Chương 666: Nguồn tin tình báo
Chương 666: Nguồn tin tình báo
"Vụ Ải Mê Sơn? Các ngươi còn có thể ở địa phương quỷ quái kia được? Bội phục." Hạ Thượng nhìn nam tu phúc hậu vài lần, có chút kinh ngạc nói.
"Tổ tiên may mắn tìm được một linh mạch an toàn, từ nay về sau đã coi là nguồn cội." Tào Tướng Thanh giải thích nói.
Tịch Ảnh nghe thấy bọn họ nói chuyện bèn nghĩ nghĩ một lát, mới nhớ ra chỗ Vụ Ải Mê Sơn này.
Nơi đó là hiểm địa giao giới giữa Việt Quốc cùng Nam Cương, địa hình phức tạp, khí hậu hay thay đổi, vả lại quanh năm sương mù bao phủ, ngoại trừ người địa phương sinh sống thì có rất ít tu sĩ ngoại giới tiến vào.
Bên kia Hạ Thượng dường như đã tin lời Tào Tướng Thanh, có lẽ do bình thường ở Việt Quốc không có người nào trao đổi cùng hắn, bèn hưng phấn lôi kéo Tào Tướng Thanh nói về chủ đề luyện chế khôi lỗi .
Hạ Thượng bên kia gần như đã không có hứng thú với Tào Tướng Thanh này, nói vài câu qua loa nữa lại phát hiện không biết gì về khôi lỗi bèn nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc suy nghĩ vẩn vơ.
" Lạc đảo chủ, có thể giúp ta một chuyện, sau khi tán hội họp phái người đi điều tra Tào gia tại Vụ Ải Mê Sơn một chút." Tịch Ảnh suy nghĩ một chút rồi truyền âm nói với Lạc Chu.
Lạc Chu nhìn nàng một cái như cảm thấy kỳ quái, chỉ là nàng ta không hỏi nhiều, khẽ gật đầu.
Sau một nén nhang, phần lớn tu sĩ Nguyên Anh đều ngồi vào vị trí. Lúc này Thiên Cơ Tử cũng xuất hiện ở cửa đại điện, đi theo sau lưng vẫn là hai người lão tổ cùng Lưu Hãn Vũ.
Vừa vào, ông ta nhanh chóng bước lên vị trí trung tâm, chắp tay vấn an với các Nguyên Anh.
"Làm phiền chư vị đạo hữu vất vả đến đây, tình hình chiến đấu hôm nay khẩn cấp, ra cũng không nhiều lời nữa. Vu Nguyệt giáo tái hiện Vân Hoang, thanh thế còn lớn hơn lúc trước, cục diện bây giờ bắt buộc chúng ta phải liên hợp lại, tái hiện tình huống bốn vực liên thủ vây quét Bắc Mạc năm đó mới may ra chiếm được một đường sống. Bởi vậy ta đề nghị xây dựng liên minh Vân Hoang, tất cả thế lực phản kháng Vu Nguyệt giáo đều có thể gia nhập, không biết chư vị có đồng ý hay không?"
Thiên Cơ Tử vừa dứt lời thì đã có có không ít tu sĩ lên tiếng phụ họa. Chẳng qua cũng có người nghi kỵ nhưng thấy khí thế này, không dám lên tiếng phản đối, cũng chỉ có thể trầm mặc không nói.
"Nếu như chư vị đạo hữu đồng ý, như vậy ta tuyên bố từ hôm nay liên minh Vân Hoang chính thức thành lập. Chẳng qua có cái gọi là binh đông không tướng cũng không tính là đông, chỉ như rắn mất đầu mà thôi. Liên minh sắp đối kháng chính diện với Vu Nguyệt giáo, phải có người ra mặt chủ trì đại cục, có đạo hữu nào muốn tự đề cử không? Nếu không thì ta đây tạm giữ vị trí vị trí minh chủ, ý của chư vị như thế nào?" Thiên Cơ Tử lại nói.
Trong lúc nhất thời không khí lặng ngắt như tờ, ngoài chúng tu Trung Nguyên thì các Nguyên Anh tam vực khác đều nhao nhao nhìn về phía người cầm đầu phe mình, đợi đợi bọn hắn tỏ thái độ.
"Nếu Thiên Cơ Tử đạo hữu không làm Minh chủ thì những người khác càng không có tư cách. Ta thấy không cần lãng phí thời gian thêm nữa." Vạn Thiên Nhân thản nhiên nói.
"Sau này Thiên Cơ Tử đạo hữu sẽ phải khổ cực nhiều rồi." Lạc Chu giống như cười mà không phải cười.
Cổ Á Lực chỉ yên lặng gật đầu. Y chỉ có thực lực Thông Khiếu chi thể trung kỳ, không thể tùy ý mở miệng như đám người Vạn Thiên Nhân được.
"Đã như vậy chuyện này định xong. Tiếp theo bàn về chuyện cấp bách nhất, chúng ta sắp đối mặt với địch nhân có những ai, thực lực như thế nào?" Thiên Cơ Tử cười nhạt một tiếng, đưa tay quét qua, bèn có sáu miếng ngọc phù bay ra.
Ông ta cầm lên miếng ngọc phù ngoài cùng bên trái, trên đó lập tức tản ra linh quang. Trước mặt mọi người ngưng tụ ra một bóng người khổng lồ với đôi mắt như thể mặt trăng.
"Đứng đầu Vu Nguyệt giáo, Vu Nguyệt thần, tồn tại đến từ vạn năm trước, vốn nên bị người quên lãng có tu vi Ngôn Vu, thực lực sâu không lường được, vả lại còn giữ đạo thần thông nguyền rủa. Chỉ cần biết được tên, ngày sinh tháng đẻ của một người có thể cách không nguyền rủa giết chết được, dù có chạy xa vạn dặm cũng không cách nào may mắn thoát khỏi." Sắc mặt Thiên Cơ Tử ngưng trọng nói.
Nghe vậy bầu không khí trong đại điện trở nên đặc biệt nặng nề.
Vu Nguyệt giáo gây loạn chung quy cũng là do một người Vu Nguyệt thần mà ra. Chỉ cần hắn không chết, mặc dù tạm thời đánh lui Vu Nguyệt giáo thì cuối cùng cũng không tính là thắng lợi.
Đáng nói là hồn tu cấp bậc Ngôn Vu thì dù tu sĩ Phản Hư gặp phải cũng không dám nói có thể dễ dàng chiến thắng được, huống chi bọn hắn chỉ là Nguyên Anh?
Năm đó Trường Xuân quan có thể suất lĩnh tứ vực tiêu diệt Vu Nguyệt giáo hoàn toàn là nhờ Vu Nguyệt thần không hiểu sao lâm vào ngủ say. Lúc này lại lần nữa liên hợp liên minh Vân Hoang có thể may mắn như vậy nữa sao?
Tất cả tu sĩ đang ngồi đây đều hờ hững không nói nhưng trong lòng ưu sầu ai thán.
Cùng lúc đó Tịch Ảnh lại có chút kinh phục.
Thân là Vu Nguyệt giáo đồ mà nàng còn không rõ thần thông nguyền rủa của Vu Nguyệt thần yêu cầu cụ thể gì, vậy mà Trường Xuân quan lại có tin tức. Quả không hổ là môn phái chống lại Vu Nguyệt giáo lâu nhất.
Lúc này Thiên Cơ Tử cũng đã thắp sáng ngọc phù đạo thứ hai, từ trong đó là hình ảnh một tu sĩ người mặc váy tím.
Người này đeo mặt nạ Chúc Long che khuất nửa gương mặt phía trên, thể trạng to lớn hơn người thường. Mắt mũi người này cũng thô, nhưng da thịt lại trắng như tuyết, mặc một thân váy tơ lụa tím nhìn như lan như ngọc lại có chút cảm giác yêu dị.
"Cửu Âm tôn giả, một trong sáu Đại tôn giả của Vu Nguyệt giáo, Miên Vu đỉnh phong. Hắn vốn là nam tử nhưng vì tu luyện một bộ công pháp, tự mình chặt đứt tử tôn căn, từ đó tự cho mình là nữ, cũng thích mặc đồ nữ, có thần thông Xuyên Ti có thể rút ra "Sợi tơ" từ vạn vật đối phó với địch nhân." Thiên Cơ Tử giới thiệu nói.
Trong lòng Tịch Ảnh khẽ động, đây cũng là tin tức mà nàng không biết. Trên mặt những người còn lại cũng đã có thêm phần ngưng trọng.
Mà Thiên Cơ Tử cũng không hề dừng lại, trực tiếp thúc giục miếng ngọc phù thứ ba. Lần này là một nữ tu hàng thật giá thật xuất hiện.
Nàng này mặc váy hồng nhạt, khuôn mặt dịu dàng, nhìn như một vị tiểu thư khuê các tri thư đạt lý. Trong tay nàng nắm một pháp bảo hình dáng như nhánh cây có năm cành, bên trên phủ ánh sáng màu hồng nhạt nhìn mông lung lại mộng ảo.
"Tự Tại tôn giả, một trong sáu Đại tôn giả, cũng là tu vi Miên Vu đỉnh phong. Người này tính cách ti tiện, thích vui đùa, thích nhất là chứng kiến sự việc khiến cảm xúc của người khác sinh ra biến động cực đại, có thần thông tình thương có thể lợi dụng mặt trái tâm tình để đối địch. Chư vị gặp gỡ nàng ta thì phải cẩn thận phòng bị nguyên anh, chớ để bị ảnh hưởng đến." Thiên Cơ Tử dặn dò.
Vào lúc này tất cả tu sĩ trong đại điện đều lộ ra vẻ thán phúc. Năng lực cùng chân thân của Vu Nguyệt thần cùng Tôn Giả Vu Nguyệt giáo đều luôn là bí ẩn, dù trong tu tiên giới Vân Hoang luôn có rất nhiều lời đồn đại vụn vặt nhưng có thể nắm được tin tức tỉ mỉ xác thực như Trường Xuân quan là cực hiếm, có thể nói là dốc không ít công sức.
Trên mặt Thiên Cơ Tử vẫn mang theo vẻ tự nhiên không màng danh lợi như trước, tiếp tục ấn mở mảnh ngọc phù thứ tư.
"Tà Nhãn tôn giả, cũng là hồn tu đỉnh phong đỉnh phong, là kẻ tham lam nhưng có tín ngưỡng cùng trung thành với Vu Nguyệt thần nhất trong sáu đại tôn giả. Hắn có thần thông cắn nuốt có thể thôn phệ Nguyên Anh hoặc thần hồn những người khác thu làm lực lượng cho bản thân, bởi vậy cũng là kẻ có nhiều thủ đoạn nhất trong sáu Đại tôn giả."
Giới thiệu sơ lược xong, Thiên Cơ Tử lại thúc giục mảnh ngọc phù thứ năm.
"Hạm Không tôn giả, Miên Vu đỉnh phong, tinh thông tính toán, kiêm tu một công pháp thể tu khác, có thần thông đoạt có thể cướp đoạt cắn nuốt tình cảm. Một khi trúng chiêu nếu không áp chế ngược lại được thì trong thời gian cực ngắn có thể hoàn toàn mất đi ý thức, biến thành con rối mặc cho hắn điều khiển."
Không đợi Thiên Cơ Tử nói xong, sắc mặt Tịch Ảnh đã trầm xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn Thiên Cơ Tử chằm chằm, trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.
Năng lực thần thông của Tịch Chính còn có rất ít người trong Tịch gia biết, làm sao Thiên Cơ Tử lại biết kỹ càng như vậy?
Thiên Cơ Tử tựa hồ không chú ý tới ánh mắt Tịch Ảnh đang lẫn trong số ánh mắt của mọi người nơi này, vẫn giữ vẻ mặt như thường giới thiệu một vị Tôn Giả cuối cùng.
"Thiên Khôi tôn giả, người này lai lịch cực ít, mới tấn chức Tôn Giả gần đây, cũng không phải là hồn tu mà là một Khôi Lỗi sư hiếm thấy, tu vi Nguyên Anh hậu kỳ. Chẳng qua trong tay hắn có một khôi lỗi tên là Đồng Trần cao đến trăm trượng, cực kỳ cứng rắn, pháp bảo hoặc là thuật pháp bình thường rất khó phá hư được."
Nghe nói như thế, Hạ Thượng một mực yên lặng nghe bỗng nhiên tỉnh táo hẳn.
"Thiên Cơ Tử đạo hữu, quý quan có ghi chép về tình huống giao thủ với khôi lỗi của hắn không? Hay là có được chút tàn phẩm đánh rớt từ người khôi lỗi kia, dù bụi vụn cũng được." Hắn đứng dậy hỏi.
"Đáng tiếc, Hạ đạo hữu, Thiên Khôi tôn giả ra tay không nhiều lần, chúng ta cũng chưa bao giờ làm bị thương khôi lỗi của hắn nên không thu được tin tức bao nhiêu." Thiên Cơ Tử lắc đầu.
Trên mặt Hạ Thượng lộ vẻ thất vọng, bèn ngồi xuống lại.
Thấy thế Thiên Cơ Tử bèn hắng giọng, tiếp tục giới thiệu thế cục.
"Mọi người đều biết hôm nay sáu Đại tôn giả Vu Nguyệt giáo chỉ còn lại năm vị. Ngoài ra trong Vu Nguyệt giáo cũng có không thiếu tu sĩ Nguyên Anh tọa trấn, còn có một vài tông môn lựa chọn đầu nhập vào Vu Nguyệt giáo như Bá Vương Tông ở Tây Vực, Quy Nguyên tông cùng Ngũ Lôi tông ở Trung Nguyên, Song Tiên giáo cùng Sâm La phái của Nam Cương... Hôm nay hầu hết bọn họ đều bị triệu tập đến sa mạc Hắc Phong, đi theo chủ lực Vu Nguyệt giáo công tới đây." Hắn nói tiếp.
Đúng lúc này Vạn Thiên Nhân bỗng nhiên đưa tay cắt ngang lời hắn.
"Thật có lỗi, Thiên Cơ Tử đạo hữu, ta có một vấn đề. Tin tức mấy Tôn Giả này kỹ càng như vậy là ngươi lấy được từ đâu? Nguồn tin đáng tin cậy chứ?" Vấn đề của Vạn Thiên Nhân hiển nhiên cũng là mối nghi hoặc của không ít người ngồi đây.
Nghe vậy Thiên Cơ Tử lộ ra vẻ kinh ngạc như không nghĩ tới có người hỏi vấn đề này.
Chẳng qua hắn nhanh chóng lộ ra nụ cười cổ quái.
"Ta nghĩ, không có nguồn tin nào đáng tin cậy hơn nữa." Hắn tự tin nói.
Vạn Thiên Nhân nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện cảm giác quái dị không nói ra được.
Y vừa định vặn hỏi thì ai ngờ nháy mắt tiếp theo, một màn một màn quỷ dị xuất hiện.
Trước mắt bao người, khuôn mặt Thiên Cơ Tử đột nhiên mờ đi như có một tầng vải mỏng được ngưng tụ từ mây mù màu xám nhạt che lại, chỉ còn lộ ra một đôi mắt đầy tròng trắng. Tròng trắng mắt nhanh chóng chuyển thành đen nhánh, như thể ban ngày hóa thành đêm tối, còn có một điểm sáng chiếu rọi như một mặt trăng màu xám từ từ bay lên.
"Dù sao thì, ta chính là Vu Nguyệt thần."
Giọng nói của Vu Nguyệt thần như gió nhẹ ban đêm xẹt ngang qua trong lòng trong lòng mọi người. Trong thoáng chốc, như quét hết một tầng bụi bặm phủ lên bọn họ.
Mọi người nơi đây mới phát hiện bản thân đã không còn ở đại điện nữa, mà đang ở trong một đài cao không có mái che. Giữa không trung cách đó không xa, Thiên Cơ Tử mang theo Minh Tuyền cùng Lưu Hãn Vũ bay tới, trên mặt cũng mang theo vẻ kinh ngạc.