không biết có phát hiện gì hay không?" Tà Nhãn tôn giả hỏi.

Tây Môn Duệ nhìn kỹ pho tượng, chân mày cau lại, bỗng nhiên giãn ra.

"Ta không thấy pho tượng nào ở Tịch gia, chẳng qua trước đó không lâu ta có gặp được một kẻ rất giống pho tượng này đấy." Tây Môn Duệ chậm rãi nói.

"Tây Môn công tử nói thật chứ? Ngươi biết kẻ đó?" Tà Nhãn tôn giả kinh hỉ hỏi.

"Hắn tên là Viên Minh, khách của Tịch Ảnh, biến ảo tướng mạo rồi. Bọn họ tự cho người khác nhìn không ra. Giữa hai người này… A, sợ là có quan hệ không minh bạch." Trong lời nói của Tây Môn Duệ mang theo ghen tuông nồng nặc.

Nhưng mà lúc này Tà Nhãn tôn giả hoàn toàn không quan tâm đến chút điểm nhỏ nhặt này.

"Đúng rồi, theo như tin tức ta thu được thì trong Minh Nguyệt giáo cũng có một thần sứ họ Viên, hai kẻ này hẳn đều là một người. Tây Môn công tử có thể nói chi tiết thêm không, tu vi Viên Minh này thế nào, lời nói hành động thường ngày có ham mê gì không?" Tà Nhãn tôn giả hưng phấn mà hỏi.

"Ta đoán hắn tối đa cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, có lẽ kiêm tu pháp môn thể tu. Về phầm ham mê thì ta không tiếp xúc nhiều với hắn, không phát hiện ra được." Tây Môn Duệ khẽ lắc đầu.

"À... Tu vi của hắn lại khá tương quan với tin tức ta thu được. Bất quá cũng có điểm đột phá. Được rồi, mặc kệ thế nào, nếu người này khả nghi thì cứ chộp lại sưu hồn là được, có quan hệ với Minh Nguyệt giáo hay không tới lúc đó sẽ biết." Tà Nhãn tôn giả than nhẹ một tiếng.

"Tôn Giả đã có ý đó, ta tự nhiên sẽ toàn lực tương trợ. Chẳng qua ta có một thỉnh cầu, sau khi Tôn Giả soát hồn xong có thể giao cho ta xử lý kẻ này hay không?" Trong mắt Tây Môn Duệ lóe lên tia lạnh lẽo.

"Nếu hắn không phải là nhân vật trọng yếu gì thì cũng có thể. Nhưng nếu hắn liên lụy quá sâu với Minh Nguyệt giáo thì phải đợi ta điều tra xong Minh Nguyệt giáo mới định đoạt tiếp được." Tà Nhãn tôn giả không lập tức đồng ý.

"Đương nhiên, hết thảy đều lấy nhiệm vụ của Vu Nguyệt thần đại nhân làm trọng." Tây Môn Duệ nhẹ gật đầu.

...

Một tháng sau, tại Trúc Hải phường thị.

Phường thị này nằm ở vùng duyên hải phía đông Nam Vực của Nam Cương, một mặt dựa vào Nam Vân hải, mặt kia dựa vào Vạn Trúc lâm. Dù là tu sĩ trên biển muốn lên bờ hay tu sĩ trên lục địa muốn dò xét dưới biển đều phải đi qua nơi đây để có thể tiếp tế đồ vật.

Chẳng qua vì gần đây mới phát hiện một linh mạch, quan hệ giữa Sâm La phái cùng Bàn Ti đảo đã dần căng thẳng, không còn là nơi tu sĩ tụ tập như xưa nữa. Đại trận bên ngoài phường thị không ngừng vận chuyển, trên đường phố đều ngập trong không khí căng thẳng khẩn trương.

Cũng may gần đây có tin tức Sâm La phái cùng Bàn Ti đảo sắp hoà đàm với nhau. Bóng ma chiến tranh ở Nam Cương chưa thành hình đã có dấu hiệu tiêu tán, không thể không khiến quần tu Nam Cương thầm thở phào một hơi.

Chỉ là Trúc Hải phường thị được chọn là nơi hòa đàm lại càng thêm sâm nghiêm.

Trên bầu trời, lão tổ Tiêu gia Tiêu Phương Thành mang theo hai đệ tử Kết Đan chậm rãi phi độn, còn chưa tới gần Trúc Hải phường thị đã có một đạo độn quang bay đến đáp xuống trước người lão.

"Đạo hữu nơi nào đến đây... Ồ là ngài?" Một gã tráng hán mặt mũi dữ tợn trong luồng độn quang hiện thân ra, vừa muốn hỏi thân phận người đến, nhận ra Tiêu Phương Thành bèn lộ vẻ kinh ngạc.

"Ha ha, Hắc Hổ đạo hữu, lâu rồi không gặp!" Tiêu Phương Thành vừa chắp tay vừa cười.

"Tiêu Phương Thành ngươi Kết Anh lúc nào? Làm sao không có lấy nửa điểm động tĩnh?" Tráng hán được gọi là Hắc Hổ nhìn Tiêu Phương Thành một vòng, tò mò hỏi.

"Ha ha, may mắn may mắn, ta cũng là ngẫu nhiên được thiên trợ, nửa tháng trước phá được thiên quan bước vào cảnh giới Kết Anh. Ta vốn chuẩn bị bế quan củng cố tu vi nhưng quý đảo cùng Sâm La phái sắp hòa đàm, thân mang trọng đại, Trúc Hải phường thị này do tự ta bố trí nên không thể không đến." Tiêu Phương Thành mang đầy chân thành.

"Tiêu đạo hữu thật có lòng, chỉ là ngươi yên tâm, ngươi đã nguyện ý giúp Bàn Ti đảo giúp chúng ta, nhất định chúng ta không để các ngươi chịu thiệt. Đợi đảo chủ đến, ta sẽ sẽ đích thân bẩm báo việc này, đền bù chút tổn thất cho ngài." Nghe vậy Hắc Hổ mới nói.

"Khách khí, khách khí." Tiêu Phương Thành cười ha hả phẩy phẩy tay.

"Ài, nên như vậy. Ngươi coi như là hạ lễ đảo chúng ta chúc mừng đột phá Nguyên Anh đi. Được rồi không nói nhiều nữa, tình hình hiện nay ngươi cũng biến, Sâm La phái chuyển địa điểm hoà đàm ở phường thị do chúng ta khống chế hẳn đã có toan tính gì rồi. Ta phải tranh thủ giám sát động tĩnh quanh phường thị này, lại còn phân thần chú ý đại trận nữa. Hôm nay ngươi tới, trọng trách trên người ta cũng nhẹ bớt rồi." Hắc Hổ cười nói.

"Đạo hữu yên tâm, đại trận do ta khống chế, đảm bảo không để cho đám oắt con Sâm La phái tìm ra cơ hội phá giải được." Tiêu Phương Thành cam đoan.

Hắc Hổ gật gật đầu, cũng biết tạo nghệ trận pháp của Tiêu Phương Thành rất hiếm có địch thủ, mà Hồng Liên đảo phụ thuộc vào Bàn Ti đảo đã lâu, cũng rất tận tâm tận lực chưa bao giờ trái nghịch. Bởi vậy y yên tâm dẫn Tiêu Phương Thành vào phường thị, giao thủ đoạn khống chế trận pháp cho lão.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Hắc Hổ cũng không nhìn về phía hai gã đệ tử Kết Đan sau lưng Tiêu Phương Thành. Sau khi trao đổi xong, y cũng nhanh chóng rời đi, toàn tâm phụ trách tuần tra phụ cận phường thị.

Nhưng mà sau khi Hắc Hổ rời đi, Tiêu Phương Thành vẫn mang bộ dạng tu sĩ Nguyên Anh đầy uy phong đã quay người, giao la bàn khống chế đại trận phường thị cho hai gã đệ tử "Kết Đan".

"Ngươi có muốn khống chế trận pháp này hay không?" Nam trung niên mặt rỗ hỏi.

"Ta không có hứng thú, để Tiêu Phương Thành trông coi là được." Người nữ tu tướng mạo bình thường bên cạnh hắn lắc đầu đáp.

Hai người đương nhiên là Viên Minh cùng Tịch Ảnh.
Bình Luận (0)
Comment