Chương 674: Lặng lẽ chờ thời cơ
Chương 674: Lặng lẽ chờ thời cơ
"Có chuyện gì Nam Sơn ngươi nói thẳng, không cần thừa nước đục thả câu." Tịch Chính nhìn thẳng vào đại hán mặt đen trước mặt mình, không kiên nhẫn nói.
Tịch Nam Sơn chẳng những là tu sĩ Nguyên Anh kỳ mà còn là một Miên Vu, thực lực đứng thứ hai ở Tịch gia, chỉ đứng sau Tịch Chính mà thôi. Chẳng qua người này ưa ra vẻ lập lờ, nói nửa câu lưu lại nửa câu khiến người nghe không biết đường nào mà lần.
"Gia chủ thứ tội, gần đây Vu Nguyệt giáo điều tra cực gắt về tổ chức có tên là Minh Nguyệt giáo. Ta xem tin tức Minh Nguyệt giáo kia, thấy giáo đồ thờ phụng một thần tên là Minh Nguyệt thần. Vu Nguyệt giáo dò xét khắp nơi cuối cùng phát hiện Minh Nguyệt thần kia là một hồn tu, người này tên là Viên Minh." Tịch Nam Sơn cười cười gãi đầu nói.
"Có việc này sao?" Tịch Chính lộ vẻ kinh hãi.
Thanh danh Minh Nguyệt giáo như mặt trời ban trưa, đương nhiên ông ta cũng nghe đến giáo phái. Bởi cái tên Minh Nguyệt giáo này tương tự với Minh Nguyệt quyết của Tịch gia, ông ta còn người đặc biệt tra xét qua, xác nhận không phải do người của Tịch gia tạo ra nên mới an tâm, không nghĩ đến chuyện vẫn liên quan đến bọn họ.
Sắc mặt Tịch Đông Lưu bên cạnh lại rất bình thản, hẳn đã biết được tin tức từ phía Tịch Nam Sơn rồi.
"Ngươi có lấy được bức họa hay tượng thần nào liên quan đến Minh Nguyệt thần không?" Sắc mặt Tịch Chính biến đổi không thôi, ngẩng đầu hỏi.
"Có." Tịch Nam Sơn lấy một miếng ngọc giản ra đưa tới.
Tịch Chính đưa thần thức vào bên trong, cả người trầm mặc lại.
Bức họa bên trong Ngọc giản tuy rằng không giống hệt với Viên Minh nhưng cũng tương tự tới bảy tám phần, kết hợp với lời nói vừa rồi của Tịch Nam Sơn thì Viên Minh hẳn chính là Minh Nguyệt thần.
"Không thể tưởng được Viên Minh kia lại chính là Minh Nguyệt thần. Căn cứ theo tin tức Đông Hải truyền về đoạn thời gian trước, Minh Nguyệt thần ít nhất cũng có thực lực nửa bước Ngôn Vu, khó trách Ảnh nhi luôn luôn mắt cao hơn đầu lại xem trọng hắn, còn bảo ta thoát ly Vu Nguyệt giáo! Nếu như Viên Minh kia thật sự là Ngôn Vu, có lẽ thoát ly Vu Nguyệt giáo cũng không tệ...." Tịch Chính thầm nghĩ.
Tuy rằng ông ta muốn dựa thế Vu Nguyệt giáo nhất thống thiên hạ để đột phá Vạn Tượng chi thể, nhưng Cửu Âm tôn giả đã bắt đầu nhằm vào ông ta, như vậy mạo hiểm quá lớn, còn liên lụy tới toàn tộc.
Lựa chọn giữa tính mạng và lực lượng, Tịch Chính vẫn còn chưa ngu xuẩn đến đặt cược toàn bộ tính mạng gia tộc.
"Không đúng, lần trước giao thủ ở Nam Cương ta cũng không cảm giác được Viên Minh là hồn tu, mà thần hồn của hắn còn chấn động yếu ớt nữa, là có chuyện gì? Chẳng lẽ năng lực Ngôn Vu này có thể tùy ý khống chế chấn động thần hồn mạnh hay yếu sao?" Tịch Chính suy nghĩ một chút, ánh mắt xoay chuyển không ngừng.
" Gia chủ...." Tịch Nam Sơn thấy Tịch Chính vẫn không nói lời nào bèn không nhịn được mà hỏi.
"Việc này dừng ở đây, không thể để người thứ tư biết rõ! Nam Sơn, ngươi tự mình ra tay xóa bỏ hết trí nhớ những người từng gặp qua Viên Minh đi!" Tịch Chính nhìn về phía Tịch Đông Lưu và Tịch Nam Sơn, trầm giọng phân phó.
"Vâng." Tịch Nam Sơn đáp ứng một tiếng, cùng Tịch Đông Lưu rời đi.
Tịch Chính nhìn về phía trước, thở dài phiền não.
....
Mấy ngày kế tiếp, đại quân Vu Nguyệt giáo đã tiến về phía trước thêm ba mươi dặm, hạ trại gần một dãy núi Hạt Hồng. Vẫn liên tục phái thám tử ra, không hề đứt đoạn dò xét tình huống đại quân Vân Hoang liên minh.
Tin tức không ngừng đưa tới, tam lộ đại quân Vân Hoang liên minh ba lộ theo ba hướng Đông, Tây, Nam bọc đánh đến. Tuy nhiên cách sơn mạch này chừng nửa ngày lại đột nhiên ngừng lại.
Phía trước của đại quân Trường Xuân quan là một bệ đá màu trắng bay chừng vài chục trượng đang bay lơ lửng, dưới ánh nắng mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Thiên Âm Tử đứng trên bệ, nhìn về phía Hạt Hồng sơn mạch như đang chờ đợi gì đó.
Một luồng độn quang màu đỏ từ đằng xa phóng tới, chớp mắt đã tiến đến gần, đáp xuống trên bệ đá màu trắng, hiện ra thân ảnh Vạn Thiên Nhân.
"Thiên Âm đạo hữu, làm sao truyền tin bảo ta dừng lại?"
Phía chân trời bên kia cũng có một luồng sáng màu trắng phóng tới, rơi xuống bệ đá, là Lạc Chu.
"Mời hai vị đạo hữu tới đây là muốn hỏi lại chiến đấu kế tiếp, hai vị có tính toán gì không?" Thiên Âm Tử ha ha cười cười, lập tức hỏi.
"Lần này Liên minh tập kích Vu Nguyệt giáo, mục đích là nhằm tiêu hao chiến lực đối phương. Còn phương pháp thì cứ dựa theo tác phong của mỗi người là được." Lạc Chu nói.
"Ý tưởng của Vạn mỗ giống với Lạc đạo hữu." Vạn Thiên Nhân cũng nói, lại giữ kín như bưng cách thức cụ thể.
"Hai vị đạo hữu nói không sai, lão đạo không định dò xét ẩn mật của quý phái, chỉ là chỗ của ta có một dị bảo có lẽ triển khai được chút tác dụng trong đại chiến sắp tới, không biết nhị vị đạo hữu có bằng lòng tìm hiểu sơ qua hay không?" Thiên Âm Tử hỏi.
Lạc Chu cùng Vạn Thiên Nhân nghe vậy bèn liếc nhìn nhau, đi về phía Thiên Âm Tử.
Cùng lúc đó, ở một chỗ ẩn nấp cách sơn cốc hơn mười dặm, một tia sáng trắng hiện ra, rồi có hai bóng người hiện thân. Một người trong đó là Ngân Không thụ yêu, người còn lại là nữ tử váy trắng, tóc như mây, da nõn nà, ngũ quan tinh xảo không chỗ nào bắt bẻ được, lại giống với Bạch Cốt tôn giả như đúc.
"Làm sao lại đột ngột ngừng lại?" Ngân Không thụ yêu nhìn lên không trung.
"Còn khoảng nửa ngày nữa là đụng độ Vu Nguyệt giáo, tự nhiên muốn thương thảo chiến thuật. Chúng ta chậm rãi chờ đi, không cần sốt ruột." Nữ tử váy trắng nói.
"Chủ nhân, lần này chúng ta tới đây chỉ định đứng ngoài quan sát thôi sao?" Ngân Không ngồi xuống bên cạnh nữ tử áo trắng hỏi.
"Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là thu thập thần hồn, tăng cường thực lực bản thể, về phần đại chiến giữa Vu Nguyệt giáo cùng Vân Hoang liên minh thì đợi thu thập đủ thần hồn rồi tính sau." Nữ tử áo trắng suy nghĩ một chút rồi nói.
Trận chiến này Vân Hoang liên minh cũng không nắm chắc sẽ thắng lợi, nàng đã không đến thì thôi, nếu đã đến rồi, có thể dốc sức được phần nào thì vẫn nên dốc chút sức lực.
Ngân Không không muốn tham gia tranh đấu này, nghe ý tứ của nữ tử áo trắng có phần mong muốn tham dự, lập tức khẩn trương nói: "Thu thập thần hồn không dễ dàng gì, ta cảm thấy vẫn nên chuyên tâm vào việc này thì hơn. Về phần đại chiến, không phải Viên Minh đang tu luyện ở Tu La cung sao? Đợi hắn đến vẫn tốt hơn."
Nữ tử áo trắng nghe vậy, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trầm ngâm một lúc rồi lấy một tấm phù truyền tin màu xanh ra, vận pháp lực rót vào bên trong, nói nhỏ vài câu rồi bóp nát.
...
Bên trong sa mạc Hắc Phong, Viên Minh đuổi theo hắc phong, rèn luyện quyền pháp quyền ý.
Khí huyết mạnh mẽ trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động, phát ra tiếng sóng cả ầm ầm, ngoài thân hiện lên từng đợt ánh sáng đỏ tươi như hóa thành thực chất, khác hẳn nội tức lúc trước.
"Không thể tưởng được quyền pháp quyền ý tinh tiến lại có thể tăng cường hình thành lực lượng huyết cương." Viên Minh mừng thầm, càng dụng tâm vận chuyển khí huyết nội tức.
Hắn có Tu La Phệ Huyết đồ, có thể nhanh chóng tăng cường lực lượng khí huyết, không như thể tu bình thường phải từ từ tích lũy. Cho nên chỉ cần có thể luyện thành huyết cương, hắn đã có thể bước ra bước tiếp theo là cô đọng chân thân Huyết Cương.
Vào lúc này, trong ngực Viên Minh bắn ra một luồng sáng ánh sáng màu xanh, rồi một tấm phù truyền tin màu xanh xuất hiện.
"Thanh Linh truyền âm phù của Tịch Ảnh! Chẳng lẽ nàng đang ở gần sa mạc Hắc Phong?" Hắn ngừng tay, bóp nát tấm phù truyền tin, một dòng tin tức tiến vào thức hải hắn.
"Hồ đồ, thật quá hồ đồ!" Viên Minh trầm giọng quát.
Trong tin truyền về, Tịch Ảnh miêu tả sơ qua tình hình hiện nay của mình, còn phái một phân thân cùng Ngân Không đến chỗ đến đại chiến, thu thập hồn phách.
Bởi vì thực lực phân thân không đủ nên Tịch Ảnh còn mặc Huyết Dũng giáp trụ vào cho phân thân kia.
Viên Minh đi đi lại lại, mặt mày ngưng trọng.
Đến bây giờ hắn còn chưa hiểu rõ chi tiết về Huyết Dũng giáp trụ, dù là phân thân nhưng mặc Huyết Dũng giáp trụ vào cũng là mạo hiểm lớn.
Hơn nữa Tịch Ảnh còn trực tiếp thu nạp hồn phách, gia tăng hồn lực!
Viên Minh có năng lực dưỡng hồn, thừa hiểu trực tiếp thu nạp thần hồn còn mạo hiểm không chỉ gấp chục lần so với hắn luyện hóa nguyện lực, Tịch Ảnh luôn ổn trọng làm sao lại hồ đồ như vậy!
Thật lâu sau đó, hắn dừng lại đi đi lại lại, thở dài.
Việc đã như vậy, chỉ đành đợi lúc trở về rồi nói.
"Không thể tưởng được đại quân Vu Nguyệt giáo và Vân Hoang liên minh sắp sửa chính thức giao phong rồi." Lực chú ý của Viên Minh chuyển dời đến phần tin tức khác, lẩm bẩm.
Tịch Ảnh có nói nếu thuận tiện, tốt nhất hắn nên đi qua xem.
Viên Minh cũng muốn đi qua, dù sao đây là trận đầu chính thức từ sau khi Vu Nguyệt thần xuất thế. Chẳng qua là lúc này hắn đang ở sâu trong sa mạc Hắc Phong, cách vị trí đại chiến quá xa, muốn qua đó cũng không kịp nữa.
"Nếu chân thân không qua được. có thể thông qua cách thức này...." Viên Minh vận chuyển Thái Âm Luyện Tỳ quyết, cả người được một luồng sáng vàng bao phủ, chui vào trong đất cát.
Ánh sáng màu vàng của Thái Âm Luyện Tỳ quyết chiếu xuống, cát đất và nham thạch phụ cận đều biến thành nước bùn màu vàng. Hắn dễ dàng chui xuống bên dưới, không cảm nhận chút lực cản nào, nhanh chóng đi được mấy trăm trượng trong lòng đất.
Viên Minh thấy vậy bèn cảm thán, Thái Âm Luyện Tỳ quyết quả là tinh diệu, không ngờ độn địa lại có công hiệu lớn đến như vậy. Xem ra sau này hắn cần phải tìm hiểu kỹ công pháp này mới được.
Hắn không tiếp tục lặn xuống mà đưa tay ra hai bên, thi triển Thái Âm Luyện Tỳ quyết khống chế thần thông khống thổ.
Bùn đất, nham thạch Phụ cận như thể có sinh mệnh nhanh chóng di chuyển ra trước, ra sau, hình thành nên một không gian vuông vức, vách tường bị đè phẳng nhìn như thể một gian thạch thất.
"Tiếp đến ta sẽ bế quan một đoạn thời gian, hộ pháp cho ta." Viên Minh triệu hồi Kim Cương từ trong túi linh thú ra, phân phó.
"Chủ nhân yên tâm, giao cho ta!" Kim Cương vỗ ngực cam đoan.
Viên Minh vẫn rất an tâm với cung cách của Kim Cương, chỉ lấy ra một tấm Thanh Linh Truyện Tấn phù, nói nhỏ vài câu rồi bóp nát.
Xong xuôi mọi việc, hắn nhắm mắt ngồi xuống, lẳng lặng đợi.
Thời gian phụ thể của hắc hương có hạn, phải sử dụng trong lúc mấu chốt nhất. Viên Minh không nhìn thấy tình hình thực tế, cho nên đành để cho phân thân Tịch Ảnh căn đúng thời cơ và đối tượng phụ thể thay hắn.
Các đội ngũ do Tịch Chính, Nghê Mục, Tà Nhãn tôn giả dẫn dắt bắt đầu bày trận tại phía trước, bên trái và bên phải của đại quân bản bộ Vu Nguyệt giáo, dàn sẵn trận địa đón địch.
Ngoại trừ tu sĩ Tịch gia, dưới trướng Tịch Chính còn có thêm một lượng lớn đệ tử Vu Nguyệt giáo, chẳng qua tu vi bọn họ khá thấp, đang kết thành trận hình lớn nhỏ khác nhau. Nhìn qua là chiến trận của Quy Nguyên tông.
Tình hình bên phía Nghê Mục không khác với bên Tịch Chính, chủ lực là Phá Hiểu tán minh. Tất cả thành viên Phá Hiểu tán minh phân tán trên khắp nơi Vân Hoang đại lục đều được triệu hồi, chiến lực không thể khinh thường, ngoài bản thân Nghê Mục thì còn có thêm năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác.
Về phần Tà Nhãn tôn giả, bởi quanh năm ở bản bộ Vu Nguyệt giáo nên không phát triển thể lực riêng mình ở bên ngoài, dưới trướng đều là Vu Nguyệt giáo giáo đồ, số lượng không hề ít hơn Tịch Chính và Nghê Mục nhưng lại không có cao thủ gì.
Cửu Âm tôn giả muốn phô trương thanh thế nên đã phân phối mấy môn phái gia nhập Vu Nguyệt giáo qua chỗ Tà Nhãn tôn giả, để gã tiện sai sử. Trong số đó còn có cả Sâm La phái.
Tu sĩ Sâm La phái đứng đầu tiên, La Vĩnh Kỳ đứng trong hư không, biểu lộ phức tạp, ánh mắt ngẫu nhiên qua Tà Nhãn tôn giả mang theo cả sợ hãi cùng cừu hận.
"La đạo hữu, đại chiến sắp tới còn nhờ ngươi và chư vị Sâm La phái rồi." Tà Nhãn tôn giả phát giác được ánh mắt của La Vĩnh Kỳ, quay đầu nhìn lại, mỉm cười.
La Vĩnh Kỳ nghe vậy bèn nhìn chằm chằm vào Tà Nhãn tôn giả, ánh mắt như muốn nuốt chửng người.
Tà Nhãn tôn giả chỉ cười hắc hắc, không thèm để ý, chuyển mắt nhìn về phía hướng tiền phương.